ĐẶC CÔNG CUỒNG PHI

Câu đầu tiên trong bức thư chính là, có thể vào đến tận đây, ta biết ngươi cũng là người xuyên không. Nhan Thanh tiền bối…..Người biết ta cũng là người xuyên không, chẳng phải chứng tỏ người cũng là người xuyên không sao? Tô Tất cúi đầu tiếp tục đọc. Nàng phát hiện nội dung của bức thư rất ngắn gọn, trong đó không đề cập đến chiến tích người đời truyền tụng khi Nhan Thanh tiền bối còn sống, cũng không đề cập đến việc vì sao lại để lại phong thư này, nàng chỉ nói trong ngăn tủ bên trái có ba vật quan trong muốn giao cho người hữu duyên. Vật đầu tiên là một tấm bản đồ, Tô Tất nhìn kỹ, mới phát hiện ra trên đó đề tên của một nơi được dùng tiếng Hán ghép vần viết lại, nếu là người khác, cho dù có vào được đây cũng chỉ có thể trơ mắt ếch. Trong thư Nhan Thanh tiền bối nói, kho báu đó chính là kho báu mà ngàn năm trước nàng cùng Đại lãnh chúa Thu Lạc và Chiến thần Mộ Dung Thương Minh cùng để lại. Đại lãnh chúa Thu Lạc? Đó là nhân vật nào mà Tô Tất lại không biết? Trong thời kỳ tăm tối, đại lục được thống lĩnh bởi một người, được thế nhân xưng là Đại lãnh chúa. Nghe nói Đại lãnh chúa tà mị hung ác, tàn sát thị huyết, trong những ngày tối tăm đó, đã từng trong một đêm treo cổ năm vạn tinh binh của quân địch, chôn sống mười vạn đại quân. Chiến thần Mộ Dung Thương Minh bách chiến bách thắng cũng khó lường giống vậy, hắn với sức lực của một người, quyết đấu với Đại lãnh chúa, cuối cùng Đại lãnh chúa bị hắn dùng một kiếm đâm trúng ngực mà chết. Cuống cùng Nhan Thanh vì muốn báo thù cho Đại lãnh chúa, gửi chiến thư cho Chiến thần hẹn gặp tại Tả Thương Sơn luận võ, cuối cùng cả ngọn núi Tả Thương Sơn bị san bằng, mà hai người lại không chút tung tích, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Mà thế nhân lại thêu dệt đủ loại truyền kỳ lưu truyền cho tới nay. Cho dù những lời đồn này là thật hay là giả, điều duy nhất có thể khẳng định chính là, ba người này lúc còn sống đã đều vượt qua cảnh giới tiên thiên. Những đồ vật mà ba người cùng nhau cất giữ, tuyệt đối không phải vô giá ở mức độ mà người thường có thể hình dung….Tô Tất nghĩ lại mà bắt đầu chảy nước miếng. Chỉ có điều bản đồ trong tay của Nhan Thanh cũng chỉ là một trong ba mảnh, hai mảnh còn lại được chia cho Đại lãnh chúa cùng Chiến thân Mộ Dung Thương Minh nắm giữ, đại lục mênh mông, muốn tập hợp đầy đủ cả ba mảnh bản đồ, nói thì dễ hơn làm. Xem ra việc này còn phải phụ thuộc vào cơ duyên. Tô Tất nhét tấm bản đồ vào trong ngực, bắt đầu xem vật thứ hai. Đó là một quyển sách, hơn nữa là một quyển sách bào chế thuốc. Tô Tất đến thế giới này mới biết được, nếu trên đời tồn tại một người đã vượt qua cảnh giới tiên thiên, thì người đó chính là Dược linh sư. Dược linh sư sở dĩ có giá trị, là vì người đó có thể chế tạo dược để bán lại cho những người cuồng luyện võ. Ai ai cũng biết, từ cấp ba đến cấp bốn có một đường ranh, từ cấp bảy đến cấp tám có một đường ranh, từ cấp mười đến tiên thiên có một đường ranh, bình thường vô cùng khó khăn mới có thể vượt qua, nhưng Dược linh sư có thể chế tạo ra một loại dược, uống xong có thể trực tiếp đột phá mà không cần chuyên tâm tu luyện. Vậy nên Dược linh sư mới có giá trị như vậy. Thế nhưng, hiện giờ trên đại lục khó có thể gặp được một Dược linh sư, cho dù có cũng chỉ là những Dược linh sư cấp thấp tài năng có hạn, linh dược tạo ra cũng là cấp rất thấp, từ cấp ba đến cấp bốn miễn cưỡng lắm mới có thể đột phá, cấp cao tới đâu thì được càng khó chế tới đó. Thế nhưng bản bào chế thuốc trong tay Tô Tất, lại chính là một quyển bách khoa toàn thư. Tô Tất lật qua vài tờ, phát hiện trong đó có dạy cách từ một Dược linh sư sơ cấp tiến đến Dược linh sư trung cấp, Dược linh sư cao cấp, Dược linh đại sư, thậm chỉ cả Dược linh tông sư. Hơn nữa Nhan Thanh còn không e dè mà nói, nàng ấy chính là một Dược linh tông sư. Quyển sách này không chỉ ghi lại việc làm thế nào để trở thanh một Dược linh tông sư, mà còn ghi lại hình ảnh các dược liệu trân quý, dược tính, thậm chí cách bào chế, phi thường tỉ mỉ. Chỉ có điều điểm mấu chốt chính là bên trong đều là phương trình hóa học, tên tiếng Anh, tuyệt đối là tiện như nào thì viết như thế. Nếu quyển sách rơi