ĐẶC CÔNG CUỒNG PHI

Nguyên Du Vân ngửa đầu lẳng lặng nhìn Tô Tất, cắn chặt môi, đáy mắt vừa hưng phấn lại vừa bi thương…
Lời tiên đoán nói rằng, mấy nghìn năm sau, sẽ có một linh hồn từ dị thế xuất hiện, thần quang sẽ phải mở đường cho nàng, linh thú vạn năm sẽ vì nàng mà hộ tống, cuối cùng, nàng sẽ tìm được vương miện ngũ tinh, dùng máu tươi thức tỉnh đức vương đang say ngủ, sau đó….
Nhưng hầu như không có một ai tin vào lời tiên đoán này, bởi vì thần quang ẩn chứa uy lực cường đại, phàm là người muốn đi lên đều phải chịu uy áp và lực cản của nó, thần quang cường thế bá đạo là vậy, sao lại có thể vì người khác mà mở đường? Chuyện này tuyệt đối không có khả năng.
Thế nhưng toàn bộ sự việc xảy ra trước mắt thì phải giải thích như thế nào đây?
Phàm là chỗ Tô Tất lướt qua, thần quang đều dạt qua hai bên, chỉ sợ tránh không kịp, việc này không phải hoàn toàn ứng nghiệm với lời tiên đoán sao? Về phần linh thú vạn năm, Tiểu Tuyết Hồ lại cũng vừa đúng vạn năm tuổi. Một cái cứ cho như là trùng hợp đi, nhưng hai cái còn là trùng hợp sao?
Nếu như toàn bộ đều là sự thật, vậy hắn nên làm như thế nào, để cho tất thảy thuận theo tự nhiên, hay là ra tay can thiệp? Trước giờ vẫn luôn coi Tô Tất là thân đệ đệ hoặc thân muội muội, hắn không hy vọng Tô Tất vì vậy mà xảy ra chuyện, nhưng trên vai hắn lại đang gánh vác rất nhiều sinh mạng….Bảo hắn phải chọn như thế nào bây giờ?
Tô Tất không biết khúc mắc trong lòng Nguyên Du Vân, hiện giờ nàng đã ung dung bình tĩnh như dạo chơi mà bước lên bậc thứ một nghìn, sau khi đến nơi, nàng xoay người lại mà cười, vẫy tay ra hiệu cho Nguyên Du Vân. Thấy Nguyên Du Vân không phản ứng, tính ham chơi của nàng lại nổi lên, thịch thịch thịch tiếp tục bước lên trên.
“Xuống đi, ngươi thắng rồi.” Ống tay áo của Tô Tất bị giữ chặt, nàng xoay người lại không khỏi kinh ngạc, Nguyên Du Vân không biết từ lúc nào đã lên đến nơi, kéo ống tay áo của nàng ngăn lại.
Nghe thấy chính miệng Nguyên Du Vân thừa nhận nàng thắng, tâm tình Tô Tất lập tức hân hoan phấn khởi, nhưng nàng lại nhanh chóng nhớ tới một việc, không khỏi muốn tự gõ vào đầu. Vì thế nàng liền kéo tay Nguyên Du Vân, cười khẽ dựa sát vào, nịnh nọt nói, “Đại ca, chúng ta đổi điều kiện đánh cược được không?”
Cung điện này cũng không biết có gì cổ quái, giống như có một bức tường vô hình cắt đứt liên lạc của nàng và Tiểu Tuyết Hồ. Trước đây cho dù có cách bao xa đi nữa, Tô Tất đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của Tiểu Tuyết Hồ, nhưng hiện giờ lại hoàn toàn bặt vô âm tín. Chỉ cần ra khỏi cung điện này, nàng và Tiểu Tuyết Hồ hẳn sẽ có thể tìm được nhau, nhưng vấn đề là không đánh bại Nguyên Du Vân thì nàng căn bản là không ra được a. Cho nên nàng lúc này mới muốn đổi điều kiện đặt cược thành ra thôn tỷ thí.
Nàng sở dĩ từ đầu không tính đến chuyện này, là vì nàng vẫn luôn coi Bạch Đỉnh Thiên là đối thủ duy nhất, quên mất còn có Nguyên Du Vân.
