CUỘC SỐNG CẨU HUYẾT CỦA TA VÀ PHU QUÂN


Giang Tầm dưới cơn nóng giận đã còng tay ta ở đầu giường.

Không biết hắn từ chỗ nào tìm được dây xích thô to cỡ hai ngón tay ta.
normal>
normal>Ta run run rẩy rẩy nói: Phu quân, chàng phải tin ta.
normal>
normal>Giang Tầm chỉ cười không nói, đầu ngón tay chạm vào gò má ta, cảm xúc như có như không nổi lên.
normal>
normal>Trong lòng ta khẩn trương, vừa muốn nói chuyện lại nghe Giang Tầm nói: Đừng lên tiếng, góc tối còn có người.
normal>
normal>Có người? Ta không hiểu.
normal>
normal>Diệp Trục Phong là người của Vũ Lâu Vương thị.
normal>
normal>A? Người của Vũ Lâu Vương thị không phải đã sớm bị diệt trừ rồi sao?
normal>
normal>Nàng biết tại sao ta lại thua trận không?
normal>
normal>Chẳng lẽ có nội tình?

normal>
normal>Vũ Lâu Vương thị ở Triều Châu xưng chủ, cấu kết với phiên bang cho mượn một vạn thiết kỵ.

Đầu tiên là dẫn quân ta nhập châu, lại để cho viện quân bọc đánh hai đường.

Quân ta sống sờ sờ bị tàn sát chết ở trong thành, không một ai may mắn sống sót.

May mà ta phát giác không đúng nên làm giả thi thể, lúc này mới giấu diếm trốn được một kiếp.

Ta vốn là không quan tâm đến chủ vị, lần này đúng lúc như ý của ta, hướng phụ thân ta cầu viện, diệt trừ ngoại tộc sau đó thoát ra.
normal>
normal>Vì sao lại cho hắn mượn một vạn thiết kỵ? Người khác cũng không ngốc.
normal>
normal>Giang Tầm cười lạnh: Nàng nói xem?
normal>
normal>Ta đã hiểu: Chẳng lẽ là sau khi thành đại sự sẽ cắt đất tặng ngoại bang?
normal>
normal>Không sai.
normal>
normal>Đây chính là đại tội phản quốc!
normal>
normal>Đã dám làm phản thì sợ gì tội danh.

Muốn nói tội nhân thiên cổ, cũng có ta với nàng.

Nhưng mà phu nhân không cần lo lắng, Vương thị tội ác tày trời đã bị liên lụy cửu tộc.

Diệp Trục Phong không phải người trong tộc Vương thị, chỉ là khi còn bé được Vương gia nhận nuôi nên thiếu nợ ân tình.

Phụ thân đã phái người âm thầm điều tra hắn, nếu có gì khác thường thì gϊếŧ không cần luận tội.
normal>
normal>Ta không phải người có lòng từ bi, lúc này chỉ may mắn mình tìm về được một mạng.

Ta nói: Đã là diễn kịch, phu quân có thể cởi bỏ xiềng xích trên tay ta hay không?
normal>

normal>Giang Tầm nhìn ta một cái, cười: Không thể.
normal>
normal>Hả?
normal>
normal>Bộ dạng này của phu nhân rất thú vị, ta rất thích.
normal>
normal>Cho nên phu quân chỉ vì thỏa mãn ham muốn cá nhân mà thiết lập ta vào cảnh ngộ nguy hiểm?
normal>
normal>Cảnh ngộ nguy hiểm? Ta thế nhưng là phu quân mà phu nhân ngưỡng mộ yêu thích nhất, ở chung một chỗ với ta làm sao lại thành cảnh ngộ nguy hiểm rồi?
normal>
normal>Ta lắp bắp: Cũng không phải là ý này, chỉ là...
normal>
normal>Chỉ là cái gì?
normal>
normal>Không có gì.
normal>
normal>Trong lòng Giang Tầm cảm thấy buồn cười, cẩn thận tháo gỡ xiềng xích, cảnh cáo ta: Nếu sợ hãi thì ít đi ra ngoài câu tam đáp tứ đi.

Lần này trói chặt nàng còn có thể nói là tình thú, lần sau sẽ không chỉ nói như này, nàng hiểu rõ chưa?
normal>
normal>Hiểu rõ, ta chính là xương cốt của phu quân, chỉ có thể để một mình chàng gặm, tuyệt không thể chia cho người thứ hai ăn.
normal>
normal>Lá gan phu nhân khá lớn, những lời này ngấm ngầm nói vi phu là chó?
normal>
normal>Ta rụt rụt bả vai, không dám nói nhiều.

normal>
normal>Hắn ngược lại không giống chó, mà giống chó săn nhỏ, có thể ăn người đến không còn mảnh xương.
normal>
normal>Ban đêm, Giang Tầm vì trừng phạt ta mà quyết định để ta nhớ lại sự ngọt ngào trong những ngày khổ cực, ăn bánh kẹp rau dại.
normal>
normal>Nào biết Giang Tầm dùng mỡ heo rán bánh rau dại, mùi vị thơm ngon, ta bất tri bất giác ăn ba cái bánh, bụng no căng tròn.
normal>
normal>Giang tầm giữ im lặng, còn ta uống chè ngọt nhuận miệng, nói: Ký ức ngọt ngào trong những ngày khổ cực không khổ lắm, rất là ngọt.
normal>
normal>Ừm.
normal>
normal>Có lẽ là do cùng ăn với phu quân đi? Có khổ cũng cảm thấy ngọt.

Ta vui vẻ khen ngợi hắn.
normal>
normal>Giang Tầm trầm ngâm chớp mắt một cái, từ chối ý tốt của ta: Không, chỉ là tài nấu nướng của ta tốt thôi.
normal>
À..


Bình luận

Truyện đang đọc