ĐẶC CÔNG CUỒNG PHI


Khu vực săn bắn rất trống trải, nhưng lại xuất hiện một con tuấn mã trắng như tuyết, bộ lông bóng mượt, óng ánh dưới ánh mặt trời, người tinh mắt vừa nhìn đã biết là ngựa tốt thế gian hiếm có, mặc dù ngựa ngang ngược khó thuần, nhưng lại thập phần linh khí.
Nó không phải là một con ngựa trắng bình thường, giống như có sức lực vô hạn, tung vó đá bay lều trại.
Trận săn bắn này có nhiều cao thủ như vậy, trong đó còn có cao thủ Bắc Di quốc tinh thông thuần thú, nhưng hầu như tất cả mọi người đều đều phải bó tay.
Dùng vũ lực, lại sợ đánh chết nó, ngựa tốt như vậy, chết đi chẳng phải rất đáng tiếc sao? Nhưng không dùng vũ lực, đừng nói trèo được lên lưng ngựa, căn bản là không thể đến gần nó.
Lúc này, một nữ tử mặc y phục đỏ rực đi ra từ trong đám người, mái tóc này tùy tiện dùng một dải lụa đen buộc lên, cài một cây ngọc trâm thanh nhã, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, cả người băng hàn lãnh khốc, nhưng cũng như một ngọn lửa bùng cháy.
Nàng lạnh lùng nhìn đám đông: «Muốn xem náo nhiệt thì lui ra sau một chút, bị nó đá trúng không phải đùa đâu.»
Mặc dù nói không ai nghe, nhưng là có thiện ý nhắc nhở. Nàng là Nhiếp Vũ Sương, là một trong những cao thủ đi theo Nhiếp Thanh Nhiên đến đây tham gia luận võ.
«Các ngươi lui ra cả đi, để ta thử xem!» Giọng nói của Nhiếp Vũ Sương rất lạnh, cũng rất thanh, như vang lên trong đầu mỗi người, linh lực khiến họ phải rùng mình ớn lạnh.
Nhiếp Vũ Sương này……linh lực đã trên cửu cấp sao? Nhìn nàng cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi a…..
Hiện nay cao thủ càng ngày càng trẻ tuổi, đúng là sông Trường Gianh sóng sau đè sóng trước, sóng trước chưa tan sóng sau lại đến, cuối cùng cả Trường Giang lẫn Hoàng Hà đều là sóng…..
Chỉ thấy Nhiếp Vũ Sương vươn người bay lên lưng ngựa, nhưng con ngựa lại vô cùng lợi hại, Nhiếp Vũ Sương còn chưa kịp rơi xuống đất, nó đã lui về phía sau được vài bước, Nhiếp Vũ Sương thất bại ngã trên mặt đất. Nhưng cũng không có ai cười nàng, bởi vì nếu đổi lại là bọn họ, đừng nói rơi xuống đất, đã sớm bị con bạch mã kia một cước dẫm chết rồi.
Nhiếp Vũ Sương không phục đứng lên, phủi phủi mông, lần thứ hai bay về phía bạch mã, con bạch mã này cũng vô cùng gian xảo, chờ Nhiếp Vũ Sương bay lên không trung rồi, nó liền giơ hai chân sau lên đá vào ngực Nhiếp Vũ Sương –
Nhiếp Vũ Sương đáng thương, may mà nàng né nhanh, nếu không xương cốt trước ngực chỉ sợ đã bị đá gãy, nhưng dù vậy, nàng vẫn bị ngựa đá trúng, té trên mặt đất hơn nửa ngày mới đứng lên được.
Nhiếp Vũ Sương đã trên cửu cấp, ở đây không có mấy người có thể sánh với nàng, rất nhiều người nhìn bạch mã với ánh mắt phức tạp, ngựa tốt như vậy nếu thả nó xuống núi, chẳng phải là phí của trời hay sao? Lãng phí cũng là tội a, sẽ bị ông trời lấy sét đánh chết.
Ai cũng hy vọng có thể thu phục được bạch mã, nhưng ở đây nhiều người như vậy vẫn chưa một ai có thể làm được.
Chẳng lẽ thật sự không có ai có thể thu phục nó sao? Trong lòng mọi người đều tự hỏi. Hiện tại bọn họ đã không có tư tâm muốn độc chiếm bạch mã nữa rồi, mà là không hy vọng cứ như vậy mà thả nó về núi.
Vì thế, có người đi bẩm báo lên Ninh vương, tin tức báo lại là: Ninh vương điện hạ không hứng thú.
Có người đi mời Nhiếp Thanh Nhiên, được đáp lại là: Nhiếp hoàng tử bị trọng thương, hiện giờ đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Mùa săn bắn rất náo nhiệt, nhưng Tô Tất lại một mình ngồi bên vách núi.
Vách núi dựng đứng, phía dưới là vực sâu vạn trượng, sương mù dày đặc, sâu không thấy đáy.
Tô Tất ôm tiểu tuyết hồ, ngồi bên vách núi. Hai cặp mắt, một cặp trong như nước, cặp kia lại đen láy như minh châu, ngẩng đầu nhìn vầng dương đỏ đang lặn ở đằng tây.
Nàng giờ khắc này, im lặng không nói gì, vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn bất đồng với một nữ tử tỏa sáng rực rỡ ngày thường. Nắng chiều bao phủ thân ảnh thon dài cô tịch, phảng phất như toàn bộ trời đất, chỉ có một mình nàng.
Tô Tất yên lặng ngồi, hai chân lơ lửng ngoài vách núi, nàng đặt lưng nằm ngửa trên đất, nhìn chân trời mênh mông.
