Giang Tầm hôn đủ rồi thì buông ta ra.
Có lẽ hắn còn có chút lương tri, cũng không giày vò ta nữa.
Lòng ta có chút sợ hãi, bắp chân vẫn còn như nhũn ra.
Cũng không phải là sợ Giang Tầm mà do hắn không chọn thời cơ, cứ tùy thời tùy chỗ làm loạn.
Ta nghĩ, nếu hắn ở trong phòng quấy rối ta, vậy thì nói không chừng ta chỉ thẹn thùng cười một tiếng rồi dục cự còn nghênh(1), lúc này không giống như ngày xưa, hắn ở ngoài phòng lêu lổng với ta, cái này thì không được, nhỡ đâu bị bọn hạ nhân nhìn thấy thật sự sẽ ném đi mặt tiểu kiều thê đứng đầu một nhà của ta.
(1)Dục cự còn nghênh: thích mà còn ra vẻ từ chối.
Ta phải đứng lên như mẫu hậu đã dạy ta, ở bên ngoài phải có mặt mũi, bước đi nghiêm túc, uy phong lẫm lẫm.
Ta liếm liếm môi dưới, quyết định nhắc nhở Giang Tầm một phen.
Ta do dự một khắc đồng hồ, nói: Cái đó...
Hử? Giang Tầm nghiêng đầu nhìn ta, khóe môi giương lên, hỏi: Phu nhân có gì chỉ giáo?
Ngày sau ở bên ngoài, phu quân không thể...
Không thể cái gì? Hắn dừng bước lại, giày màu trắng đen lơ lửng giữa không trung rồi rụt về, đứng vững nhìn ta.
Ta cắn răng, hung ác quyết tâm nói: Không cho phép hôn ta như vậy ở bên ngoài, không muốn như vậy.
Vì sao?
Để người bên ngoài nhìn thấy thì không hay lắm.
A, phu nhân là lo lắng người bên ngoài nhìn thấy hành động này sẽ ghen tị.
...!Cái gì? Ta có hơi không hiểu ý nghĩ của Giang Tầm, hắn có phải là đang hiểu sai rồi không.
Thôi được, vậy thì theo ý phu nhân đi.
Ta không lên tiếng, mặc dù cảm thấy hắn có điểm là lạ, nhưng nói thế nào đi nữa ta cũng đã đạt được mục đích, vậy thì cứ bỏ qua đi.
Mẫu hậu từng nói: Mặc kệ là dùng cách gì, thổi gió bên gối đến khi đạt được mục đích của chúng ta thì thôi, những cái khác không cần nói nhiều.
Ta chính là yêu cơ họa quốc kia, mặc kệ Giang Tầm nghĩ như thế nào, nước này mất ta vẫn vui vẻ.
Lại đi vài bước, Giang Tầm bận rộn đột nhiên hỏi ta: Phu nhân có biết hôm nay là ngày gì không?
Ta nguyện làm hắn vui lòng, liền nói: Là ngày lần đầu tiên phu quân cho ta ăn đùi gà chiên.
Giang Tầm trầm mặc, không biết do ngược sáng khiến cho mặt hắn nhìn đen hay là tâm tình hắn khó chịu làm ta cảm thấy đen, ta luôn cảm giác sắc mặt hắn không tốt, muốn bắt ta khai đao.
Ta run run rẩy rẩy: Chẳng lẽ ta nói sai rồi?
A, phu nhân làm sao mà sai chứ?
Ta đã nói rồi, loại người dịu dàng cẩn thận như ta làm sao lại chọc cho phu quân tức giận được.
...!Giang Tầm nghẹn họng không lên tiếng nữa, lại dẫn ta đi về phía trước.
Đi được hai bước, hắn dừng lại: Ta đợi phu nhân một đêm là muốn đợi một câu nói của phu nhân.
Câu gì? Ta có linh cảm không lành, đột nhiên che miệng hắn rồi kích động nói, Phu quân đừng nói, để cho ta đoán thử.
...!Giang Tầm muốn nói lại thôi.
Ta nhìn sắc trời, hiện tại đêm đã khuya, Giang Tầm nhẫn nhịn ròng rã một đêm cũng khó mà mở miệng, chẳng lẽ là...hắn muốn dã chiến với ta?
Cái này tuyệt đối không được, ta há lại là hạng người thích tìm kiếm loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ kia.
Ta mím môi nói: Phu quân không được nói, tuyệt đối không được.
Hử?
Chàng còn muốn làm chuyện xấu xa kia với ta ở chỗ sâu trong vườn cỏ dại...!Ta còn chưa dứt lời đã bị Giang Tầm bịt miệng lại.
Hắn cực kỳ khó xử, hung ác nói: Chớ có nói bậy.
