CUỒNG LONG XUẤT THẾ

Lâm Thanh Nham không ngờ răng Diệp Huyền lại thật sự biết cô có tình cảm với hắn.

"Tôi, sao tôi có thể phải lòng anh?" "Anh là cái đồ không biết xấu hổ."

Lâm Thanh Nham nghĩ một đẳng nói một nẻo phản bác, nhưng lại không nhận ra mặt mình đã sớm đỏ bừng.

"Cô không để ý tới tôi càng tốt." Diệp Huyền cũng

không nhìn cô, chỉ mỉm cười tự nói: "Tôi còn tới bảy hôn ước cần phải giải quyết, chỉ sợ sẽ làm cô thất vọng."

Nghe Diệp Huyền nói, Lâm Thanh Nham cảm thấy rất khó chịu: "Anh nói thật sao?”

"Ừ, sao tôi phải nói dối cô?"

Diệp Huyền bất đắc dĩ cười: "Thôi không nói nữa, mỗi người đều có phiền não riêng của mình, nói với cô nhiều như vậy cô cũng không thể hiểu được. Vẫn là nên đi ngủ sớm một chút!"

Nói xong, Diệp Huyền nhắm mắt lại đi ngủ. Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham đang năm trên giường thầm ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Diệp Huyền mà không hề cảm thấy buồn ngủ.

"Cái tên này nhìn thì tùy tiện, không nghĩ tới cũng sẽ có chuyện phiền lòng."

"Vừa rồi mình đã nhắc nhở hắn phải chú ý an toàn, khẳng định sẽ không có việc gì đáng lo."

"Hắn vì mình mới bẻ tay Ngô Long Tôn, sau đó lại đối nghịch với nhà họ Phùng. Mình phải nghĩ một chút biện pháp thay hắn mới được."

Ngày hôm sau, khi Diệp Huyền thức dậy, Lâm Thanh Nham đã sớm đến tập đoàn đi làm. Sau khi ăn xong bữa sáng bổ thận do mẹ Lâm tận tâm chuẩn bị, Diệp Huyền dự định gặp Trương Vấn Thanh. Nhưng ngay khi bước ra khỏi nhà, hắn nhận ra có người đang bí mật theo dõi mình.

"Hử?" Diệp Huyền tăng tốc độ, đi đến một chỗ vắng vẻ không người trong rừng cây rồi dừng lại.

"Theo lâu như vậy cũng nên ra mặt rồi." Diệp Huyền hơi nghiêng người, ánh mắt rơi vào trên một cây đại thụ gần đó. Xuất hiện ở trước mắt lại là đồng nghiệp tổ 8 - Dương Duy.

"Sao lại là cậu?" Diệp Huyền sững sờ: "Cậu không ở công ty mà đi theo tôi làm gì?"

"He he! Chào buổi sáng, đại ca!" Dương Duy đi tới trước mặt Diệp Huyền, trên mặt nở nụ cười: "Chị Thanh Nham lo lắng Ngô Long Tôn và người nhà họ Phùng sẽ đối phó với anh, nên để em âm thầm đi theo anh."

"Lâm Thanh Nham?" Diệp Huyền đảo mắt, nhớ tới lời Lâm Thanh Nham cẩn thận nhắc nhở tối qua. "Cậu đi theo tôi thì làm được gì?"

Diệp Huyền không nói nên lời nhìn Dương Duy: "Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, không phải cậu còn cần tôi bảo vệ ngược lại à?"

"Đại ca, không phải như vậy!"

Dương Duy mỉm cười nói: "Chị Thanh Nham cũng vô cùng rõ ràng thực lực của anh, nhưng lo lắng tính cách của anh quá bướng bỉnh, không chịu tuỳ tiện cúi đầu chịu thua!"

"Cho nên chị ấy bảo tôi chỉ cần nhìn thấy anh gặp. nguy hiểm thì lập tức gọi cảnh sát! Để tránh việc anh và đối phương dây dưa rồi chịu thiệt thòi!"

Nghe vậy, Diệp Huyền nhịn không được mà bật cười, nhưng trong lòng chợt thấy cảm động. Cô nàng Lâm Thanh Nham này nhìn thì điêu ngoa tùy hứng nhưng thật ra lại đơn giản tốt bụng, và cũng thực sự quan tâm đ ến hắn!

"Được rồi, cậu phụ trách lái xe, miễn cho đến lúc về không thể bàn giao."

Diệp Huyền vỗ võ vai Dương Duy, giống như đối xử với bạn bè. Dương Duy lập tức kích động: "Cảm ơn đại ca, anh là đại của em, cả đời này sẽ không bao giờ thay đổi!"

Thế là Dương Duy nghe theo Diệp Huyền chỉ huy, lái xe tới một quán trà cao cấp. 

"Đây không phải là khu sinh thái dưới danh nghĩa của nhà họ Lưu sao? Đây là một nơi được thiết kế chuyên môn dành cho những người giàu có!"

Dương Duy giật mình: "Đại ca, hóa ra hôm nay là nhà họ Lưu mời anh sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc