CỰC PHẨM RỂ QUÝ

An Dao không có tức giận mà đặt điện thoại di động lên bàn, ở trước mặt mọi người bấm số điện thoại của La Lượng.

“An Dao , em thay đổi ý kiến rồi hả?Anh biết mà, đơn hàng này của ông chủ Lý cũng đủ cho nhà hàng của em dù không mở cửa buôn bán một tháng cũng không sợ lỗ vốn, chắc chắn em sẽ không từ chối.”

La Lượng còn chưa nói xong, An Dao đã cúp ngang điện thoại rồi, nói với vẻ hững hờ: "Có thể ăn cơm rồi chứ.”

An Lộ cười hì hì gắp rau cho cô: "Chị ơi, chị ăn nhiều một chút, nhìn chị gần đây hơi gầy rồi.”

Một trận phong ba còn chưa dậy được sóng lớn cứ như vậy mà kết thúc, tuy rằng mọi người vẫn cùng ăn với nhau như trước, nhưng cuối cùng thiếu đi một ít không khí.

Bàng Phi vẫn nhớ đến chuyện mà La Lượng bàn bạc trong điện thoại, bây giờ nhà hàng vẫn cần tiếp nhận một số đơn hàng lớn, An Dao không có lý do gì từ chối mối làm ăn đưa tới cửa, nhưng thật sự anh rất tò mò rốt cuộc An Dao xuất phát từ suy nghĩ gì lại từ chối tiếp nhận mối làm ăn mà La Lượng giới thiệu này.

“Mảnh đất ở ngoại ô phía Tây đã được chính phủ quy hoạch làm khu học, do bất động sản La thị của nhà họ La phụ trách xây dựng công trình, ông chủ Lý là công trình thuê ngoài hợp tác với tập đoàn La thị, chuyên làm công việc phá bỏ và di dời nơi khác.”

“Trước đây tôi có tiếc xúc với ông ta mấy lần, ông ta là người ỷ vào mấy đồng bạc, căn bản không nhìn mấy ông chủ kia vào mắt, cưỡng ép đập bỏ cưỡng ép dời đồ đều là chuyện thường xuyên xảy ra. Tôi rất không thích giao thiệp với người như vậy.”

Hóa ra là như vậy.

Cùng với sự phát triển của xã hội, nhiều tòa nhà cũ trong thành phố cổ đều sẽ bị phá bỏ thay đổi thành những tòa cao ốc khác, nhà nước và chính phủ đều mong muốn thành phố nhanh chóng phát triển, bọn họ suy nghĩ là đại cục, là tổng thể.

Còn các dân chúng bình thường có một số người lưu luyến quá khứ, không nỡ rời bỏ nơi mà họ đã ở mấy chúc năm nay, cũng có một số người vì tham tiền muốn mượn cơ hội mà đòi thêm nhiều tiền hơn, tóm lại mặc kệ nguyên nhân như thế nào, kết quả cuối cùng đều là phải phá bỏ và dời đi nơi khác đã tạo thành gây rối không nhỏ, lúc này lập tức cần một số công ty phá dỡ khác đến phụ trách.

Đối phó với những hộ gia đình ngang ngược không nói lý lẽ, đội phá dỡ vận dụng không ít thủ đoạn ngược lại cũng có thể hiểu được, nhưng đối với những đội phá dỡ bất chấp tất cả mọi thứ này, chỉ cần bạn không thỏa hiệp thì lập tức cưỡng ép đập phá nhà bạn.

Ở đây cách làm thì rất nhiều, truy đến cùng thì bao giờ cũng là ‘ông nói có lý của ông, bà nói có lý của bà’, nhưng tác phong làm việc của đội phá bỏ thô bạo ngang ngược, mấy năm gần đây cũng thường xuyên gây ra không ít tai nạn, thậm chí thường xuyên gây chuyện ầm ĩ đến mức chết người, điều này rất quá đáng.

Bàng Phi cũng không hỏi nhiều, tóm lại chẳng qua một đơn hàng làm ăn mà thôi, không làm cũng không sao.

Trưa hôm sau, Bàng Phi đang thảo luận một số vấn đề chi tiết với đồng nghiệp, bên lễ tân gọi điện thoại tới nói là có người tìm Bàng Phi.

Bàng Phi để cho những người khác chờ trong chốc lát, sau đó đi ra kiểm tra, khi nhìn thấy người thì phát hiện đó là Trần Đại Đông , là người lúc thiếu tiền lương của bốn năm chục công nhân bị sòng bạc truy sát thì được Bàng Phi cứu, đồng ý làm thuê trả khoản nợ kia.

Trêи mặt của Trần Đại Đông có một mảng xanh đen hiển nhiên bị người ta đánh.

“Anh Bàng, cứu tôi, cầu xin anh cứu tôi.” Trần Đại Đông nhìn thấy Bàng Phi lập tức quỳ xuống.

Người này thích đánh bạc, bị đánh thế này chắc chắn là cũng người bên sòng bạc đã ra tay, chuyện xảy ra rồi mới nhớ đến cầu người khác giải cứu, sớm biết thì đừng làm thế.

Bàng Phi không vui: "Không phải tôi đã cảnh cáo anh sau này không được đi đánh bạc nữa rồi mà?”

“Không đánh bạc, thật sự không đánh bạc, là khoản nợ lúc trước thiếu của sòng bạc, bọn họ nói lời sinh lời, bây giờ đã nợ đến hơn một trăm vạn rồi. Tôi… Tôi nào có nhiều tiện như vậy chứ, số tiền vất vả cực khổ làm thuê một tháng lúc đầu muốn đưa cho anh, kết quả cũng bị bọn họ cướp mất rồi, bọn họ còn nói không đủ nhét kẽ răng.”

“Bọn họ còn nói, nội trong vòng ba ngày phải đưa một trăm vạn, nếu không sẽ chặt tôi ra cho chó ăn. Nếu như tôi chết rồi, khoản nợ của mấy anh em cũng có thể không cách nào hoàn trả lại được, người anh em Bàng, cứu tôi đi, van xin anh nhất định phải cứu tôi đi…”

Nếu như Bàng Phi nhúng tay vào chuyện này, cũng chỉ có thể đắc tội với mấy người của sòng bạc kia, mà có thể mở được sòng bạc ngầm đều là những nhân vật có thân phận có bối cảnh, bây giờ Bàng Phi đã chọc tới hai nhà có tiếng tăm là nhà họ La và nhà họ Phương, cũng không thể đắc tội với người khác khiến bản thân rước họa vào thân.

Thế nhưng, nếu như cứ mặc kệ chuyện, Trần Đại Đông rất có khả năng bị những người đó ép chét, vậy khoản nợ mà anh ta thiếu tất cả công nhân, phải hoàn trả làm sao?

Huống hồ, Bàng Phi vẫn luôn luôn không ưa tác phong của sòng bạc này, lời sinh lời quả thật dọa chết người khác, không biết đã có bao nhiêu người vô tội với vì vậy mà tan nhà nát cửa rồi.

“Anh đứng lên trước đi.”

“Anh mẹ nó bản thân rước phiền phức thì tự mình đi giải quyết đi, có bản lĩnh đánh bài mà không có bản lĩnh trả tiền thì anh đánh cái mẹ gì hả.” Giọng nói của Thời Phong vang lên cách đó không xa, nghe nói Trần Đại Đông đến kiếm Bàng Phi, Thời Phong lập tức muốn đi qua xem thế nào, vừa lúc nghe được mấy lời này của Trần Đại Đông.

Chuyện này không phải có thể thương lượng được, chính bản thân dây vào thì tự bản thân giãy ra: "Anh Bàng của tôi có quan hệ gì với anh hả, dựa vào cái gì mà phải đi bán mạng giúp anh hả? Cút nhanh lên.”

Vẻ mặt của Trần Đại Đông cầu xin Thời Phong: "Ông chủ Thời, tôi thật sự không còn cách nào mới đi cầu với mấy người, tôi đáp ứng các người, chỉ cần các người có thể giúp được tôi, tôi có làm đầu trâu mặt ngựa cũng sẽ báo đáp các người, tôi cầu xin các người.”

