ĐẶC CÔNG CUỒNG PHI


Không đợi Vệ Lăng Phong trả lời, hắn đã nhận được mật chỉ của Vệ đế, muốn hắn đi Giang Nam, một tháng mới có thể trở về. Tô Tất mơ hồ cảm thấy việc này có chút kỳ quái, nhưng nguyên nhân cụ thể lại không nghĩ ra.
Ngày hôm sau, Tô Tất cười tiễn Vệ Lăng Phong, thấy bộ dáng hắn muốn nói lại thôi, liền cười, «Không vội, không phải có thời gian một tháng để suy nghĩ sao? Chờ sau khi chàng trở về hẵng trả lời ta.»
Vệ Lăng Phong hung hăng ôm Tô Tất vào trong ngực, dùng rất nhiều sức, Tô Tất cảm thấy như khí trong phổi mình đều bị ép hết ra.
«Lúc ta không ở đây, nàng tốt nhất hãy ngoan ngoãn ở nhà, đừng ra ngoài gây thị phi biết không?» Vệ Lăng Phong hung tợn uy hiếp. Đến lúc đó hắn đang ở Giang Nam, nếu nàng xảy ra chuyện gì, hắn sẽ không kịp đến cứu viện.
Tô Tất dựa vào hõm vai của hắn, cười đến vẻ mặt nhu thuận, «Biết rồi, chỉ cần phiền toái không đến tìm ta, ta sẽ không tự đi tìm nó. Chàng yên tâm đi, ta sẽ không sao đâu, nếu không có gì làm, ta cả ngày ở trong phòng thí nghiện nghiên cứu dược tề là được rồi.»
Vệ Lăng Phong vẫn còn lo lắng, đôi mắt sáng quắc chăm chú nhìn nàng, ân cần dặn dò.
«Gặp chuyện cũng đừng cậy mạnh, lực lượng của Vô Ảnh Lâu nàng có thể tùy ý sử dụng, không cần vì che dấu thực lực mà không dùng, nhớ chưa?»
«Ừ.» Tô Tất cười gật đầu.
«Thái hậu với hoàng hậu, không muốn đi thỉnh an thì cũng đừng đi, các nàng nếu không bắt nàng đi, nàng cứ giả bệnh hay giả gì đó, vui thầm trong lòng là được rồi, nhớ chưa?»
«Ừ.» Tô Tất vẫn cười gật đầu như trước.
«Còn có Mộ Dung phủ với Tiết phủ, đừng đối đầu với bọn họ, dù sao bọn họ cũng là trăm năm thế gia, che dấu không ít lực lượng, nếu chọc giận bọn họ người chịu thiệt nhất định là nàng, nhớ chưa?»
«Ừ.» Tô Tất vẫn cười gật đầu.
«Còn nữa….»
Vệ Lăng Phong cẩn thận dặn dò, mà Tô Tất cũng nhất nhất trả lời, cuối cùng hắn sâu kín mà nói một câu, Tô Tất phì cười, dùng sức gật đầu nói, «Ta sẽ.»
Mãi đến lúc lục hoàng tử thúc giục, Vệ Lăng Phong mới lưu luyến rời đi, đi được vài bước lại quay đầu lại vẫy tay với Tô Tất, Tô Tất tức giận mà phất tay tạm biệt với hắn.
Trong lòng Tô Tất nghĩ lúc này lục hoàng tử cùng đi với hắn, trên đường hắn còn có người chăm sóc. Thế nhưng vì sao lục hoàng tử lại cùng đi chứ? Thật sự không kỳ quái sao?
Vệ Lăng Phong cất bước, sự bất an của Tô Tất cũng theo đó mà tăng lên, càng ngày càng mãnh liệt, thế nhưng cụ thế là cái gì, nàng lại không nói được, không có cách, chỉ có thể đè chặt cảm xúc xuống.
Nhiều ngày nay nàng vùi đầu vào phòng thí nghiệm, vừa nghiên cứu sách bào chế dược, vừa căn cứ vào phương thuốc mà bào chế.
Tô Tất bắt đầu luyện đến phương thuốc của cấp đại sư, nàng chọn tới chọn lui, chọn ra loại dược phải bào chế cẩn thận nhất – Mộng ảo dược. Mộng ảo dược, nói cho văn chương thì người trúng phải dược này sẽ rơi vào cõi mộng mơ, nói đơn giản chính là, Nhiếp hồn dược*.
