Chương 20
Edit: Cúc Tử
Đêm nay việc ký tên để bán sách không vui vẻ lắm, ta có chút không yên lòng ký cho xong sau đó nhấc váy chạy nhanh như chớp về phủ.
Lúc ta trở về, người đưa thư đã mang thư đến.
Ta nhanh chóng mở thư ra, chỉ thấy trong đó viết: Túi hương đã đến tay, ngoài chuyện đường may có chút rối nên có thể hương liệu sẽ rơi ra ngoài một ít thì những thứ khác đều cực kỳ tốt, vi phu thực sự vô cùng thích. Ban đêm, đồng liêu có hẹn ta đến khu phố hoa thăm thú một chút, ta đã từ chối. Nói rằng, ở nhà ta đã có phu nhân hơn nữa tình cảm phu thê cũng vô cùng sâu đậm nên không thể trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài như vậy. Nhắc tới cũng thú vị, hình như hắn đã nhìn thấy bức họa nàng cho ta, sau đó liền tìm một nữ tử có bảy tám phần giống phu nhân rồi đưa đến giường ta. Nực cười, ta thích phu nhân chỉ vì nàng chính là nàng, tìm được một nữ tử có hình dáng gần giống nàng thì có thể làm gì chứ? Nếu như ta là một kẻ háo sắc, người trên thế gian này có nhan sắc tốt hơn phu nhân có đến cả nghìn cả vạn người, không nhẽ mỗi người bọn họ đều phải leo lên giường ta ít nhất một lần sao? Khụ, là ta càn rỡ, trái lại ta không hề có ý ghét bỏ phu nhân, nàng tự hiểu trong lòng là được rồi, không cần nói ra rõ ràng.
Đọc xong lá thư này, đột nhiên ta vô cùng tức giận.
Ta mất cả đêm để cân nhắc xem có nên giết chết Giang Tầm hay không, nhưng đến cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng cảm tính, ta quyết định tha cho hắn một mạng, mà chỉ viết thư mật báo cho hắn.
Ta nhấc bút, hồi âm: Ta trái lại không ngờ mắt phu quân lại bị mờ nhanh như vậy, lúc trờ về, nhất định phải tìm danh y đến khám một chút xem thế nào. Hôm qua ta ra khỏi phủ đến ký sách bán, vô tình gặp được Lâu Lâu. Lâu lâu kia chính là một nam tử bày ra bộ dạng tình nguyện dù cho bị cắt đứt chân cũng muốn ở bên ta đời đời kiếp kiếp. Ta thăm dò một phen, liền phát hiện ra hắn vậy mà là nghịch đảng của tiền triều. Tuy rằng ta cũng là con cháu của tiền triều nhưng trong lòng ta lại biết rất rõ, nếu cứ chiếu theo thói chơi bời không tiếc thứ gì của phụ hoàng ta, không sớm thì muộn cũng sẽ mất nước, vì thế đối với việc ta vẫn còn có thể sống đến tận bây giờ, hơn nữa vẫn có thể ăn no uống đủ mà nói thì ta vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Ta cũng không hề có ý muốn phục hưng tiền triều gì đó, chỉ là mẫu hậu chết thảm, ta thấy vô cùng đáng tiếc cũng rất nhớ bà. Lại nói, Lâu Lâu muốn lừa gạt ta để ta tự tay đâm phu quân, ta tất nhiên sẽ không đồng ý, tuy nhiên, ta lại không thể nói như vậy trước mặt hắn, nếu như ta nói ra khỏi miệng những lời đó thì có khả năng ta đã không thể bước ra khỏi cánh cửa kia, ta vẫn tương đối quý trọng mạng của mình vậy nên đến thời khắc nguy hiểm liền vô cùng cơ trí, toàn bộ mọi chuyện thì mạng của mình vẫn là quan trọng nhất. Phu quân biết rõ lòng ta nên ta muốn hỏi một chút mọi chuyện sau đó nên làm thế nào, có cần một mình ta đến buổi Hồng Môn yến đó rồi về kể lại không? Biết chuyện vẫn luôn có kẻ ác độc nhìn chằm chằm phu quân, ta cũng hiểu được đầu trên cổ mình đang lung lay sắp rớt vì thế không nỡ ngủ. Phu quân có thể hồi phủ nhanh chút hay không? Vô cùng nhớ mong. Tiểu kiều thê của ngươi, A Triêu.
Trước khi Giang Tầm chưa trả lời thư của ta, ta cũng không dám làm chuyện gì thiếu suy nghĩ. Ta chui vào trong chăn sau đó bảo Bạch Kha chặn cửa bằng hai bình hoa to bằng một người trưởng thành ngay cửa, một ngày ba bữa trước khi đưa thức ăn đều dùng ám hiệu trao đổi, trước khi ăn cũng thử ngân châm trên thức ăn, ta rất sợ bọn người Lâu Lâu không thể tiếp tục kiên trì được nữa sau đó phát rồ đầu độc luôn cả ta.