“Người anh em Bàng, người anh em Bàng ơi, tôi trêи có già dưới có trẻ, nếu tôi xảy ra chuyện gì không biết bọn họ sẽ như thế nào, bọn họ sẽ làm sao đây. Tôi cầu xin anh hãy giúp đỡ tôi đi, cầu xin anh đó…”

Trần Đại Đông không phải là người độc ác tàn độc gì, cũng là người chịu đựng không được sự mê hoặc mà bước lên con đường không lối về.

Tục ngữ có câu con người không phải bậc thánh hiền ai có thể không mắc lỗi, chẳng lẽ lại không cho anh ta một cơ hội hối cải làm con người mới.

Bàng Phi đưa tay nâng Trần Đại Đông lên: "Thời Phong , chuyện này cậu đừng quản, tôi đi giải quyết là được rồi.”

Thời Phong tới là để làm gì, chính là ngăn cả anh xen vào chuyện của người khác đấy, sao có thể mở to mắt trừng trừng nhìn thấy anh nhảy vào hố lửa được: "Anh Bàng, anh nghe lời tôi một lần được không.”

Hai người vì chuyện này mà tranh chấp không ít, Bàng Phi không muốn vì chuyện này mà khiến cho hai bên tổn thương hòa khí, để cho Trần Đại Đông đi trước, sau đó nói với Thời Phong vì sao bản thân phải làm chuyện như vậy.

Đạo lý chính là đạo lý, Thời Phong rất minh bạch, nhưng tóm lại bị Bàng Phi làm cho phân tâm, rất nhiều điều đều bị cơn tức giận cuốn bay.

Hôm nay Bàng Phi đã đem đạo lý này xách ra phân tích thật kỹ với anh ta, nghe thật đúng là một đạo lý như vậy.

Nếu lần này không quan tâm cũng không quản đến chuyện này, vậy đáng thương nhất không phải là người nhà của Trần Đại Đông sao?

Trần Đại Đông dù có đáng chết, nhưng anh ta cũng vì thế đã nỗ lực trả giá rồi, tuổi đã lớn còn phải đi làm công bù đắp lại sai lầm của chính mình, nhưng người nhà của anh ta đã làm gì nên tội, dựa vào cái gì mà Trần Đại Đông phạm sai lầm nhưng phải khiến cho bọn họ trả giá?

“Ôi, tôi nói chỉ có anh, anh đã muốn xen vào, tôi đây cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, thế này, tôi và anh cùng đi, nếu như những người đó dám như thế nào với anh, cả Trung Thái chúng ta sẽ không để cho bọn họ yên thân.” Thời Phong hào phóng vỗ ngực nói.

Bàng Phi không muốn để cho Thời Phong nhúng tay, không muốn để cho Trung Thái dính líu đến chuyện này.

Chuyện anh quản đó chính là ân oán cá nhân, nếu Trung Thái dính líu đến thì khó mà đảm bảo những người này sẽ không ra tay với những người ở Trung Thái, trong công ty còn nhiều người phải nuôi gia đình như vậy, cũng không thể bởi vì anh mà làm phiền đến những người khác.

Chuyện này Thời Phong cưỡng ép không được Bàng Phi, cuối cùng cũng chỉ có thể làm theo ý của Bàng Phi.

Nhưng có một việc, nếu như khi nào cần Thời Phong ra tay, Bàng Phi khôn được không nói tiếng nào mà gánh vác một mình.

Tấm lòng của anh em Bàng Phi ghi nhớ trong lòng: "Được!”

Lúc tan tầm, Bàng Phi và Trần Đại Đông cùng nhau đến sòng bạc ngầm, ở đây lúc nào cũng náo nhiệt như vậy, người có tiền tới đây tiêu khiển giải trí, người không có tiền thì lại có một ý nghĩ kỳ lạ trông ngóng một đêm thành thần, nhưng đến cuối cùng có bao nhiêu người thua đến táng gia bại sản ở chỗ này, thậm chí còn đánh mất cả tính mạng.

“Người anh em Bàng, anh chờ ở đây đi, tôi đi gọi quản lý của bọn họ ra.” Trần Đại Đông nói xong, chạy như điên vào trong sòng bạc tìm quản lý.

Thằng cha hai hôm trước đánh anh ta vừa mới nhìn thấy anh ta đã cho anh ta hai cái bạt tai như trời giáng, lục soạt cả người anh ta, không phát hiện có tiền, kéo lấy anh tay đến trước mặt của quản lý.