Nguyên Du Vân tức giận mà vò vò tóc nàng, cuối cùng vỗ lên gáy nàng một cái, “Cũng được, chỉ cần có thể không chút trở ngại lên được bậc cao nhất thì ngươi sẽ thắng, bởi vì ngay cả ca ca ta cũng không cách nào đứng tại bậc cao nhất đó.” Lời của Nguyên Du Vân là thật, hắn muốn thành công còn phải vượt qua ba bậc cuối cùng. Nếu Tô Tất có thể lên tới đó, chứng tỏ nàng so với hắn còn mạnh hơn, vậy thì hắn thua nàng cũng là lẽ đương nhiên.

Nếu nàng thật sự có thể lên tới đó, vậy hắn cũng không quan tâm tương lai lời tiên đoán nói sẽ ra sao nữa, đều để mặc toàn bộ thuận theo tự nhiên.
Tô Tất không khỏi có chút do dự. Tới bậc cao nhất sao? Tiểu Cảnh có năng lực làm được, Tô Tất cũng đã thử rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể thành công.
Trong thời gian một năm rưỡi, Tô Tất không ngừng luyện tập cùng Ngọc Văn Địch, tâm ý tương thông, cảm xúc của nàng bị Ngọc Văn Địch hút lấy, đánh thực Tiểu Cảnh đang tham ngủ bên trong, hắn dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, dùng tâm ý giao tiếp với Tô Tất.
“Tỷ tỷ, tỷ đừng lo, tỷ đi lên cũng như ta đi lên, để ta giúp tỷ lên là được rồi.” Tiểu Cảnh vỗ vỗ lồng ngực nhỏ của mình, tự đề cử.
“Có thể đổi thành ngươi tất nhiên là tốt rồi, thế nhưng sao có thể dưới mắt đại ca mà giả mạo được? Mức độ khó khăn hình như hơi cao rồi.” Tô Tất nhíu mày.
Tiểu Cảnh nghĩ nghĩ, đột nhiên mắt sáng lên, khuôn mặt thanh tú trắng nõn hồng lên, “Tỷ tỷ không biết đấy thôi, ở trên chỗ cao nhất ấy có một thứ rất tốt, vật này được người đời xưng là “Thiên Địa Thánh Quả”, có hình dạng với kích thước giống quả lê, chỉ có điều ở trong quả được chia làm hai phần, một bên có màu đỏ, bên kia có màu đen. Linh khí thiên địa vì quá nồng đậm nên mới sinh ra hai quả Thiên Địa Thánh Quả này.”
Vẻ mặt của Tô Tất lập tức phấn chấn, nhưng nàng cũng nhanh chóng nổi giận, “Ngươi không phải là ảnh ảo sao? Làm sao có thể hái được hái được hai quả thánh kia?”
“Việc này tỷ tỷ không cần lo lắng, tỷ tỷ cứ đánh cược với hắn đi, phần còn lại Tiểu Cảnh sẽ giúp tỷ lo.”
Tô Tất gật đầu, đang muốn trả lời Nguyên Du Vân, thì thấy hắn đang lo lắng nhìn mình, nghi ngờ trong mắt càng thêm rõ rệt, hắn cuối cùng còn giơ hai ngón tay lắc lắc trước mặt Tô Tất.
“Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ? Vẻ mặt lúc thì buồn rười rượi, lúc thì lại cao hứng, chẳng lẽ là đến tháng đồ gì đó trên người bị bẩn sao? Ai nha, đừng dọa ca ca như vậy chứ, ca ca sẽ sợ đó.” Nguyên Du Vân vẻ mặt không đứng đắn, còn làm bộ lùi về phía sau một bước.
Tô Tất tức giận trừng mắt nhìn hắn, hai tay khoanh trước ngực, ngữ khí cao cao tại thượng, dương cằm, mặt hất lên trời nói, “Ca ca, trước không nói đến việc có hái được hay không, ta chỉ hỏi huynh, ở tầng trên cùng có phải có trồng một cây Thiên Địa, trên cây có hai Thiên Địa Thánh Quả không?”

