CƯỠNG CẦU HẠNH PHÚC LỤC TỔNG MUỐN QUAY LẠI VỚI VỢ


Diệp Bạch Vũ nhìn cô em gái của mình hăng hái đòi quà liền mỉm cười, anh ngước mắt lên phía cầu thang rồi nói.

“Quà của em xuống rồi kìa!"Nghe anh hai nói vậy cô vẫn không hiểu.

Quà có chân để đi sao? Chắc anh hai đang lừa mình thôi.

Đó là những lời nói của cô trong lòng, nhưng vẫn ngây ngô ngước mắt nhìn theo lời anh trai nói.

Ánh mắt cô nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc lịch sự, bước từng bước nhẹ nhàng xuống từng bước cầu thang.

Ánh mắt sáng ngời của cô đã hiện lên không kìm chế được mà đứng dậy.


Môi cô mấp máy không nói lên được, ông bà Diệp nhìn thấy cô như vậy ánh mắt chê bai mà nhìn đi chỗ khác, hai người họ cũng đã biết món quà mà Diệp Bạch Vũ con trai họ muốn tặng cho cô là gì rồi.

Có gì đâu mà phải ngạc nhiên như vậy?Hai người ngồi đây và đón cô về nhà cũng chỉ vì đứa con trai của mình, nếu không phải con trai họ có thể đưa Diệp thị ra thư trường chiếm được nhiều lợi thế thì họ cũng sẽ không nghe theo mà cho cô bước chân về nhà.

Người đàn ông lịch lãm đó bước từng bước lại phía cô, nhẹ nhàng gọi tên cô hai chữ thân mật: “ Tiểu Ánh, lâu rồi không gặp!"Cô vẫn chưa định hình được, món quà này quá bất ngờ với cô rồi.

“A Viễn!" Cô vui mừng không xem sắc mặt người bên đã chạy để ôm lấy cô của Cố Thanh Viễn.

Cố Thanh Viễn đưa tay ra ôm lấy cô, một thân hình nhỏ bé cứ vậy nằm trọn trong vòng tay của nam nhân.

Diệp Bạch Vũ nhìn cô em gái của mình hăng hái đòi quà liền mỉm cười, anh ngước mắt lên phía cầu thang rồi nói.

“Giữ ý tứ!" Diệp phu nhân ngồi không nhìn cảnh ngứa mắt lên tiếng nói tránh.

Diệp Vân Ánh chỉ qua là quá ngạc nhiên nên mới quên mất cách ứng xử mà ôm lấy Cố Thành Viễn.

Cô vẫn đang còn rất ngạc nhiên, tưởng mình sẽ không bao giờ gặp lại người anh thơ ấu của mình.

Nói ra cũng đã mười năm kể từ khi Cố Thành Viễn đi ra nước ngoài du học đến giờ, hai người vẫn chưa thể gặp nhau, bây giờ gặp trông đối phương rất khác, đều trở nên lịch lãm và thành công.

“A Viễn anh về sao không nói em một tiếng!"“Nói cho em thì làm còn bất ngờ nữa, anh không ngờ là sẽ gặp lại được em đấy!"Cố Thành Viễn lần này về nước cũng là tìm hiểu thị trường trong nước và thăm lại quên hương cũ của mình, cũng chính là tìm về đến người con gái mình yêu mà nói ra suy nghĩ của mình, nhưng khi nghe Diệp Vân Ánh đã kết hôn từ miệng của Diệp Bạch Vũ anh đã không tin, mà muốn về nhanh để xác nhận lại, không biết thì càng có hi vọng biết rồi hi vọng lại nhỏ đi.


Không sao, Cố Thành Viễn mày đang còn hi vọng mà, cố lên!Những lời động viên của một kẻ đến sau khi biết tin người mình thương bây giờ là vợ của người khác, trong lòng vẫn có hy vọng nếu cuộc hôn nhân của Diệp Vân Ánh không tốt, hay không hạnh phúc đều có thể buông bỏ mà bước đến bên cạnh, Cố Thành Viễn đều có thể chấp nhận được.

“Em thấy món quà di động này thế nào?" Diệp Bạch Vũ lên tiếng.

“Em còn đang bàng hoàng đây, chính em cũng không ngờ là sẽ gặp lại được anh ấy!"Diệp Bạch Vũ muốn để hai người lâu ngày có không khí riêng nên đã liếc mắt ý muốn bảo bố mẹ rời đi, Diệp lão gia và vợ mình không muốn phải đi, bởi họ đang muốn nghe xem cô có nói gì không lỡ nói ra những chuyện ảnh hưởng để tập đoàn họ Diệp, thì sẽ trực tiếp mà ngắt lời.

Bọn họ không cần canh Diệp Vân Ánh cũng biết không nói đến, bởi nếu nói ra cô cũng không còn đường nào đi, tốt nhất là im lặng trong lòng một mình mình đau là được.

Bên phía Lục Tần Phàm, cuộc vui đùa của anh và Vương Bảo Châu không mấy thuận lợi, họ vừa đến nơi chưa kịp tìm nhà hàng đã bị một trận mưa lớn làm mất đi bầu không khí nhiệt huyết của hai người, cả hai chỉ biết tìm một khách sạn để trú mưa chờ mưa tạnh sẽ đi đến nhà hàng dùng bữa, nhưng ông trời không xem trọng ý muốn của bọn họ trực tiếp cho mưa cả ngày ở khu vực đó, khiến cho hai người ra cũng không được mà về cũng không xong.

“Đến ông trời cũng không cho em đi chơi nữa!" Vương Bảo Châu nhìn ra ngoài mà than, cô ta muốn nhân cơ hội lần này đi chơi có thể gạo nấu thành cơm với anh nhưng bây giờ thì…“Ông trời chỉ là đang thấy ghen tị với tình yêu của chúng ta thôi!"Ông trời mà cũng ghen tị sao? Có khi ông trời cho mưa xuống cũng để phá đi cuộc chơi của hai người.

*Reng reng…* tiếng chuông điện thoại của Vương Bảo Châu vang lên ba hồi cô ta mới nghe máy.


“Dạ em nghe!" Giọng nhẹ nhàng mà đáp lại đối phươngLục Tần Phàm nghe cô ta nói điện thoại nhẹ nhàng cũng muốn xem đối phương là ai nên đã cố ngồi lại gần, anh càng gần thì cô liền đứng dậy ra chỗ khác, dường như đang che giấu anh điều gì đó.

“Em biết rồi, anh yên tâm đi!"Cuộc điện thoại kéo dài hơi mười phút là ngắt, Vương Bảo Châu dường như vừa nghe điện thoại của người nào đó, nên khi vừa cúp máy gương mặt liền trở lên rạng rỡ hơn khi nãy.

“Ai gọi vậy em?"Là người nào quan trọng lại không thể để anh biết!“Là một người bạn của em mới về gọi hỏi thăm em thôi!"“Là nam hay nữ?" Anh nghi ngờ mà hỏi“Anh đang nghi ngờ em sao?" Ả ta hỏi ngược lại anh, như đang trách móc anh quên nhau lâu như vậy cũng đã hiểu nhau bây giờ lại nghi ngờ.

“Anh chỉ sợ em bị người khác cướp mất đi thôi!"Vương Bảo Châu nghe vậy liền cười, ả ngồi vào lòng anh khoanh chân lại mà nói: “Em chỉ có mình anh thôi, nếu anh mà không lấy em thì em sẽ sống như vậy cho đến cuối đời!" Vương Bảo Châu đang nhắc khéo anh về việc nhanh ly hôn với Diệp Vân Ánh và cưới cô ta về.

“Anh nhất định sẽ lấy em mà, em thông cảm cho anh ít thời gian!"Ít thời gian là anh sẽ ly hôn với cô mà đường đường chính chính rước người con gái anh thương về nhà, ngôn chính thức mà loan báo cho khắp thiên hạ biết về người phụ nữ chính thức, Lục phu nhân chính thức con dâu nhà họ Lục mãi mãi chỉ có mình Vương Bảo Châu, anh sẽ chờ ngày đó để loan cho mọi người biết.

.


Bình luận

Truyện đang đọc