vào tay người khác, xem xong cũng chả hiểu gì, may mà Tô Tất có được, những chữ cái và ký hiệu này đối với Tô Tất đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nàng thậm chí còn thầm nghĩ, vị tiền bối xuyên không này phỏng chừng cũng giống mình, ở hiện đại có lẽ cũng là một tiến sĩ y khoa. Tô Tất mặc dù thân là đặc công, nhưng chỉ số IQ của nàng lại rất cao, tận lực hấp thu đủ loại kiến thức, không chỉ về phương diện y học, ngay cả việc lớn như tài chính đến việc nhỏ như nấu ăn, nàng đều thuần thục từ đầu đến cuối. Có bản bách khoa chế thuốc này, chuyện thăng đến cấp tiên thiên đã là việc được xác định, hơn nữa còn có thể đi đường tắt một cách danh chính ngôn thuận. Hai thứ trước đều là bảo vật, vật cuối cùng chắc chắn sẽ càng làm cho người ta thèm muốn đúng không? Trong lòng Tô Tất thầm nghĩ. Thế nhưng, lúc Tô Tất cẩn thận mở chiếc hộp thứ ba ra, đáy mắt lại hiện lên sự mờ mịt. Trong hộp thứ ba không có bất kỳ thứ gì khác, chỉ có một chiếc chìa quá đen sì u ám. Chiếc chìa khóa này có tạo hình rất lạ, hình một bông tuyết sáu góc, về phần nó dùng để làm gì, trong thư Nhan Thanh tiền bối để lại cũng không giải thích. Tô Tất nghiên cứu nửa ngày vẫn không rõ như trước, cuối cùng chỉ có thể ngẩn người mà nhìn nó. «Ngao ngao ——» Bị tiểu tuyết hồ giật nhé ống tay áo, Tô Tất lúc này mới khôi phục tinh thần. Tô Tất lại một lần nữa cẩn thận quan sát bốn phía, phát hiện ở đây không có vật gì khác, liền mang theo tiểu tuyết hồ đi ra, đóng kín cửa đá, ra bên ngoài mới biết mặt trời đang lặn, trời đã nhá nhem tối. Chờ tới lúc Tô Tất quay lại bãi cát, thì thấy Vệ Lăng Phong và Nhiếp Thanh Nhiên đều đang đưa lưng về phía nhau, một bộ dáng bất hòa, Tô Tất thầm cảm thấy buồn cười. Đúng lúc này, bốn phía đột nhiên xuất hiện những bóng đen, vô cùng nhanh nhẹn vọt về phía bờ cát. Tiểu tuyết hồ thấy vậy, liền phát ra tiếng kêu bén nhọn, vọt về phía những bóng người đó như tên bắn, chỉ cần gặp bọn họ sẽ cắn, bởi vì trong cái đầu nho nhỏ của nó, đã mặc định rằng bất kể là ai, hễ là hắc y nhân thì đều là người xấu. «Đừng cắn, đều là người nhà cả!» Đợi đến lúc Tô Tất nhìn rõ, mới phát hiện những hắc y nhân kia không phải sát thủ bịt mặt, mà là sát thủ Vô Ảnh Lâu, liền hô to ngăn cản tiểu tuyết hồ. Vật nhỏ này đã cắn là sẽ nhắm thật chuẩn, răng nanh so với đao còn nhanh hơn, nếu cản muộn thêm một chút, nói không chừng đã xảy ra một vụ ngộ sát phiền toái. Tiểu tuyết hồ đang hướng về một hắc y nhân định cắn xuống, thời điểm mấu chốt nghe được tiêng hô của Tô Tất, lúc này mới không cam lòng mà bỏ qua cho hắc y nhân may mắn đó, sau đó với tốc độ tia chớp nhảy vào lòng Tô Tất. Hắc y nhân may mắn đó chính là đường chủ Hỏa Chi Đường, hắn lúc này vẫn còn có chút sợ hãi. Bởi vì hắn cảm giác được nguy hiểm đến gần mà bản thân lại chỉ có thể bất lực chịu chết, nhưng lúc Tô Tất hô lên, hắn cũng biết bóng ma tử vong đã tản đi rồi. Hắn nhìn về phía Tô Tất, thấy tiểu tuyết hồ trong lòng nàng, mắt liền trợn lớn còn hơn cả chuông đồng! Thứ vừa rồi đe dọa sinh mạng của hắn vậy mà lại là một vật nhỏ bằng lòng bàn tay?! Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể….. Tô Tất ôm tiểu tuyết hồ trong lòng, vừa vuốt ve bộ lông trắng mềm mại của nó, vừa chậm rãi đi tới. Nhắc đến cũng thật biến thái, nàng tay trái bị gãy xương a, mới qua một ngày, vậy mà đã lành hơn nửa…Cho dù thể chất có biến thái đến mức nào cũng không thể nghịch thiên như vậy chứ? Tô Tất tranh thủ liếc tiểu tuyết hồ một cái, chẳng lẽ thể chất nghịch thiên của nàng có liên quan đến tiểu tuyết hồ sao? Thế nhưng nàng không thấy tiểu tuyết hồ làm chuyện gì đặc biệt với nàng a. Lúc này, những sát thủ Vô Ảnh Lâu được huấn luyện đều theo bản năng vây quanh phía sau Vệ Lăng Phong, tản ra thành hình quạt, khí thế áp bức cùng tư thế bảo vệ, tản mát ra sát khí nồng đậm, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhiếp Thanh Nhiên càng lạnh lẽo hơn. «Lâu chủ.» Đường chủ Hỏa Chi Đường khom người trước mặt Tô Tất nói. Từ lúc Vệ Lăng Phong giao lệnh bài kỳ lân cho Tô Tất, nàng chính là lâu chủ Vô Ảnh Lâu, đây là sự thật mà ai cũng phải chấp nhận. Tô Tất không nhịn được mà nghĩ, nếu có một ngày nàng và Vệ Lăng Phong chia tay, những người này sẽ đứng về phía ai? Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ, nàng không ngốc đến mức mà nói ra miệng. Có sát thủ Vô Ảnh Lâu tương trợ, bọn họ nhanh chóng tìm được một con thuyền, mọi người đều lên thuyền rời đi. Lúc này, giang sơn đang gió yên sóng lặng, đột nhiên gió thổi gợn lên chút sóng, mặt hồ tựa như chiếc gương bị đánh vỡ, ánh chiều tà chiếu lên mặt sông lấp lánh như được rải kim sa. «Sự việc điều tra thế nào rồi?» Vệ Lăng Phong ngồi trên xe đẩy, nhìn đường chủ Hỏa Chi Đường, vẻ mặt hắn rất trầm tĩnh, nhưng đáy mắt lại chứa đầy sự lo lắng. Hắn bị thương thì không sao, nhưng khiến Tô Tất gặp nguy hiểm như vậy, đúng là không dễ dàng có thể tha thứ. Đường chủ Hỏa Chi Đường lấy một phong thư từ trong ngực ra đưa cho Vệ Lăng Phong, «Đây là phong thư lấy được trên người của thủ lĩnh bọn sát thủ áo đen, người xem.» Vệ Lăng Phong nhìn thấy phong thư, vẻ mặt âm tình bất định, một lúc lâu sau, hắn để lá thư xuống, tựa tiểu phi tiếu đem lá thư đưa cho Nhiếp Thanh Nhiên. «Ngươi xem, đây không phải là chứng cớ sao?» Nhiếp Thanh Nhiên nhận lấy bức thư, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, «Chứng cớ? Ta đây cần phải xem cẩn thận một chút.» Dứt lời, hắn mở thư ra, ngón tay trắng đến gần như trong suốt, ánh chiều ta rơi trên ngón tay, trên tuấn nhan, trên người hắn, tạo nên một vầng sáng lấp lánh nhàn nhạt. Nội dung trong thư rất đơn giản, đại khái câu đầu tiên là: Xuất toàn lực của Tuyệt Sát Các đánh chết Ninh vương và Ninh vương phi, việc thành sẽ được thưởng một trăm vạn tiền vàng. Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là chữ kí cuối cùng —– Ba chữ Nhiếp Thanh Nhiên rõ ràng, lực đạo mạnh mẽ, hiện lên trước mắt. Nhiếp Thanh Nhiên nhìn thấy tên mình trong thư, cũng không kinh ngạc, chỉ thản nhiên nở nụ cười, trả lá thư lại cho Vệ Lăng Phong. Hai người đồng thời ngồi trên xe đẩy, cùng nở nụ cười âm hiểm giả tạo với đối phương.«Ta thực sự trở thành dối tượng bị tình nghi rồi, phải làm sao bây giờ nhỉ?» «Ngươi không sợ ta sai người quẳng ngươi xuống đây làm mồi cho cá sao?» «Nàng ấy sẽ không nỡ đâu.» Người Nhiếp Thanh Nhiên ám chỉ tất nhiên là Tô Tất. Vệ Lăng Phong liếc nhìn nàng, ánh mắt âm u, đáy mắt hiện lên sát ý. Nhiếp Thanh Nhiên không đề cập tới Tô Tất thì thôi, nhưng nếu hắn để lộ ra bộ dáng thân thiết với Tô Tất, Vệ Lăng Phong liền hận không thể giết hắn cho xong chuyện. Tô Tất thực sự đứng nhìn không nổi nữa, «Các ngươi không cần ầm ĩ, hung thủ là ai không phải rất rõ ràng rồi sao?» «Ồ? Ta đây xin nghe.» Nhiếp Thanh Nhiên một bộ dáng chăm chú lắng nghe. «Nàng biết?» Vệ Lăng Phong cũng ngạc nhiên. Đầu tiên Tô Tất lấy lá thư ra, chỉ vào nét chữ cười lạnh nói, «Bắt chước ở trình độ này ta cũng làm được, vô cùng đơn giản, huống chi lúc rớt xuống vách núi, còn cả lúc bị đám sát thủ bịt mặt tấn công bên bờ cát, đều có thể chứng minh Nhiếp Thanh Nhiên không liên quan đến việc này.» «Vậy, nếu hắn đã không liên quan, thì ai là người có liên quan chứ? Người đáng nghi nhất đương nhiên là thái tử, thái tử có quan hệ với Tuyệt Sát Các, chúng ta đã sớm biết. Nếu đoán không sai, sản nghiệp của Ninh vương phủ chúng ta ở kinh thành có lẽ cũng đã bị tấn công rồi.» Mắt Tô Tất nhìn vế phía đường chủ Hỏa Chi Đường. «Đúng vậy, nhưng đã bị Vô Ảnh Lâu đứng ra khống chế, tổn thất không lớn.» Tuyệt Sát Các là đệ nhị tổ chức sát thủ, chỉ đứng sau Vô Ảnh Lâu. Tô Tất sở dĩ nắm rõ như vậy, là vì lúc trước thái tử muốn thuê người của Vô Ảnh Lâu ám sát Ninh vương, nhưng bị từ chối thẳng thừng, cuối cùng chỉ có thể chọn hợp tác với Tuyệt Sát Các. Cũng có nghĩa, thái tử chính là khách hàng của Tuyệt Sát Các. Vệ Lăng Phong nghi ngờ: «Thế lực của hắn không lớn như vậy.» Những sát thủ bịt mặt này không thể là người của Tuyệt Sát Các, bọn họ có võ công tuyệt đỉnh, ngang với thập cấp cường giả, Tuyệt Sát Các tuyệt đối không có khả năng. «Ở đây có đề cập đến một thế lực khác hợp tác với thái tử.» Lúc Tô Tất ngã xuống vách núi, cũng đã nghĩ ra thế lực đó là ai. Nàng còn nhớ rõ, đêm trước thọ yến của Tiết phu nhân, Thái tử từng đến Túy Tình Lâu tìm Mộng Điệp tiên tử, bị nàng chọc giận xong, Thái tử liền bỏ lại một