CƯỠNG CẦU HẠNH PHÚC LỤC TỔNG MUỐN QUAY LẠI VỚI VỢ


Diệp Vân Ánh lủi thủi một mình cuộn tròn lại một góc trong căn phòng tối mà khóc, càng nghĩ cô càng tủi thân nhưng chỉ dám khóc không ra tiếng.

Chẳng lẽ cô sinh ra là để chịu đau sao? Biết vậy cô đã chết đi khi còn nhỏ rồi!
Cuộc đời của cô không buồn thì đau, không cười thì khóc, những lần nụ cười trên môi nhưng trong lòng lại đang khóc cho số phận của mình.

Vương Bảo Châu bây giờ cũng đã về, tim của anh là dành cho Vương Bảo Châu không phải dành cho cô.

Có khóc cũng không được gì!
Sáng hôm sau cô vẫn theo sinh lí mà dậy làm bữa sáng cho anh, khi nhìn thấy anh tay nắm tay cùng Vương Bảo Châu đi xuống nhà.

Cảnh tượng đó người không biết lại nghĩ bọn họ là vợ chồng còn cô chỉ là người giúp việc.

“A Phàm em nấu bữa sáng rồi, anh lại ăn một chút!"
Vẫn như mọi khi vẫn là từ đó của anh đối với đồ cô nấu: “ Không ăn!"
Vương Bảo Châu nhìn bàn ăn thịnh soạn của cô lại nở nụ cười bên cạnh anh: “ Anh, em cũng đói rồi chúng ta ăn một chút được không?"
“Miễn em thích là được!" Anh quay sang nhéo má nhẹ cô ta
Bữa sáng cô làm rất đơn giản không phải anh không ăn là cô nấu cẩu thả, ba năm nay cô đều nấu rất dinh dưỡng sợ anh sáng nào đó sẽ ăn.

Bữa sáng với Trứng Benedict, trứng chần lòng đào vàng thơm béo ngậy ăn cùng với thịt xông khói chiên và bánh mì nướng giòn và một ly sữa nóng.

Trên bàn chỉ có hai phần ăn của cô và của anh, vậy mà anh lại lấy phần ăn của cô đưa cho cô ta.


“ Ăn xong anh đưa em tới phim trường!"
“ A Phàm…!" Cô lên tiếng gọi anh
“ Cô đi chỗ khác đừng đứng đó làm hỏng bữa ăn của tôi!"
Vương Bảo Châu nhìn cô lần nữa mỉm cười khinh bỉ.

Diệp Vân Ánh nhịn vậy cô đi chỗ khác cũng không quan tâm đến cẩu đôi nam nữ đó nữa.

“ Không chịu đâu, người ta là ảnh hậu đấy, những thứ này toàn là dầu mỡ ăn vào sẽ không tốt!" Cô ta vừa ăn một miếng đã tỏ ra nũng nịu, cũng phải cô ta là một diễn viên nổi tiếng mà.

“ Vậy chúng ta không ăn nữa, ra ngoài ăn!" Anh chiều theo ý cô ta, những câu từ đều rất ngọt ngào, giọng chiều chuộng chỉ dành riêng cho Vương Bảo Châu
Sau khi bọn họ rời đi cô mới từ phía ngoài đi vào, Diệp Vân Ánh ngồi xuống bàn ăn nhìn đồ ăn cũng không nuốt trôi, cô tủi thân khóc.

Tại sao anh lại không nghĩ đến cảm xúc của cô?
Cô vừa khóc vừa thu dọn lại bàn ăn, những món ăn không bao giờ được đụng tới.

Buổi tối cô cũng như mọi ngày nấu nướng đầy đủ rồi chờ anh về, hôm nay anh về sớm mới gần 8 giờ anh đã về rồi.

Lục Tần Phàm làm việc nhưng không quên thời gian đến đón Vương Bảo Châu từ phim trường về.

Vào đến cửa là hai người lại thân mật như đôi tình nhân mới cưới vậy.

“ A Phàm, cảm ơn anh đã giúp em nhận được vai diễn trong bộ phim này!"
Vương Bảo Châu vẫn như ba năm về trước cứ nũng nịu cảm ơn điều gì đó đều phải thơm vào má anh.

“ Vai diễn đó sinh ra là dành cho em rồi, chúng ta mau lên phòng thay đồ rồi đi ăn tối!" Lục Tần Phàm trả lời bằng giọng đầy cưng chiều
Diệp Vân Ánh thầm lặng ngồi xuống bàn ăn một mình một bàn ăn hai người suốt ba năm, cô đơn bây giờ lại càng cô đơn hơn.

Lục Tần Phàm và Vương Bảo Châu lên phòng thay đồ khi đi xuống vẫn là tay trong tay.

Cô không muốn nhìn nhưng vẫn phải chấp nhận là anh không hề yêu cô.

“ Cô còn non lắm, tưởng sẽ chiếm giữ được anh ấy sao?" Vương Bảo Châu không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh cô.

Diệp Vân Ánh không hề ngước mắt lên nhìn cô ta, cô cũng đã từng nghĩ sẽ chiếm giữ anh cho riêng mình nhưng vẫn không tài nào làm được.

Cô ta lấy cớ uống nước chỉ để đi lại chỗ cô để chế nhạo.

Hai người vừa bước qua cánh cửa cô lại khóc.

Cô trở về phòng cố chìm ép mình chìm vào giấc ngủ, cố ép mình quên đi những điều không tốt.


Cuộc hôn nhân này là do gia đình sắp đặt cho cô, nhưng tình yêu là do cô tự chọn không được nản lòng hay oán trách ai được cả.

Tất cả là do cô, bởi biết trái tim anh không hề dành cho cô nhưng lại mù oán mà đâm đầu yêu anh.

Tình yêu không có lỗi lỗi là ở cô, do cô đã ngu ngốc yêu một người đàn ông vốn không thuộc về mình.

Một đêm dài cứ vậy trôi qua, sáng hôm sau cô thực dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng rồi ra ngoài để không phải nhìn hai người đó thân mật.

Buổi sáng thật lạnh, nhìn dòng người đi qua thật nhanh nhưng không nhanh bằng lòng người.

Tình yêu vốn không dành cho cô, ba năm nay là do cô tự đâm đầu yêu anh mong anh có thể cảm nhận được một chút, nhưng không, anh không hề cảm nhận thấy.

Cô cứ vậy lang thang trên đường giá lạnh cho đến trưa cô dừng lại trước một ngôi nhà thờ.

Cô bước chân vào nhà thờ, nơi đây rất tĩnh lặng rất phù hợp với tâm trạng u buồn của cô.

Diệp Vân Ánh ngồi xuống ghế ánh mắt ngước nhìn lên, trong đầu thầm nói ra những sự ấm ức trong lòng mình ra, cô muốn giải toả tâm trạng trước khi về nhà.

Lúc cô ra khỏi nhà thờ cũng đã là nửa chiều, cô bắt taxi về nhà.

Bữa sáng trên bàn vẫn còn nguyên dường như công sức cô bỏ ra đối với anh không hề tồn tại vậy.

Thời gian cứ vậy trôi qua một tháng, một tháng nay cô sống trong nhà như một cô hồn vậy, lượn lờ trong căn biệt thự to lớn nhưng lại không ai thấy cô.

Hôm nay như mọi tháng cô và anh phải về nhà chính dùng bữa.

Diệp Vân Ánh lại phải đóng kịch với anh đi về nhà chính, cô cũng muốn vậy để cho ông nội không phải tức giận mà lâm bệnh.


Vương Bảo Châu phải ở nhà một mình, khi đi cô ta cũng muốn đi theo làm nũng với anh nhưng không được anh đồng ý.

Lục Tần Phàm cũng chán cảnh đóng kịch với cô ba năm nay nhưng khi nghĩ về hạnh phúc của mình với Vương Bảo Châu thì anh lại cố chịu.

Trên đường đến nhà chính cô không hề nói chuyện, cô lâu lâu cũng muốn liếc nhìn anh nhưng lại sợ.

Bầu không khí ngột ngạt vậy cô rất muốn nhanh đến nhà chính để trò chuyện với nội, đến nơi cô lấy làn hoa quả mà ông thích ăn nhất để cùng anh đi vào.

“Nếu cô dám nói về chuyện của tôi với tiểu Châu với ông thì cô biết tay với tôi!"
Anh sợ cô mỏng miệng đi mách lẻo sao? Anh không dặn thì cô cũng không muốn nói.

Nói ra ông nội lại tức giận sinh bệnh, người khác lại bảo cô không biết giữ chồng để chồng đi với người con gái khác.

Cô và anh khoác tay nhau cùng đi vào, ba năm khoác tay nhưng đó chỉ là giả tạo trước mọi người thôi.

Trong bữa ăn ông nội anh lại nhắc đến chuyện sinh chắt, lần này anh không lãng tránh mà đáp lại.

“ Ông yên tâm, sang năm ông nhất định sẽ có chắt!"
Diệp Vân Ánh và ông bà Lục rất bất ngờ đều nhìn về phía anh
“ Cháu hứa đấy, sang năm nhất định phải có chắt cho ta!" Ông nội cười.

.


Bình luận

Truyện đang đọc