ĐẶC CÔNG CUỒNG PHI

Tô Tất nhìn biểu cảm thương hại của mọi người, xoay người bất động thanh sắc quan sát trận đánh.
Người khác cho rằng Tiểu Niệm cũng giống nàng, đều là phế vật, không biết một chút võ công, không một ai ngờ được rằng Tiểu Niệm cũng có tiềm lực thiên phú cũng không kém Vệ Lăng Phong là bao.
Chờ sau trận đánh này, nàng sẽ để mọi người biết rằng, Tiểu Niệm không những không cần người khác thương hại, còn có thể khiến bọn họ hâm mộ, ghen ghét, thậm chí là ngưỡng mộ sùng bái.
Kiếm quang ngân xà trong tay Tô Tình lãnh liệt đâm về phía tim của Tô Niệm, trong khi tất cả mọi người đều đang thương tiếc cho hắn thì thân ảnh nho nhỏ trong chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng.
Di? Không phải nói tỷ đệ Tô Tất không biết võ công sao? Vì sao tốc độ né tránh của hắn còn nhanh hơn cả mình?
Tô Tình còn đang mờ mịt vô thố, thì Tiểu Niệm đã hiện lên sau lưng nàng, bàn tay nhỏ nhắn vận năm tầng nội kình đánh tới!
Tô Tình cảm giác được nội lực sau lưng, xoay người thì vừa vặn bắt gặp đôi mắt đen láy sâu thẳm của Tiểu Niệm, trong mắt hắn cuồn cuộn lốc xoáy, sát khí tuôn trào, khiến cho nàng không ngừng hoảng sợ, rùng mình ớn lạnh.
Chưởng phong chuẩn xác đánh vào bụng Tô Tình, bóng người nho nhỏ lại phát ra uy lực kinh người, một chưởng đánh bay nàng.
Mọi người trơ mắt nhìn Tô Tình bay theo đường parabol, «Rầm –» một tiếng đập mạnh xuống đất, bụi bay mù mịt, trên mặt đất xuất hiện một vết lõm hình người, mà Tô Tình lúc này giống như đá quý được khảm trên trang sức, vẫn không nhúc nhích nằm trong chỗ lõm.

Sự việc xảy ra quá nhanh, bọn họ căn bản không kịp phản ứng.
Mọi người khó khăn nuốt nước miếng, khó tin trừng mắt nhìn Tô Niệm, ánh mắt như đang nhìn một tiểu quỷ đến từ địa ngục, căn bản không biết nên phản ứng như thế nào.
Việc này thật quá khó tưởng tượng!
Tỷ đệ Tô Tất không phải đều là phế vật sao? Tô Niệm năm nay bao nhiêu tuổi a? Chỉ mới chín tuổi thôi, vậy mà hắn lại có thể đánh bay Tô Tình ở tầng thứ bốn, chưa tính đến chuyện đó, hắn vẻn vẹn chỉ dùng một chưởng a!
Chẳng lẽ, tiểu quỷ đó còn nhỏ mà đã tiến đến tầng thứ năm? Trường Giang sóng sau đè sóng trước*, xem ra bọn họ đã sớm bị con sóng này đè chết trên bờ cát rồi.
(*) Trường Giang sóng sau đè sóng trước: Thế hệ sau mạnh hơn thế hệ trước. Tương tự câu: «Tre già măng mọc» của Việt Nam.
Tô Niệm chỉ mới ra tay một chút đã khiến bọn họ chấn động như vậy, nếu bọn họ chứng kiến thân thủ của Tô Tất hiện giờ, chỉ sợ sẽ không chống đỡ nổi.
Tô Niệm khinh thường nhìn mọi người, thu chưởng lẳng lặng đứng bên người Tô Tất, đáy mắt hờ hững xa cách, giống như chuyện chấn động vừa rồi không liên quan đến hắn vậy.
Chỉ có lúc ở cùng với tỷ tỷ, hắn mới để lộ ra bộ dáng tiểu hài tử ngây thơ thuần khiết, một khi có người ngoài ở đây, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài giống như được phủ bởi một tầng băng, nói năng thận trọng, nghiêm túc giống như một tiểu lão đầu. Tô Ân đã sớm chạy đến xem thương thế của Tô Tình, sau khi bắt mạch lại thấy tình trạng của Tô Tình không tốt lắm, nếu Tô Niệm đánh thêm một chưởng, tính mạng của nàng cũng không giữ được.
Tô Ân nhìn muội muội ruột mắt nhắm nghiền, vô cùng đau lòng, hai mắt hắn đỏ thẫm, căm hận nhìn Tô Niệm: «Không ngờ ngươi còn nhỏ nhưng lại hung ác như vậy! Nói thế nào nàng cũng là tỷ tỷ ngươi, sao ngươi có thể ra tay hiểm độc như vậy?»
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Niệm lạnh băng: «Ta chỉ có một tỷ tỷ.»
Trên thế giới này người duy nhất mà hắn quan tâm, tin tưởng chính là tỷ tỷ, trừ tỷ tỷ ra, trong mắt hắn ai cũng đều giống nhau. Tô Tình? Nàng là cái gì chứ.
Dám động đến người thân của hắn, nàng sẽ phải trả giá đắt. Nếu không đánh cho nàng sợ, sau này nàng chắc chắn sẽ còn tìm tỷ tỷ gây phiền toái, tỷ tỷ không quan tâm, nhưng hắn để ý.
«Được! Trước đây ngươi che giấu võ công, giờ lại đả thương tỷ tỷ ruột của mình, hôm nay Tô Ân ta lấy danh nghĩa đại ca, giáo huấn ngươi một chút, cho ngươi biết phép tắc của Tô phủ.»
Đáy mắt Tô Ân hiện lên một tia âm độc, song chưởng biến hóa khôn lường, không nói hai lời đánh về phía Tiểu Niệm.

