CUỘC SỐNG CẨU HUYẾT CỦA TA VÀ PHU QUÂN

 
Chương 43
 
 
 
Edit: Cúc Tử
 
 
 
Hôm nay trời trong nắng ấm, ta và Giang Tầm đều đang ngồi trên xe ngựa để... chạy nạn.
 
 
 
Nghe ta giải thích chút, chuyện này xảy ra thực sự vô cùng bất ngờ, thậm chí đến bây giờ ta vẫn chưa tiêu hóa hết mọi chuyện.
 
 
 
Đại khái là một tháng trước, không biết mắt chó của Kim Triêu Công chúa đui mù thế nào mà nhất định không phải Giang Tầm thì không gả. Vóc người của nàng thật sự vô cùng đẹp mắt, cả người đều đeo trang sức bằng vàng bạc khiến cho toàn thân nàng đều vô cùng tráng lệ, nếu so sánh với nàng, ta liền cảm thấy có chút tự ti mặc cảm, trên người ta không có nhiều tiền như nàng, màu sắc tơ lụa trên người ta cũng không bằng nàng.
 
 
 
Vì thế, sau khi tổng kết cả một buổi tối, ta vẫn luôn hỏi Giang Tầm: "Có phải ta chưa đủ tốt không?"
 
 
 
Hắn liền ôm lấy ta có chút buồn bực phiền muộn trả lời: "Sao phu nhân lại có thể không tốt đây?"
 
 
 

"Bàn về phẩm cấp, ta là Công chúa tiền triều, đã lỗi thời so với nàng. Bàn về nhan sắc, ta cũng không bằng vị ung dung mà cao quý kia. Phu quân, chàng còn định cái gì nữa? Ta đã không phải người đẹp nhất nữa rồi." Nói xong, hai mắt ta dường như đang ngập chìm trong nước mắt, gần như có thể khóc ngay lập tức... Không thể không nói, nữ tử một khi rơi vào bể tình sẽ hay già mồm cãi láo, nếu như là ta trước đây, sợ rằng sẽ chỉ cười một tiếng cho có vẻ sau đó lại tiếp tục uống rượu lâu năm. Nhưng dáng vẻ hôm nay của ta chính là chỉ hơi tí đã bắt đầu làm nũng với Giang Tầm sau đó cả ngày ngồi khóc sướt mướt.
 
 
 
Nguy rồi, có phải ta đã biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi hay không ? Nhất định là do cuộc sống hàng ngày quá mức hạnh phúc đã khiến ta biến thành một nữ nhân chậm chạp trì trệ, một nữ nhân không có sự nghiệp không có công việc, suýt nữa ta đã bị Giang Tầm nuôi thành một kẻ tàn phế.
 
 
 
Nghĩ tới đây rốt cuộc nước mắt nãy giờ vẫn cố gắng kìm nén của ta ào ào tuôn ra.
 
 
 
Giang Tầm bị ta dọa đến mức kinh hãi ngồi dậy, vội vàng lấy lòng bàn tay chạm vào khóe mắt lau nước mắt cho ta: "Vì sao phu nhân vẫn luôn lo được lo mất như vậy, nàng không tin vi phu sao?"
 
 
 
"Tất nhiên là ta tin tưởng phu quân nhưng ta không có lòng tin với những nữ tử khác."
 
 
 
"Nàng ta có thể làm gì, chẳng lẽ cường bạo ta?"
 
 
 
Nghĩ đến chuyện này, hai tai ta đột nhiên đỏ ửng sau đó lúng túng trả lời hắn: "Làm sao lại không thể cường bạo chàng, không phải lần trước phu quân có thể khiến ta..."
 
 
 
Giang Tầm đột nhiên bịt miệng ta lại sau đó ho một tiếng rồi nói: "Những lời thô tục như thế này nếu nói trước mặt ta một chút cũng không sao nhưng đừng nói trước mặt hạ nhân khiến họ nghe được."
 
 
 
"Những người khác không thể biết chuyện này sao?" Ta cau mày sau đó cảnh giác hỏi hắn.
 
 
 
"Tất nhiên là không được."
 
 
 
"Vì sao?"
 
 
 
Giang Tầm mím môi không thể trả lời rõ ràng lý do là gì.
 
 
 
Vì có thể khiến hắn nhìn ta với cặp mắt khác xưa, ta liền giả bộ làm bộ đột nhiên hiểu rõ nói: "Ta hiểu rồi!"
 

 
 
"Hả?"
 
 
 
"Nếu như để bọn họ biết rằng phu quân thích như vậy thì sẽ có rất nhiều người tự động bò lên!"
 
