CƯỠNG CẦU HẠNH PHÚC LỤC TỔNG MUỐN QUAY LẠI VỚI VỢ


Diệp Vân Ánh cuối cùng cũng phải nghe lời anh trai ngoan ngoãn đi theo anh về Diệp gia, về căn nhà đầu tiên khiến cô đau khổ nhưng cũng là nơi có tình thân của cô, bọn họ đối xử với cô không tốt nhưng bọn họ cũng là bố mẹ và chị của cô, cũng không thể nào trốn tránh suốt đời được.

Lục Tần Phàm cũng không rảnh rỗi mà quan tâm việc của cô, sau khi cô đi anh lên phòng của mình nằm xuống giường mà đánh một giấc thật ngon, khi tỉnh dậy còn rảnh rỗi mà gọi điện nói chuyện với Vương Bảo Châu.

Anh thì nhàn nhã nhưng cô lúc đó thì không, vừa về và đặt chân vào nhà đã bị Diệp lão gia cản lại, mà hỏi lý do tại sao lại về Diệp gia.

“Sao lại quay về đây?" Diệp lão gia không ưa mà nói
“Bố…!" Diệp Vân Ánh khó nói, cô không biết giải thích với người bố xem tiền tài hơn cô như thế nào cả.

Diệp Bạch Vũ nhìn thấy em gái của mình ấp úng lại sợ hãi Diệp lão gia, anh vội lên tiếng giải thích giúp em gái mình:
“Là con bắt em ấy về!"
“Sao con lại đêm con bé về làm gì?"

“Tại sao em ấy không được về? Đây là nhà của em ấy thích thì về cũng không được sao?"
“Ý của bố là con bé đã là dâu nhà Lục gia, không thể tùy tiện về nhà bố mẹ ruột khi chưa được sự cho phép ở bên nhà đó!" Diệp lão gia vội giải thích
“Em ấy sống ở Lục gia không hạnh phúc còn bị Lục Tần phàm ức hiếp, những điều đó có lẽ bố cũng đã biết, sao còn để em ấy ở đó?"
Khi Diệp Vân Ánh kết hôn không phải Diệp Bạch Vũ không ngăn cản mà ngăn cản không kịp, bọn họ nhanh tay hơn đã bắt cô kí giấy kết hôn trước rồi mới làm đám cưới, khi Diệp Bạch Vũ biết cũng là ngày kết hôn của cô Và Lục Tần Phàm rồi,anh đành phải chúc phúc cầu cho em gái của mình ở Lục gia được sống hạnh phúc.

Khi nhìn thấy em gái mình trán đầy máu ngồi ở bên cành hồ bơi gương mặt thất thần ở buổi tiệc mừng thọ ông nội, lục đó Diệp Bạch Vũ đã nhìn thấu những uất ức mà em gái mình phải chịu, nhưng cũng vì ông nội đã đảm bảo với anh sau này sẽ đối xử và hứa sẽ không để Diệp Vân Ánh bị thiệt thòi, nên anh mới đồng ý cho em gái tiếp tục sống chung một mái nhà Lục gia.

Không ngờ việc mà Lục gia đồng ý với anh lại không thể thực, anh cũng không thể ngờ đến một con người được nhiều người kính nể lại không biết đối xử tốt với vợ, Diệp Bạch Vũ rất muốn ba năm trước mình có thể ngăn cản được hôn sự đó và đưa Diệp Vân Ánh ra nước ngoài học tập có lẽ cô bây giờ đã có cuộc sống tốt hơn.

“Cũng không thể trách bố, là con bé tự nguyện chịu đựng ở Lục gia, mà điều này cũng là một lẽ thường tình của một người vợ ở nhà chồng, không phải hở một tí là chạy về nhà bố mẹ ruột được!" Diệp lão gia trước giờ đâu xem cô là con gái thì lấy đâu ra sự cảm thông.

Diệp Bạch Vũ nhìn người bố của mình chỉ biết đến trước mặt mà không biết đến sau này, liền trực tiếp tiến vào trong không muốn nói thêm.

Diệp Vân Ánh được anh hai mình kéo vào nhà trong, đang tính kéo cô lên phòng của mình thì bị Diệp Linh Nhược từ trên tầng đi xuống ngáng đường lại.