Tô Tất băng lãnh lóe lên sự phẫn nộ.
Gán tội cho người khác, đổi trắng thay đen! Quả thực hết sức vô sỉ!
Lúc nào thì đến phiên người khác kiêu ngạo trên đầu Tô Tất nàng? Kiếp trước không có, kiếp này lại càng không!
Tô Tất di chuyển, kéo Tô Niệm ra phía sau, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng, mũi hừ lạnh: «Ngữ khí của đại ca ngang nhiên lẫm liệt như vậy, chỉ có điều, ta thấy ngươi không giống như đang báo thù cho Tô Tình, mà là sợ thành tích cuả Tiểu Niệm sau này sẽ vượt xa ngươi, nên muốn trừ bỏ hậu họa về sau đi!»
Lúc trước thái độ của Tô Ân đối với Tô Lăng và Tô Minh khiến Tô Tất hoàn toàn nhìn rõ con người hắn, lòng dạ hắn hẹp hòi, âm ngoan độc lạt, hà khắc vô tình, chỉ giỏi tính kế, lại muốn có danh tiếng tốt, nên lúc nào cũng tìm một lý do chính đáng để làm bàn đạp cho mình.
Tô Tất nàng từ trước đến nay ghét nhất loại tiểu nhân giả dối như thế này, nên nàng không chút khách khí vạch trần tâm tư của hắn.
Sau khi nàng nói ra những lời này, mọi người đều hoài nghi nhìn về phía Tô Ân, đại công tử con vợ cả, về sau dự kiến sẽ là người đứng đầu Tô phủ.
Bị Tô Tất vạch trần trước mặt mọi người, sắc mặc Tô Ân xanh trắng lẫn lộn, cực kỳ khó coi, hắn thẹn quá hóa giận, phẫn nộ nói: «Nhanh mồm nhanh miệng, đổi trắng thay đen, dục gia chi tội, hà hoạn vô từ*! Tỷ đệ hai người các ngươi từ nhỏ không được dạy bảo tử tế, đại huynh như cha, ta sẽ thay người cha đã chết giáo huấn các ngươi!»
(*) Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ : Ý là đã muốn gán thêm tội cho kẻ khác, không lo không tìm thấy tội danh. Chỉ việc tùy tân sở dục mà hãm hại người khác.
Lời còn chưa dứt, thân thể Tô Ân như tên rời cung bay vọt về phía Tô Tất.

Tô Tất vẫn đứng nguyên tại chỗ như trước, mọi người đều cho rằng nàng bị dọa cho choáng váng, lại không biết rằng Tô Tất đã sớm liếc mắt lườm Tô lão thái gia, lão nhân hắn đã ra tay, người nọ chắc chắn sẽ biết thân biết phận mà thu chưởng về. Dù sao khiến bọn họ kích động quá nhiều trong cùng một lúc cũng không tốt lắm.
«Tô Ân, lui ra!» Tô lão thái gia ra tay nhanh như chớp, không ai biết hắn xuất thủ như thế nào, chỉ thấy một tàn ảnh hiện lên, Tô Ân liền lập tức ngây ngốc đứng lại tại chỗ, sắc mặt đỏ trắng lẫn lộn.
Tô lão thái gia tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người nói với tỷ đệ Tô Tất: «Đủ rồi, nếu còn muốn tiếp tục gây sự, ta cũng không thể nào cứu được các ngươi.»
Tô Tất tựa tiếu phi tiếu, thờ ơ dời mắt sang chỗ khác. Với thân thủ của nàng, còn cần hắn giúp đỡ? Thật đúng là chuyện đáng cười nhất thiên hạ.
Tô lão thái gia mặc kệ Tô Tất, thong thả bước về phía Tô Niệm, hai tay chắp sau lưng, ngữ khí chậm rãi nhưng bức người hạ lệnh: «Ngươi được lắm, từ hôm nay trở đi ở lại bên người ta, ta sẽ tự mình dạy võ công cho ngươi.»
Được Tô lão thái gia đích thân chỉ điểm, thành tích của Tô Niệm trong tương lai đúng là không thể tưởng tượng được. Ngay lập tức, đủ loại ánh mắt hâm mộ đố kị bắn về phía Tô Niệm.
«Phốc –»
Một tiếng cười mỉa mai thanh thúy vang lên trong không gian yên tĩnh.


Bình luận

Truyện đang đọc