CỰC PHẨM RỂ QUÝ

Đòn tấn công bất ngờ này của An Dao kỳ thật khiến Bàng Phi không quen, ngớ ra một lúc lâu. Nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy rất ấm áp, ngạc nhiên vui mừng.

Giả cũng được, thật cũng được, có được khoảng thời gian ấm áp ngắn ngủi này khiến những tủi thân uất ức của anh đều giống như mây khói, biến mất không còn dấu vết.

Cơm nước xong xuôi, Bàng Kim Xuyên nhét đồ của mình đưa cho anh, bảo bọn họ nhanh chóng quay về.

"Ba, vậy tụi con đi trước." Tối nay, một tiếng "Ba" này của An Dao cực kỳ thân mật, Bàng Phi nghi ngờ đây mới là sự thật, tất cả những thứ trước đó đều là giả.

Sau khi ra khỏi nhà họ Bàng, An Dao lại cũng không có trở mặt mà nói với anh: "Chúng ta đi hóng gió chút đi."

Nhất định không chỉ đơn giản là hóng gió vậy rồi, là có chuyện muốn nói chứ gì?

Bàng Phi theo bản năng từ chối, đôi bàn tay trắng nõn như phấn của An Dao thoáng đấm nhẹ vào cánh tay của anh: "Không cho phép nói không được!"

Động tác nũng nịu, cùng với giọng nói hờn dỗi mang theo vài phần bá đạo này khiến trái tim cứng rắn của Bàng Phi giống như đụng phải nham thạch của núi lửa, chỉ thoáng chốc đã bị hòa tan.

Người phụ nữ này quả thật chính là khắc tinh đời này của anh, cho dù cô có mang tới cho anh bao nhiêu tủi thân, bao nhiêu bất lực thì chỉ cần một câu nói của cô, Bàng Phi anh luôn luôn chẳng màng tới tất cả những uất ức đó nữa.

Hai người đang ngồi trêи chiếc xe Mercedes của An Dao, Bàng Phi là người lái, An Dao ngồi ở ghế cạnh tay lái, mắt lim dim khẽ nhắm. Cửa sổ xe hạ xuống mở ra một khe hở, gió từ bên ngoài thổi vào làm tóc An Dao bay lên phấp phới, rất có mùi vị của gió thổi tới.

Xe dừng lại trước một dòng sông ở ngoại thành, nhìn thấy An Dao đã lâu sau đó không có nhúc nhích, Bàng Phi nghĩ rằng cô đã ngủ thϊế͙p͙ đi rồi, ngẩn ngơ nhìn vào gò má của cô.

Đẹp, đẹp không tỳ vết, mỗi một tấc da thịt trêи cơ thể đều giống như được đúc ra từ ngọc. Bàng Phi theo bản năng đưa tay lên muốn xoa lấy gò má quen thuộc nhưng không thể sờ được đó.

Đầu ngón tay truyền tới một cảm giác mềm mại, bóng loáng trắng mịn, chỉ là đôi lông mày có chút chau lại khiến Bàng Phi khẽ đau lòng.

Suy cho cùng là một cô gái nhà lành, lại phải gánh vác trọng trách của cả nhà trêи vai, cực khổ vùng vẫy trước vòng xoáy mưu sinh, tranh giành vị trí với một đám đàn ông hung hăng như hổ như sói, thật sự đã cực khổ biết nhường nào.

Dưới áp lực lớn sẽ không tránh khỏi chuyện cáu kỉnh, những thứ này anh đều có thể giải thích được.

Nếu như có thể nhìn thấy rõ bộ mặt thật của La Lượng nữa, vậy thì càng tốt hơn nữa rồi.

Thật ra nếu nghĩ kĩ lại một chút sẽ thấy bản chất của An Dao vốn dĩ không xấu, chỉ là lăn lộn ở trêи thương trường đã lâu rồi dần hình thành nên tính cách ngang ngược đó, vừa hay Bàng Phi cũng có cùng tính cách như thế. Hai người đều là kẻ tám lạng người nửa cân, không có thứ gọi là bù trừ.

"Hở… ngại quá, tôi ngủ thϊế͙p͙ đi." An Dao đột ngột tỉnh lại, Bàng Phi cuống quýt rụt tay về, chuyển hướng về phía ngoài cửa sổ.

"Không có gì." Anh lạnh giọng đáp, tim đập dồn dập, suýt chút đã bị phát hiện rồi.

An Dao nói: "Tối nay hẹn anh ra ngoài là có chuyện muốn tâm sự rõ ràng với anh, khoảng thời gian này vì bận bịu chuyện ở nhà hàng cùng với tình hình biến đổi của công ty, có rất nhiều điều hiểu lầm tôi vẫn chưa kịp giải thích với anh."

Bàng Phi quay đầu lại nhìn cô, con ngươi đen láy tràn ngập vẻ dịu dàng, đáng tiếc là An Dao không nhìn thấy.

Bàng Phi không lên tiếng, đợi An Dao nói tiếp.

An Dao nói: "Ba tỷ mà La Lượng cho tôi mượn chỉ đủ để duy trì hoạt động của nhà hàng, trong hoàn cảnh phía công ty đầu tư và cho vay không có nói gì cả, tôi chỉ có thể nuôi hy vọng vào chuyện kinh doanh của nhà hàng. Mấy ngày nay, tối nào tôi cũng bàn chuyện làm ăn với khách hàng, hoàn toàn không phải ở cùng với La Lượng."

"Còn nữa, ba tỷ đó là tôi dùng danh nghĩa bạn bè ra mà mượn anh ấy, tôi có giấy nợ đây, anh xem đi."

Nói xong, cô đưa giấy nợ cho Bàng Phi.

Bàng Phi không có cầm lấy, bởi vì anh tin những gì An Dao nói đều là sự thật.

An Dao mở giấy nợ ra trước mặt anh, sau khi đợi Bàng Phi xem xong, cô mới cười hì hì cất lại tờ giấy.

"Anh nhìn đi, mấy ngày nay chúng ta cãi nhau đều là bởi vì hiểu lầm mà ra. Thật ra thì hoàn toàn không cần thiết, giải thích nhiều một chút hoặc nói rõ ràng một chút thì sẽ không có chuyện gì xảy ra rồi. Bàng Phi, tôi biết tôi có rất nhiều chỗ thiếu sót, sau này tôi sẽ cố gắng hết sức để sửa chữa. Nhưng anh cũng phải đồng ý với tôi, anh khoogn thể tùy tiện nghi ngờ tôi lần nữa."

Mục đích An Dao nói nhiều như thế là gì, bàng Phi thật sự nghĩ mãi cũng không ra.

"Rốt cuộc là cô muốn nói cái gì?"

"Anh thật sự là đầu gỗ đó, vậy được rồi, tôi nói rõ luôn. Hôn nhân giữa hai chúng ta, từ lúc bắt đầu vốn dĩ chính là sai lầm, sự thật này kỳ thật là không có cách nào thay đổi được. Nhưng nếu như đã thế này rồi, vậy chúng ta tiếp tục đối đầu gay gắt nữa thì người bị tổn thương cuối cùng không chỉ có hai người chúng ta, còn có người nhà hai bên nữa."

"Tôi nghĩ, anh cũng không muốn nhìn thấy tình trạng như thế đâu, cho nên tôi nghĩ là sau này cho dù có như thế nào đi nữa, chuyện của hai chúng ta thì hai chúng ta tự giải quyết, đừng làm ảnh hưởng tới người trong nhà. Cho dù là ly hôn thì cũng nên ly hôn trong hòa bình, đừng nhất thiết phải làm ầm ĩ coi đối phương như kẻ thù."

Hóa ra là không muốn tiếp tục chung sống thử cùng với anh nữa, trong lòng Bàng Phi không nhịn được cười khổ một tiếng, cuối cùng là bản thân anh hy vọng cao quá rồi.

Nhưng mà nghĩ lại một chút, lời của An Dao nói cũng không phải là không có lý, chuyện của hai người nên được cả hai đóng kín cửa tự mình giải quyết. Cứ gây gổ tranh cải để người khác biết không chỉ khiến người nhà mệt mỏi, đây còn là chuyện mà chỉ trẻ con mới làm.

Còn chuyện cả hai có thể lâu bền được, hay là nhất định phải đi tới bước ly hôn kia, vậy thì phải xem duyên phận của hai người rồi.