Chẳng lẽ ta đoán sai rồi?
Ta khó hiểu nhìn hắn một cái, lại nghĩ, nếu không phải là chuyện phòng the đỏ mặt tới mang tai, chẳng lẽ là hắn muốn ly hôn với ta?
Ta vô cùng đau đớn: Sớm nên nghĩ đến, ta cùng giường chung gối nhiều năm với Giang Tầm lại chưa từng sinh con cho hắn, Giang gia hắn vô hậu, không cần ta cũng là điều có thể lý giải.
Ta vốn tưởng rằng Giang Tầm không giống người thường, nào biết hắn cũng là cá mè một lứa với những tên nam nhân phụ lòng kia.
Cũng được, do ta không có duyên với hắn, đảm đương không nổi là ta sai.
Hôm nay nếu hắn nói câu này ra khỏi miệng, cũng biểu hiện ra ta là người phụ nữ bị phu quân vứt bỏ, vì vậy ta quyết định đánh đòn phủ đầu, bỏ hắn trước.
Ta hắng giọng một cái, nói với hắn: Ta hiểu, ở chung với phu quân nhiều năm như vậy, không có tình nghĩ vợ chồng thì cũng có tình bạn, hôm nay từ biệt, hai chúng ta xong thì không gặp nhau nữa, miễn cho phu quân ưu phiền đến nửa khuya, đêm không thể say giấc.
Lông mày Giang Tầm nhăn lại, chợt kéo lấy mặt ta nói: Phu nhân có biết lời nàng nói có ý nghĩa gì không?
Ý tứ cũng rất rõ ràng, chính là không biết phu quân có ý gì...!Nam nhân đều như nhau, chiến tranh lạnh hồi lâu, chờ đến lúc nữ tử nhắc tới hòa lý thì ngược lại có thể phủi tội sạch sẽ, còn không phải mang danh tiếng cặn bã.
Hôm nay là sinh thần vi phu, chờ cả đêm mới biết phu nhân thật sự quên mất không còn một mảnh.
Ta ngừng thở, thì ra thật sự là ta hiểu sai ý.
Lần này rất lúng túng, ta không biết nên làm như thế nào để bù đắp cho Giang Tầm.
Chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi: Phu nhân không đặt ta ở trong lòng thì cũng thôi đi, còn ngày ngày nói những lời này đâm vào lòng ta, có thể thấy nàng không có một chút lương tâm, đối với ta không có suy nghĩ yêu thương chút nào.
Phu quân, khoan đã, hãy nghe ta giải thích.
Ta vội vàng đuổi theo, dưới chân lảo đảo một cái suýt nữa té ngã trên mặt đất.
Thế mà Giang Tầm của hôm nay lại nhẫn tâm, trước sau không chịu đến dìu ta, chỉ ở xa liếc ta một cái rồi bỏ đi.
Trước khi đi hắn còn quẳng xuống một câu: Ta không nghe, mấy ngày nay đừng có gặp nữa, ta đi tiền viện ngủ hai đêm.
Lòng dạ nam nhân như mò kim đáy biển, ta cũng nói là ta sai rồi, vậy mà cái tính cáu kỉnh của Giang Tầm lớn lên thấy rõ, không dễ dụ chút nào.
Ta hồn bay phách lạc nhìn bóng lưng hắn, một mình trở về phòng.
Đêm càng khuya, ta đói đến không ngủ được, không biết Giang Tầm có phải cũng đói đến không ngủ giống như ta không.
Ta lấy tay gối đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi, rút kinh nghiệm xương máu, cũng không thể tiếp tục như vậy, ngày xưa đều là Giang Tầm dỗ ta vui lòng, vậy nên đến lượt ta dỗ dành hắn.
Ngày hôm sau, ta tìm mấy nhà phú quý ở gần lấy kinh nghiệm học hỏi.
Trước tiên ta đi gặp Lý phu nhân, nàng vừa vào cửa liền kêu ta ăn trái vải, khoe khoang một phen đây là lão gia nàng sai người roi da thúc ngựa đặt băng lạnh bên trong mang về, mệt chết bốn con ngựa, trong vòng bảy ngày đã tới.
Ta cười hai tiếng, vừa lột một quả, mấy trái vải còn sót lại đã bị nàng thu về, không nỡ cho ta ăn.
Thành thật mà nói, ta là người đã thấy qua việc đời, trái vải trong cung ta từ nhỏ đến lớn đều dùng làm cơm ăn, mới không thèm mấy quả này của nàng.
Hôm nay đến không phải là ngầm đấu đá khoe khoang phu quân, ta dự định nói với nàng chuyện đạo lý khống chế phu quân.
Ta đi thẳng vào vấn đề hỏi: Nếu như Lý phu nhân chọc giận lão gia ngươi tức giận, thì nên làm như thế nào?
