ĐẶC CÔNG CUỒNG PHI

Suy nghĩ như vậy chợt lóe lên trong đầu Vệ đế, về phần thực hiện thì còn nhiều vấn đề cần phải cân nhắc, bởi vì phế thái tử dù sao cũng là đại sự quốc gia, huống chi giờ đang là thời kỳ phong ba bão táp, hắn không cho phép xuất hiện sai sót.
Lục hoàng tử không biết người cha vô lương của hắn đang có suy nghĩ ấy, hắn mỗi ngày vẫn chạy đến Ninh vương phủ như trước, thời gian hắn ở trong phủ của mình tính ra cũng chẳng bằng thời gian hắn ở Ninh vương phủ.
Chuyện này, vừa nghe đến chuyện khiến người ta hả lòng hả dạ này, hắn lập tức chạy như điên đến Ninh vương phủ.
Sáng sớm tinh mơ, mặt trời đỏ rực từ chân trời chậm rãi nhô lên, ánh nắng ban mai làm tan biến màn đêm đen tối, mở ra một bầu trời sáng rực, chào đón một ngày mới.
Trong hoa viên Ninh vương phủ, không biết mấy con chim dạ oanh cùng hỉ thước bay vào từ lúc nào, cùng nhau đậu trên những cành cây, cất lên giọng hót lanh lảnh du dương, khiến cho tinh thần người ta sảng khoái.
Tô Tất mặc một bộ váy dài chiết ngực màu trắng, trên ngực thêu vài đóa hồng mai, áo khoác trắng thuần được may từ nhuyễn sa, trên nhuyễn sa điểm thêm vài đóa hoa đào hồng nhạt, tôn lên nước da trắng nõn, dịu dàng như ngọc.
Mái tóc đen nhánh của nàng dùng một dải lụa màu tím buộc lên, vài lọn tóc bướng bỉnh rơi trên hai vai, khiến nước da đã trắng lại càng trắng thêm.
Giờ đây, vị nữ tử phong hoa tuyệt đại này đang ung dung tao nhã, bộ dáng phóng khoáng đứng bên hồ cho cá ăn, ống tay áo bị gió thổi khẽ bay, mờ ảo như có như không.
Đứng bên cạnh nàng là Ninh vương, mái tóc đen thả xuống, mang theo sự tà mị cùng điên cuồng, một góc nhuyễn bào tơ vàng hoa lệ tung bay trong gió, đôi mắt hắn sáng lấp lánh như hắc diệu thạch, không chớp nhìn chằm chằm nữ tử bên cạnh, xinh đẹp tà mị, thâm thúy cưng chiều, khóe miệng nhếch lên, mang theo một chút hương vị tao nhã.
Lúc này, trên tay hắn đang cầm một đĩa hoa sứ màu xanh, bên trong là thức ăn cho cá, mà Tô Tất lại đang bốc từng nắm vẩy vào trong hồ.
Xa xa nhìn lại, hai thân ảnh một cao một thấp như thần tiên quyến lữ, đẹp như một bức tranh thủy mặc, ai cũng không nỡ quấy rầy sự yên tĩnh và an tường đó.
Lục hoàng tử nhìn thấy cảnh tượng như vậy, liền mở miệng thở dài thườn thượt.
Ai, lúc trước nhị ca là một kẻ hung tàn thị huyết, quả quyết tàn nhẫn, có thể nói là giết người không chớp mắt, bao nhiêu người, chỉ cần có một ý niệm với hắn thôi cũng sẽ lập tức hóa thành tro bụi. Thế nhưng trước mặt nhị tẩu, hắn lại biến thành một nam tử bình thường, tình nguyện bỏ xuống công việc chồng chất như núi, chỉ vì muốn bồi nàng cho cá ăn. Hắn không biết, nếu có một ngày, nhị tẩu rời đi, đến tột cùng là sẽ xảy ra chuyện gì.
Lục hoàng tử cảm thán một lúc, nhớ tới việc hôm nay, liền nở nụ cười, nhỏ giọng thần bí nói: «Nhị ca nhị tẩu, việc chỉnh thái tử đúng là quá đã, quả thực hả lòng hả dạ a, khiến cả thể xác và tinh thần của người ta đều sảng khoái, giống như ấm ức nhiều năm lập tức tan biến trong chớp mắt.»
Dáng người lục hoàng tử cao gầy, ngoại bào sắc đỏ bay phấp phới trong gió, tóc dùng kim quan vấn lên, vài sợi còn lưu lại trên trán, đôi mắt đen láy linh động, bạc môi hồng nhạt cong lên, tựa như bộ dáng tươi cười ấy sẽ không bao giờ biến mất.
Vệ Lăng Phong thản nhiên liếc nhìn hắn, một bộ dáng nghe không hiểu, không nhanh không chậm nói: «Cái gì mà chỉnh thái tử?» Thanh âm của hắn tà mị trầm thấp, nhưng lại lãnh liệt bức người, khiến người khác không thể đoán được tâm tư của hắn.
Tô Tất tựa tiếu phi tiếu nhìn lục hoàng tử, khóe miệng cong lên nụ cười trào phúng, «Tiểu Lục Tử, ngươi đây là đang mê sảng sao? Người Vô Ảnh Lâu cả ngày ở trong lâu buồn đến mốc meo, mỗi ngày làm việc rồi nghỉ ngơi đều như dơi trong động, nhị ca ngươi bất quá chỉ bảo bọn hắn ra ngoài giải sầu thôi, liên quan gì đến thái tử chứ?»