câu nói, hắn nói trong vòng ba tháng Vệ lăng Phong tuyệt đối sẽ đi đời nhà ma. Hắn tự tin như vậy, chứng tỏ hắn đã nắm chắc trong tay chuyện này. Luận về sức mạnh, hắn chống lại Ninh vương chỉ như lấy trứng chọi đá, không hề có phần thắng, vậy hắn làm sao có thể tự tin như vậy? Mà lúc ấy, Vệ Lăng Phong mới đón Phong Khinh từ Nam Lăng quốc về, mặc dù hắn cực lực che giấu, nhưng bị Nam Lăng quốc dùng quốc lực truy bắt, lộ ra sơ hở là khó tránh khỏi. Như vậy, thái tử nhân cơ hội cùng Nam Lăng quốc hợp tác, vô cùng hợp lý. Tô Tất thấy tất cả đều dồn sự chú ý lên người nàng, lúc đó mới chậm rãi nói một câu, «Nếu đoán không sai, thế lực đó chính là Nam Lăng quốc. Việc này cũng có thể chứng minh, bọn chúng âm mưu giá họa tội danh cho Bắc Di quốc, sau đó ngư ông đắc lợi. Nhưng điểm sơ sót duy nhất của bọn chúng chính là, Nhiếp Thanh Nhiên cũng nhảy xuống núi.» Lúc hắn nhảy xuống, cũng đã xóa bỏ được sự nghi ngờ trên người mình. Về phần Tây Du quốc, đó là một vùng đất cằn cỗi, quanh năm bị các quốc gia rình như hổ rình mồi, bọn họ tự chăm sóc mình còn chưa xong, làm gì có thời gian mà quan tâm việc tranh giành với người khác? «Phân tích như vậy, cũng có chút đạo lý.» Nhiếp Thanh Nhiên gật gật đầu. Vệ Lăng Phong nhìn Tô Tất, hắn nhớ lại chuyện của Phong Khinh, nhớ lại lúc bị đám sát thủ Nam Lăng quốc đuổi giết. «Nói vậy, cao thủ Nam Lăng quốc đã đến đây?» «Cũng không phải toàn bộ, nhưng hẳn là trái ngược với Bắc Di quốc, toàn bộ cao thủ đều là tinh anh nhất.» Nói xong, Tô Tất tựa tiếu phi tiếu liếc Nhiếp Thanh Nhiên một cái, người nào đó ho khan một tiếng, hơi xấu hổ. Vệ Lăng Phong cũng liếc Nhiếp Thanh Nhiên, nói với Tô tất: «Phụ hoàng đối với việc này, hơn phân nửa là chờ xem kịch vui.» «Lần này sức mạnh của Vô Ảnh Lâu đã bị kiềm chế không ít.» Tô Tất âm ngoan cười, dám khi dễ nàng, sẽ phải trả giá đắt. «Cho nên, giờ đã đến lúc bọn họ phải vận động một chút.» Vệ Lăng Phong tiếp lời. Sau đó, hai người nhìn nhau cười, giống như chỉ bọn họ mới hiểu được ý nhau. Nhiếp Thanh Nhiên lẳng lặng nhìn bọn họ, sau đó quay đầu đi, nhìn nước sông chảy. Hắn nghĩ, nàng, có lẽ đã tìm được hạnh phúc mong muốn rồi…… Đúng lúc này, xa xa có một con thuyền đang đi tới với tốc độ cực nhanh, thuyền như chạy bằng động cơ, lao thẳng về phía này. Lúc đầu Tô Tất còn tường lại bị địch tập kích, nhưng nhìn thấy Nhiếp Thanh Nhiên nhếch môi cười tủm tỉm, liền đoán được là người của hắn đến tìm, nhưng khiến nàng kinh ngạc hơn chính là, trên thuyền lại có bóng dáng của An Á. Lúc đó An Á ở trên vách núi, nhìn thấy Tô Tất ngã xuống liền im lặng không lên tiếng mà chỉ dọc theo hạ lưu tìm kiếm, nàng biết với vận khí của Tô Tất, nàng tuyệt đối sẽ không chết như vậy, nàng nhất định là còn sống, ai ngờ trên đường vừa vặn gặp được người của Bắc Di quốc, bọn họ sau khi nhận được tín hiệu cầu cứu của Nhiếp Thanh Nhiên liền vội đuổi theo, An Á biết liền cũng lên thuyền. An Á nhìn thấy Tô Tất, không đợi thuyền tới gần, liền vận khinh công tuyệt đỉnh của nàng bay qua, an toàn đáp xuống, sau đó đưa tay đập vào vai Tô Tất, «Rơi xuống từ độ cao như vậy, ngươi không những không chết, ngược lại còn chả thương tích gì, có phải quá biến thái không a?» Nhìn thấy Tô Tất an toàn, An Á cũng bình tâm lại, tự nhiên việc này khiến nàng gấp đến độ muốn đi tìm tên đầu sỏ khiêu khích. May mà Tô Tất không sao, không nói cũng phải vào đông cung lấy đầu thái tử rồi trem treo ở cồng thành. Tô Tất đương nhiên không biết ý nghĩ khủng bố trong đầu An Á, nàng lôi An Á đến bên cạnh, bắt đầu giải thích với An Á về thể chất nghịch thiên của mình, hy vọng có thể tìm ra chút gì đó. An Á nhìn tiểu tuyết hồ đang nhảy loạn trên người Tô Tất, tay trái khoanh trước ngực đỡ lấy khuỷu tay phải, ngón trỏ tay phải đặt dưới cằm, trên mặt một bộ trầm tư, đột nhiên, mắt nàng sáng rực. «Ngươi nghĩ ra cái gì sao?» Tô Tất vội vàng hỏi. «Lúc trước ngươi nói, đêm đó ngươi và Vệ Lăng Phong ở Nam Sơn bị Mộ Dung Vô Cực đánh đến hộc máu, lúc tiểu tuyết hồ chạy đến, ngươi ngất xỉu nên không biết xảy ra chuyện gì, đợi đến khi ngươi tỉnh lại, năng lực đã bình phục lại một cách thần kỳ, đúng không?» «Điều này thì chứng minh được cái gì?» «Điều này có