CUỒNG LONG XUẤT THẾ

“Diệp Huyền, anh đứng lên cho tôi, anh lấy đồ lót của tôi làm gì hả?” 

Lâm Thanh Nham hỏi, rất sợ Diệp Huyền cũng giống mấy tên bi3n thái kia! 

“Cô sao vậy?” 

Vốn dĩ Diệp Huyền không muốn để ý đến cô, nhưng hắn không ngờ Lâm Thanh Nham lại nghi ngờ mình như vậy! 

“Lâm Thanh Nham, tôi thừa nhận cô thật sự rất đẹp!” 

“Chân vừa đẹp vừa dài, ngực to tròn, vòng eo và dáng người cũng rất chuẩn!” 

“Nhưng điều này không có nghĩa là tất cả đàn ông vừa nhìn thấy cô liền yêu và thèm khát cô, hiểu không?” 

Sự khinh miệt của Diệp Huyền lập tức khiến Lâm Thanh Nham cảm thấy rất xấu hổ. 

“Vậy anh nói xem, đây là cái gì!” 

Lâm Thanh Nham đỏ mặt, giật quần ren nhỏ ngay chỗ Diệp Huyền nằm ra: “Anh lấy đồ của tôi!” 

“Hả?” 

Diệp Huyền sửng sốt, không ngờ mình đang ngủ ngon lành bị một chiếc quần ren tập kích! 

“Tôi, tôi không biết!” 

Diệp Huyền sững sờ nhìn chiếc quần ren mà Lâm Thanh Nham cầm trước mặt, cười làm lành nói: “Có lẽ do cô mở cửa sổ, gió thổi vào người tôi?” 

“Thổi cái đầu của anh!” 

Lâm Thanh Nham tức giận dậm chân, dùng sức véo tai Diệp Huyền: “Tên bi3n thái chết tiệt!” 

Lời còn chưa dứt thì một cơn gió thổi qua, tạo thành một vòng xoáy nhỏ, cuốn lấy chiếc áo ngực bằng lụa màu đen đang nằm trên giường, thổi tới đập vào mặt Diệp Huyền! 

Một luồng hương thơm lập tức xộc vào mũi, trên đó có mùi thơm cơ thể quyến rũ của Lâm Thanh Nham, rõ ràng là cô đã mặc qua! 

Diệp Huyền sửng sốt! 

Không thể không nói, gu thẩm mỹ của Lâm Thanh Nham rất tốt, cái áo này vừa gợi cảm vừa quý phái, khiến đàn ông cảm thấy có chút nghiện. 

“Ha ha, cơn gió này đến thật đúng lúc!” 

Diệp Huyền cầm cái áo trên mặt, cười nói: “Nhìn đi, là gió thổi! Đừng có vu khống tôi!” 

“Anh...!” 

Lâm Thanh Nham không nói nên lời, càng ngượng ngùng hơn! 

Cô cũng nhận ra rằng hình như cô phản ứng hơi thái quá. 

Nếu Diệp Huyền đúng là cái loại bi3n thái kia, vậy thì mấy ngày nay ngủ chung phòng Diệp Huyền đã có cơ hội ra tay rồi. 

“Hừ.” Lâm Thanh Nham vẫn kiêu ngạo như cũ, giật lấy đồ trong tay Diệp Huyền, lạnh lùng nói: “Ai cho anh vào phòng ngủ?” 

Diệp Huyền thản nhiên cười: “Ông nội cô đang theo dõi chúng ta, tôi không vào phòng cô ngủ, ông ấy sẽ nghi ngờ chúng ta kết hôn giả.” 

Nói rồi, Diệp Huyền cố ý nhìn mớ quần áo đang ở trên giường của Lâm Thanh Nham: “Tôi cảm thấy phong cách cô khá cởi mở và gợi cảm nha!” 

“Dường như dưới lớp mặt nạ nữ giám đốc nghiêm túc của cô còn có một trái tim nổi loạn đang được che giấu? Hay là cô có một bí mật hoặc đam mê thầm kín nào đó không muốn tôi biết?” 

“Anh! Đồ lưu manh!” 