“Ngươi…. Ngươi sao mà biết?” Vẻ mặt Nguyên Du Vân khẽ biến, kinh ngạc trừng lớn hai mắt. Tại tầng cao nhất của cung điện, quả thực có trồng một cây Thiên Địa, cần một ngàn năm để lớn, ngàn năm để ra hoa, ngàn năm để kết quả, giờ đã ba ngàn năm trôi qua, cũng chỉ mới ra được hai quả đó.
Nguyên Du Vân sở dĩ kinh ngạc, là vì hắn mặc dù không thể đi tới bậc cuối cùng, nhưng với chiều cao cộng thêm thị lực của hắn, hiển nhiên có thể nhìn thấy Thiên Địa Thánh Quả cách đó không xa. Mùi hương thơm ngát, linh lực tràn trề khiến hắn cũng phải chấn động. Nhưng mỗi lần hắn cũng chỉ có thể thèm nhỏ dãi, ba bước cuối cùng khoảng cách như trời với đất, khiến hắn nhìn được nhưng sờ không được.
Vấn đề là….Chuyện ở trên đó có Thiên Địa Thánh Quả cả thôn chỉ có mình hắn biết, ngay cả Bạch Đỉnh Thiên cũng không biết, hiện tại Tô Tất có thể một mạch nói ra, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ là nàng ít nhất cũng có thể lên đến chỗ có thể nhìn thấy Thiên Địa Thánh Quả.
“Đại ca, huynh đừng hỏi ra làm sao ta biết về sự tồn tại của Thiên Địa Thánh Quả, huynh chỉ cần nói cho ta biết, huynh có muốn có được Thiên Địa Thánh Quả hay không?” Dù sao cũng có hai quả, bọn họ mỗi người một quả rất công bằng.
“Ngươi chắc chắn có thể hái được sao? Phải biết rằng cây Thiên Địa chính là linh vật của đất trời, không thể dùng tay chạm vào, nói cách khác nếu dùng tay sẽ có thể bị cây Thiên Địa thôn tính.” Nguyên Du Vân sợ Tô Tất không biết sự lợi hại của nó.
“Những việc này ta đều biết, có phải chỉ cần hái được Thiên Địa Thánh Quả, huynh liền để ta thắng?” Những điều này Tiểu Cảnh cũng đã nói với nàng, hoàn toàn không thành vấn đề, cho nên Tô Tất mới có thể không chút sợ hãi như thế.
“Đương nhiên, chỉ cần ngươi có thể hái được Thiên Địa Thánh Quả, ta lập tức nhận thua, chỉ có điều một ải Bạch Đỉnh Thiên này ta không thể đảm bảo.”
“Bạch Đỉnh Thiên sao? Hừ” Để đối phó với hắn, Tô Tất đã nghĩ được một chút manh mối, đợi Tiểu Tuyết Hồ tới đây, sẽ phối hợp với nàng.
Chờ Nguyên Du Vân dẫn An Á xuống xong, trên bậc thang chỉ còn lại một mình Tô Tất. Lúc này nàng đã tiến tới bậc thứ một nghìn tám trăm, đồng thời nàng cũng cảm giác được cực hạn của mình, muốn đi lên nữa sẽ rất khó khăn.
“Tỷ tỷ, từ giờ để ta leo cho.” Từ Ngọc Văn Địch vang lên một tiếng réo rắt, sau đó trước mặt Tô Tất, Ngọc Văn Địch đứng thẳng như người, sau đó từng bậc leo lên….
Lúc này đã cách mặt đất rất xa, hơn nữa còn bị lam quang bao phủ, nên Nguyên Du Vân cũng không nhìn rõ, tất nhiên cũng không thể nhìn thấy Ngọc Văn Địch nho nhỏ kia, lại có thể sải chân chạy nhảy như người.

Tô Tất ở tại chỗ nghỉ ngơi chừng nửa canh giờ, đột nhiên nàng cảm giác được phía trên có cái gì bịch bịch nhảy xuống dưới, đợi nàng nhìn rõ là cái gì, thì thấy bên trên Ngọc Văn Địch treo hai nhành cây, mà trên mỗi nhành cây lại là một thánh quả.