‘Thứ gọi là tình cảm này có ai mà nói trước được chứ, mày cảm thấy La Lượng là loại đàn ông cặn bã không xứng với An Dao, nhưng trong mắt An Dao, anh ta lại chính là người đàn ông tốt nhất trêи thế gian này, cô ấy cũng thích kiểu như thế thì sao…’

Bàng Phi châm một điếu thuốc, ung dung hít một hơi.

An Dao vặt điếu thuốc của anh đi: "Hút thuốc thụ động có hại rất lớn với nữ giới, anh không thể thương hoa tiếc ngọc một chút à?"

"Quen rồi." Bàng Phi nở nụ cười áy náy, lắp hộp thuốc lá lại.

"Vậy lời đề nghị ban nãy của tôi, cuối cùng anh có đồng ý hay không hả?" An Dao chớp chớp đôi mắt to sáng rực, đen láy nhì Bàng Phi, chờ đợi quyết định cuối cùng của anh.

Cho dù An Dao không dùng loại biểu cảm vừa nũng nịu vừa dịu dàng lương thiện như thế, Bàng Phi cũng không tìm được lý do từ chối.

"Được." Anh nói.

An Dao vui vẻ gật đầu, chuyển đề tài: "Vậy...anh quay về nhà hàng đi, tôi sắp xếp cho anh một chức vị."

Chuyện này thôi bỏ đi, quay về nhà hàng sẽ khó tránh chuyện tiếp xúc thường xuyên với An Dao. Dựa vào tính cách của Bàng Phi, khó đảm bảo sẽ không làm mất lòng người khác được, tới lúc đó sẽ xích mích với An Dao, không đáng.

An Dao lại cũng không miễn cưỡng, thỏa thuận hòa bình, có thương có lượng, chỉ là hai người thường xuyên cạn lời với nhau, bầu không khí vô cùng ngượng ngùng lúng túng.

Quả thật là cạn lời, An Dao đề nghị: "Không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi."

Xe BYD còn để ở nhà họ Bàng, hai người về lại đó trước để Bàng Phi lái xe của mình, An Dao thì lái chiếc Mercedes, cả hai cùng lái xe trở về nhà họ An.

Tào Tú Nga không có ngủ được, cố tình thức để chờ đợi. Bà nghe được tiếng cửa mở, vội vã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy An Dao và Bàng Phi cùng trở về.

Lúc An Dao đi, bà hỏi cô đi làm gì, An Dao chỉ nói "Mẹ đừng quan tâm", không hề nghĩ rằng cô lại là đi tìm Bàng Phi.

Con bé này không phải mạnh miệng nói sẽ không đi nhà họ Bàng sao, bây giờ sao lại tự vả vào mặt mình rồi.

An Dao và An Lộ đều là con gái của mình, bây giờ hai đứa này càng lớn, mình càng không thể hiểu được hai đứa nó nữa rồi.

Từng cái một đều là nói một đằng lại làm một nẻo, haiz, con trẻ lớn rồi thì tâm tư càng lúc càng khó đoán rồi.

Nhưng mà, Tào Tú Nga cuối cùng cũng có thể ngủ ngon được rồi, sáng mai An Lộ kia trở về cũng sẽ không quậy ầm lên khiến trong nhà gà chó không yên.

Bàng Phi không gây gổ ầm ĩ với người nhà họ An nữa, cũng dồn toàn bộ tâm tư vào công việc. Gần đây chuyện phiền phức vụn vặt cứ không ngừng tới không ngừng, nhưng lại cũng không phải là chuyện to tát gì, chỉ là rất tốn thời gian để giải quyết.

Thời buổi hiện tại ngành nghề mới mọc lên rất nhiều, cạnh tranh quá khốc liệt, những người kinh doanh cùng loại nghề khó tránh sẽ phải xung đột. Một vài thành phần chạy hùa theo phong trào đoạt mối làm ăn của người khác thì thôi đi, thế nhưng bạn mở cửa làm ăn nhưng lại mở cạnh sát vách người ta thì thật là quá mức.

Ở bên cạnh công ty Trung Thái vốn là một công ty môi giới, sau đó làm ăn thất bát, sang lại cho người khác, lại biến thành một công ty bảo vệ.