thể chứng minh được toàn bộ ấy chứ. Nếu ta đoán không sai, tiểu tuyết hồ này không phải phàm vật, hẳn là Thiên huyền hồ.» «Thiên huyền hồ?» Nếu nàng nhớ không lầm, năm đó bên cạnh Nhan Thanh cũng có một con Thiên thuyền hồ, mà con Thiên huyền hồ đó nghe nói là một tiên thiên vô địch, đủ để xưng bá thiên hạ. «Đúng vậy, Thiên huyền hồ, cực phẩm vạn năm hiếm có, mà ngươi, rất có thể đã được uống máu từ tim của nó rồi.» Máu từ tim hồ ly, đại biểu cho khế ước vạn năm không đổi a…… Tô Tất nhất thời kinh ngạc, nàng một tay tóm lấy tiểu tuyết hồ đang không ngừng nghịch tóc nàng, bế nó đối diện với mặt mình, vẻ mặt lãnh túc, «Hiện tại ta hỏi ngươi trả lời, ngươi có phải là Thiên huyền hồ không?» Nghe nói hồ ly chia làm nhiều loại, nhất vĩ hồ, nhị vĩ hồ, tam vĩ hồ…..Cho đến cửu vĩ hồ, Thiên huyền hồ chính là cực phẩm trong cửu vĩ hồ, phi thường thông minh. Hơn nữa thiên phú của Thiên huyền hồ còn khiến người ta ghen tỵ đến phát cuồng, chúng nó vừa được sinh ra linh lực đã đạt đến cấp năm, chờ đến khi trưởng thành, trực tiếp tiến vào cảnh giới tiên thiên, chả cần tu luyện…. Hai mắt tiểu tuyết hồ mờ mịt, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Tô Tất, nó cắn môi dưới, vô tội gật đầu. Vậy mà lại thật sự là Thiên huyền hồ….Điểm này Tô Tất cũng không ngạc nhiên là mấy, bởi nàng đã tận mắt chứng kiến tiểu tuyết hồ đối phó với Mộ Dung Vô Cực liền chiếm ưu thế tuyệt đối, ngoại trừ Thiên huyền hồ ra nàng cũng không nghĩ ra được cái gì khác. «Ta đã uống máu từ tim của ngươi sao?» Máu trong tim hồ ly cũng chỉ có một giọt, sau khi ra đời kết lại thành tinh hoa, đến lúc nó gặp nguy hiểm đến tính mạng sẽ có thêm một mạng sống khác, đương nhiên, nó có thể đem giọt máu này cho người khác, lập nên khế ước bình đằng. Tiểu tuyết hồ lại một lần nữa vô tội gật gật đầu. An Á thở dài, «Vận khí của ngươi đúng là tốt đến biến thái, phải biết rằng có thể lọt được vào mắt của Thiên huyền hồ, cũng chỉ có người có linh lực trên tiên thiên, cho dù là tiên thiên cường giả cũng không nhận được một cái liếc mắt của nó, ngươi ngươi ngươi —– bất quá cũng chỉ mới cửu cấp a, quên đi, ta không nói chuyện với ngươi nữa, nếu không sẽ bị ngươi chọc cho tức chết.» Tô Tất cười vô tội, ôm tiểu tuyết hồ, vuốt vuốt lông nó, «Là nhân phẩm ta tốt thôi, ta còn làm gì được chứ?» Nói xong cười gian. Nhiếp Thanh Nhiên đã được thuyền của Bắc Di quốc đón đi, hẹn gặp lại tại kinh thành. Bọn họ trôi nổi một đêm, vẫn còn cách kinh thành rất xa, nhưng hai trăm dặm ngoài kinh thành có chỗ nước cạn, lần này trở về phải đi ngược dòng, thuyền gỗ thấm nước nên đi chậm, ròng rã ba ngày mới về được kinh thành. Sau khi việc lớn xảy ra, Vệ đế phái ra một nhóm người đi tìm kiếm, sau đó dẫn đầu mọi người trở lại kinh thành, bình ổn lại thế cuộc trong triều. Với thông tin hắn nắm trong tay, muốn biết việc này do ai gây nên cũng không khó, nhưng hắn lại án binh bất động, chờ thông tin xác thực cuối cùng, mà thông tin truyền đến lại khiến cho đáy mắt hắn ánh lên thần quang phức tap, hắn mặt không đổi mà ỉm việc này đi. Thuyền còn chưa tới, đã sớm có người đem tin tức báo về cho triều đình, mà triều đình cũng phái người đến nghênh đón, nhưng khiến đám người Tô Tất dở khóc dở cười chính là, người đứng đón không phải lục hoàng tử, mà là —— thái tử. Thái tử mấy ngày nay ngủ không an giấc, tưởng sau này có thể vô lo vô nghĩ, vậy mà lại có tin truyền đến báo rằng Vệ Lăng Phong và Tô Tất vẫn còn sống, điều này khiến hắn nhất thời mất ăn mất ngủ, sát thủ có thể phái hắn cũng đã phái đi hết, sao bọn họ còn có thể trở về được? Vì để thể hiện tình huynh đệ của bản thân, vì muốn loại bỏ hiềm nghi của mọi người với hắn, hắn sáng sớm đã tự động xin đi đến bến đò để nghênh đón Vệ Lăng Phong. Trên Kim Loan Điện, ngồi tại ngai vàng trên cao, vẻ mặt Vệ đế bình tĩnh, mỉm cười khen, «Đệ đệ ngươi không có việc gì, ngươi nhất định rất cao hứng, ngươi thay trẫm đi nghênh đón, trẫm cũng yên lòng.» Thái tử dẫn đầu một nhóm văn võ ba quan đợi ở bến đò, khi hắn nhìn thấy Vệ Lăng Phong và Tô Tất không hao tổn một sợi lông cọng tóc nào, thần thanh khí sảng mà xuất hiện, trong lòng hắn liền thầm tức giận, hận không thể xách cổ áo của thủ lĩnh