CUỒNG LONG XUẤT THẾ

"Đừng nói là dì Tuệ hiểu lầm mình và Lâm Thanh Nham có chuyện gì đó rồi chứ?"

Diệp Huyền không khỏi cười khổ trong lòng, khẽ cau mày.

Mà Lâm Thanh Nham cũng đột nhiên nhớ tới cảnh tượng hai người bọn họ nằm trên mặt đất tối hôm qua đã bị mẹ cô là Lý Gia Tuệ nhìn thấy!

"Mẹ, chuyện không phải như mẹ nghĩ đâu..."

Lâm Thanh Nh@m muốn giải thích nhưng lại bị Lý Gia Tuệ ngắt lời và nở nụ cười: "Con gái ngốc, con không cần giải thích, chẳng phải là chuyện đó thôi sao, mẹ hiểu mài Trai gái yêu nhau là chuyện rất bình thường!"

"Ha ha."

Ông lão Lâm ngồi ở bàn bên kia cười đến nheo mắt lại: "Diệp Huyền, Thanh Nham, ra là tối hôm qua hai đứa đang hờn giận vu vơ với nhau, ông nội lo thừa rồi."

Ông Lâm và Lý Gia Tuệ rất nhẹ nhõm và vui mừng, nhưng trong lòng Lâm Văn Bạch lại rất cay đắng: " y, hoa nhài căm bãi phân trâu! Thanh Nham, con làm cha thất vọng quá rồi..."

Nhìn thấy biểu cảm khác nhau của người nhà họ Lâm, trong lòng Diệp Huyền càng không nói nên lời nhìn lên trời: "Lần này hiểu lầm lớn, mình muốn rời khỏi nhà họ Lâm lại trở nên khó khăn hơn..." 

Lâm Thanh Nham đỏ bừng mặt, oán hận trừng mắt nhìn Diệp Huyền, còn đá Diệp Huyền một cái bên dưới bàn!

Không ngờ Diệp Huyền lại né được, Lâm Thanh Nham đá trúng Lý Gia Tuệ.

Lý Gia Tuệ không nhịn được cười: "Được rồi, hai đứa đừng có tán tỉnh nhau dưới gầm bàn, muốn thân thiết thì tối đi làm về sớm một chút không phải được rồi sao?"

Lại bị mẹ hiểu lầm nặng thêm, Lâm Thanh Nham ngay cả ý muốn chết cũng có rồi!

Diệp Huyền cũng bất đắc dĩ cười khổ. Thật vất vả ăn xong bữa sáng xấu hổ này!

Như thường lệ, Diệp Huyền đi theo Lâm Thanh Nham và Lâm Văn Bạch đến tập đoàn Lâm thị làm việc.

Bởi vì Ngô Thiên Di cấu kết với Đông Sơn Ngũ Hổ, phạm tội phản quốc, nên đã bị các cường giả của Chiến Bộ tiêu diệt, tập đoàn Thiên Di cũng mất đi trụ cột và trở thành một mớ hỗn độn!

Trong lòng Lâm Thanh Nham tràn đầy ý chí chiến đấu, cô muốn nhân cơ hội này đuổi kịp và vượt qua tập đoàn Thiên Di!

Nhưng vừa tới tập đoàn Lâm thị, họ đã đụng phải hai cha con Lục Chí Phàm và Lục Kiên!

Lục Chí Phàm nhìn thấy Lâm Văn Bạch thì lập tức bày ra vẻ mặt khinh bỉ: "Lâm chủ tịch, tới sớm nhỉ!" "Phó chủ tịch Lục, anh cũng tới sớm." Lâm Văn Bạch cũng thờ ơ trả lời.

Lục Chí Phàm cười lạnh: "Sắp tới sợ là tập đoàn Lâm thị đổi tên thành tập đoàn Lục thị rồi, tôi đến sớm một chút để thích ứng với tiết tấu này trước!"

Lời nói của Lục Chí Phàm tràn đầy tự tin. Chắc hẳn ông ta đã kết luận rằng bản thân có thể một trăm phần trăm giành được khu đất số hai từ tay trùm đất Giang Kim Bưu.

Cũng chính là bởi vì như vậy, hai cha con Lâm Văn Bạch và Lâm Thanh Nham mới có thể không để ý tôn nghiêm mặt mũi đi cầu người khác giới thiệu để có cơ hội gặp gỡ Giang Kim Bưu!

Thậm chí còn cầu tới những kẻ đạo đức giả như hai ông cháu nhà họ Trang!

Nhưng mà Giang Kim Bưu lại rất có chủ kiến, mời người nhà họ Lâm ăn một bữa cơm, cũng nói rõ là giao khu đất số hai cho nhà họ Lâm!

Nếu không, hai cha con Lâm Văn Bạch thật đúng là sẽ bị cha con Lục Kiên hung hăng nhục nhã!

Nhưng bây giờ, cha con Lâm Thanh Nham nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng Lục Chí Phàm, ngược lại cảm thấy hai người bọn họ rất buồn cười! 

"Phó chủ tịch Lục, vậy anh phải cố gắng thích ứng loại tiết tấu này đi, anh có thể, cố lên!"

Lâm Văn Bạch bật cười, Lâm Thanh Nham cũng không kìm được bật cười thành tiếng.

Tuy nhiên, khi Lục Chí Phàm và con trai nhìn thấy bộ dạng này của hai cha con Lâm Văn Bạch thì không khỏi chau mày, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc!

Hai cha con này bị sao thế? Không phải hai người này nên cảm thấy phẫn nộ và bất an sao? Sao còn cười được?

"Vậy hai người nên cười nhiều hơn đi, về sau e là hai người muốn cười cũng không cười được!"

Lục Chí Phàm không che giấu dã tâm của mình nữa, trực tiếp phơi bày tham vọng trở thành chủ tịch của mình!

Hai cha con Lâm Văn Bạch liếc mắt nhìn nhau, khinh thường cười lạnh, lười để ý đến hai cha con kỳ lạ này!

Chờ đến khi Giang Kim Bưu thật sự thông báo tin tức ra ngoài, để xem hai cha con nhà họ Lục các người khóc như thế nào!

Điều buồn cười là Lục Chí Phàm hoàn toàn không biết kiềm chết

Thay vào đó, ông ta liếc nhìn Lâm Thanh Nham một cái, cười đến rất là buồn nôn: "Cô Lâm cũng đã đến tuổi kết hôn, không bằng nghĩ đến con trai tôi một chút?"

"Con trai ông?"

Nụ cười trên mặt Lâm Thanh Nham lập tức tắt đi, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Phó chủ tịch Lục, nếu ông không có khiếu hài hước thì đừng kể chuyện cười. Ông không biết con trai mình trông như thế nào sao?”

Nghe Lâm Thanh Nham không khách khí trả lời, Diệp Huyền không khỏi vui mừng. Chưa kể, miệng Lâm Thanh Nham cũng thật ác!

Bình luận

Truyện đang đọc