Lý phu nhân cười ha ha nói: Đương nhiên là đưa hai nữ tử hiểu tình biết ý cho lão gia ta suиɠ sướиɠ.
Nàng xuất thân nhà nông nên nói chuyện vô cùng thô.
Ta không có để ý lại hỏi: Nếu như phu quân ta không thích nữ tử khác thì sao?
Tuyệt đối không có khả năng! Ta thấy ngươi chính là mới gả vào phủ, còn chưa làm đương gia phu nhân được mấy năm nên không hiểu chuyện.
Nam tử trên đời này, nào có không ăn vụng không ham tươi mới? Hắn biết ngươi ghen tị nên không dám nói ra khỏi miệng, chứ thật ra trong lòng cũng nghĩ đến chuyện kia đấy! Nếu ngươi thuận nước đẩy thuyền đưa mấy người cho hắn, hắn ngược lại sẽ cảm thấy ngươi hiền thục rộng lượng, càng đối xử với ngươi tốt hơn.
Hẳn là như vậy sao? Ta bừng tỉnh hiểu ra.
Nói thật, ta là lần đầu tiên thành thân vẫn chưa có đủ kinh nghiệm, Lý phu nhân làm vợ chồng già nhiều năm, hiển nhiên đạo hạnh cao hơn ta nhiều.
Nếu Giang Tầm tham hoan, ta thuận nước đẩy thuyền tặng mỹ nhân, nhất định dỗ hắn vui vẻ.
Nhưng hắn vui mừng, tất nhiên ta lại không vui.
Ta có lẽ chính là loại người không rộng lượng lắm, ta không thích chia sẻ phu quân cho người khác cùng hưởng.
Nếu như có người đoạt Giang Tầm với ta, chẳng bằng ta thiến hắn, như vậy ta còn vui vẻ một chút.
Nghĩ nghĩ, ta trước tiên cứ về phủ viết một bức thư, hỏi hắn ý tứ của Giang Tầm, nếu như hắn thật sự thích sấu mã Dương Châu bên ngoài, vậy thì ta cũng hết cách.
Ta chấm chu sa, múa bút thành văn viết một bức huyết thư, nói: Quân nếu không còn tình với ta thì hưu, có phải phu quân có người khác trong lòng? Có nghĩ đến ở chung một chỗ với một nữ tử dịu dàng cẩn thận? Nếu ta đưa cho phu quân hai ba nữ tử như hoa như ngọc, phải chăng có thể làm chàng vui lòng?
Ta sợ hắn không hiểu ý ta, ở dưới cuối bức thư, viết một hàng chữ nhỏ như hạt gạo: Nếu nói là đúng, ta liền hưu chàng.
Bức thư này gửi đi chưa tới một canh giờ đã có hạ nhân đưa tới thư hồi âm: Mở cửa.
Ta:...
Giang Tầm đây là tới tìm ta gây phiền toái?
Nghĩ nghĩ, ta chốt cửa phòng lại.
Lần này yên tĩnh rồi.
Mới qua một lát, Giang Tầm đột nhiên nhảy cửa sổ vào.
Đáy mắt hắn đen đậm như mực, sâu không lường được, sắc mặt biến thành màu đen, nói với ta: Mới mười canh giờ không gặp mà chiêu thức càn quấy của phu nhân chỉ thấy càng nhiều, thật sự là khó lường.
Phu quân quá khen.
Không phải khen nàng.
...!À.
Ta nhìn qua Giang Tầm âm u đầy tử khí, khẩn trương đến nói không ra lời, nhỏ giọng hỏi hắn: Phu quân vừa đọc qua bức thư kia của ta?
Ừm.
Hắn trả lời một câu qua loa cho xong, không nói nhiều thêm lời nào khác.
Ta liếm liếm môi dưới: Phu quân nghĩ như thế nào?
Ta nghĩ như thế nào, nàng không biết sao?
...!Dáng vẻ khởi binh hỏi tội của hắn khiến ta không dám nói nhiều.
Trong lòng trong mắt ta vốn chỉ có một mình nàng, ta đối xử với nàng như thế nào, trong ngày thường nàng không nhận ra sao? A Triêu, trong lòng nàng đến tột cùng là có ta hay không?
Ta mím môi nói: Đương nhiên là có phu quân, đêm qua phu quân không ở đây, ta đói đến không ngủ được.
Nếu có phu quân chắc chắn sẽ không chê ta phiền, còn nấu sủi cảo, hầm cháo cho ta.
Ta nhớ phu quân, ban đêm vô cùng nhớ.
Giang Tầm bình tĩnh nhìn ta hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi nói: Thôi được rồi, ta với nàng so đo cái gì chứ.