(*) Nhiếp hồn: Lấy hồn, mất hồn.
Có dược tề này, là có thể tùy ý khống chế tâm trí người khác, có thể khiến cho người ta phải nói ra bí mật sâu kín nhất của mình, rất phù hợp với việc bức cung.
Căn cứ vào đơn thuốc của Mộng ảo dược, Tô Tất dùng chín loại dược liệu, mỗi lần nàng tăng đến loại thứ năm, thì liền xảy ra dị biến, khiến cho toàn bộ đều thất bại trong gang tấc, buộc phải làm lại từ đầu.

Cứ lặp lại như vậy được chừng mười lần, ngay cả Tô Tất đều có chút mất kiên nhẫn. Nàng biết đây là bình cảnh trong truyền thuyết, nếu không đột phá, nàng đời này về mặt dược tề đừng mong tiến thêm một bước nào nữa.
Trong lúc Tô Tất đang nghiên cứu dược liệu thứ năm, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Tô Tất nghe ra là An Á.
Nàng đã từng dặn dò, nếu chuyện không quan trọng, không cần đến đây quấy rầy nàng, Tiếng bước chân của An Á vô cùng nôn nóng cùng hỗn loạn, chẳng lẽ thật sự xảy ra việc lớn sao? Không đợi tiếng gõ cửa vang lên, Tô Tất đã đứng dậy, lặng yên ra mở cửa phòng đang đóng chặt.
An Á vừa định gõ cửa, tay đang giơ lên giữa không trung, liền thấy Tô Tất xuất hiện trước mặt mình, trên trán của nàng xuất hiện một tầng mồ hôi, vội la lên, «Giờ thật sự đã xảy ra chuyện rồi, ngươi mau đi theo ta.»
Tô Tất cởi áo khoác màu trắng cùng găng tay tự chế ra, bước đi bên cạnh An Á, thản nhiên cười với nàng: «Nếu không phải việc lớn, ngươi có thể dàn xếp, còn tới tìm ta sao? Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?»
Ngữ khí trấn định của Tô Tất khiến An Á bình tĩnh lại, mày liễu của nàng nhíu chặt, nặng nề thở dài, «Thái hậu xảy ra chuyện, nghe nói là trúng độc, hiện giờ đang vô cùng nguy hiểm.»
Tô Tất giật mình, ngoảnh đầu nhìn An Á, nhíu mày nói: «Thái hậu trúng độc? Lần trước gặp nàng vẫn vô cùng khỏe mạnh, sao đột nhiên lại trúng độc? Ai dám hạ độc nàng….»
Nói được một nửa, Tô Tất đột nhiên giật mình, cước bộ cũng ngừng lại.
Trong đầu Tô Tất đột nhiên hiện lên tình cảnh hôm ấy. Ông lão áo đen bất chợt xuất hiện muốn mua Khủng bố dược, Tiết Tuyền Y phá lệ lần đầu tiên để nàng pha trà, còn có, một câu nói của Tiết Tuyền Y trước khi ngất xỉu, nàng nói, Tô Tất, ngươi cho rằng ngươi đã thắng sao? Ngươi chết chắc rồi!
Là cái gì khiến nàng chắc chắn như vậy? Rốt cuộc là cái gì…..
Trong đầu Tô Tất đột nhiên lóe lên linh quang, nàng nhìn An Á chậm rãi hỏi: «Từ buổi đấu giá Lam Nguyệt đến giờ, đã được bao nhiêu ngày rồi?»
«Sao vậy?» Không biết vì sao đột nhiên Tô Tất hỏi vậy, thế nhưng nàng biết Tô Tất sẽ không vô duyên vô cơ mà hỏi vấn đề này. An Á tập trung suy nghĩ một chút, thuận tiện nói, «Theo tính toán của ta, có lẽ đã được mười ngày rồi, sao vậy?»
Mười ngày, vừa vặn mười ngày, hôm đó ra tay đúng là quá chuẩn mà!
Khóe miệng Tô Tất chậm rãi nhếch lên một nụ cười lạnh, khuôn mặt xinh đẹp nhưng tràn đầy sự lãnh khốc quyết tuyệt, nàng nói với An Á, «Ngươi vừa rồi còn gì chưa nói cho ta biết không?»