“Em có tránh ra không?" Diệp Bạch Vũ lớn tiếng nói
“Em không tránh, đây là nhà em em không cho phép một kẻ đã bán đi được vào nhà!" Diệp Linh Nhược khoảnh tay ở cầu thang khinh thường cô mà nói
“Nếu em không tránh ra ngày mai anh lập tức bán em đi giống như em ấy!"
“Em không tránh!"
Diệp Bạch Vũ nhìn đứa em gái cứng đầu của mình ánh mắt đã có sự tức giận, nhìn Diệp Linh Nhược mà lớn tiếng đến mức người làm, Diệp lão gia ở phía dưới cùng phải giật mình.

“Diệp Linh Nhược!"
Diệp Linh Nhược trước giờ chưa thấy anh hai mình tức đến như vậy, bây giờ cũng phải thấy sợ mà tránh ra, khuôn mặt cắt không còn giọt máu của Diệp Linh Nhược cũng đã biết cô ta cũng phải nè dặn sợ người anh của mình.


“Anh…!" Diệp Vân Ánh lên tiếng gọi
“Em đừng đòi về Lục gia, em có xin anh thế nào anh cũng không đồng ý! Em vào phòng nghỉ ngơi anh sẽ cho người đem sữa lên cho em!"
Diệp Bạch Vũ lần này phải xem Lục gia có đến xin lỗi không, điều mà Lục Tần Phàm nói lúc sáng vẫn còn vọng lại trong tai anh không ngừng.

Lục Tần Phàm, cậu muốn tôi đem em gái tôi đi, tôi cũng đã đem, bây giờ để tôi xem cậu ăn nói thế nào với Lục gia.

Rất nhanh bên phía ông nội đã biết đứa cháu trai của mình lại đắc tội với con trai trưởng nhà Diệp gia, ông vội vội đi tới biệt thự của Lục Tần Phàm.

Lên đến phòng của anh ông nội đã tức còn tức hơn, khi ở bên ngoài phòng nghe anh thư giãn nói chuyện với Vương Bảo Châu.

“Lục Tần Phàm, cháu ra đây cho ông!"
Nghe thấy tiếng ông anh vội tắt máy bước xuống giường ra mở cửa cho ông.

“Ông nội!"
Anh còn chưa nói xong đã bị ông tát cho một cái: “Cháu gan mật cũng lớn quá rồi, dám trước mặt anh trai của tiểu Ánh đuổi tiểu Ánh đi, cháu có phải muốn ông già này tức chết không?"

“Cháu không quan tâm là đứng trước mặt ai đuổi cô ta đi, cháu chỉ cần biết cô ta không phải là vợ của cháu là được!"
Anh thờ ơ nói, ông bây giờ sức cùng đã yếu có thể quản được chuyện của anh bao lâu, chỉ cần anh lên tiếng không gì là không thể, tập đoàn của Lục gia cũng là do anh chỉ đạo, ông nội cũng là vì sự tôn trọng là kính trọng ông nên anh mới nghe lời theo sự sắp đặt của ông, lúc trước người anh yêu cũng không ở bên mà đã ra nước ngoài, nghĩ việc ông nội sắp xếp mình lấy người khác là nguyên nhân làm người anh thương bỏ ảnh đi, nên anh mới ra sức mà chèn ép cô.

“Cháu mau đi theo ta đến Diệp gia xin lỗi và đón Tiểu Ánh về màu!" Ông nắm lấy tay anh muốn đưa ánh đến Diệp gia xin lỗi Diệp Bạch Vũ.

“Cháu không đi, bọn họ lấy tư cách gì mà bắt cháu xin lỗi, bọn họ cũng đã có phước phần bấy lâu nay rồi bây giờ chỉ cần ly hôn là đã đủ rồi!"
“Cháu….

!"
Ông nội nghe những lời đó bệnh tim không kìm được mà tái phát liền ngất đi, Lục Tần Phàm hoảng sợ anh biết ông bị bệnh nhưng không nghĩ ông sẽ ngất, anh nhanh cho người gọi điện cho xe cứu thương đưa ông đến bệnh viện.

.


Bình luận

Truyện đang đọc