Tuyệt Sát Các lên mà rống to, ngươi không phải nói đã đánh bọn chúng rớt xuống vách núi rồi sao, bọn họ cho dù không chết cũng trọng thương sao, nhưng giờ xem đi, bọn họ đều đang sống rất khỏe mạnh, đã nhận bạc rồi còn dám lừa bản cung! Trong lòng thái tử phẫn nộ, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười mà đón tiếp, «Nhị đệ và nhị đệ muội lần này gặp dữ hóa lành, chắc chắn có thần linh phù hộ, về sau nhất định cũng sẽ như thế, đen đủi qua đi may mắn lại đến.» Vệ Lăng Phong tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, «Lời chúc của thái tử ta xin nhận, hy vọng có thể được thần linh phù hộ, tìm ra thủ phạm đứng phía sau.» Nhận được ánh mắt sáng rực của Vệ Lăng Phong, chân thái tử khẽ lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã xuống, hắn cười gượng vài tiếng, «Ha ha, nhị đệ nói rất đúng, hung thủ đứng phía sau nhất định phải tìm ra. Dám mưu hại Ninh vương điện hạ, hắn thật sự là ăn phải gan hùm mật gấu, nhị đệ tìm ra hung thủ đứng phía sau rồi, không nên dễ dàng buông tha.» «Như lời thái tử, tuyệt đối không dễ dàng buông tha.» Vệ Lăng Phong liếc nhìn thái tử, thấy đáy mắt hắn hiện lên vẻ lo lắng. Tô Tất đứng bên người Vệ Lăng Phong, đồng tình liếc mắt nhìn thái tử, ai, thái tử đáng thương, nói cái gì không nói, lại cứ cố tình phải mời người ta đến bắt mình như vậy? Ngươi sợ Vệ Lăng Phong không tìm ngươi để báo thù sao? Bị Vệ Lăng Phong cùng Tô Tất dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, trống ngực thái tử thập thình thịch không thôi, nhưng trong lòng hắn cũng tự an ủi, phụ hoàng bên kia còn không có động tĩnh, chứng tỏ cũng không trách tội hắn. Hắn nghĩ lại, thấy dù sao mình cũng đã ra tay nhiều lần, phụ hoàng không những không ngăn cản, ngược lại còn tận lực giúp hắn giấu diếm, chứng tỏ trong lòng phụ hoàng cũng nghĩ giống hắn, có phụ hoàng làm chỗ dựa thì hắn còn sợ gì? Nghĩ thế, hắn liền xua đuổi bóng ma trong lòng, khôi phục lại bộ dáng tươi cười. Sau khi trở lại Ninh vương phu, Ninh vương và Ninh vương phi lấy lý do vì thân thể không khỏe, không vào triều vấn an hoàng đế bệ hạ, tới buổi chiều, hoàng đế lại tự mình đến đây, hắn và Vệ Lăng Phong ở trong phòng nói chuyện, Tô Tất không nghe được gì, nàng chỉ biết hoàng đế bệ hạ vừa đi, Vệ Lăng Phong đã dẫn nàng đến tổng bộ Vô Ảnh Lâu. Trên người hắn quấn một chiếc áo lông cừu dày, ngồi trên nhuyễn tháp, nói chuyện với toàn bộ sát thủ Vô Ảnh Lâu. Nói ít mà ý nhiều, nội dung quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một —– «Từ hôm nay trở đi, mọi người ra ngoài kinh thành đi dạo loanh quanh một chút, muốn làm gì tùy các ngươi, chỉ cần có thể khiến thái tử không thoải mái, muốn gì bổn vương đều giúp đỡ, ai có bản lĩnh giết chết thái tử, bổn vương sẽ đem vị trí lâu chủ Vô Ảnh Lâu tặng cho người đó!» Mặc dù phụ hoàng ban thưởng rất nhiều đồ để an ủi hắn, nhưng vẫn im lặng không nhắc đến việc hung thủ đứng phía sau, hiển nhiên muốn che giấu việc này, khiến bọn họ phải đem cục tức này nuốt xuống. Hắn cũng chẳng phải lương thiện gì, huống chi lần này còn liên lụy đến Tô Tất, sao có thể để yên như vậy được? Mặc dù đại lục bài danh thi đấu sắp tới, cao thủ từ các quốc gia đều tập trung tại Đông Vân quốc, lúc này trêu chọc thái tử chẳng khác nào đánh vào mặt Vệ đế, nhưng Vệ Lăng Phong lại chẳng để ý đến việc Vệ đế có tức giận hay không. Trong mắt Vệ đế, hắn bất quá cũng chỉ là một quân cờ để kiềm chân thái tử, mấy năm nay Ninh vương hắn đã phải kiếm chế không ít, lúc trước Vệ đế che giấu cho thái tử, hắn không muốn so đo, nhưng lúc này, hắn quyết định phải tính sổ đầy đủ. Sát thủ Vô Ảnh Lâu nhiều năm qua thấy Ninh vương án binh bất động, không khỏi vì hắn mà thấy bất bình, lúc này nghe hắn tự mình ra lệnh, một đám vui mừng khôn xiết, xắn tay áo lên, thề phải đả kích thái tử đến chết mới thôi. Việc này, Tô Tất còn hảo tâm giao ra một danh sách, cười cười nói: «Trên đây đều là sản nghiệp dưới tên của thái tử, đúng rồi, mặt sau còn có tên của bọn quan lại chết trung với thái tử, tài sản của bọn họ cũng không ít đâu.» Chỉ một câu ám chỉ này thôi, đã đủ rồi! Tổng bộ Vô Ảnh Lâu tại kinh thành tổng cộng có một trăm năm mươi tám người, thấp