«A, đúng rồi.» An Á đột nhiên nhớ tới gì đó, vẻ mặt ngiêm trọng cùng lo lắng, «Trong cung phái người tới, bọn họ nghi ngờ ngươi hạ độc, hiện giờ đang chờ trong đại sảnh muốn bắt ngươi đi, ngươi xem giờ phải làm thế nào mới tốt đây?»
Nếu đã vậy, chắc chắn trong tay bọn họ có nắm chứng cứ, cho dù là chứng cứ ngụy tạo đi nữa thì vẫn là chứng cứ, tóm lại bọn họ có thể đường đường chính chính mà tới bắt Tô Tất, mà một khi đã vào thiên lao, chính là bước vào phạm vi thế lực của bọn họ, Tô Tất một mình thế đơn lực bạc, không muốn cũng phải đi.
Chui đầu vào lưới hay không, đây cũng là một vấn đề.
Hành lang thật dài, u ám vô tận, ngọn đèn trên vách tường chiếu vào sắc mặt lúc sáng lúc tối của Tô Tất, đáy mắt nàng sâu như hồ không đáy, không chút cảm tình, có chăng chỉ là sự lạnh lùng, tàn khốc, thị sát.
Tiết Tuyền Y, đây là cái bẫy của ngươi sao? Nếu đúng như thế, vậy ngươi thật sự là…..quá ngu ngốc.
An Á thấy Tô Tất một chút cũng không kinh ngạc, nhịn không được nói, «Ngươi không phải là đã sớm đoán ra chứ?»
Tô tất quay sang nở nụ cười xán lạn với nàng, «Không sớm lắm, mới một giây trước thôi.»
«Vậy ngươi nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?» Thấy Tô Tất lộ ra nụ cười, An Á cũng an tâm, bởi vì Tô Tất đã nghĩ ra đường lui, mà quân địch, lại không chút hay biết.

«A, còn nhớ vừa rồi ta hỏi gì ngươi không? Mười ngày, vừa khéo, là thời gian phát bệnh của Khủng bố dược.» Giờ cũng đủ rõ ràng rồi, chỉ cần hiểu biết về dược tề, là có thể nhìn ra mấu chốt.
«Hả? Ngươi nói, thái hậu bị trúng Khủng bố dược?» An Á không khỏi kinh hãi. Khủng bố dược kinh khủng như thế nào, An Á rõ hơn bất kì ai, nói là sống không bằng chết, có lẽ cũng không đủ.
«Ừ. Còn nhớ lúc đó ông lão mang Khủng bố dược rời đi, cuối cùng ngay cả Vệ Nghiêm đích thân đi theo dõi cũng mất dấu không? Hiện giờ nghĩ lại, hắn đem Khủng bố dược đi là để giá họa cho ta.» Đáy mắt Tô Tất hiện lên một chút châm biếm.
«Thế nhưng, ngươi không có cơ hội hạ độc a, sao lại nghi ngờ ngươi chứ?» Thời gian gần đây Tô Tất đều ở trong phòng thí nghiệm, không ra khỏi cửa, sao có thể nghi ngờ nàng được?
«Ta có.» Tô Tất nhìn An Á, chậm rãi nở nụ cười, «Lần trước tiến cung, ta thuận tay pha một chén trà hoa cúc cho thái hậu, đương nhiên, đây là Tiết Tuyền Y nhờ.»
«Hả?» An Á nhất thời choáng váng, «Chẳng trách, hóa ra nàng ta đã sớm âm mưu giá họa cho ngươi, nói như thế, Ninh vương và lục hoàng tử bị đưa đi, chỉ sợ cũng có liên quan đến việc này. Thế nhưng, mật chỉ của Ninh vương là do hoàng đế đích thân viết, chẳng lẽ hắn cũng tham gia…..» Nếu thật sự như thế, vậy việc này càng khiến người ta phải nhức đầu. Người đứng đầu đất nước hao tâm tổn trí muốn diệt trừ Tô Tất, với thực lực của hắn, cho dù nàng có bản lĩnh thần thông quảng đại, cũng rất khó toàn thân mà trở ra.