Lục hoàng tử nhất thời vỗ tay cười to nói: «Đúng đúng, giải sầu giải sầu, chính là giải sầu. Ha ha ha – việc giải sầu vụn vặt của bọn hắn đúng là đủ chấn động.»
Nói xong, ba người không nói mà cùng nhếch môi, chậm rãi nở nụ cười hiểu ý. Có thể khiến thái tử bất an, ba người bọn họ đều cảm thấy đặc biệt vui vẻ.
Lẳng lặng nhìn bầy cá huyên náo, Tô Tất cuối cùng cũng cảm thấy bên người mình thiếu cái gì đó, rốt cuộc là cái gì chứ…..Vệ Lăng Phong, Lục hoàng tử, An Á, tiểu tuyết hồ, tiểu bạch mã……Còn thiếu cái gì nhỉ? Đột nhiên, mi tâm Tô Tất khẽ động, con ngươi cũng khẽ co lại.
«Sao vậy?» Vệ Lăng Phong nhận thấy cảm xúc khác thường của Tô Tất, đem đĩa thức ăn cho cá đưa cho lục hoàng tử, cánh tay thon dài ôm lấy đôi vai gầy của Tô Tất.
Tô Tất chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm đen láy nhìn vào mắt Vệ Lăng Phong, đáy mắt hiện lên lãnh ý: «Ta cuối cùng cũng biết là thiếu cái gì rồi, bây giờ cuối cùng cũng nghĩ ra – Thí Vân Cung của ta, không thấy nữa.»
Hôm đó sau khi tỷ thí với Nhiếp Vũ Sương, nàng đem cung đặt trong doanh trướng, sau đó một mình đi về phía vách núi, không đem nó theo người. Lần này trở về, vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, hóa ra là Thí Vân Cung!
«Có thể là bị lẫn trong các rương khác, quên lấy ra cũng nên?» Vệ Lăng Phong cũng nhíu mày, hắn biết tầm quan trọng của Thí Vân Cung với Tô Tất, nếu ai dám tư tàng, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha!
Đôi mắt sâu đen láy của Vệ Lăng Phong lãnh như hàn băng, lạnh lùng nói: «Vệ Nghiêm, mau đi thăm dò, nhưng không được nhắc đến cái tên Thí Vân Cung.»
Lực sát thương của cái tên này quả thực quá lớn, tuyệt đại đa số đều không chịu được sự hấp dẫn của nó.
«Thí Vân Cung!» Lục hoàng tử đột nhiên trừng lớn mắt, khó tin nhìn Vệ Lăng Phong, miệng há hốc, «Nhị ca, cái mà huynh nói chính là Thí Vân Cung trong truyền thuyết sao? Năm đó Nhan Thanh tiền bối…..»

Ánh mắt Vệ Lăng Phong sâu thẳm như hồ, nhìn Tô Tất một cái, sau đó chậm rãi gật đầu.
«Quả nhiên! Ta đã nói mà, lúc ấy nhị tẩu sao lại không cần Xạ Nhật Cung, ngược lại dùng cây phá cung đen sì xấu xí kia, hóa ra đó chính là Thí Vân Cung trong truyền thuyết a…..»
Vẻ mặt Lục hoàng tử lộ ra biểu tình hâm mộ, thế nhưng một lúc lâu sau, hắn vẫn nói một câu, «Nhưng thật sự là vẻ ngoài của nó chả ra sao cả, có thể nhìn thấu được một thời huy hoàng của nó, thị lực của hai người quả thật không phải bình thường.»
Những lời này Ninh vương không thể không tán thành, bởi vì lúc trước hắn cũng không tin đó chính là Thí Vân Cung, nếu luận về thị lực……Phượng mâu Vệ Lăng Phong híp lại, cặp mắt u ám, sâu như hồ nước, nhìn không thấy đáy, lộ ra khí phách tôn quý tự nhiên, khiến người ta không dám nhìn gần, mà hắn chẳng qua, chỉ lặng lặng mà nhìn người bên cạnh.
Không thể phủ nhận rằng nàng rất đẹp, nhưng đây cũng không phải là điểm hấp dẫn hắn, đáy mắt nàng lộ ra ánh sáng thông minh, nụ cười điềm tĩnh không mất đi vẻ phong nghi, sự cơ trí thông minh không muốn để lộ cho người khác…..Mỗi lần nàng thành công đều khiến cho hắn king ngạc, nhưng cũng khiến hắn khó có thể nắm bắt trong tay.
Hắn nghĩ, nếu có một ngày nàng muốn rời đi, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép, cho dù có mất hết tất cả cũng phải giữ nàng ở bên người! Nếu không có nàng, nhật nguyệt vô quang, núi sông thất sắc, cho dù còn sống, cũng đâu có ý nghĩa gì nữa?
Vệ Lăng Phong đột nhiên nhớ lại suy nghĩ của mình, hóa ra bất tri bất giác, sự tồn tại của nàng đã như một con dấu được khảm trong đáy lòng từng không gợn sóng không sợ hãi của hắn, khắc sâu vĩnh viễn không phai.
Tô Tất không để ý tới thần quang phức tạp lúc sáng lúc tối trong đáy mắt của Vệ Lăng Phong, thần trí của nàng toàn bộ đều đặt trên Thí Vân Cung. Nếu là cây cung khác thì không nói, cho dù là bảo bối nàng cũng không quyết tâm phải có lại, nhưng Thí Vân Cung thì khác, nó tựa như có sinh mệnh, hơn nữa còn cùng nàng tâm ý tương thông, nàng gọi nó Tiểu Vân, tựa như một đứa nhỏ bướng bỉnh, nàng sao có thể để nó rơi vào tay người khác rồi chịu ủy khuất được?
