Chương 35
Edit: Malbec
Ta rầu rĩ cả nửa ngày về chuyện ta mang thai hay không. Ta sợ Giang Tầm yêu ta như vậy mà kết quả nhỡ đâu là mừng hụt một trận.
Ngay sau đó, ta nghĩ nếu để cho hắn nhận được tin tức tồi tệ nhất---chẳng may ta không mang thai. Đương nhiên ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị ta gạt bỏ.
Bởi vì ta hỏi Giang Tầm, nếu như ta không mang thai thì nên như thế nào cho phải?
Hắn liếc mắt nhìn ta, thoải mái thong dong cười: “Không có thai cũng tốt, ta có thể thân cận với phu nhân một thời gian.”
Thân, cận, a…
Hay là thôi đi. Ta nghĩ ta có thai, thực sự có, khi ngủ đều cảm thấy trong bụng có em bé đang lăn lộn, đá lung tung.
Ta đã tự xây dựng tốt tâm lý cho mình trong thời kỳ mang thai, cứ như vậy nhịn ba tháng. Ba tháng đầu không thể sinh hoạt vợ chồng, cho nên Giang Tầm cũng phải như vậy ba tháng, đôi mắt nhìn chằm chằm ta đỏ bừng giống như sói đói.
Sau đó, đại phu nói hôm ấy ta chỉ bị trướng dạ dày, không có thai, là ông ấy chuẩn đoán sai, hahaha. Ba chữ ha sau cùng là đại phu cưỡng ép để che dấu sự xấu hổ. Đương nhiên, hắn che dấu cũng vô ích. Giang Tầm giận tím tái mặt mày, nể tình đại phu tuổi già nên chỉ trừng phạt nho nhỏ một phen.
Sau đó biết được, đại phu chuẩn đoán sai cũng là có lý do. Hắn muốn lấy tiền thưởng, sau đó bỏ chạy sang châu khác mở y quán, nào ngờ cơ sở ngầm của Giang Tầm mở rộng khắp tất cả các châu, tóm lão già này trở về Hoàng thành.
Đương nhiên ta cũng không có lợi. Giang Tầm nói ta cũng là đồng lõa, nếu như ta không tự nhận mình có thai, hắn cũng không tin là thật.
Nói tới nói lui chính là nói ta giống như cây gậy thọc cứt, quậy quậy một hồi, thối cũng có thể nói thành thơm.
Xem ra hắn thật sự tức giận, vậy mà lại có thể đem phu nhân như hoa như ngọc của mình so sánh với cặn bã.
Ta khá là ấm ức, ngồi trên ghế không nói một lời, giận dỗi.
Giang Tầm hết giận, liếc mắt nhìn ta, cười nhạt: “Ta đây còn chưa tức giận, phu nhân lại đánh đòn phủ đầu ồn ào cáu kỉnh sao? Nàng nháo cái gì? Nàng không muốn sinh con dưỡng cái cho vi phu, bây giờ không có thai, người vui vẻ không phải là nàng sao?
Ta buồn bực hờn dỗi nói: “Tại sao phu quân cứ khăng khăng muốn có hài tử? Có ta còn chưa đủ sao?”
Hắn không nói nguyên nhân, im lặng không rên một tiếng.
Ta nói thầm: “Ta lại nghĩ bây giờ như vậy rất tốt, chỉ hai người ta và phu quân, tiêu dao tự tại.”
“Nếu có đứa bé thì lúc phu nhân rời đi còn có thể trong lòng nhớ ta một chút, không thể rời đi dứt khoát.”
“Phu quân là đang sợ ta rời đi, không cần chàng nữa sao?” Ta không nghĩ Giang Tầm có tự tin trước sau như một với ngoại hình của mình thế nhưng cũng sẽ lo lắng mấy chuyện không đâu.
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Ta nói rồi, ta thích phu nhân nhiều hơn so với tình cảm của phu nhân.”
Ta ngẩn người, nói thật lòng, ta cũng rất thích Giang Tầm. Chỉ là chính xác thích hắn bao nhiêu tự ta cũng không thể nói được. Ta muốn dành một thời gian dài với hắn, muốn ở cùng một chỗ với hắn cả ngày lẫn đêm. Nhưng đây coi như là thời kỳ tân hôn tình yêu cuồng nhiệt, một khi khoảnh khắc này trôi qua, ta với hắn sẽ như thế nào, là bạc tình bạc nghĩa, hay là vẫn ân sủng như trước, vậy thì không biết được.
Đây là mối tình đầu của ta, lần đầu tiên thích một người, nên cũng không biết được rốt cuộc mình quan tâm bao nhiêu đến đoạn tình này. Cho nên so sánh với Giang Tầm, ta có chút xấu hổ vô cùng.
Mỗi ngày hắn đều đối tốt với ta như vậy mà ta còn cất giữ một vài thứ, cách một tầng với hắn, tham lam một khoảnh khắc vui vẻ.
Rõ ràng ta mới là người tuyệt tình nhất, bởi vì ta chẳng bao giờ nghĩ tới tương lai của ta và Giang Tầm sẽ ra sao. Bây giờ ta hòa hợp với hắn bất quá là vì ta yêu thích hắn. Nếu như ta không còn thích hắn, ta sẽ rời đi sao?
Ta cũng không biết nữa, bởi vì đây là mối tình đầu của ta, không có kinh nghiệm.
Lần đầu tiên yêu một người, đây là điểm không tốt. Yêu, cũng không có nghĩa là yêu cả đời.