CƯỠNG CẦU HẠNH PHÚC LỤC TỔNG MUỐN QUAY LẠI VỚI VỢ


Diệp Vân Ánh sau khi quay về bệnh viện đã là buổi chiều, cô trên tay xách những túi hoa quả dưỡng chất và đồ ăn vặt cho ông.
Đến cửa phòng bệnh cô đã nghe thấy tiếng của ông đang trò chuyện với anh trai cô Diệp Bạch Vũ.
Cả hai người đanh bàn về vấn đề gì đó, Diệp Vân Ánh đưa tay tính mở cửa thì bên trong có người nói vọng ra: “ Ông đừng lấy bệnh tật ra ràng buộc em gái tôi ở bên cạnh cháu trai ông được, ông cũng thấy trước mặt nhiều người đánh em tôi, còn bênh vực cho người phụ nữ khác, ông nói tôi phải làm sao?"
“Thành thật xin lỗi, tôi sẽ dạy lại cháu!" Ông cúi người xin lỗi anh, vì sao đây cũng là lỗi do ông do ông đã ép anh và cô đến với nhau khi cả hai không có tình cảm
“Mấy lời xin lỗi này tôi nghe cũng đã chán lắm rồi, bây giờ ông bảo cháu trai ông ly hôn với em gái tôi, giấy tờ tôi đã chuẩn bị xong rồi!" Diệp Bạch Vũ lôi tờ giấy ly hôn ra đưa cho ông, ông là người khởi nguồn ra cuộc hôn nhân này cũng nên là người chấm dứt cuộc hôn nhân đau khổ này.

“Không được, em không ly hôn!" Diệp Vân Ánh bên ngoài đẩy cửa bước vào, tay để túi hoa quả lên bàn, đi nhanh tới lấy tờ đơn ly hôn trên tay anh trai mình mà xé thành nhiều mảnh.
“Em đã nói rồi, cuộc hôn nhân này là do em tự nguyện anh đừng ép ông, cũng đừng bảo em ly hôn!" Diệp Vân Ánh nhìn Diệp Bạch Vũ mà nói
“Em nhìn lại đi, suốt ba năm nay em có sống được một ngày nào yên ổn không? Có ngày nàp em được đối xử tốt được hạnh phúc không? Sao em lại cứng đầu như vậy?" Diệp Bạch Vũ tức giận, đứa em gái trước kia không biết cãi lời mình, bây giờ lại chỉ vì một người đàn ông khiến mình đau khổ lại đi cãi lời anh trai.

Diệp Vân Ánh mặc dù sống không hạnh phúc nhưng đó là do cô tự nguyện sống như vậy, Lục Tần Phàm chỉ qua là vẫn đang còn vương vấn tình cũ mới như vậy, anh cũng chưa đi quá chưa gây lỗi lầm to lớn với cô.
“Em không ly hôn, anh à anh đừng xen vào cuộc hôn nhân của em được không?" Ánh mắt cầu xin kèm sự bất lực nhìn vào Diệp Bạch Vũ
“Được anh sẽ không quan tâm em nữa, sống chết cũng đừng gọi cho anh!" Diệp Bạch Vũ lần này tức giận thật rồi, anh vùng Tây thật mạnh mở cửa mạnh rồi ra ngoài.
“Anh hai…!" Diệp Vân Ánh gọi Diệp Bạch Vũ trong vô vọng, những câu nói vừa rồi chỉ là sự buộc miệng của cô, cô không hề muốn nói anh trai mình như vậy, nhưng lời nói cũng đã nói ra rồi cũng không thwer rút lại
“Tiểu Ánh, ông xin lỗi, vì ông mà hai anh em cháu mới cãi nhau!" Ông nội u buồn mà nói.
“Ông, là do cháu không ngoan cãi lại lời anh ấy nên anh trai mới giận!" Cô lao vào người ông mà khóc.
Cũng không thể trách Diệp Vân Ánh được, có trách thì trách cô quá mù quáng trong tình yêu nên mới để xảy ra tình cảnh anh em bất đồng như vậy.
Diệp Bạch Vũ tức giận đùng đùng bỏ về công ty.
Em gái mình mù rồi, dám cãi lại mình để anh xem em có hối hận không?
Những lời nói tức giận của người anh thương em được thốt ra.
Vài ngày sau Diệp Vân Ánh luôn ở bên ông thỉnh thoảng sẽ có Lục lão gia cùng phu nhân tới thăm ông, Lục Đình Chính cũng rất hay tới chỉ có Lục Tần Phàm là không tới kể từ khi có cô đến chăm ông
“Cái thằng đó có đến ông cũng không muốn gặp, một thằng cháu như vậy ông cũng không cần!" Giọng ông cay nghiệt mà nói với cô và Lục Đình Chính
Hôm nay ông xuất viện nên Lục Đình Chính đến giúp ông hoàn thành thủ tục xuất viện, tiện giúp cô thu dẹp đồ đạc của ông.
“Ông à, A Phàm anh ấy chỉ là bận công việc mới không đến thăm ông được thôi, sức khoẻ ông mới tốt lên đừng quá tức giận!" Cô giúp ông chỉnh lại cổ áo ân cần nói giúp cho Lục Tần Phàm.
“Chị dâu nói đúng đấy ông, anh hai chắc là bận việc thôi!" Lục Đình Chính cũng ở bên nói giúp.
Lục Đình Chính trước khi đến bệnh viện có ghé đến Lục thị tìm anh hai mình, muốn cùng anh hai đến mừng ông xuất viện.


Nhưng khi vừa vào phòng làm việc lại thấy anh đang gọi điện nói chuyện với Vương Bảo Châu.

Vương Bảo Châu mặc dù ra đi công tác quay phim nhưng không thể làm Lục Tần Phàm ngừng nhớ.
Không phải tự dưng Lục Tần Phàm yêu say đậm Vương Bảo Châu đến như vậy, tình yêu luôn có lý do cả.

Khi anh đang học cấp ba thì trong một vụ tai nạn làm mắt anh mất đi ánh sáng trong một thời gian, ông nội đã cho anh đến một căn biệt thự thoáng để sống và thư giãn giúp anh nhanh lấy lại thị lực, trong khi anh chìm trong bóng lại gặp một người con gái ân cần, luôn bầu bạn với anh ở mọi nơi.

Hai người cũng đã có tình cảm Lục Tần Phàm cũng đã đưa tín vật là một chiếc vòng tay cho người con gái đó, nhưng khi anh lấy lại được ánh sáng thì lại không thấy người anh thương, anh cố đi tìm khắp khu mà mình sinh sống nhưng vẫn không có kết quả, bỗng một ngày anh đến trường lại thấy người bạn thanh mai trúc mã của mình đang đeo chiếc vòng tay giống cái anh định tình với người đã chăm sóc anh.

Lục Tần Phàm lúc đó không suy nghĩ gì lập tức đến ôm lấy Vương Bảo Châu, Vương Bảo Châu được đà mà tiến tới liền thừa nhận người chăm sóc anh là mình.


Từ đó Lục Tần Phàm ngày đêm bám lấy Vương Bảo Châu không ngừng và tình yêu của hai người bắt đầu từ đó.
Những điều này Lục Đình Chính đều biết, biết anh đưa cho người con gái ngày đêm chăm sóc anh một chiếc vòng định tình, nhưng Lục Đình Chính không tin người luôn ân cần và nho nhã, tốt bụng, hiền lành, như anh trai kể lại trở thành một người con gái xảo trá như vậy.

Lục Đình Chính nhiều lần nói với anh là anh nhận lầm người hoặc Vương Bảo Châu đang lợi dụng anh nhưng Lục Tần Phàm không tin nhất quyết khẳng định Vương Bảo Châu là người phụ nữ đó.
“Anh, hôm nay ông xuất viện anh có đến không?" Lục Đình Chính muốn rời đi nhưng cũng đã đến liền vào hỏi cho có lệ.
“Anh hơi bận, anh đã cho người đến làm thủ tục giúp anh rồi!" Lục Tần Phàm đưa xa điện thoại ra một tay bịt lấy loa mà nói
Lục Đình Chính ừm một tiếng rồi xoay người đến bệnh viện giúp chị dâu mình..


Bình luận

Truyện đang đọc