Lúc này, Vệ Nghiêm đã như một cơn lốc mà cuốn tới, hắn ôm kiếm khom ngươi, vẻ mặt lãnh túc, «Bẩm vương gia vương phi, đã tìm khắp trong phủ, không hề có dấu vết của Thí Vân Cung.»
Theo sau Vệ Nghiêm là Chu Tấn, mi tâm Chu Tấn nhíu chặt, dường như đang nhớ lại, «Vương phi sau khi dùng xong Thí Vân Cung thì treo lại lên tường, nhưng sau đó nghe nói vương gia và vương phi gặp chuyện không may, tiểu nhân cùng bọn Vệ Nghiêm liền liều mạng chạy đến chỗ xảy ra chuyện. Sau khi vương gia và vương phi rớt xuống vách núi, lại vội vàng đi tìm, không ai để ý tới nó……»
Chu Tấn kể lại rõ ràng từng việc, có trật tự, có lô-gíc, nói ra toàn bộ chuyện đã xảy ra sau khi bọn họ rời đi.
Tô Tất biết, lúc đó không ai biết đó là Thí Vân Cung, ai cũng không để ý đến nó, việc này không thể trách họ được. Thế nhưng những người sau khi xem nàng và Nhiếp Vũ Sương bắn cung, người có trình độ chỉ sợ đã nhìn ra chỗ bất phàm của cây cung, thừa dịp hỗn loạn lấy đi, cũng không phải là không thể xảy ra.
Cuối cùng, sự thật chứng minh người lấy trộm Thí Vân Cung không ngoài dự đoán của Tô Tất, khiến Tô Tất không ngờ tới chính là, cây Thí Vân Cung này lại gây ra rất nhiều chuyện.
Hiện giờ, Tô Tất vẫn đang trong giai đoạn suy đoán, nàng nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định phái người đi mời Nhiếp Vũ Sương.
Nhiếp Vũ Sương vẫn một thân đỏ rực như trước, giống như một ngọn lửa đang bùng cháy, đường hoàng tùy tiện, trong mắt nàng phát ra hàn quang trong trẻo lạnh lùng, lãnh liệt bức người, tinh nhuệ sắc bén.
Tô Tất nhìn nàng, đi thẳng vào vấn đề, «Thí Vân Cung của ta mất rồi.»
«Thí Vân Cung!» Đáy mắt Nhiếp Vũ Sương lộ ra vẻ khiếp sợ rõ ràng, nàng nhanh chóng nghĩ ra, chỉ vào Tô Tất, ngón tay run rẩy, «Ngươi nói……cây phá cung bẩn thỉu đó là Thí Vân Cung trong truyền thuyết sao?! Việc, việc này sao có thể!» Đối mặt với câu hỏi của Nhiếp Vũ Sương, Tô Tất không nhanh không chậm, khẽ gật đầu, «Cái mà các ngươi gọi là ‘phá cung’, đích thực là Thí Vân Cung, nếu không ta cũng không dễ dàng thắng ngươi như vậy.» Dù sao về phương diện cưỡi ngựa bắn cung, nàng không thành thạo bằng một người lớn lên trên lưng ngựa như Nhiếp Vũ Sương.
Trời ạ, đó vậy mà lại là Thí Vân Cung! Nhiếp Vũ Sương cảm thấy mình sắp hôn mê đến nơi.
Nàng thạo cưỡi ngựa bắn cung, năng lực của Thí Vân Cung nàng cũng rõ hơn Tô Tất vài phần. Thí Vân Cung kia quả thực là cung thần mà tất cả cung thủ đều mơ ước, nghe nói tốc độ của nó nhanh gấp trăm lần cung bình thương, khoảng cách cũng gấp trăm lần những cây cung khác, đây tuyệt đối chính là tốc độ và cự ly khó có thể tưởng tượng được.
Lúc trước nàng còn cùng người ta chế nhạo cây phá cung của Tô Tất, khinh thường nó, coi rẻ nó…..Trời ạ, nàng đúng là có mắt mà không tròng! Sau khi tỷ thí với Tô Tất, nàng chỉ cảm thấy cây cung có chút bất phàm, thế nhưng làm sao cũng không ngờ được đó chính là Thí Vân Cung a.
Tô Tất thấy bộ dáng hồn bay phách lạc của Nhiếp Vũ Sương, khóe môi chậm rãi nhếch lên, «Ngươi có để ý thấy ai không?» Nàng biết, Nhiếp Vũ Sương sau khi bại trong tay nàng, nàng ta nhất định sẽ để ý tới cây phá cung đó.
Cung thần có linh tính như vậy, tuyệt đối không cho phép người khác khinh thường, Tô Tất có thể kéo được dây cung đã nói lên việc Thí Vân Cung đã nhận định Tô Tất là chủ nhân của mình, nàng nhất định phải giúp Tô Tất tìm về!
Ánh mắt Nhiếp Vũ Sương lạnh lùng, dần dần rơi vào trong hồi ức, sợ bỏ qua dù chỉ một chi tiết nhỏ nhất.
Tô Tất lẳng lặng nhìn Nhiếp Vũ Sương, nàng biết mình không nhìn lầm người, mặc dù Nhiếp Vũ Sương có đầy đủ động cơ cùng thời gian, nhưng từ đầu Tô Tất chưa từng hoài nghi nàng ấy. Nàng biết, Nhiếp Vũ Sương tuy cũng là đại tiểu thư ngang ngược như Tiết Tuyền Y, nhưng điểm khác biệt chính là, Nhiếp Vũ Sương thanh cao, có nguyên tắc, có tín ngưỡng, nàng khinh thường những hành động tiểu nhân đó, là một cô nương đã nhận bằng hữu nhất định sẽ trọng nghĩa khí cả đời, nữ tử như vậy quả thực rất hiếm có.