Tô Tất chậm rãi lắc đầu, «Vệ đế lấy nhân hiếu trị vì thiên hạ, lại là người đa nghi, nếu hắn muốn diệt trừ ta thì có rất nhiều cách, sẽ không dùng kế sách mạo hiểm như vậy. Huống hồ hắn vẫn hiếu thuận với thái hậu, cũng không có vẻ sẽ làm ra những chuyện như vậy.»
Nếu Vệ đế đã không tham gia, vậy quyền chủ động của việc này lại trở về trong tay Tô Tất, bởi vì nàng có thể chế ra Khủng bố dược, tất nhiên cũng có thể chế ra giải dược, nàng tùy thời đều có thể giải sạch độc cho thái hậu. Thế nhưng điểm này, người vu oan cho nàng lại không chút cảm kích.
Hơn nữa Tô Tất cũng không muốn giải độc nhanh như vậy, bởi vì nàng muốn cho thái hậu nếm thử mùi vị của Khủng bố dược, muốn thái hậu vì những chuyện mình đã làm trước kia mà sám hối, cho đến lúc nàng hấp hối còn lại một hơi cuối cùng, Tô Tất mới cân nhắc vẫn đề có nên cứu hay không.
Thế nhưng, nàng không thể không nói, Khủng bố dược này hạ trên người thái hậu, thật sự là một chuyện vô cùng thú vị.
Bởi vì dược tính của Khủng bố dược rất kỳ quái, chỉ cần là một việc nhỏ, nó đều có thể phóng đại sự khủng bố ra vô tận, trước kia làm càng nhiều chuyện xấu, trúng độc càng sâu.
Hậu cung đấu đá, thái hậu từ một phi tần nhỏ bé leo đến vị trí bây giờ dưới chân nàng đã chất được một đống xương trắng cùng máu tươi, chuyện xấu nàng làm đến tột cùng đã hại chết bao nhiêu người, chỉ sợ ngay cả nàng cũng không nhớ rõ. Trúng Khủng bố dược, trong đầu thái hậu nhất định sẽ hiện lên cảnh bị những oan hồn này trở về đòi mạng, nàng không bị dọa ắc bệnh thần kinh mới là lạ.
Tô Tất và An Á đều nghĩ đến điểm này, nên hai người liền cười đến vô cùng vô lương, hết sức vui sướng khi người ta gặp họa.
Tới phòng khách, Tô Tất gặp được một người quen – Bạch Phá Huyết.
Hôm đó hắn phụng mệnh thái hậu nấp trong Ninh vương phủ muốn trộm sách, lại bị Tô Tất cố ý mời Lam Hải đại sư đến, bị hắn hung hăng dạy dỗ một trận, hiện giờ còn tiếp tục cáo mượn oai hùm sao?
Bạch Phá Huyết tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, hắn lẳng lặng đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo, toàn thân tỏa ra sát khí.
Nhìn thấy Tô Tất, hắn siết chặt nắm đấm, giọng nói lạnh lùng: «Hoàng thượng có chỉ: Ninh vương phi bị nghi ngờ có dính líu đến việc mưu hại thái hậu, hiện mang vào cung, do trẫm đính thân thẩm vấn. Người đâu, trói Ninh vương phi lại mang đi.»
Tô Tất lạnh lùng thản nhiên liếc mắt nhìn đám người đứng sau hắn, chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, nhưng lại khiến mọi người như rớt vào hầm băng. Sự lạnh lẽo như đâm vào xương cốt và linh hồn, khiến mọi người không rét mà run, một cái liếc mắt thản nhiên đó, khiến bọn họ đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Tầm mắt Tô Tất dừng trên người Bạch Phá Huyết, lão thái giám này tuổi đã sáu mươi nhưng vẫn vô cùng trung thành với thái hậu, biết rõ nàng có Lam Hải đại sư che chở, mà hắn vẫn dám kiêu ngạo như vậy.
Vệ đế cũng thật sự rất cẩn thận, phái cả thập cấp cường giả đến bắt nàng, hắn đây là đang chuẩn bị cho việc nàng chạy trốn sao? Đáng tiếc, nàng chưa bao giờ là một người trốn tránh sự thật, hơn nữa nàng cũng không cảm thấy mình cần phải trốn.

Tô Tất không chút để ý nói, «Trước mặt thập cấp cường giả, ngươi cảm thấy bản vương phi còn dám chạy sao?»