nhất là bát cấp, cao nhất là thập cấp, thế lực cường đại này cứ vậy mà đi dạo trên phố, lập tức khiến cho đường xá hỗn loạn. Buổi chiều hôm đó, sản nghiệp cùng mối làm ăn dưới tên thái tử đều gặp tổn thất vô cùng lớn. Đầu tiên là mấy quán tửu lâu khách điếm của thái tử đều không hiểu sao bị người ta hạ thuốc xổ, một đám người ôm bụng bỏ chạy. Sau đó là kỹ viện mà thái tử bí mật khai trương, bị một đám ăn mày dơ bẩn đột nhập, vào trong phá hoại, khiến các cô nương hoảng sợ, có người còn trần như nhộng mà chạy ra đường, bị người đi đường chỉ trỏ. Sòng bạc thái tử lén mở cũng vậy, sát thủ Vô Ảnh Lâu vừa ghé vào xong, không nói hai lời liền mở miệng đòi tiền. «Tiền gì? Ta khi nào thì thiếu tiền các ngươi?» Thấy nhiều hung thần ác sát như vậy tiến vào, chủ sòng bạc run run hỏi. «Mẹ nó, thiếu tiền mà còn không chịu trả? Các huynh đệ, xông lên!» Không đợi tên chủ sòng bạc nói xong, một đám người xông lên trực tiếp đập phá tan tành sòng bạc nhà người ta, cuối cùng còn châm lửa phóng hỏa, ra ngoài tiếp tục đi tìm nhà tiếp theo….. Thông tin như có cánh mà lan tràn trong thành, bao gồm cả Vệ đế, mọi người đều sợ ngây người. Thái tử nhũn chân ôm đùi Vệ đế khóc sướt mướt, Vệ đế đập vỡ một nghiên mực tử ngọc, mặt lạnh như băng, sai thái giám lập tức cho truyền Ninh vương tiến cung. Thái giám mang theo thánh chỉ tới Ninh vương phủ, ai ngờ cổng Ninh vương phủ đóng chặt, vất vả lắm mới vào được, Ninh vương phi còn nói Ninh vương lúc sáng còn cố gắng cầm cự, nhưng không ngờ buổi chiều bệnh lại nặng thêm, lúc này đang nằm ở trên giường ho ra máu, sao có sức mà đi gặp bệ hạ? Bệ hạ nếu muốn gặp con, thì bảo hắn tự đến mà gặp. Đây là nguyên lời của Tô Tất. Thái giám chưa bao giờ gặp tình huống ngang nhiên kháng chỉ như vậy, nhìn vết máu còn chưa khô trên khóe miệng Ninh vương, lại nhìn Ninh vương phi đang nhíu mày lo lắng, hắn dẫm chân một cái, đem thánh chỉ hồi cung. Ai ngờ thám giám kia vừa đi, Ninh vương nghe bảo ho ra máu không ngừng kia, liền vươn lưỡi ra liếm sạch vết máu. Đó đâu phải phải là máu? Rõ ràng là Tô Tất đem nước cà chua bôi lên nha, nhìn qua rất đỏ, rất tươi, nên thái giám không quen nhìn máu vừa thấy đã bị dọa cho sợ mất mật. Tô Tất cầm tờ danh sách trong tay, cười cười đưa cho Ninh vương, «Chàng xem, sản nghiệp dưới tên thái tử đều bị phá hư gần hết rồi, mai có cần phải tiếp tục không?» Nếu tiếp tục phá, sẽ phá tiếp đến đám quan viên theo đuôi thái tử kia, mấy người đó mỗi lần nhìn thấy Tô Tất đều lông mày dựng ngược, một đám bảo thủ không biết giáo hóa,Tô Tất đã sớm nhìn không vừa mắt. Tô Tất đưa cho Ninh vương tờ danh sách lúc sáng nàng đưa cho đám sát thủ Vô Ảnh Lâu, nhưng điểm khác biệt duy nhất chính là, trên danh sách này, mặt sau đánh đầy những dấu gạch chéo màu đỏ. Có lẽ mỗi lần phá xong một cái, bọn họ lại đánh một dấu đỏ lên mặt sau, tránh bị nhầm lẫn. «Tính sơ qua, tổn thất của hắn lên chừng mấy trăm vạn tiền vàng, lần này nguyên khí hắn tổn thương nghiêm trọng, muốn khôi phục lại như trước, chỉ sợ không một năm cũng phải nửa năm. Về phần có tiếp tục hay không, phải xem quyết định của phụ hoàng đã.» Khóe miệng Vệ Lăng Phong nhếch lên một nụ cười lạnh, nếu bão đã nổi, hắn cũng không ngại làm lớn chuyện ra. «Hừ, ai bảo hắn dám phái sát thủ tới, lại thừa dịp chúng ta không ở nhà, phá hoại sản nghiệp của chúng ta, đúng là chán sống.» Tô Tất tới giờ luôn không coi thái tử là đối thủ, đối thủ của bọn họ vẫn luôn là Vệ đế, mà thái tử chẳng qua cũng chỉ là một vở hài kịch mà thôi. Lần này sở dĩ động đến thái tử, ngoại trừ xuất khẩu ác khí, đồng thời cũng có ý cảnh cáo Vệ đế. Vệ Lăng Phong thấy Tô Tất vẻ mặt căm phẫn, thân mật vuốt tóc nàng, «Nếu thật sự dồn sức đánh một trận, phụ hoàng quay lại chĩa mũi thương vào chúng ta, vậy thì có chút khó khăn.» «Chúng ta đến tột cùng là phải chờ đến khi nào?» Phụ thuộc không phải là tính cách của Tô Tất, nàng chỉ muốn đem tên hoàng đế bệnh hoạn đa nghi tự cho là đúng đó kéo xuống ngai vàng. «Chờ đi, chờ thời cơ tốt nhất, hoặc chờ đến lúc cả hai chúng ta đều thăng đến cấp tiên thiên.» Đề nghị sau của Vệ Lăng Phong chỉ là thuận miệng nói ra, dù sao tiên thiên cường giả cũng không phải là cải trắng, muốn là có được. Mấy trăm năm, kinh thành cũng chỉ có một vị Lam Hải đại sư, Mộ Dung Vô Cực đột phá được, coi như vận khí hắn tốt. Người nói vô tâm người nghe cố ý, những lời này của Vệ Lăng Phong lại nhắc nhở Tô Tất, khiến mắt nàng nhất thời sáng rực. Nàng nhớ tới quyển sách bào chế thuốc Nhan Thanh để lại, liền cười nói với Vệ Lăng Phong, «Thăng lên tiên thiên thì có gì khó? Chỉ cần ta chế được Thanh tỉnh dược tề, lúc đó đừng nói một cái tiên thiên, chín mười cái ta cũng cho chàng thăng lên được.» «Thanh tỉnh dược tề? Chính là vị thuốc trong truyền kia sao? Nàng làm sao mà chế được?» Vệ Lăng Phong cười xoa xoa đầu nàng. Nàng mặc dù thông minh tuyệt đỉnh, nhưng Thanh tỉnh dược tề đối với nàng mà nói, độ khó khăn vẫn quá cao. Thanh tỉnh dược tề có thể khiến người ta từ thập cấp lên thẳng đến tiên thiên, nhưng loại thuốc này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không một ai từng nhìn thấy, Đừng nói là dược liệu khó tìm, cho dù có tìm được dược liệu, còn cần một dược linh đại sư để bào chế, xác suất thành công chỉ mười phần trăm. Nhưng ở Đông Vân quốc, đừng nói dược linh đại sư, cho dù là dược linh sư trung cấp, cũng không có tới mấy người, bởi vậy có thể thấy Thanh tỉnh dược tề trân quý đến bao nhiêu. Khóe môi Tô Tất cong lên ý cười, «Chàng không tin ta? Không sao, đợi đến ngày ta thật sự làm được, chàng cũng đừng có trợn mắt há mồm đấy.» Sơn động đó có liên quan đến Nhan Thanh, cũng liên quan đến bí mật xuyên không, nàng nghĩ nghĩ, vẫn quyết định tạm thời chưa nói với Vệ Lăng Phong về lần kỳ ngộ ấy, đợi đến khi nàng bào chế được Thanh tỉnh dược tề sẽ nói cho hắn biết chân tướng sự thật. Lại nói đến tên thái giám cầm tờ thánh chỉ còn nguyên trở về Thượng Thư Phòng, nơm nớp lo sợ bẩm báo cho Vệ đế, vì muốn thoát khỏi tội danh, hắn càng đem bệnh tình của Ninh vương phóng đại lên. «Nô tài thấy Ninh vương nôn ra máu, trời thấy còn thương, ngay cả xuống giường cũng không xuống được, thật sự là không thể tiến cung a….» Vệ đế nắm chặt tay thành quyền, gân xanh trên mặt nổi lên, mạch đập thình thịch, biểu hiện cho thấy hắn đã nổi giận đến cực điểm. Diễn trò, diễn trò, đến hoàng thượng mà cũng dám đùa giỡn! Còn dám ngang nhiên kháng chỉ! Hắn thực sự cho rằng đủ lông đủ cánh rồi thì có thể tự do bay lượn sao? Thái tử thấy vậy, lập tực đi lên ôm lấy đùi Vệ đế, nước mắt trộn lẫn nước mũi, «Phụ hoàng, người phải làm chủ cho ta a! Sản nghiệp tâm huyết nhiều năm, chẳng lẽ cứ bị phá hủy như vậy sao? Việc này rõ ràng là do Vệ Lăng Phong làm, tuyệt đối là do hắn làm!» Vệ đế hừ lạnh một tiếng, một cước đá văng thái tử, sau một lúc lâu, mặt hắn đã khôi phục sự bình tĩnh, hắn lạnh nhạt nói: «Ngươi sao biết việc này là do hắn làm? Có bằng chứng không?» «Còn cần bằng chứng gì nữa? Còn phải nghĩ nữa sao? Hắn sáng sớm vừa trở về, buổi chiều liền bắt đầu trả thù ta, bất luận kẻ nào cũng đoán ra được, phụ hoàng người mau ra tay a!» Thái tử không dám ôm đùi nữa, quỳ xuống cách đó khá xa. Hơn cả phẫn nộ, là sự kinh hãi. Hắn không biết Vệ Lăng Phong sao có thể tường tận mọi chuyện như vậy, sản nghiệp bí mật ghi dưới tên người khác, căn bản có tra cũng không thể tra ra, vậy mà hắn lại biết được toàn bộ. Bị công kích một trăm lẻ ba sản nghiệp, nhưng một chút sai sót cũng không có, thật là một lưới tóm gọn! Còn có đám thủ hạ dưới tay hắn như lang như hổ, thật sự khiến người ta phải khiếp vía. «Còn muốn trẫm ra tay? Chuyện ngươi làm với bọn họ trẫm còn chưa truy cứu, giờ ngươi còn muốn trẫm trừng trị bọn họ giúp ngươi? Vệ Lăng Nguyên, trẫm nên nói ngươi là không biết suy nghĩ, hay là bại não đây?» Vệ đế lạnh lùng nhìn thái tử. Thái tử lần này thực sự khiến hắn thất vọng rồi, mặc dù hắn hao tâm tổn trí bồi dưỡng, thái tử vẫn là bùn loãng không thể trát tường, thế nhưng, hắn lại cần một quân cờ như vậy để kiềm chân Vệ Lăng Phong. Nếu bỏ qua quân cờ này, bước tiếp theo nên nâng đỡ ai đây? Không biết nêu nâng đỡ Tiểu Lục thì hắn có chịu đứng lên hay không….. Vệ đế biết Lục hoàng tử và Ninh vương có quan hệ thân thiết, nhưng hắn tin rằng, huynh đệ tình thâm cuối cùng cũng sẽ bị ngôi vị hoàng đế hấp dẫn, Tiểu Lục……sẽ không khiến hắn thất vọng đi?


Bình luận

Truyện đang đọc