Nàng nhớ kỹ cho ta, nếu như lại nói những lời tìm nữ tử khác cho ta, ta liền làm nàng một đêm không xuống được giường.
Ta kinh hãi đến nghẹn họng.
Lúc này mới mười canh giờ không gặp, Giang Tầm sao lại bá đạo như vậy?
Tâm tình Giang Tầm tốt, nói chuyện với ta cũng không còn ác thanh ác khí nữa.
Hắn ở một bên đọc sách, ta lột cam nói với hắn: Chiêu để ta tìm thϊếp thất cho phu quân này là Lý phu nhân sát vách đưa ra chủ ý.
Phu quân của nàng sủng nàng, còn roi da thúc ngựa mang về cho nàng một giỏ trái vải, có thể nói là Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai.(2)
(2)Hai câu thơ trích từ bài thơ Qua Hoa Thanh Cung kỳ 1 của Đỗ Mục.
Giang Tầm cười một tiếng nói: Thật đúng là sống lâu cái gì cũng có thể thấy, vi phu tam sinh hữu hạnh, lần đầu tiên trong đời được nghe phu nhân đọc thơ, tuy là nói chút chuyện dã sử không đâu nhưng cũng xem như có tiến bộ rồi.
...!Ta đã biết trọng điểm của Giang Tầm chung quy rất khác người.
Ta hắng giọng một cái, nói tiếp: Quan trọng không phải ở chỗ này mà ở chỗ phu nhân nhà khác đều có trái vải ăn.
Giang Tầm lật qua một trang sách, thờ ơ đáp: Nhà vi phu chỉ có bốn bức tường, đừng nói là trái vải, mấy ngày nữa ngay cả quýt cũng không mua nổi, tuyệt đối đừng so sánh với người ta.
Nàng ta là phu nhân nhà phú quý, nàng là ái thê của Giang mỗ một thư sinh nghèo, cái gọi là gả gà theo gà gả chó theo chó, nàng theo ta thì lo việc nhà cần cù tiết kiệm một chút.
Ta không vui vẻ lắm, nói thầm: Nàng là nhà phú quý, ta đây trước kia cũng là hoàng thân quốc thích.
Giang Tầm lại cười: Phu nhân nói rất phải, được rồi không đùa nàng nữa.
Không phải chỉ là một giỏ trái vải thôi sao, cũng đáng giá để nàng thèm thành như vậy.
Hôm nay mẫu hậu không chỉ roi da thúc ngựa đưa chút trái vải tươi cho nàng, còn chuyển đến mấy sọt gạch băng tới cho.
Gạch băng này ngâm ở bên trong nước giếng cũng phải nửa tháng mới tan hết, có thể tạo điều kiện giải nóng cho nàng trong nửa tháng.
Ta đắc ý: Vẫn là mẫu hậu thương ta.
Mẫu hậu thương nàng, vi phu thì không thương nàng sao?
Ta cẩn thận suy nghĩ một chút, cùng là một nương, ta bảo mẫu hậu thương yêu Giang Tầm nhiều hơn, bà lại không chịu, chỉ cưng chiều một mình ta, có lẽ Giang Tầm cũng ghen tị.
Vì vậy ta trấn an hắn nói: Phu quân đối xử với ta cũng tốt.
Đã như vậy, ta cùng mẫu hậu nàng rơi vào trong nước, nàng cứu ai trước?
Đây là vấn đề kỳ quái gì vậy? Dưa hấu trong tay ta lập tức rơi xuống đất, ta giống như một con tra(3) mê mang không mục đích đứng bên cạnh đồng ruộng, nhìn dưa than thở.
(3)Con tra: là dã thú, loài động vật thích ăn dưa, được Lỗ Tấn miêu tả trong tiểu thuyết Cố Hương.
Ta muốn chuồn đi nhưng Giang Tầm lại không buông ta ta.
Hắn từng bước ép sát, tiếp tục hỏi: A Triêu, nàng sẽ cứu ai trước?
Ánh mắt Giang Tầm tha thiết, nhìn như đang cười, đáy mắt lại rét lạnh.
Ta cùng hắn đã làm phu thê nên đương nhiên biết trong lòng hắn đang suy nghĩ những gì, tất nhiên là không được tốt cho lắm.
Vì thế ta trả lời: Dĩ nhiên là cứu phu quân.
Mẫu hậu biết bơi mà.
Giang Tầm rất hưởng thụ, cuối cùng vì tránh cho bất hiếu, nói: Mẫu hậu biết bơi, cứu vi phu cũng là điều nên làm.
Ồ? Thì ra là thế, ta lại không biết! Ta giả vờ kinh ngạc, oán thầm: Nguy hiểm thật, cuối cùng cũng nhặt về được một mạng..