Tô Tất đưa tay nhặt Ngọc Văn Địch lên, vẻ mặt vui sướng, “Tiểu Cảnh, thành công rồi sao? Thứ này rốt cuộc là có gì tốt?”
Đi lên cầu thang cũng không khó, khó là ở quá trình hái, hơn nữa hắn còn bị cây Thiên Địa đánh một trận, linh lực còn lại bị đánh mất phân nửa. Đương nhiên Tiểu Cảnh sẽ không nói chuyện này với Tô Tất.
“Tỷ tỷ, phần màu đỏ dùng để chế dược liệu vô cùng tốt, lúc chế dược tề nhỏ vào một giọt, xác xuất thành công của dược tề sẽ được nâng cao tới năm mươi phần trăm. Còn phần màu đen, là độc dược chí âm chí hàn, so với độc của Thiên địa mãng xà còn đáng sợ hơn, nhìn bên ngoài nó đen như mực là vầy, nhưng chỉ cần hòa cùng Mạn Đằng La, thì sẽ trở nên không màu không vị, còn không tỏa ra dù chỉ một chút linh lực, đây chính là Mộng Diệp đáng sợ nhất mà toàn bộ tiên thiên cường giả đều muốn sở hữu.”
Tiên thiên cường giả không thể so với người thường, bọn họ đối với độc dược bình thường đã hoàn toàn miễn dịch, mà độc dược cao cấp cũng chỉ khiến linh lực của họ dao động rất nhỏ, chỉ cần thận trọng liền không bị trúng độc, thế nhưng thánh quả hôm nay lại công hiệu như thế….
Tô Tất nhớ tới Bạch Đỉnh Thiên, không khỏi cười lạnh mấy tiếng. Nàng còn đang sầu não vì không tìm thấy độc dược đối phó với hắn, không ngờ nhanh như vậy Tiểu Cảnh đã đem thứ tốt như vậy tới cho nàng.
Bởi vì Nguyên Du Vân lúc trước có nhắc nhở là cây Thiên Địa có thể ăn thịt người, nên Tô Tất cũng không dám động vào, liền cứ thế cầm Ngọc Văn Địch treo Thiên Địa Thánh Quả đi xuống, dù sao cho dù trí tưởng tượng của Nguyên Du Vân có phong phú tới mức nào đi nữa, cũng sẽ không thể tưởng được rằng Ngọc Văn Địch lại có thể sải chân trực tiếp đi lên hái thánh quả như thế.
Luc Tô Tất mang theo Thiên Địa Thánh Quả đi xuống, quả nhiên nhìn thấy bộ dáng ngây ra như phỗng của Nguyên Du Vân. Hắn rõ ràng cảm giác được thực lực của Tô Tất không bằng hắn, nàng đến tột cùng là làm như thế nào?
Nguyên Du Vân trừng lớn hai mắt nhìn thẳng phía trước, ngây người một lúc, sau đó chạy vội tới, đoạt lấy nhánh cây trên Ngọc Văn Địch, hai má kích động kiềm chế không được mà run run, “Trời ạ, tiểu huynh đệ, ngươi đến tột cùng là làm như thế nào vậy? Đây thật sự là Thiên Địa Thánh Quả a, không thể giả được.” Hương thơm của linh lực tràn trề xông vào mũi, đều chứng minh sự tồn tại của nó.
“Ai nha.” Nguyên Du Vân quá mức kích động lại quên mất cành lá của cây Thiên Địa vẫn đính trên quả, nhất thời bị cắn một phát, mất một miếng thịt trên ngón út, máu tươi trào ra.
“Đại ca, huynh cẩn thận một chút, bỏ nhành cây ra rồi nói sau.” Tiểu Cảnh sở dĩ mang theo cả cành xuống, là vì Ngọc Văn Địch nhẵn nhụi không có chỗ nào đựng được quả, cũng không phải cố tình muốn hãm hại hắn.
“Không sao, dù sao cũng chỉ là chút máu, mất cũng không sao.” Chỉ cần có được thánh quả này, mục tiêu của hắn sẽ không còn mờ mịt như mây trôi nữa, nghe nói đức vương năm đó chính là vì ăn được Thiên Địa Thánh Quả, nên mới đạt được những thành quả về sau.
