CỰC PHẨM RỂ QUÝ

“Anh đi đi.” Bàng Phi cuối cùng cũng lên tiếng, Diệp Nguyên như được tha thứ, nhanh chóng xoay người rời đi.

Bàng Phi đứng trước cửa sổ, nhìn thành phố đông đúc, náo nhiệt, cảnh vật trong tầm mắt bỗng trở nên mờ hồ, trong phút chốc đã trở thành một khu rừng nguyên sinh rậm rạp...

Anh nhìn thấy cảnh anh cùng đồng đội xông pha trong rừng nguyên sinh đọ sức với giặc, đạn bay bốn phía, thoáng chốc đã có người bị bắn chết, có buồn cũng có vui. Nhưng ít nhất, bọn họ của trước kia không hề kiêng nể gì cả mà cứ lao thẳng về phía giặc rồi nổ súng, không cần băn khoăn nhiều như vậy.

Trong trường hợp đó, sống là điều quan trọng nhất, và tất cả mọi thứ đều có thể bị lãng quên.

Nhưng anh lại không hiểu mà lại có chút nhớ nhung những ngày tháng trước kia. Ít nhất, muốn giết người thì một phát sẽ giết, cũng không cần phải âm thầm chịu đựng những đau đớn như vậy.

Đây chính là sự khác biệt giữa thành thị và chiến trường, bình lặng và không đẫm mùi máu tanh. Nhưng có thể bạn lại đang chật vật ở đây, dưới áp lực của quyền lực và tài lực, cho dù bạn có bản lĩnh thông thiên đến đâu, cũng không khỏi liên tục lo lắng về nó.

“Anh.” Bàng Yến tìm mấy lần cũng không thấy, cuối cùng cũng tìm được bóng dáng của Bàng Phi trêи ban công.

Ngay sau khi sự việc ba cô ấy bị hãm hại, cô trở nên ăn ngủ không yên, suốt ngày phải "làm bạn" cùng bệnh viện.

Hôm nay nghe Diệp sở trưởng nói manh mối đã đứt, hung thủ hãm hại ba đã chết trong một vụ tai nạn ô tô, anh trai cô ấy cũng như biến thành một người khác, cả ngày không nói không rằng khiến cho cô ấy cảm thấy vô cùng lo lắng.

Bàng Yến từ sau lưng ôm chặt lấy eo của Bàng Phi: "Anh à, ba chúng ta đã như vậy rồi. Anh tuyệt đối đừng có lại xảy ra chuyện gì nữa đó, em sợ, em thật sự rất rất sợ."

Bàng Yến thút tha thút thít đáp.

Tiếng khóc ấy như một nắm đấm nặng nề giáng xuống lồng ngực của Bàng Phi, anh vừa đau vừa buồn bực.

Bản thân cứ mãi mù quáng đắm chìm trong những suy nghĩ trả thù cho ba, mà quên mất rằng anh còn một đứa em gái bé nhỏ không có đủ bản lĩnh tâm lý để chịu đựng những điều này. Cô ấy cũng cần được bảo vệ và cần lắm cảm giác an toàn.

Bàng Phi vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Bàng Yến: "Yên tâm đi, có anh ở đây, anh sẽ không để cho bất cứ ai đụng vào một sợi tóc của em đâu!"

Về chuyện của Bàng Kim Xuyên, An Dao không muốn nghi ngờ La Lượng, nhưng những lời chất vấn của Bàng Phi đã khiến cô không cách nào phản bác được.

"Là cô nói cho La Lượng biết ba tôi tỉnh lại phải không? Nếu không phải cô, thì tại sao anh ta có thể biết mà phái người đến hạ độc thủ ngay từ đầu chứ?"

Trùng hợp, có lẽ chỉ là trùng hợp?

“La Lượng, anh mau nói cho tôi biết đi, chuyện này không phải là anh làm đúng không?” An Dao nổi giận đùng đùng chạy đến phòng làm việc của La Lượng ở tòa nhà công ty bất động sản La Thị. Cô sẽ đánh bất cứ ai dám ngăn cản cô. Nhưng những người này đều biết thân phận của cô, nên cũng không ai dám ra tay.