Cứ nhịn như vậy khoảng năm ngày nhưng ta vẫn chưa nhận được thư từ của Giang Tầm, đổi lại là nhận được cả người của hắn.
Trước khi đi Giang Tầm đã nói hắn phải đi khoảng một tháng nhưng kết quả không đến hai mươi ngày hắn đã vội vã trở về phủ. Bởi vậy nên chỉ có thể chứng minh dung mạo của ta vô cùng xuất sắc, đến mức bế nguyệt tu hoa nên mới có thể câu dẫn Giang Tầm trở về.
Hắn đẩy cánh cửa nặng trình trịch ra liền thấy ta đang co rúc ở chân giường thì không hiểu nói: "Sao phu nhân lại ăn mặc như vậy?"
Ta nói nhỏ trả lời hắn: "Nhớ chàng nên đêm không thể chợp mắt vì thế nên mới ngồi trên giường chờ cơn buồn ngủ ập đến, có thể ngủ được thì sẽ ngủ."
Người hắn còn chưa đến trước mặt ta thì tiếng cười của hắn đã truyền tới: "Ta nghĩ, đây không phải là do phu nhân không thể chợp mắt vào ban đêm mà là do lòng ham sống sợ chết. Sao vậy, không có vi phu ở đây, nàng không yên tâm như vậy sao?"
Ta không còn lời nào để nói vì dù sao thì hắn cũng nói đúng toàn bộ.
Chờ đến khi Giang Tầm bước đến trước mặt ta, ta mới nhìn thấy trên vai hắn dính đầy sương tuyết, có lẽ hắn đã không quản mưa gió mà một nắng hai sương chạy về đây.
Ta bỏ chăn xuống, lấy tay phủi mớ tuyết trên vai Giang Tầm xuống. Vải nhung đã bị đông cứng, áo khoác cũng ướt nhẹp, TSm màu trắng của hắn cũng đã bị ướt đẫm.
Vì ta mà Giang Tầm phải chạy suốt đêm để về đến đây sao?
Vừa nghĩ như thế ta liền cảm thấy có chút hổ thẹn sau đó vô cùng quan tâm hỏi Giang Tầm: "Phu quân đi đường vất vả, chàng đã ăn gì chưa? Có lạnh hay không?"
Hắn không nói gì hết mà chỉ đưa mấy đầu ngón tay đã bị đông lạnh đến mức đỏ ửng ra trước mặt ta nói: "Tay ta lạnh."
Lương tâm của ta liền trỗi dậy, lấy tay mình phủ lên tay Giang Tầm sau đó xoa xoa chà sát cho hắn. Lòng bàn tay hắn có chút thô ráp, thậm chí còn có vài chỗ bị nứt, có lẽ là do lúc hắn cầm dây cương không chú ý đến nên bị các mảnh của dây thừng cắt vào rồi tạo thành mấy vết thương đè lên nhau như vậy.
"Làm sao vậy?" Giang Tầm thấy ta có chút thất thố, ý cười của hắn liền nhạt đi sau đó lo lắng hỏi ta.
"Ta cảm thấy mình hơi có lỗi với phu quân."
"Hả? Xin phu nhân chỉ rõ."
"Phu quân vì ta nên mới phải nhanh chóng thúc ngựa trở về nên tay mới bị thương."
Hắn cười: "Bây giờ mới thấy phu nhân vẫn có chút lương tâm, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. Nếu đau lòng vậy thì có thể đền bù cho ta thứ khác không?"
Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, có chút không hiểu lắm ý của hắn.
Giang Tầm cũng nhìn ta, trong đôi mắt đen đậm như mực của hắn đểu phản chiếu hình ảnh của ta. Mặt mũi hắn dịu đi rất nhiều, đột nhiên hắn chạm vào môi ta, một tay của hắn lại đang chạm vào lưng ta sau đó giữ chặt lấy rồi kéo ta vào lòng hắn.
Ta lại càng hoảng sợ, mâu thuẫn cũng không có.
Trong lúc ta đang phân tâm thì răng môi của ta đã bị Giang Tầm cạy ra hoàn toàn, đầu lưỡi trơn trượt của hắn quấn lấy ta. Lúc đầu hắn cũng tương đối nhẹ nhàng nhưng thời gian lâu dần thì bắt đầu không còn gì kiêng kỵ nữa, hắn nhẹ nhàng liếm lấy môi ta, nước bọt giao hòa.
Không thấy gì hết, ta không thấy gì hết.
Tai ta nóng như bị lửa đốt, lúc này ta đang bị hắn làm cho vừa thẹn vừa xấu hổ.
Không biết qua bao lâu, Giang Tầm mới buông ra ta, khóe mắt hắn ửng hồng, ngay hai má xuất hiện lúm đồng tiền đong đầy ý cười.