Bạch Phá Huyết đằng đằng sát khí, lạnh lùng trừng Tô tất, đôi mắt đỏ rực. Tô tất biết, nếu thái hậu thật sự chết đi, hắn nhất định sẽ giết nàng trước, sau đó liền chôn cùng thái hậu.
Tô Tất thản nhiên mỉm cười, chậm rãi tiêu sái đến trước mặt Bạch Phá Huyết, nở nụ cười băng lãnh cùng nguy hiểm, «Bạch công công, thánh chỉ của bệ hạ có nói phải trói bản vương phi sao? Có sao?»
Khóe môi hắn mím lại thành một đường thẳng tắp, đáy mắt lóe lên ánh sáng: «Giải di!»
Ánh mắt Tô Tất sâu thẳm đến đáng sợ, nàng hừ lạnh nói: «Bản vương phi sẽ tự đi, không cần các người giải. Đi trước dẫn đường đi.»
Mạng của thái hậu vẫn nằm trong tay nàng, bọn họ vô lẽ với nàng bao nhiêu, nàng sẽ trì hoãn việc chữa trị cho thái hậu bấy nhiêu ngày, khiến nàng ta phải nhận hết sự tra tấn.
Trong lòng Tô Tất thầm cười lạnh, nàng cũng không phải người tốt gì đó, có thù tất báo là bản tính của nàng, muốn nàng lấy ơn báo oán? Kiếp sau đi.
Tới Ngự Thư Phòng, hoàng đế một thân long bào, ở bên trong sốt ruột mà đi đi lại lại.
«Bẩm hoàng thượng, đã dẫn Ninh vương phi tới.» Bạch Phá Huyết lẳng lặng đứng bên cạnh.
«Được, các ngươi lui xuống đi.» Vệ đế phất tay, đuổi bọn họ xuống.
Trong Ngự Thư Phòng, Tô Tất lạnh nhạt đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh, khí chất phi phàm, trong mắt lộ ra sự cơ trí cùng khí khái bất khuất, nàng lạnh lùng đứng đó, lưng thẳng tắp, không quỳ xuống cũng không hành lễ, hoàn toàn không có cảm giác của một tội nhân.
Vệ đế khoanh tay mà đứng, ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng vào mặt nàng, hừ mạnh một tiếng, «Tô thị, ngươi biết tội chứ?»
«Tô Tất không biết mình đã phạm phải tội gì, mong bệ hạ cho hay.» Tô Tất không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp một câu, trên mặt là nụ cười phong nghi.
«Ngươi mưu hại thái hậu, còn giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì sao?» Vệ đế tiến lên từng bước, đứng trước mặt Tô Tất, chỉ vào mũi nàng, ngón tay vì tức giận mà run run, «Thái hậu hiện giờ đã phát điên, thái y chẩn bệnh, nói là trúng Khủng bố dược.»
Vệ đế hung tợn trừng mắt nhìn Tô Tất, hy vọng nàng có thể tự động nhận tội, nhưng Tô Tất vẫn thản nhiên mà mỉm cười như cũ.
«Hừ!» Vệ đế hừ mạnh một tiếng, «Khủng bố dược mười ngày trước xuất hiện tại buổi đấu giá Lam Nguyệt, lúc ấy được một ông lão áo đen mua đi, người của trẫm lần theo manh mối bộ áo đen mà tìm đến chỗ ở của ông lão, ở đó lại phát hiện thấy cái này.»
Trong tay Vệ đế là một cây quạt, trên quạt là tên Tô Tất. Tô Tất nhận ra cây quạt của mình, hôm ấy đánh mất tại buổi đi săn, ai ngờ lại xuất hiện ở đây.
Vệ đế tiếp tục nói: «Ngày hôm đó ngươi cũng vào cung gặp thái hậu, còn tự tay pha trà cho thái hậu. Theo lời của thái ý, thời gian Khủng bố dược phát tác là mười ngày, ngươi còn muốn nói là ngươi vô tội sao?»
«Điều này thì có thể chứng minh cái gì?» Ánh mắt Tô Tất nhẹ nhàng rơi trên người Vệ dế.