La Lượng thề với trời: "Chuyện này không liên quan gì đến anh cả. Sao em lại nghi ngờ là anh làm chứ?"

"An Dao, em có biết là bây giờ em thay đổi rồi không? Chỉ vì một câu nói của kẻ vô dụng đó mà em chạy đến đây chất vấn anh, anh là ai? Anh là La Lượng của em… Anh yêu em, thương em còn không kịp nữa là, anh có thể làm ra chuyện khiến em khó chịu được sao?"

La Lượng hít một hơi thật sâu, vẻ mặt bất lực, hai tay đặt lên vai của An Dao: "An Dao, anh là hạng người gì em còn không rõ ư? Anh không thích Bàng Phi là bởi vì anh ta mà khiến em trì hoãn không thể trở thành vợ anh. Nhưng hà cớ gì anh phải vì chút chuyện nhỏ này mà đi hại người khác. La Lượng anh điều hành một công ty lớn như vậy, anh muốn gì mà chẳng có. Anh cần gì phải vì cha con nhà họ Bàng mà hủy hoại thanh danh của anh chứ?"

"Tôi ..." An Dao từ tức giận biến thành chột dạ, không nói nên lời một lúc lâu.

La Lượng bình tĩnh nhìn cô: "Anh ngược lại muốn hỏi em, em nhiều lần đến chất vấn anh vì Bàng Phi như vậy thì như lời em nói cái gọi là tin tưởng nằm ở đâu, tình cảm em dành cho anh nằm ở đâu? Có phải bởi vì tên đàn ông đó mà thay đổi hết tất cả rồi không?"

An Dao không muốn thừa nhận mình đã trở thành kẻ phản bội tình cảm, cô phủ nhận: "Không, tôi không có."

"Dao dao, anh sẵn sàng tin em, nhưng anh có một yêu cầu. Em đừng để Bàng Phi sống ở nhà họ An nữa. Em là vợ tương lai của anh, là người phụ nữ anh sẽ bảo vệ cả đời. Vậy mà em lại muốn anh nghe em gọi người đàn ông khác là chồng, nhìn em và người đàn ông khác đi ra đi vào cùng nhau, trong lòng anh thực sự cảm thấy rất khó chịu..."

An Dao rất khó xử, dường như cô ấy rất khó đưa ra quyết định đối với yêu cầu này của La Lượng.

Nếu vào lúc này mà không cho Bàng Phi quay về nhà họ An, vậy anh biết phải quay về đâu đây?

Anh là con rể nhà họ An, còn chưa ly hôn đã đuổi người ta ra ngoài, như vậy có chút không hợp lý.

Nhưng đối mặt với lời truy hỏi hùng hồn của La Lượng, cô cũng không thể nào phản kháng.

An Dao không biết mình là làm thế nào mà rời khỏi tòa nhà của công ty bất động sản La Thị, khi xe của La Lượng dừng ở trước cổng nhà họ An, cô theo cửa kính xe nhìn lên đã thấy Bàng Phi đứng lại trước mặt cô.

Cô chột dạ vô cùng nên vội vàng nhảy xuống xe "Bàng Phi, anh nghe tôi giải thích đã."

Sau đó An Lộ cũng đuổi tới và tức giận mắng to: "An Dao, chị là cái đồ đầu heo!"

Bàng Phi không nói một lời, quay người lên xe hơi. Chiếc xe "vù" một tiếng thoáng cái đã chạy nhanh ra ngoài.

An Dao ôm đầu, đau đầu không dứt.

An Lộ chạy tới, đánh mắng cô: "Chị… Chị hết thuốc chữa rồi, em mặc kệ, mặc kệ chị. Từ nay về sau em sẽ không bao giờ quan tâm đến chuyện của chị nữa, chị yêu ai thì đi với người đó đi."

An Dao hồn bay phách lạc bước vào trong nhà, thất thần ngồi trêи ghế sofa.

An Lộ cũng phớt lờ cô, cô ta nói rất phiền lòng khi ở nhà nên đã đi ra ngoài với chiếc túi trêи lưng.

Trong nhà giờ đây chỉ còn lại cô và Tào Tú Nga.

Hai người, nhìn thấy bộ dạng đau khổ của An Dao, Tào Tú Nga cuối cùng cũng không nhịn được mà khuyên bảo: "Dao Dao, giữa Bàng Phi và La Lượng rốt cuộc con thích ai, mẹ nghĩ trong lòng con có lẽ rõ hơn ai hết."

"Mẹ, con muốn kết hôn với La Lượng."

Tào Tú Nga đưa tay vuốt ve trán cô "Thế tại sao khi con nói những lời đó, lông mày của con lại nhíu chặt vào nhau. Rõ ràng là con không vui, đây không phải là lời nói thật lòng của con."

Đây không phải là lời thật lòng của tôi ư?

Nhưng mà, kết hôn với La Lượng, cho tới nay không phải vẫn luôn là mong muốn lớn nhất của tôi sao?

Không, tiếng lòng của tôi chẳng lẽ chính bản thân tôi còn không rõ nữa sao? Người tôi thích là La Lượng, người tôi muốn kết hôn cũng là La Lượng, tôi...

Nhưng tại sao hình bóng của Bàng Phi lại đột nhiên xuất hiện trong tâm trí.

“Dao Dao, chuyện của ba người bọn con mẹ không hỏi tới nữa. Mẹ chỉ hỏi con một câu, nếu như La Lượng đã không còn là người trước kia mà con thích vậy con có thật sự muốn cùng cậu ta chung sống cả đời không? "

“Con… con không biết.” An Dao lắc đầu trong đau khổ.

Tào Tú Nga cũng đau lòng mà nhìn cô: "Đấy con xem, con đã không còn kiên quyết nói đỡ cho cậu ta như trước kia nữa rồi, chứng tỏ người đó trong lòng con đã không còn chiếm vị trí quan trọng nữa. Có lẽ là do Bàng Phi đã chiếm mất một khoảng trong tim của con rồi."

"Một trái tim đâu lớn như vậy, làm sao có thể phân chia cho hai người. Dao Dao, con không thừa nhận cũng được, nhưng chúng ta xem ra Bàng Phi đã có vị trí nhất định trong lòng của con rồi."

"Tục ngữ có câu người ngoài cuộc tỉnh táo kẻ trong cuộc u mê. Đôi khi, những người ngoài cuộc như bọn ta có thể hiểu rõ ràng hơn người trong cuộc là con."

"Còn có, La Lượng đã không còn là La Lượng của trước kia nữa rồi. Mặc dù mẹ không biết là cậu ta đã làm gì, nhưng mẹ có thể cảm nhận được, cũng có thể nhìn ra được cậu ta không thích con như con vẫn nghĩ đâu."

An Dao bây giờ trong lòng buồn bực, đầu óc hỗn loạn và đang rất đau đầu vì chuyện tình cảm, lúc này ý kiến của người bên ngoài có thể chính là mấu chốt quan trọng.

Cô không thể hiểu nổi. Trước giờ Tào Tú Nga luôn rất xem trọng La Lượng, ngay cả khi La Lượng từ chối giúp đỡ, mà về phần Bàng Phi thì bà chưa từng nói gì đến. Nhưng tại sao ngay lúc này, bà luôn nói không phải La Lượng.

"Mẹ, mẹ cũng giống Lộ Lộ bị Bàng Phi mua chuộc luôn rồi à?"

Tào Tú Nga cười khổ lắc đầu: "Mẹ của con đã ăn mấy chục nồi bánh chưng rồi, chẳng lẽ dễ dàng bị người khác mua chuộc như vậy à? Con người càng sống lâu càng thấu đáo. Một người có thật lòng đối xử tốt với con hay không, mẹ luôn luôn có thể cảm nhận được."