Cách thức làm việc của đối phương có hơi vô liêm sỉ, đoạt mối làm ăn trắng trợn, có rất nhiều khách hàng tới bàn chuyện làm ăn với công ty Trung Thái đều bị bọn họ lôi kéo, cố tình dùng giá thấp để lôi kéo khách hàng.

Tính tình của Thời Phong vốn rất nóng nảy, chuyện này một mạch chọc giận anh ta, có thể nhẫn nhịn nhưng không thể nhẫn nhục!

"Đừng có làm nữa, cùng tôi đi qua đập cửa bên cạnh." Thời Phong ra lệnh một tiếng, các công nhân viên ở Trung Thái đều xôn xao quẳng công việc trong tay, đi theo sau Thời Phong kéo đoàn qua hỏi tội phía bên cạnh.

Loại chuyện như thế này chính là cãi vã, anh có lý của anh, tôi có lý của tôi, pháp luật cũng không thể phân bua ai thắng ai thua được.

Phải phân bua đúng sai đã không phải là chuyện dễ dàng gì, lại thêm bị đối phương quấy nhiễu, Thời Phong chẳng nói được mấy câu đã bị chọc tức: "Mẹ nó, này là leo lên đầu của ông đây mà ức hϊế͙p͙ rồi. Cũng không hỏi thử xem ông đây lúc trước làm gì."

"Rầm" một cước, anh ta đạp thẳng người ở quầy lễ tân ngã lăn.

Những người khác đi theo cũng tham gia cuộc vui, chẳng bao lâu sau, văn phòng nhỏ mở được chưa lâu đã bị đập phá nát bét.

Đối phương cũng không có tham gia xung đột trực tiếp với bọn họ, đợi tới lúc bọn đều đi rồi, lập tức báo cảnh sát.

Tội đánh nhau gây sự chính là ở cấp độ tội phạm hình sự, hành vi gây rối của đám người Thời Phong đều được camera ghi lại, thật là dù có mười cái miệng cũng không thể biện hộ được.

Hơn hai mươi người đều bị mang đi, không chừa ai cả.

Lúc Bàng Phi trở về nghe chuyện đã xảy ra, vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Nguyên nói chuyện này có thể là hiểu lầm, bảo anh ta đừng làm khó dễ bọn họ.

Diệp Nguyên và Thời Phong không phải là lần đầu gặp mặt, anh ta cũng biết mối quan hệ giữa Bàng Phi và Thời Phong, cho dù Bàng Phi không gọi điện thì anh ta cũng không dám làm khó dễ người này đâu.

Bàng Phi lập tức dắt người tới đồn cảnh sát trực thuộc trong khu vực, nhìn thấy đám người Thời Phong bị nhốt lại, hỏi thăm chuyện đã xảy ra, Bàng Phi lập tức nhìn thấy có điểm không đúng: "Cậu nói lúc các cậu ra tay, bên phía đối phương không có một ai xông lên hết?"

Đây chính là có vấn đề, có thể đoạt mối làm ăn trắng trợn như thế, chứng tỏ là đám người này không sợ có người tới kiếm chuyện. Nhưng nếu chuyện đã lộ ra ngoài, sao lại nhút nhát không dám đáp trả chứ?"

Giống như mục đích của đối phương chính là chọc tức Thời Phong, để bọn họ phạm tội.

Sau khi được Bàng Phi gọi nhắc, Thời Phong cũng kịp thời phản ứng: "Mẹ nó, ông đây là bị người khác chơi khăm rồi. Anh Bàng, haiz, đều tại tôi nhất thời quá nóng vội."

Thời Phong ủ dột không thôi.

Bàng Phi an ủi anh ta: "Đối phương là có chuẩn bị trước rồi, cho dù cậu có thể nhất thời nhịn được, cũng không thể nhịn được cả đời, chuyện này sớm muộn gì cũng ầm ĩ ra thôi. Vừa nãy lúc vào sở trưởng Diệp có nói với tôi, những người kia không chấp nhận giải quyết riêng, nhất quyết muốn anh ta giải quyết theo pháp luật, nếu không làm lớn chuyện này sẽ nói anh ta vụ lợi làm việc bất hợp pháp. Ý đồ này còn không phải quá rõ ràng rồi sao, chính là muốn kéo các cậu vào."

"Chính là, chuyện này cũng bao gồm cả tôi nữa, chỉ là tôi may mắn ra ngoài, không có ở công ty mà thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc