Cố Thành Viễn ở vùng ngoại ô khi nghe tin cô nhập viện sáng sớm cũng đã lái xe về.
Khi nhìn thấy cô mệt mỏi nằm trên giường Cố Thành Viễn đau lòng, sau khi nghe anh trai cô nói đỡ chồng cũ gây ra thì đã lập tức gọi điện hẹn gặp mặt để nói lý.
“ Anh hẹn gặp tôi!" Lục Tần Phàm kéo ghế ngồi xuống
“ Tôi có việc muốn nói với anh, anh và Tiểu Ánh bây giờ là hai người lạ rồi, anh có thể đừng đến làm phiền em ấy được không?" Cố Thành Viễn vào thẳng vấn đề, người trước kia nói mình mang Diệp Vân Ánh đi bây giờ lại đến đòi lại không phải quá đáng sao.
Lục Tần Phàm tai nghe nhưng ánh mắt lại để ý đến chiếc nhẫn mà Cố Thành Viễn đang đeo, chiếc nhẫn này giống với chiếc nhẫn mà Diệp Vân Ánh đeo, ánh mắt anh nhíu lại.
Trong đầu nghĩ đến trước kia mình chưa từng đeo nhẫn cưới với cô cảm giác mất mát đi khoảng thời gian hạnh phúc.
“ Tại sao?" Anh hỏi ngược lại
“ Tôi và em ấy là vợ chồng!" Cố Thành Viễn trả lời
“ Vợ chồng? Chuyện hai người kết hôn đó chỉ là qua mắt, tôi đã điều tra rồi việc cậu và tiểu Ánh kết hôn không là sự thật!"
Lục Tần Phàm trước kia cũng đã tin việc cô cà Cố Thành Viễn đã kết hôn, anh nghĩ mình sẽ không có cơ hội bởi cô và người chồng hiện giờ đều yêu nhau chắc chắn sẽ không ly hôn để cho anh tiến tới, nhưng sau khi điều tra làm rõ anh mới thở phào.
“ Tôi và em ấy mặc dù không phải là vợ chồng trên giấy tờ, nhưng ít ra tôi và em ấy sống vui vẻ không như ở bên anh!"
Kết hôn có giấy tờ, mọi người làm chứng lại xem nhau như người lạ, vợ chồng hợp pháp nhưng tối mỗi người mỗi nơi, ba năm chưa ngủ cùng một giường, còn đem tình nhân về nhà sống chung, đó là hôn nhân sao? Đó chỉ là cuộc hôn nhân ngoài mặt.
“ Chỉ cần tôi hiện giờ còn sống, thì tôi nhất định sẽ cho cô ấy hạnh phúc!" Lục Tần Phàm bình thản đáp, bây giờ ước mơ của anh là Diệp Vân Ánh có thể tha thứ cho những lỗi lầm trước kia của mình, chỉ cần như vậy anh sẵn sàng cho cô một cuộc sống hạnh phúc nhất.
“ Anh cho cô ấy hạnh phúc được một ngày? Hai ngày? Hay cả cả tháng?
Anh chỉ qua là cảm thấy có lỗi nên mới muốn quay lại với tiểu Ánh, sau khi em ấy buông lỏng anh lại hành hạ em ấy nữa?"
Cố Thành Viễn không tin một con người lòng lang dạ sói như anh có thể thay đổi được.
Bản tính của một kẻ máu lạnh vẫn là máu lạnh, có đánh chết cũng sẽ máu lạnh như trước kia.
“Tôi yêu em ấy, sẵn sàng buông bỏ mọi thứ để ở bên tiểu Ánh, cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc!"
Cố Thành Viễn nghe anh nói càng buồn cười: “ Anh yêu đến mức độ làm cho em ấy nhập viện luôn sao?"
Yêu đến mức độ sẵn sàng đưa con dao cho Diệp Vân Ánh để tự kết liễu đời mình sao?
Nếu yêu thì cũng không phải để sau năm năm mới yêu rồi, nếu nhận ra mình có tình cảm với Diệp Vân Ánh đã không ly hôn.
“ Tôi còn có việc, xin phép!"
Lục Tần Phàm không trả lời được, anh buồn bã bước đi nặng nề trên phố.