Trần Đại Đông quỳ xuống đất liên tục xin tha: "Mã Ca, Mã Ca tha mạng, hôm nay tôi đến đây có chuyện muốn nói với anh. Anh nhìn đi, anh nhìn đi… Người kia là bạn của tôi, anh ấy có chuyện nói muốn nói với anh.”

Người được gọi là Mã Ca là người mặc áo ba lỗ màu đen, trêи hai cánh tay đều đầy hình xăm, rướn cái cổ dài từ trông tối ngó ra, vẻ mặt khinh thường: "Bạn của mày là cái thá gì, muốn bàn chuyện với tao, cầm tiền đến đây rồi nói. Không có tiền, hôm nay ông mày cưa một chân của mày…”

Trần Đại Đông cố ý hét lên một tiếng cực kỳ bi thảm.

Bàng Phi nghe thấy tiếng thét, vô ý thức ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Trần Đại Đông bị một đám đặt lên bàn, có vẻ như đối phương chuẩn bị cưa đứt chân của anh ta.

Bàng Phi lập tức nhanh như chớp chạy lên lầu, hai thằng đàn em canh ở cầu thang của đối phương ngay cả cơ hội ra tay cũng không có, đã bị Bàng Phi đá mỗi người một đá bay xuống đất.

“Mẹ nó, thằng nhóc này, mày có biết mày dang ở địa bàn của ai không?” Mã Ca ném tàn thuốc trong tay xuống, hung ác mà trừng mắt với Bàng Phi .

Bàng Phi không thèm quan tâm đến lời nói của Mã Ca, là nhìn về phía Trần Đại Đông, lạnh lùng nói: "Thả anh ta ra.”

“Mày nói thả là tao phải thả sao, mày là cái thá gì. Lên cho tao!”

Đối phó với những tên lâu la canh cửa này, Bàng Phi căn bản không cần tốn nhiều sức lực.

Tiếng động trêи lầu thu hút những người chơi ở dưới lầu, mọi người đều ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một người mặc quần áo màu đen chụp lấy từng tên, ném như ném bóng cao su vậy, có người đập vào tường, có người lăn xuống cầu thang, thậm chí có người bay xuống đất từ tầng hai.

Bây giờ chỉ còn lại một người Mã Ca kia, tên kia nuốt nước bọt, chậm chạp trong dám nhúc nhích.

Trần Đại Đông lảo đảo chạy đến bên cạnh Bàng Phi, trốn ở phía sau anh, nói với Mã Ca: "Mã Ca, hôm nay tôi đến là nó chuyện với anh, cũng không phải đến để đánh nhau, tiền thiếu của sòng bạc tôi nhất định sẽ trả, nhưng lãi của mấy người quá cao, còn kinh khủng hơn cả cho vay nặng lãi, điều này căn bản không hợp pháp.”

“Tôi dựa vào lãi một phần năm của thị trường trả tền, tiền trả theo kỳ, trong vòng nửa năm tuyệt đối sẽ trả hết nợ, anh xem như vậy có được không?”

Mã Ca có thèm quan tâm có tiền hay không có tiền, mấy vạn tệ mà Trần Đại Đông nợ sòng bạc chẳng đủ để nhét kẽ răng, nhưng sòng bạc này là cho anh ta quản lý, nhưng lại bị người ta đánh đến tận nơi, nếu bị ông chủ biết được chuyện này, làm sao còn có thể lăn lộn ở đây được nữa?

Hoặc là lấy lại thể diện, hoặc là thu dọn đồ đạc mà cút khỏi đây, tất cả chuyện này đều là Bàng Phi ban tặng.

“Á...”

“Rầm!”

Quả đấm còn chưa đụng tới vạt áo của Bàng Phi thì Mã Ca đã bị Bàng Phi đá một cước từ trêи cầu thang lăn xuống phía dưới.

Bàng Phi từ trêи cao cúi xuống nhìn anh ta: "Chuyện của Trần Đại Đông đã nói rõ rồi, sau này đừng không có chuyện gì mà đến gây phiền phức cho anh ta, nếu không, tôi sẽ khiến cho sòng bạc này không thể nào tiếp tục mở cửa ở trong Dung Thành này!”

Bình luận

Truyện đang đọc