Đột nhiên, Nhiếp Vũ Sương chậm rãi mở mắt ra, nhìn Tô Tất, bình tĩnh nói: «Ta nhớ ra rồi, lúc ấy hỗn loạn, nhưng ta vẫn để ý thấy người của Tiết Tuyền Y vào doanh trướng của ngươi, sau đó cầm theo một cái bao rất lớn lén lút rời đi.»
Nghe xong lời của Nhiếp Vũ Sương, mắt Tô Tất nhất thời sáng ngời. Không cần hỏi những câu vô nghĩa như ‘ngươi chắc chứ’, Tô Tất tin tưởng con mắt nhìn người của mình, cũng tin tưởng những lời Nhiếp Vũ Sương nói đều là thật.

Nếu đã là Tiết Tuyền Y giở trò, vậy sự tình cũng dễ xử lý hơn rất nhiều.
Lúc này, sắc trời đã dần tối, khắp nơi đều là một vẻ mông lung, giống như được bao phủ bởi một tấm lụa mỏng, trên bầu trời mênh mông, điểm xuyết những đốm sao nhỏ lấp lánh.
Tô Tất liếc nhìn Nhiếp Vũ Sương, khóe miệng cong lên một độ cong hoàn mỹ: «Đêm nay có muốn cùng ta đến Tiết phủ một chuyến không?»
«Tất nhiên là muốn.» Nhiếp Vũ Sương kiên định nói.
Nhiếp Vũ Sương vẫn chần chừ chưa rời đi, chỉ đợi một câu này của Tô Tất. Thần vật như Thí Vân Cung, nàng không có tư cách sở hữu, nhưng nhất định phải thấy nó an toàn trở về tay của Tô Tất.
Một nữ nhân nhân phẩm thấp kém không biết xấu hổ như Tiết Tuyền Y, Thí Vân Cung ở trong tay nàng ta chính là hạ thấp giá trị của nó, Nhiếp Vũ Sương nàng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Nếu nhất định phải giết Tiết Tuyền Y mới có thể đoạt lại Thí Vân Cung, nàng cũng sẽ không để ý mà làm như vậy.
Sau khi thương lượng với Vệ Lăng Phong, hắn tiếp tục quấy rầy thái tử, mà Tô Tất cùng Nhiếp Vũ Sương thì đến Tiết phủ tìm Tiết Tuyền Y. Chỉ có điều lúc rời đi, nửa đường lại đụng phải An Á, nàng ta cũng la hét ầm ĩ đòi đi theo.
Thật ra từ ánh mắt mà An Á nhìn Nhiếp Vũ Sương, Tô Tất liền đoán được tâm tư trong lòng nàng, nha đầu kia là sợ không thể tín nhiệm Nhiếp Vũ Sương, sợ nàng ta ở thời khắc mấu chốt gây phiền phức, nên giờ mới khăng khăng đòi đi theo. Ý tốt của An Á sao nàng có thể không cảm kích cho được? Liền cười đồng ý cho nàng cùng đi.
Đêm khuya, Tiết phủ.
Tô Tất biết, từ sau lần nàng đại náo Tiết phủ trước đó, Tiết phủ cũng canh phòng nghiêm ngặt hơn, năm bước một đồn, mười bước một trạm, chặt chẽ không chút chỗ hở, ngay cả ruồi cũng không bay lọt vào trong.
Đương nhiên, những trạm gác này chỉ được bố trí cho người bình thường, với loại cao thủ như Tô Tất các nàng, vào được bên trong chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, hơn nữa còn không gặp một xíu xiu trở ngại nào.
Nhét tiểu tuyết hồ vào trong ngực, thân thể Tô Tất linh hoạt như báo, xuyên qua Tiết phủ rộng lớn, vẻ mặt An Á miễn cưỡng, nhưng Nhiếp Vũ Sương cũng không buồn bực, Tô Tất làm sao mà lại quen thuộc địa hình Tiết phủ như vậy? Thậm chí lúc nào có thủ vệ canh giữ, trốn ở đâu thì thích hợp, những vấn đề như vậy đều tính chuẩn như thần, giống như không phải vào phủ đệ nhà người ta, mà là Ninh vương phủ nhà nàng. Nếu chỉ mỗi Tô Tất thì thôi, nhưng ngay cả An Á cũng như vậy, thật là kỳ quái. Nhiếp Vũ Sương nhịn không được mà liếc mắt nhìn các nàng.
Đáng tiếc nàng không biết, lúc trước Tô Tất và An Á vì vào Tiết phủ trộm nửa bản Vân Thiên thủ ấn, đừng nói thủ vệ canh phòng cùng trạm gác trong Tiết phủ phân bố như thế nào, ngay cả một gốc cây một ngọn cỏ đều nghiên cứu thấu đáo, quả thực so với người trong Tiết phủ còn quen thuộc hơn.
Tiểu viện của Tiết Tuyền Y lúc trước bị Tiểu Vân một phen đốt sạch sẽ, tất nhiên không có người ở. Thế nhưng muốn biết hiện giờ nàng ở đâu, cũng là một chuyện phi thường đơn giản, chỉ thấy Tô Tất đi ra tóm lấy một gia nô cùng một tỳ nữ, chẳng tốn bao công sức liền hỏi ra chỗ ở của Tiết Tuyền Y.