"La Lượng luôn nói mọi thứ đều là vì con, nghĩ đến con, nhưng mỗi lần con gặp chuyện không may, cậu ta đều trốn tránh, đợi đến lúc con thật sự không giữ vững được mới ra tay. Dao Dao, con không cảm thấy cậu ta biểu hiện tận lực như vậy chỉ là để con thấy cậu ta đối với con mà nói rất quan trọng thôi sao?"

"Một hai lần thì cũng thôi đi, nhưng đằng này lần nào cũng như vậy, con không thấy quá mức trùng hợp sao?"

"Một người đàn ông tâm cơ nặng như vậy, con có dám chắc cậu ta sẽ trăm phần trăm đối xử chân thành với con không?"

"Về phần Bàng Phi, mẹ không muốn nói gì cả, được hay không bản thân con tự cảm nhận. Còn chuyện hôn nhân của các con có thể tiếp tục hay không thì tùy thuộc vào sự lựa chọn của chính con."

Tào Tú Nga rất có chừng mực, có một số lời nói cũng không nói quá rõ ràng, quyền lựa chọn để lại cho người trong cuộc quyết định.

Một đêm này An Dao thức trắng đêm không ngủ, trong đầu cô rối rắm đều là những chuyện buồn phiền đó.

Cô là loại người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ (nguyên văn: bất chàng nam tường bất hồi đầu), cho dù Tào Tú Nga đã phân tích vấn đề ra rõ ràng, nhưng cô không chính tai nghe cũng không tận mắt chứng kiến. Cô luôn cảm thấy La Lượng không tệ đến như vậy.

Sáng sớm, cô cuối cùng cũng ra quyết định, chỉ cần cô xác minh được La Lượng là thật lòng đối với mình, cô sẽ bỏ ngoài tai mọi thứ mà ở bên cạnh La Lượng. Nhưng nếu là giả dối cô sẽ cắt đứt mọi liên lạc với La Lượng. Còn về chuyện của Bàng Phi thì sau này hãy nói, tất cả mọi chuyện không phải nên giải quyết từng việc một sao?

An Dao mời La Lượng dùng bữa, địa điểm được chọn là một nhà hàng Tây, đây là lần đầu tiên cô chủ động mời La Lượng dùng bữa sau khi kết hôn.

La Lượng ăn mặc chỉnh tề, tóc chải ngược sáng bóng.

An Dao nhấp một ngụm rượu, hỏi câu đầu tiên đúng như kế hoạch: "La Lượng, anh thật lòng yêu tôi sao?"

"Đó là đương nhiên. Sao em lại hỏi loại vấn đề này, còn không chọn món đi, phục vụ..."

“....Đợi đã, lát nữa tôi sẽ gọi món sau, tôi còn vài câu nữa muốn hỏi anh.” An Dao ngắt lời anh ta.

La Lượng ra hiệu cho người phục vụ, ý nói đợi họ một lát.

Về câu hỏi đó từ đầu đến cuối An Dao vẫn luôn khó hỏi nên lời, đối với cô mà nói câu này cũng quá sức ngượng ngùng "Anh yêu tôi, không phải chỉ vì thân thể của tôi, cũng càng không để ý đến đây không phải là lần đầu tiên của tôi, đúng không?"

An Dao cúi đầu thật thấp.

Vẻ mặt của La Lượng sững lại: "Ý em là sao?"

"Tôi..." An Dao hít một hơi thật sâu, một mạch kể lại sự việc ngày hôm đó. "Tôi đã từng bị người khác hãm hại, không biết trời đưa đất đẩy làm sao mà khiến tôi và Bàng Phi xảy ra quan hệ."

"Tôi vẫn chưa bao giờ dám đồng ý lời cầu hôn của anh. Thứ nhất là tôi và Bàng Phi vẫn chưa ly hôn. Thứ hai là tôi sợ anh sẽ để ý đến chuyện này cho nên mới một mực không đồng ý..."

An Dao lấy hết can đảm ngẩng đầu lên: "Cho nên, anh có thấy phiền không?"

Bình luận

Truyện đang đọc