«Ngươi và thái hậu không hợp nhau, có động cơ. Ngươi chưa từng lấy lòng thái hậu, nhưng lúc đó lại tự tay pha trà, không có chuyện gì lại đi xun xoe nịnh bợ. Huống hồ, Tiết Tuyền Y và Quế mama đều nói lúc ngươi pha trà cố tình che dấu gì đó. Một điểm thì có thể là do trùng hợp, nhưng mấy điểm đó kết hợp lại, còn nói là trùng hợp sao? Đồ ăn thức uống của thái hậu ngày thường đều có người phụ trách thử độc, chỉ có trà ngươi pha hôm đó là không thử, ngươi còn có gì để nói nữa không?» Vệ đế đã nhận định rằng Tô Tất là hung thủ. Không, không phải nhận định, mà là xác định khẳng định cùng chắc chắn.
Tô tất lạnh lùng cười, đáy mắt lóe lên hàn quang không chút che giấu: «Bệ hạ cho rằng là ta hạ độc?»
Đáy mắt Vệ đế đằng đằng sát khí, hồng quang nổi lên: «Ngươi còn muốn ngụy biện sao?»
«Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ.» Tô Tất lạnh lùng nói một câu, căn bản không thèm biện hộ ình.
(*) Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ: Đại khái là đã muốn gán tội cho người khác, không sợ không sợ không tìm thấy tội danh.
«Ngươi –» Vệ đế lạnh nhạt nói, «Người đâu, nhốt Tô thị vào hình bộ đại lao, năm ngày sau xử trảm! Không cho phép bất kì ai vì nàng mà cầu tình, người nào cầu tình, xử cùng tội!»
Năm ngày? Vệ Lăng Phong ở Giang Nam nhận được tin, sợ cũng phải mười ngày sau….Vế đế là muốn lấy mạng của nàng đúng không? Dù sao Ninh vương thật sự quá xuất sắc, có nàng tương trợ, như hổ thêm cánh, hiện tại hoàng đế là muốn chặt đi cái cánh đó của Ninh vương.

Tô Tất lạnh lùng nhìn hoàng đế, nếu nàng chết, thái hậu cũng nhất định không sống được.
Tô Tất yên lặng đứng đó, mơ hồ tỏa ra hơi thở nguy hiểm trí mạng, thị vệ bị khí thế của nàng dọa cho kinh sợ, không ai dám tới gần nàng trong vòng mười bước.
«Còn chờ gì nữa? Giải nàng đi!» Vệ đế siết chặt nắm tay, hắn chỉ hận không thể lập tức bóp nát cái cổ của Tô Tất.
«Người đâu!» Vệ đế vung tay, «Dán hoàng bảng, bất luận là ai, chỉ cần có thể giải độc cho thái hậu, trẫm sẽ cho người đó ba nguyện vọng!»
Khủng bố dược chỉ có Dược linh sư cao cấp mới chế được, người đó có thể chế ra nhất định cũng có thể giải được, độc của thái hậu vẫn còn cơ hội giải được.
«Còn nữa!» Vệ đế hừ lạnh, «Dẫn ông chủ buổi đấu giá Lam Nguyệt tới đây, bổn vương muốn thẩm vấn hắn.»
Vệ đế vội vàng tìm thuốc giải cho thái hậu, lại không biết người có thể chế ra giải dược đã bị hắn đưa ra xử tử, nếu hắn biết được, không biết sẽ nghĩ như thế nào.
Trong cung chính là kẻ cao dẫm lên đầu kẻ thấp. Thấy Vệ đế hạ lệnh xử tử, Tô Tất lại đích thực hung ác mưu hại thái hậu, ngay cả cai ngục nho nhỏ cũng dám kiêu ngạo mà nhìn Tô Tất. Nhìn bộ dáng cao ngạo đó, người không biết còn tưởng rằng hắn là quan mấy phẩm rồi.
Tên cai ngục dẫn đầu miệng thối nói, «Ninh vương phi? Ha ha, còn không phải loáng một cái đã trở thành tội nhân sao? Mấy ngày nữa cả mạng có lẽ cũng không giữ nổi.»
Một cai ngục khác nói, «Nói thế nào người ta cũng là Ninh vương phi, không chừng chờ Ninh vương trở về, sự tình còn có thể xoay chuyển.»