Bởi vì bọn họ đang bí mật hẹn hò, nên tất nhiên không dám bẩm báo chuyện này lên trên, vì vậy nhóm Tô Tất cũng không cần lo lắng.
An Á và Tô Tất đều giỏi khinh công, Nhiếp Vũ Sương lại là cửu cấp cường giả, ba người các nàng nghênh ngang bay lên nóc Tây Sương Phòng, mỗi người đều gỡ một mái ngói ra, nhìn vào bên trong không để sót một chút gì.
Lúc này, bên trong chỉ có hai người, Tiết Tuyền Y nằm trên giường và Tiết phu nhân ngồi trước giường, nha hoàn đã bị đuổi ra chỗ khác.
Tô Tất nghĩ, cái này gọi là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thường, sau chuyện Tiểu Vân, Tiết Tuyền Y chỉ sợ khó có thể tiếp tục tin tưởng tỳ nữ bên người của nàng nữa.
Tiết Tuyền Y một thân tố y thuần trắng, trên mặt không trang điểm, sau lưng lót một cái gối dựa, hai mắt như nước, thoạt nhìn tinh thần rất tốt.
Tiết phu nhân lúc này một tay cầm thìa, một tay cầm bát canh tổ yến thơm nức mũi còn bốc khói, đút vào miệng Tiết Tuyền Y từng thìa một, nhưng Tiết Tuyền Y lại không muốn, cầm lấy thìa tự mình uống, miệng còn nói một câu, «Không cần phiền phức như vậy, ta tự mình ăn được.»
Tiết phu nhân sắc mặt khẩn trương, đưa mắt nhìn xung quanh, xác định là không có ai nhìn, vẻ mặt lúc này mới lộ ra một chút trách cứ: «Sao lại không cẩn thận như vậy chứ? Nếu bị người khác thấy thì sao?»
«Ở đây ngoại trừ ta và người thì còn ai nữa chứ?» Tiết Tuyền Y đưa cái bát không cho Tiết phu nhân, xốc chăn lên đứng dậy, nhưng lại bị Tiết phu nhân giữ lấy vai đè lại.
«Nhị tiểu thư của ta, hiện tại không phải lúc để ngươi bốc đồng, ngươi vẫn là ngoan ngoãn nằm trên giường đi.» Giọng nói của Tiết phu nhân để lộ một chút khẩn cầu bất đắc dĩ. Nàng thật sự không rõ, đứa nhỏ trước kia ngoan ngoãn nghe lời là vậy, sao giờ lại thành ra tùy hứng khó chiều như thế chứ, thậm chí cả thái hậu kia, cũng thầm để lộ sự không hài lòng.
«Nằm lâu không bệnh cũng thành có bệnh, nương, người để ta đứng lên một chút đi, nằm mấy ngày sống lưng đều tê liệt cả rồi.» Tiết Tuyền Y không vui nhíu mày. Sự việc xảy ra ngoài tầm tay của nàng, nàng cần phải cẩn thận nghĩ xem bước tiếp theo phải làm thế nào.
Tiết phu nhân không lay chuyển được nàng, đành phải buông tay, trơ mắt nhìn nàng rời giường.

Tiết Tuyền Y lưu loát đứng lên, xoay người xuống giường, đi đến trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương đồng, cầm lấy phấn đánh lên mặt, khiến nàng lại càng lộ vẻ suy nhược yếu đuối.
«Nàng không phải trọng thương sao?» Đáy mắt Nhiếp Vũ Sương lộ vẻ mờ mịt. Lúc ấy nàng chạy tới, Tiết Tuyền Y cả người ngã trong vũng máu, hơi thở mỏng manh như sắp chết, nhưng sao vài ngày sau lại vui vẻ đầy sức sống như vậy?
Hơn nữa trong kinh thành cũng đồn rằng, Tiết Tuyền Y không để ý đến tính mạng của bản thân đỡ một kiếm trí mạng cho Ninh vương, nếu lúc ấy nàng không lao ra, Ninh vương hiện giờ sợ là đã sớm không còn trên đời này. Người trên đường đều khen ngợi tình thâm ý trọng của Tiết nhị tiểu thư đối với Ninh vương, ngay cả tính mạng của mình cũng không cần, đều nói không lấy nữ tử như vậy vào phủ, Ninh vương chắc chắn sẽ hối hận vân vân.
Khóe miệng An Á cong lên, nở nụ cười châm biếm, «Bị thương? Ngươi nhìn động tác lưu loát của nàng giống người đang bị trọng thương sao?»
Nhiếp Vũ Sương là người thông minh, từ trong lời nói của An Á tìm ra chân tướng, «Nói như vậy, nàng ta cố tình thay Ninh vương đỡ kiếm? Khiến Ninh vương nợ nàng một ân tình sao?» An Á ném qua vẻ mặt ‘Ngươi cuối cùng cũng biết suy nghĩ’, Nhiếp Vũ Sương tiếp tục thăm dò, «Thế nhưng nàng cũng không bị thương, điều này chứng minh trước đó nàng đã biết sẽ có màn ám sát đó, hơn nữa! Nàng còn có biện pháp dự phòng!»
Tiết phu nhân trong phòng tựa như để xác minh suy đoán của Nhiếp Vũ Sương, thở dài, đứng bên người Tiết Tuyền Y, lấy lược cẩn thận giúp Tiêt Tuyền Y chải tóc, «Y nhi, ngươi tội gì mà phải làm như vậy? Ninh vương hắn chưa hẳn đã cảm kích a, ngươi xem, hắn sau khi trở về đừng nói tới thăm, ngay cả nửa lời cũng không sai người truyền đến đây, mưu kế của ngươi sợ là đã thất bại rồi. May mà lúc ấy ngươi mặc áo giáp mềm, lại đeo trong người một túi máu, nếu thật sự vì hắn mà bị thương, thì thật sự là không đáng.»