 
 
"..." Giang Tầm không nói hai lời lập tức bịt miệng ta lại.
 
 
 
Ta cảm thấy vô cùng uất ức, quả nhiên kết hôn lâu ngày thì nam nhân đều sẽ thay lòng đổi dạ, Giang Tầm không yêu ta nữa vậy nên đến quyền tự do ngôn luận hắn cũng không cho ta.
 
 
 
Lòng ta vô cùng bi ai sau đó lại nghĩ đến chuyện Kim Triêu Công chúa đứng giữa đường mà tỏ tình với Giang Tầm, sau đó muốn hắn cưới nàng.
 
 
 
Bất kể đó là Kim Triêu Công chúa hay ai khác thì Giang Tầm cũng khó trốn khỏi một kiếp như vậy, giống như yêu tinh muốn độ kiếp lên đứng hàng tiểu tiên thì nhất định phải chịu đựng bị thiên lôi đánh vài đường sấm sét. Ta khá thông hiểu những chuyện như vậy, dù sao cũng chỉ là nhiều thêm một nữ nhân, nhưng Kim Triêu Công chúa lại không giống, việc nàng khóc lóc thậm chí đi tìm cái chết có thể khiến Giang Tầm bỏ ta hoặc biếm ta từ thê thành thiếp.
 
 
 
Ta không muốn làm phụ nhân bị chồng bỏ, cũng không muốn làm thiếp. Vừa nghĩ tới những tình tiết trong thoại bản, phụ nhân bị ruồng bỏ ba bữa cơm đều không được ăn thịt, cả ngày lại bị giam trong phòng chứa củi, còn bị mấy gã sai vặt như thế như thế, ta liền chịu không nổi.
 
 
 
Ta vẫn nói lẩm nhẩm trong miệng khiến Giang Tầm không nghe được nữa, hắn hỏi: "Những chuyện này đều là những chuyện trong mớ thoại bản thượng vàng hạ cám kia sao? Làm sao có thể có những chuyện không thể nào tưởng tượng nổi như vậy?"
 
 
 
"Thoại bản kia tên là ‘Tà dâm quả phụ bị xích lại’."
 

 
 
"Vậy sao, vậy đợi mấy ngày nữa, ta phải lập tức chỉnh đốn lại phong cách thoại bản của Hoàng thành rồi, nếu vẫn để lại những quyển thoại bản như vậy cho hậu thế, thật sự là vô cùng hổ thẹn với văn hóa."
 
 
 
Ta giận dỗi nói với hắn: "Nếu không nhờ những thoại bản như vậy ta còn không biết được ban ngày ban mặt mà có thể xảy ra những chuyện hoang đường đến mức này."
 
 
 
Giang Tầm nghiến răng nghiến lợi: "Người khác nói cái gì phu nhân cũng đều tin sao?"
 
 
 
Ta không dám tuỳ tiện tin Giang Tầm nữa, trước đó đã hứa hẹn với ta một đời một thế chỉ đôi ta nhưng trong nháy mắt, thánh thượng liền muốn hạ chỉ tứ hôn cưới cho hắn thêm một người vợ nữa. Nếu ta vẫn tiếp tục im hơi lặng tiếng không nói gì, chỉ sợ giờ này hài tử trong nhà đã sinh cả một tá, có thể góp thành một đội xúc cúc rồi.
 
 
 
Hắn thấy ta vẫn một mực thờ ơ liền tức giận đến mức bật cười, nói liên tục ba chữ tốt rồi hỏi ta: "Đúng vậy, nếu như Kim Triêu Công chúa được gả vào phủ thì tất nhiên ta không thể giữ phu nhân lại được nữa. Sau đó ta liền nhốt nàng trong phòng chứa củi rồi đối xử với nàng như tất cả những chuyện nói trong thoại bản kia, khiến cho nàng muốn lên trời xuống đất đều không có đường. Đừng nói đến chuyện ăn thịt, thậm chí ngay cả cơm cũng không cho nàng ăn để nàng chịu đói. Thế nào? Bây giờ nàng đã vừa lòng chưa?"
 
 
 
Ta nghe mà trợn mắt há hốc mồm, sau đó theo tâm trạng vô cùng bi ai này mà khóc thành tiếng.
 
 
 
Giang Tầm thở dài một hơi sau đó ôm ta vào lòng mà dỗ dành: "Nàng khóc thật sao? Tiểu ngốc tử, có ta ở đây, ai dám bắt nàng chứ?"
  


Bình luận

Truyện đang đọc