Cai ngục dẫn đầu cười ha hả: «Xoay chuyển cái rắm, Ninh vương ở tận Giang Nam, cho dù cánh có dài cũng không bay về kịp, hơn nữa cho dù hắn về kịp thì sao? Đây là đích thân bệ hạ hạ lệnh xử tử. Đến đây đến đây, nhốt nàng vào đây đi, dù sao ở đây cũng có mười người nữa sắp bị xử tử, trên đường cũng có người làm bạn.»
Thiên lao rất bẩn, ngẩng đầu thấy gián, cúi đầu thấy chuột. Tô Tất không khỏi nhớ tới Ninh vương, lúc trước hắn ngồi thiên lao có cơm ngon ăn, phòng giam vô cùng sạch sẽ, ngay cả Hình bộ thượng thư cũng phải cúi đầu khom lưng với hắn. Nhưng đối với nàng, hình như keo kiệt hơn.
Tô Tất lẳng lặng đứng trong phòng giam, không biết từ lúc nào, từ ống tay áo của nàng chui ra một tiểu tuyết hồ, chỉ thấy nó nhẹ nhàng xua xua một chút, mấy con chuột con gián đều bị nó đuổi ra ngoài, trong phòng không có một con bò sát nào nữa.
Tô Tất một mình một phòng giam, coi như rộng rãi, phòng giam bên cạnh lại chứa đến mười người, vừa rồi cai ngục có nói mười người này cũng sắp bị xử trử, Tô Tất liền đoán được, con của bà cụ cáo trạng nhất định cũng có ở trong đó.
Thế nhưng Tô Tất cũng chẳng chào hỏi bọn họ, chỉ ngồi chơi với tiểu tuyết hồ, chơi đến vô cùng vui vẻ, mười người ở phòng đối diện lại lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Bị nhốt ở đây, đều là người sắp chết, một đám mặt mày ủ dột, sao lại có người lộ ra nụ cười thoải mái như vậy chứ?
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ngoài cửa phòng giam, chính là người quen của Tô Tất.
Không phải ai khác, chính là Tiết Tuyền Y. Lúc này toàn thân nàng bọc kín quần áo, lẳng lặng ngồi trên xe lăn được người đẩy vào. Sắc mặt của nàng tái nhợt, thế nhưng mắt lại trong suốt như nước, lóe lên ánh sáng rực rỡ, khóe môi nàng cong lên, nở nụ cười xán lạn, tựa như tâm tình rất tốt.
Cai ngục cung kính mở cửa lao, Tiết Tuyền Y bình tĩnh nhìn Tô Tất, đáy mắt tràn đầy ý cười.
Sự đắc ý cùng châm biếm trong đáy mắt nàng không chút che dấu, giọng mỉa mai nói: «Tô Tất, ta đã nhắc nhở ngươi rồi, nhưng không ngờ ngươi lại ngu ngốc như vậy.»
Tô Tất tư thế thoải mái ung dung dựa vào tường, ngẩng đầu lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, «Tiết Tuyền Y, ta thật sự rất bội phục ngươi, làm chuyện tự cắt đứt đường lui của mình như vậy, ngươi lại vẫn có thể cười vui vẻ.»
Tiết Tuyền Y cho dù không phải kẻ chủ mưu, nhưng cũng có tham gia, bởi vì mười ngày trước nàng lập nên một cái bẫy, mà mồi câu lại chính là thái hậu đang phát điên hiện giờ.
Lão phật gia đối xử với nàng ta tốt như vậy, là hậu thuẫn vững chắc của nàng ta, thế nhưng để vu oan cho nàng, nàng ta lại có thể ra tay độc ác với thái hậu như vậy, có thể chứng minh Tiết Tuyền Y hiện giờ đã phát điên rồi, không thuốc nào có thể cứu chữa được.
«Tự cắt đứt đường lui? Ha ha ha – Tô Tất, ngươi vẫn nên nghĩ cho bản thân trước đi! Đã bước vào cửa lao, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống sót mà trở ra sao?» Đáy mắt Tiết Tuyền Y lộ vẻ điên cuồng, lộ ra nụ cười giả tạo, phân phó người phía sau, «Giải nàng đến hình phòng!»
Tô Tất, ngươi cuối cùng cũng rơi vào tay ta! Ngươi yên tâm đi, ta sẽ khiến ngươi sống không được mà chết cũng không xong!


Bình luận

Truyện đang đọc