Sắc mặt Tiết Tuyền Y chợt ảm đạm, lập tức, đáy mắt xuất hiện vẻ phức tạp, kiên định nói: «Nương, người không cần nói nữa, ta biết mình đang làm gì.» Đây là cuộc chiến của hai nữ nhân, nàng và Tô Tất, không phải nàng chết, thì chính là Tô Tất chết, hai người chỉ có một người được sống!
Tiết phu nhân tận tình khuyên nhủ, «Y nhi, nghe lời khuyên của nương đi, đừng giày vò chính mình nữa, được không? Chúng ta không gả cho Ninh vương nữa, nương thấy Nhiếp hoàng tử Bắc Di quốc cũng không tồi, nghe bảo thái hậu lão nhân gia cũng có ý đó, cũng đã tính toán đến việc gả ngươi sang đó….»
Tay của Nhiếp Vũ Sương run lên, thiếu chút nữa không kiềm chế được mà một chưởng đánh vào không trung.
Mẹ nó! Tiết Tuyền Y nàng cho rằng mình là ai chứ, cư nhiên lại dám có suy nghĩ gả cho chủ thượng của bọn họ? Nữ tử không biết xấu hổ này ngay cả xách giày cho hắn cũng không đáng! Nếu thái hậu ngu ngốc của Đông Vân quốc thật sự gả nữ nhân này qua đây, không cần chủ thượng động thủ, nàng sẽ trực tiếp đem Tiết Tuyền Y chém làm hai mảnh.
«Đừng kích động đừng kích động, tiếp tục xem kịch vui.» An Á cười trấn an Nhiếp Vũ Sương. Nàng hoàn toàn có thể lý giải được tâm tình của Nhiếp Vũ Sương, bởi vì lúc nghĩ đến việc Tiết Tuyền Y cho rằng nàng ta có thể tranh với Tô Tất để kề vai sát cánh với Ninh vương, nàng cũng từng có sự phẫn nộ khinh thường như vậy.
Nhiếp Vũ Sương sau khi được An Á trấn an, mới ngưng tụ lại sát khi rồi chậm rãi phóng thích, hóa thành vô không.
Tiết Tuyền Y không cảm giác được sát khí bừng bừng phía trên, nàng chỉ cau mày, liếc Tiết phu nhân, «Nương sau này không cần nhắc lại việc này nữa, Nhiếp hoàng tử đó cho dù tốt, cũng không vừa ý ta, ta đã sớm lập một lời thề độc, kiếp này không phải Ninh vương không lấy chồng.» Trên mặt nàng lộ vẻ kiên quyết, «Ai dám cản ta, ta tuyệt đối không nương tay! Tô Tất…..nàng ta nhất định phải chết!»
Tiết phu nhân bị hận ý trên mặt Tiết Tuyền Y dọa cho hoảng sợ, nàng không dám tiếp tục nói về chuyện này nữa, chỉ mong về sau có thể từ từ thay đổi định kiến của Tiết Tuyền Y, vì thế, Tiết phu nhân thức thời mà nói sang chuyện khác, «Đúng rồi, ngươi đem chiếc cung tặng người nọ, không sao chứ?»
Nhắc tới việc này, Tiết phu nhân vẫn còn cảm thấy lo sợ, thế nhưng vẫn không giải thích được vì sao lại có cảm giác bất an này.
Khóe miệng Tiết Tuyền Y cong lên một nụ cười lạnh mỉa mai, «Không phải chỉ là một cây phá cung thôi sao, có thể có chuyện gì? Người nọ giúp ta nhiều như vậy, ta tặng hắn một cây phá cung, coi như là huề nhau, sau này ta cũng không nợ ai nữa, về sau gặp lại cũng có thể làm bộ như không quen biết.»
Việc này là thái tử cùng nàng âm mưu sắp đặt, không liên quan đến chuyện của nàng, nàng chỉ vừa vặn biết được kế hoạch rồi từ đó mưu cầu ích lợi của mình mà thôi, sau khi sự việc xảy ra hắn muốn cây cung này, nàng liền phái người đi lấy cho hắn. Thế nhưng nói cũng kỳ quái, không phải chỉ là một cây phá cung thôi sao, hắn lại một bộ dáng có được bảo vật hiếm thấy.
Ba người trên nóc nhà liếc nhìn nhau, đáy mặt lộ ra sự nghi ngờ. Hiển nhiên lần ám sát này người nọ đóng một vai trò rất quan trọng, mà Tiết Tuyền Y ngu ngốc đui mù cộng thêm bại não này còn đem Thí Vân Cung tặng cho người đó…..Thế nhưng, người đó là ai mới được chứ?
Thực đáng tiếc, Tiết phu nhân và Tiết Tuyền Y đại khái là trò chuyện có chút lâu, không tiếp tục nói nữa, Tô Tất các nàng cũng không phải không thu được thông tin hữu ích. Trong lúc Tô Tất đang do dự có nên xuất hiện bức cung không thì –
Đột nhiên, tiểu tuyết hồ lén lút ló đầu từ trong ngực Tô Tất ra, tò mò nhìn xung quanh, sau đó xòe ra bốn chân, nhanh như cắt chạy vài vước, phát hiện phía sau không có động tĩnh, tiểu tuyết hồ lại dừng cước bộ xoay người, vươn chân hướng về phía Tô Tất ngoắc ngoắc.