Anh đứng trước một chiếc cây to ngước lên mà đếm những chiếc lá xanh, đêm xem ba năm làm vợ chồng mình đã đối xử tốt với Diệp Vân Ánh được mấy lần? Đếm xem những lỗi lầm, những ấm ức, đau khổ mà mình Diệp Vân Ánh đã gánh chịu bao nhiêu? Đếm những lần mình nói những điều đau khổ làm cho Diệp Vân Ánh khóc bao nhiêu? Có lẽ những chiếc lá này cũng không đếm nổi những lỗi lầm mình mắc phải.
Lục Tần Phàm về lại biệt thự lại đưa mình vào những cơn say, cứ nhớ đến những gì mà Cố Thành Viễn đã nói anh lại càng hận bản thân mình, hận vì quá ngu ngốc nên mới để tình yêu lọt mất.
Bây giờ có khi thần tình yêu cũng đã cắt đứt mất sợi dây tơ đỏ giữa mình và Diệp Vân Ánh.
“ Tiểu Ánh, anh nhớ em… thật sự rất nhớ!"
Lục Tần Phàm một con người mạnh mẽ giờ lại nhớ đến người thương lại bật khóc.
Chai rượu trên tay cứ vậy uống hết, từng chai rỗng một được vứt xuống nền nhà.
Trong cơn mê mang bởi rượu mang lại Lục Tần Phàm lại nghe thấy tiếng Diệp Vân Ánh đang gọi mình, đến khi mở mắt ra lại không nghe thấy.
“ Tiểu Ánh, em quay lại được không?" Lục Tần Phàm tiếp tục uống rượu.
Lần này anh tiếp tục nghe thấy có người gọi mình, khi nhìn rõ ra là Lục Đình Chính đang gọi.
“ Tiểu Ánh,sao anh nhìn đâu cũng ra em vậy?"
Lục Đình Chính gọi khản cả cổ anh trai vẫn không đáp mà luôn miệng gọi tên chị dâu, liền không nhịn được mà hắt cốc nước vào mặt anh.
“ LỤC TẦN PHÀM, ANH TỈNH LẠI CHO EM!" Lục Đình Chính nắm lấy cổ áo anh trai mình mà lắc mạnh.
Lục Tần Phàm bị nước lạnh tát vào mặt làm tỉnh, anh lấy tay lau nước rồi nhìn em trai: “ Là em sao? Anh còn tưởng tiểu Ánh đã về!"
“ Anh tỉnh lại cho em!" Lục Đình Chính không nhìn nổi người anh trai của mình với tay lấy cả bình nước lọc ở bên đổ lên đầu anh.
Phải đổ đến khi nào Lục Tần Phàm tỉnh thì thôi.
Lục Tần Phàm sau khi bị dội cả hai lần nước mới thật sự tỉnh.
“ Anh có phải bị tâm thần phân liệt rồi không?"
Trước kia ai cũng phản đối việc anh yêu tình nhân mà hành hạ người vợ chính thức của mình, ép người ta đến mức ly hôn bây giờ lại nhớ nhung, thật khiến người xung quanh đau đầu.
“ Đình Chính, tiểu Ánh em ấy không muốn gặp anh nữa, nếu đến làm phiền em ấy sẽ lấy dao tự tử!"
“ Anh, không phải là người sai trước sao? Làm cho chị ấy mất con ép chị ấy đến mức đổ bệnh người nào không hận cho được!"
Lục Tần Phàm nghe đến chữ con điên điên mà đòi đi đến tạ lỗi với Diệp Vân Ánh: “ Anh phải đến xin lỗi cô ấy, có chết cũng phải xin lỗi!"
“ Anh à!" Lục Đình Chính cản anh bằng cái ôm, hơi thở của người thân cũng không làm ảnh vơi bớt nhưng khiến anh bình tĩnh được phần nào.
“ Anh bình tĩnh lại đi, mọi chuyện sẽ có cách giải quyết!"
“ Phải xin lỗi, có chết cũng phải….cũng phải xin lỗi tiểu Ánh!" Lục Tần Phàm nói xong liền ngất đi.
Sau khi được Lục Đình Chính gọi bác sĩ riêng đến nhà anh cũng đã bình tĩnh và thở đều được phần nào.
Lục Tần Phàm ngủ trong mơ anh thấy mình hạnh phúc bên Diệp Vân Ánh và con, khoé miệng anh nhẹ cười..