CUỒNG LONG XUẤT THẾ

 “Tối hôm qua rốt cuộc còn xảy ra chuyện gì nữa?” 

 Bị Lâm Thanh Nham chất vấn như vậy, bốn đội trưởng an ninh đều giật nảy mình! 

 Mọi người đều có suy nghĩ riêng của mình! 

 “Nếu tối hôm qua anh Diệp không đến kịp, bốn người chúng ta nhất định đã bị đánh gần chết!” 

 “Tàn phế là chuyện nhỏ, đầu óc bị đánh hư thì đúng thật là phế đi!” 

 “Nếu nói ra sự thật thì chính là đang bán đứng anh Diệp Huyền!” 

 “Anh Diệp Huyền là cứu tinh của chúng ta, không thể phản bội!” 

 Cho nên sau khi liếc mắt nhìn nhau, bọn họ ăn ý cùng nhau lắc đầu đáp: “Không, không có chuyện gì xảy ra!” 

 Lâm Thanh Nham không khỏi tức giận: “Giỏi! Ngay cả tôi mà các anh cũng dám giấu diếm đúng không? Tôi là người trả lương cho các anh đó!” 

 Một đội trưởng an ninh tên Hoàng Mạnh nảy ra ý tưởng, vội vàng giải thích: “Lâm tổng, thật sự là do cô nghĩ nhiều thôi. Sở dĩ chúng tôi chào Diệp Huyền là vì khâm phục dũng khí của anh ta, anh ta dám đánh Lục Kiên!” 

 “Lục Kiên ỷ vào cha mình là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn nên hắn lúc nào cũng vênh váo kiêu ngạo, cũng thường xuyên khi dễ nhân viên bảo vệ chúng tôi, không coi chúng tôi như con người!” 

 “Anh Diệp Huyền tát Lục Kiên hai bạt tay, cũng coi như giúp chúng tôi trả thù! Chúng tôi chỉ đang cảm thấy cảm kích anh ta thôi!” 

 Nghe anh ta nói như vậy, Lâm Thanh Nham mới coi như thôi. Thì ra là thế! 

 Cô còn nghĩ rằng đằng sau sự việc tối qua có bóng dáng của Diệp Huyền! 

 Có vẻ cô đang suy nghĩ quá nhiều! 

 Nhưng mà không nghĩ tới tên Diệp Huyền này cũng được hoan nghênh như vậy. 

 “Được rồi, các anh tan làm đi.” 

 Lâm Thanh Nham phất phất tay, cho bốn đội trưởng ra về. 

 Sau khi trở về nhà, Lâm Thanh Nham nằm trên giường và trò chuyện video với bạn thân, oán hận nói: 

 “Lý Tân, hôm nay tôi thấy Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh đi cùng nhau!” 

 “Cái gì?” 

 Bạn thân Lý Tân không khỏi ngạc nhiên: “Là hoa khôi đại học y khoa, Trương Vãn Thanh?” 

 “Thanh Nham, không phải cô nói Diệp Huyền là đồ nhà quê mới lên thành phố chúng ta được có mấy ngày, làm sao quen biết được với cháu gái của thần y?” 

 Lâm Thanh Nham cũng tràn đầy nghi hoặc: “Đúng vậy, thật không thể tin được!” 

 Lý Tân liếc mắt nhìn Lâm Thanh Nham đang tỏa ra mùi giấm trên màn hình, cười nói: “Sao thế, cô yêu Diệp Huyền à?” 

 “Vớ vẩn!” 

 Lâm Thanh Nham thẳng thừng phủ nhận: “Anh ta là cái thá gì, tôi mù mới yêu anh ta!” 

 “Tôi chỉ sợ anh ta lộ tẩy trước mặt ông nội, dù sao anh ta cũng lên xe của phụ nữ khác ở ngay cửa công ty, nếu bị ông nội bắt gặp thì sẽ rất phiền toái!” 

 “E hèm, ra là cô sợ điều này!” 

 Lý Tân cười khúc khích: “Cô cứ đi đăng ký kết hôn thật với anh ta là xong rồi!” 

 “Cô đang nói vớ vẩn gì vậy!” 

 Lâm Thanh Nham mắng một câu, Lý Tân không nhịn được cười. 

Bình luận

Truyện đang đọc