Thực hiển nhiên, tiểu tuyết hồ dường như phát hiện ra cái gì đó. Tô Tất đột nhiên trong đầu lóe linh quang, cẩn thận nhớ lại cảnh tiểu tuyết hồ ôm chặt lấy Thí Vân Cung, còn có hang động Nhan Thanh tiền bối lưu lại trên vách núi, nàng mơ hồ cảm giác được, tiểu tuyết hồ dường như có một chức năng tự động tìm bảo vật, thật giống như ra-đa trang bị trên người, có thể chính xác mà định vị được tọa độ của bảo vật.
«Đi, đi xem một chút.» Tô Tất lắc mình đi theo tiểu tuyết hồ, An Á cũng đi theo, Nhiếp Vũ Sương ngược lại trong lòng lấy làm kinh ngạc.
Từ lúc sinh ra tới giờ nàng chưa bao giờ nhìn thấy một con hồ ly nào có tốc độ nhanh như vậy. Ánh mắt của nàng rơi trên người Tô Tất, nàng ấy rốt cuộc muốn khiến nàng kinh ngạc bao nhiêu lần mới thỏa mãn đây? Càng hiểu Tô Tất, nàng càng mất đi sự tự tin với bản thân.
Giờ đã khuya, trên phố vô cùng vắng vẻ, ba người cộng thêm một tiểu tuyết hồ, tốc độ nhanh như chớp, bay qua từng nóc nhà trên ngõ nhỏ phố lớn, dần dần, Tô Tất cảm thấy cảnh vật xung quanh trở nên quen thuộc hơn.
Cuối cùng, tiểu tuyết hồ dừng ở một nơi hoàn toàn ngoài dự kiến của Tô tất, ngay cả An Á cũng lộ vẻ kinh ngạc, dụi dụi mắt, kinh ngạc hô một tiếng: «Không thể nào……»
Nơi này không phải chỗ nào khác, mà là địa bàn của Tô Tất – Túy Tình Lâu. Toàn bộ thông tin tình báo mà Tô Tất có được đều lấy từ nơi này, không ngờ tiểu tuyết hồ lại dẫn nàng đến đây, chẳng lẽ, Thí Vân Cung hiện giờ đang giấu ở Túy Tình Lâu sao?
Tiểu tuyết hồ đứng trên mái nhà, xoay người nhìn Tô Tất, sau đó nhún mình bay vọt xuống, đôi chân nhỏ ôm lấy song cửa sổ của một căn phòng.
Tô Tất nấp dưới song cửa sổ, đưa một ngón tay lên chọc thủng màng giấy, xuyên qua cái lỗ nhỏ xíu nhìn vào bên trong, phát hiện bên trong có một nam tử mặc cẩm bào đang ngồi, đưa lưng về phía Tô Tất.
Hắn mặc cẩm bào kim ngọc lam sắc, trên áo thêu vài nhành lan, lộ ra vẻ cao ngạo lãnh khốc, giơ tay nhấc chân đều toát ra khí thế bức người.
Mắt Tô Tất đột nhiên sáng ngời, bởi vì vật nam tử kia đang vuốt ve, chính là Thí Vân Cung, ngồi đối diện với hắn, chính là thái tử Đông Vân quốc Vệ Lăng Nguyên, một người mà Tô Tất rất quen thuộc.
Tô Tất nghĩ, đêm nay ngay cả ông trời cũng giúp nàng, đứng nấp vào góc tường, có thể nghe được vô số bí mật.

Trong phòng, thái tử đang cau mày trừng mắt nhìn người nọ, chất vấn: «Ngươi nói giờ phải làm sao đây? Không phải nói không có chút sơ hở sao? Thế nhưng bọn họ hiện tại một chút tổn thất cũng không có, ngược lại sản nghiệp dưới tên ta không rõ tại sao đều bị công kích!»
Nam tử lam bào vẻ mặt lãnh ngạo, mạnh mẽ hừ một tiếng, tựa như không muốn để ý đến hắn.
Thái tử cười lạnh nói: «Phong Cẩn, trước đây ngươi đã lừa ta, thì tổn thất lần này ngươi nhất định phải cùng ta gánh chịu, dựa vào cái gì ngươi có thể giá họa cho Bắc Di quốc rồi không quan tâm nữa, mà ta lại phải chịu toàn bộ sự trả thù? Việc này không công bằng!»
Nam tử lam bào tên là Phong Cần? Phong Cẩn…..chẳng phải chính là tên của nhị hoàng tử Nam Lăng quốc sao? Ha ha, đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công phu, không ngờ hắn lại ở trong địa bàn của mình, xem ra ông trời thật sự là đang giúp nàng. Trong lòng Tô Tất cười lạnh liên tục.
Phong Cần lạnh lùng nhìn hắn, «Muốn trách Nam Lăng quốc chúng ta sao? Là ai nói Ninh vương và Ninh vương phi các ngươi chỉ là cửu cấp với bát cấp, chỉ cần phái vài thập cấp đến vạn sự sẽ thành? Nhưng thực tế thì sao, bọn họ một đám đều là thực lực của thập cấp, hơn nữa còn lòi ra một Nhiếp Thanh Nhiên không nên xuất hiện…..Nam Lăng quốc chúng ta lần này tổn hại biết bao nhiêu cao thủ. Nếu như tiền tài có thể đổi lấy tính mạng của ba thập cấp cường giả, ta nguyện lấy một ngàn vạn lượng vàng để đổi, thế nhưng có thể đổi sao?»
Thái tử lúc này mới ngượng ngùng im lặng, nhưng vẻ mặt vẫn không cam lòng, «Ta chính là không phục, chúng ta tổn thất nhiều sức lực tiền tài như vậy, Vệ Lăng Phong hắn lại một chút cũng không bị tổn thất!»
«Ngươi nghĩ rằng Nam Lăng quốc chúng ta sẽ buông tha hắn sao?» Ánh mắt Phong Cẩn ánh lên sự thị huyết, «Ngươi yên tâm đi, chỉ cần hắn còn sống, chúng ta sẽ còn có cơ hội hợp tác.»
«Được, một lời đã định!» Thái tử nói xong, yên lặng nhìn Phong Cẩn, sau đó dứt khoát xoay người rời đi. Hắn biết, nhị hoàng tử tàn nhẫn này, hắn ta có thể vô thanh vô tức hãm hại tam hoàng tử và trưởng công chúa mà Phong đế sủng ái nhất, sự thông minh của hắn chỉ sợ không kém Vệ Lăng Phong, có hắn hỗ trợ, mình còn gì mà phải lo nữa?
Sau khi ra khỏi phòng, thái tử phiền muộn cả ngày lộ ra biểu tình thoải mái, thậm chí còn mang theo chút ý cười.
An Á nhìn thấy bộ dáng tươi cười của thái tử, chỉ cảm thấy mỉa mai, nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, «Nếu cứ để hắn đi như vậy, chẳng phải quá lợi cho hắn sao?»
Nhiếp Vũ Sương lại càng siết chặt tay, đáy mắt âm u, cười lạnh nói: «Dám cả gan giá họa cho Bắc Di quốc chúng ta, bọn họ thật sự là chán sống mà! Tô Tất, nếu ngươi không dám xuống tay, thì cứ để ta làm là được rồi!»
Tô Tất thầm thở dài, «Giết người, không hẳn có thể giải quyết toàn bộ vấn đề, huống chi chuyện lại xảy ra ở Túy Tình Lâu, hơn nữa người chết lại là thái tử Đông Vân quốc và hoàng tử Nam Lăng quốc, các ngươi cảm thấy ta có thể chỉ lo cho bản thân mình không?»
An Á và Nhiếp Vũ Sương cùng nghiến răng nghiến lợi, trăm miệng một lời, «Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?»
«Ẩn sĩ tự có diệu kế.» Trong mắt Tô Tất hiện lên sự sắc bén buốt lạnh, lãnh liệt bức người. Dám hãm hại nàng, nàng sao có thể dễ dàng tha thứ như vậy được?
Vệ Lăng Nguyên, Phong Cẩn, các ngươi đã chuẩn bị để nhận lấy sự trả thù của ta chưa?
Tô Tất đột nhiên đứng dậy, lúc xoay người lại vừa vặn nhìn thấy Trần mama, cũng chính là tú bà của Túy Tình Lâu, thủ hạ thu thập thông tin tình báo cho Tô Tất.
Trần mama hiển nhiên thấy sự xuất hiện đột ngột của Tô Tất thì có chút hoài nghi, thế nhưng những người bên cạnh Tô Tất đều phải tuân theo một mệnh lệnh, không thể không nghe theo, chỉ có thể gật đầu, không được hỏi vì sao, có chăng cũng chỉ là tuyệt đối chấp hành nhiệm vụ. Đây là bản năng đặc huấn của Tô Tất.
Tô Tất mang theo An Á và Nhiếp Vũ Sương đi theo thái tử, chờ thái tử đi tới đại sảnh, trong lúc Tô Tất đang định chắn đường thái tử, thì chính nàng lại bị người ta cản lại. Người nọ cho tới giờ đều hé ra bộ mặt tươi cười sáng rực, nghịch ngợm phá phách, hơn nữa còn trắng trợn không nể nang ai.
«Nhị tẩu, rốt cuộc cũng tìm được các người, các người sao lại chạy nhanh như thế, hại đệ thiếu chút nữa chạy đến gãy chân.» Thiếu niên đáng lầu bầu cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, vẻ mặt lên án.
«Không đi nhanh sao có thể chọc người được?» Tô Tất tức giận lườm hắn mọt cái, lục hoàng tử này đúng là thú vị, cư nhiên lại bướng bỉnh mà đuổi tới tận Túy Tình Lâu. Nhưng theo hướng ánh mắt hắn nhìn, người hắn đuổi theo muốn gặp tựa hồ không phải là nàng……Tô Tất nghĩ thầm cong khóe môi.
Lục hoàng tử nghe vậy, ánh mắt nhất thời sáng lên, long lanh như nước, hắn giật giật ống tay áo Tô Tất như làm nũng: «Chọc người? Chọc ai? Để dành cho đệ một phần với! Đệ thích chọc người lắm! Nhị tẩu, đi mà, được không?»
Tô Tất nghiêng đầu nhìn hắn, tay phải ôm lấy khuỷu tay trái, ngón trỏ tay trái chậm rãi vỗ lên đôi môi hồng nhuận, tựa tiếu phi tiếu nói một câu, «Đệ chắc chứ?»
Lục hoàng tử ngẩng đầu vỗ ngực, kiên định nói: «Vô cùng chắc chắn.»
«Thế nhưng ta sợ đệ không dám a…..» Tô Tất như khó xử mà nhíu mày, «Chuyện này là chuyện mạo phạm quyền quý nha.»
«Hừm – ta nói với đệ một điều, đệ không được nói với người khác!»
«Ừ, được được!»
«Nói cho đệ một bí mật…..»
«Bí mật gì?»
«Đương kim thái tử điện hạ mắc bệnh liệt dương a.»


Bình luận

Truyện đang đọc