Tô Tất kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, lúc máu tươi của Nguyên Du Vân chạm đến Thiên Địa Thánh Quả, quả trên nhánh cây chậm rãi rớt ra, cuối cùng cả quả rơi thẳng vào trong tay Nguyên Du Vân.

Nguyên Du Vân vui vẻ vỗ vai Tô Tất, lớn tiếng nói, “Tiểu huynh đệ, ca ca phải cảm ơn ngươi, riêng phần tâm ý này của ngươi, ca ca ta vô cùng cảm kích, ngươi yên tâm, Bạch Đỉnh Thiên này ca ca nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi.”
Thật ra hắn ngay từ đầu đã nghĩ ra cách, một đêm trước ngày luận võ của Bạch Đỉnh Thiên và Tô Tất, hắn liền đả thương Bạch Đỉnh thiên, đến lúc đó Tô Tất chẳng lẽ còn đánh không lại một Bạch Đỉnh Thiên trọng thương sao?
“Đại ca yên tâm đi, nếu ta đã có năng lực hái được Thiên Địa Thánh Quả, đối phó với Bạch Đỉnh Thiên tất cũng có thể.” Có Thiên Địa Thánh Quả trong tay, Bạch Đỉnh Thiên còn có thể thoát được sao?
“Đúng đúng đúng, ca ca ta sao có thể quên mất điều này? Tiểu huynh đệ ngươi hiện giờ so với ca ca ta còn lợi hại hơn.” Nếu Tô Tất đã có bản lĩnh hái được Thiên Địa Thánh Quả, tạm thời không tính đến việc nàng làm như thế nào, chỉ tính riêng phần dũng khí và vận khí này, nàng cũng sẽ tuyệt đối không thua Bạch Đỉnh Thiên, như vậy xem ra, hắn ngược lại phải đi lo lắng cho tình cảnh của Bạch Đỉnh Thiên rồi.
“Đại ca, giờ huynh thừa nhận thua ta hai lần rồi chứ?” Tô Tất không chút khách khí đưa tay ra đòi Tiểu Tuyết Hồ, phải biết rằng nàng đã hơn hai năm chưa nhìn thấy nó, trong lòng vô cùng thương nhớ, một khắc cũng không muốn trì hoãn.
Nhắc tới Tiểu Tuyết Hồ, trên dung nhan tuấn mỹ của Nguyên Du Vân hiện lên vẻ trêu tức, hắn lập tức hào phóng phất tay nói, “Thật ra Tiểu Tuyết Hồ vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, là ngươi ngốc nghếch, không để ý thấy mà thôi.” Nói xong, Nguyên Du Vân đưa Tô Tất tới bên kia tường, nhấn nhấn vài cái, Tô Tất nhất thời thấy cảnh tượng xung quanh thay đổi, mà nàng lúc này lại đang đứng trên vách núi cao chót vót bên cạnh.
“Đại ca, đây là….” Nàng biết Bạch Vân Cung vô cùng thần bí, nhưng không biết nó lại thần bí đến mức này.
Nguyên Du Vân nhướng mày, chỉ vào cục bông màu trắng cách đó không xa đang bay tới, cười nói với Tô Tất, “Nhìn xem đó là cái gì? Đại ca cũng không lừa ngươi.”
Nhìn theo hướng Nguyên Du Vân chỉ, Tô Tất quả nhiên nhìn thấy một cục bông từ xa bay tới, giang rộng hai chân, nhưng kỳ quái là chân của nó lại có công dụng như cánh, có thể dùng để bay lên.
Đợi nó bay tới gần, Tô Tất mới nhạn ra, cục bông trắng tuyết này không phải ai lạ, mà chính là Tiểu Tuyết Hồ của nàng!
Đối mặt với một Tiểu Tuyết Hồ biết bay như thế này, Tô Tất có cảm giác hai năm nay, nàng quả thực không còn nhận ra thế giới này nữa. Nói xem, trên đời này lại có con thú nào bay được như nó sao?


Bình luận

Truyện đang đọc