Lâm Thanh Nham nhìn khuôn mặt không biết xấu hổ của Diệp Huyền, tức giận suýt nữa nổ tung! 

“Nghe cho kỹ, anh không được tự ý vào phòng tôi khi không có tôi ở nhà!” 

Lâm Thanh Nham tức giận đến khó thở! 

“Ờ!” 

Diệp Huyền đồng ý qua loa, không coi trọng chút nào. 

“Anh...” 

Lâm Thanh Nham tức giận đến mức dậm chân, nằm xuống giường, quấn chặt chăn bông, bắt đầu lướt điện thoại di động để chuyển hướng chú ý để tránh bị Diệp Huyền chọc tức. 

Đến khi cô nhìn thấy tin tức nóng hổi được treo lên đầu đề, hai mắt sáng lên! 

Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết, liên hợp cùng Chiến Bộ trong khu vực, tối nay đã gi ết chết tên tội phạm vượt ngục thứ hai - Long Vương! 

“Trời ơi, nữ chiến thần thật anh dũng...” 

Lâm Thanh Nham nhìn dáng vẻ anh hùng của Tiêu Băng Tuyết, ánh mắt tràn đầy kính trọng và ngưỡng mộ sâu sắc! 

“Tiêu Chiến thần đã cứu tôi khi tôi bị hạ thuốc. Tôi còn chưa chính thức cảm ơn cô ấy...” 

“Nếu có cơ hội gặp lại cô ấy, tôi sẽ chân thành cảm ơn cô ấy...” 

“Tương lai tôi cũng muốn tự mình đảm đương một phía, trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ như cô ấy!” 

Mà Diệp Huyền cũng nhìn thấy tin tức này. 

“Tiêu Băng Tuyết vẫn rất nghe lời, không tiết lộ thân phận tu tiên giả của Huyền Hạo.” 

Khóe miệng hắn nhếch lên, nhớ lại cảnh Tiêu Băng Tuyết dũng cảm không sợ hãi, không chút do dự hy sinh vì đất nước để đánh bại Long Vương. 

“Thực ra Tiêu Băng Tuyết cũng không tệ, ít nhất lòng yêu nước và quyết tâm bảo vệ người dân của cô ấy là chân thành 100%.” 

… 

Ngày hôm sau, bữa sáng. 

Lâm Vân Hà nói với Lâm Thanh Nham: “Mặc dù chủ tịch Lưu để chúng ta tiếp quản dự án Tân Dân Sinh, nhưng tin tức cụ thể vẫn chưa được tiết lộ.” 

“Chúng ta sẽ làm theo ý của chủ tịch Lưu, mọi thứ đều tuân thủ thủ tục đấu thầu, không thể để chủ tịch Lưu bị chỉ trích!” 

“Chúng ta có hai ưu tiên cấp bách. Thứ nhất, hoàn thành các dự án đang thực hiện càng sớm càng tốt!” 

“Thứ hai, công nợ của tập đoàn chúng ta cũng phải được thu hồi càng sớm càng tốt, đừng trì hoãn nữa!” 

“Nếu không, cha con nhà họ Lục sẽ tìm cơ hội công kích, tước đoạt quyền lực của giám đốc thậm chí là chủ tịch của con!” 

Tập đoàn nhà họ Lâm là tập đoàn cổ phần có nhiều cổ đông. 

Trong số đó, nhà họ Lâm là cổ đông lớn nhất và nhà họ Lục là cổ đông đứng thứ hai. 

Sau khi Lâm Vân Hà nghỉ hưu, con trai ông là Lâm Vân Bạch kế thừa công việc kinh doanh của cha mình và trở thành chủ tịch của tập đoàn! 

Và Lâm Thanh Nham với năng lực xuất chúng đã áp đảo các tinh anh trong tập đoàn, trở thành tổng giám đốc. 

Nhà họ Lục chỉ có thể ngồi ở vị trí thứ ba! 

Cứ như vậy, người nhà họ Lục cảm thấy rất bất bình, bọn họ luôn muốn đoạt lại vị trí chủ tịch và tổng giám đốc này! 

Lâm Vân Bạch và Lâm Thanh Nham nhìn nhau rồi gật đầu: “Ông nội! Hãy yên tâm, chúng con sẽ làm tốt những chuyện này!” 

“Ừm, các con cũng nên lưu ý tới động tĩnh mới nhất của tập đoàn Thiên Di.” 

“Ngô Thiên Di là loại người thủ đoạn ngoan độc, nếu hắn biết dự án Tân Dân Sinh rơi vào tay chúng ta, hắn nhất định sẽ dùng mọi biện pháp đoạt lấy, không thể sơ suất!” 

Mặc dù Lâm Vân Hà đã nghỉ hưu, nhưng ông có rất nhiều kinh nghiệm trong việc đối nhân xử thế! 

Điều này mang lại cho Lâm Vân Bạch và Lâm Thanh Nham những chỉ dẫn rất quý giá! 

Diệp Huyền cúi đầu uống cháo, cũng không có can thiệp vào cuộc trò chuyện của bọn họ. 

Nhưng khi hắn còn nhỏ cũng từng nghe nói ông nội Lâm là một nhân vật rất quyền lực! 

“Nhân tiện, cuộc họp hôm nay cũng mang theo Diệp Huyền để cậu ấy tham gia.” 

Lâm Vân Hà mỉm cười liếc mắt nhìn Diệp Huyền, nghĩ thầm nên để hắn tham gia vào việc của tập đoàn Lâm thị càng sớm càng tốt, để sau này có thể dùng hắn là đại diện! 

“Ông nội!” 

Lâm Thanh Nham lập tức nói: “Diệp Huyền chỉ là một nhân viên nhỏ, anh ta hoàn toàn không có tư cách tham gia cuộc họp buổi sáng!” 

“Chuyện này có gì khó, hiện tại liền thăng chức cho Diệp Huyền lên làm tổ phó! Tăng lương thêm 20.000!” 

Lời nói của Lâm Vân Hà tràn đầy uy nghiêm, Lâm Thanh Nham cũng không dám nói thêm gì nữa, cho dù trong lòng rất không tình nguyện nhưng chỉ có thể trợn mắt tức giận nhìn Diệp Huyền! 

“Ha ha! Cảm ơn ông nội Lâm ạ!” 

Nhìn bộ dạng đắc ý của Diệp Huyền càng khiến cha con Lâm Thanh Nham tức giận hơn! 

Hắn chỉ là một người ngoài, có tư cách gì mà kiêu ngạo như vậy? 

Tuy nhiên, Diệp Huyền quá lười để chú ý đến họ. 

Hắn chỉ nghĩ thầm: “Ông nội Lâm đối với mình tốt như vậy, mình muốn thưởng cho ông ấy một phần thưởng thiết thực. Ít nhất mình cũng sẽ xóa bỏ cái danh tổ tám vô dụng, biến họ thành tinh hoa trụ cột của công ty!” 

Tập đoàn Lâm thị, phòng họp. 

Diệp Huyền vừa bước vào phòng họp, rất nhiều ánh mắt đổ dồn lên người hắn, có người ngạc nhiên, có người kinh ngạc. Trong đó ánh mắt khinh thường là nhiều nhất! 

“Anh ở bộ phận nào?” 

Một người đàn ông có khuôn mặt bầu bĩnh nhìn Diệp Huyền rồi lạnh lùng hỏi! 

Người này là con trai của cổ đông lớn thứ hai tập đoàn, đồng thời là giám đốc tài chính, tên là Lục Kiên. 

Cũng chính là kẻ thù truyền kiếp của Lâm Thanh Nham. Tên này vẫn luôn muốn cướp đi vị trí tổng giám đốc của Lâm Thanh Nham. 

Đối mặt với câu hỏi của Lục Kiên, Diệp Huyền bình tĩnh nói: “Tôi là tổ phó tổ tám thuộc bộ phận dự án, Diệp Huyền.” 

“Tổ tám của bộ phận dự án?” 

Vẻ mặt Lục Kiên tràn đầy khinh thường, bởi vì tổ tám là tổ mà tập đoàn lập nên để nhét đám con ông cháu cha vô dụng vào đó. 

Mấy cái chức vị trong đó đều được dùng để trấn an mấy cổ đông trong tập đoàn. 

Bình luận

Truyện đang đọc