Núi cao sừng sững, mây trắng mịt mù, gió núi thổi bên tai, thiên địa tựa hồ như chỉ còn lại mình nàng.
Tô Tất lẳng lặng nằm, khép hờ hai mắt, khuôn mặt trầm tĩnh, phảng phất như đang trầm tư, lại giống như đang ngủ. Nâng tay che đi ánh nắng chói mắt. Nàng thật sự thích Vệ Lăng Phong sao? Nếu không hắn ôm ai, thì liên quan gì đến nàng?
Đột nhiên, trên đỉnh đầu xuất hiện một khuôn mặt phóng đại, gương mặt này rất quen thuộc, mắt khẽ híp lại, nụ cười lãnh đạm làm say lòng người.
Lục hoàng tử cợt nhả xuất hiện, phía sau hắn hình như đang cầm một vật, chỉ có điều Tô Tất đang nằm ngửa, nên nàng không thấy, mà cũng không quan tâm.
Có đôi khi nàng thật sự rất hâm mộ hắn, thân là hoàng tử, mỗi ngày đều bày trò làm loạn, không bị người ta xem như cái gai trong mắt, dường như, hắn luôn tự do tự tại như vậy, không kiêng kị gì, phiền muộn lớn nhất của hắn có lẽ là hôm nay ăn gì, mai mặc thế nào đi?
«Nhị tẩu, sao lại nằm ở đây? Làm ta tìm tẩu cả buổi.» Đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch, nước da trắng nõn như ngọc, hắn không chút kiêng dè, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tô Tất.
«Tìm ta để làm gì?» Tô Tất tức giận nói. Tâm tình không tốt, muốn ở một mình cũng không được sao?

«Tất nhiên là có náo nhiệt để xem a. Tẩu không biết đâu, nhị ca ở trong lều đang tỏa ra lãnh khí, lạnh như hầm băng ấy, quả thực là lạnh đến không thể lạnh hơn.» Lục hoàng tử mặc dù đang oán giận, nhưng đáy mắt lại chợt lóe lên sự lo lắng khiến Tô Tất không thể nắm bắt, nàng lạnh lùng hừ một tiếng, không lên tiếng, qua một hồi lâu, lại một lần nữa mở miệng.
«Náo nhiệt gì?» Tô Tất biết nàng cần phải ổn định lại tâm tình, buồn bã không phải là tính cách của nàng.
«Ở khu vực săn bắn tự nhiên xuất hiện một con ngựa hoang, quả thực là cực phẩm trong cực phẩm, ở đây chưa có một ai có thể thuần phục được nó, phụ hoàng nói nếu ai có thể thuần phục con ngựa đó, thì nó sẽ thuộc về người đó, chúng ta đi nhanh đi, nếu bị người khác nhanh chân cướp mất, thì…..»
«Không hứng thú.» Tô Tất khoát tay, lại nằm ngửa trên đất, hai tay gối sau đầu.
Gió núi nhè nhẹ, tóc đen khẽ bay bay, có vài sợi khẽ vương trên chiếc cổ tinh mỹ của nàng.
«Sao lại trả lời y đúc nhị ca vậy chứ, huynh ấy cũng chỉ trả lời ba chữ đơn giản, không hứng thú, ai…..» lục hoàng tử thở dài thườn thượt, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.
Con ngựa trắng kia là tuyệt thế vô song, bỏ lỡ lần này, sẽ không có lần sau. Nhưng nhìn bộ dáng không hứng thú của nhị tẩu, hắn cũng không thể miễn cưỡng.
Hắn từ phía sau lấy ra một cây ngọc tiêu, nâng niu như bảo vật rồi đưa cho Tô Tất, «Nhị tẩu, nhìn xem, cái này có được xem là bảo vật không?»
Tô Tất cầm lấy, ngọc tiêu màu xanh lục, một màu xanh trong suốt, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nhìn cũng không khác gì ngọc tiêu bình thường, nhưng vừa đưa lên miệng thổi, Tô Tất đã biết đây là một bảo vật.
«Lấy ở đâu vậy?» Tô Tất hứng thú nhìn hắn.
«Cơ duyên xảo hợp thôi, nhị tẩu thích thì cứ giữ đi.» Bỏ ra một số tiền lớn để mua, chỉ vì muốn nàng cười.
Tô Tất lúc này đang muốn phát tiết sự buồn bực trong lòng, vì thế đưa tiêu lên miệng thổi.
Trên vách núi dựng đứng, gió nhẹ khẽ thổi, tà váy bay bay, nhẹ nhàng kiều diễm.
Tiếng tiêu hàm chứa sự ưu thương nhàn nhạt, tựa hồ như đang bày tỏ tâm sự trong lòng, ai oán mà triền miên.
Mây trắng mịt mù, núi xa sừng sững, hồng trần mộng ảo ngàn năm giật mình tỉnh giấc.
Tiếng tiêu chợt đổi, ngón tay thon dài linh hoạt lướt trên ngọc tiêu, càng lúc càng nhanh, tốc độ khiến người ta phải trợn mắt há mồm.
Khí thế hào hùng, vạn mã phi nhanh, ầm ầm dậy sóng, rung động đến tâm can.
Mái tóc dài đen nhánh tung bay, như thác nước đổ xuống. Cánh hoa anh đào nhẹ nhàng rơi, vương trên bộ quần áo thuần trắng của nàng. Trên vách núi đen, bạch y phất phới, tiếng tiêu bị gió mang đi, không biết được đưa đến phương nào.
Tiếng tiêu bay xa, như ẩn như hiện, khiến khu săn bắn xảy ra biến hóa kịch liệt.
Đúng lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến một trận huyên náo, Tô Tất đang đắm chìm trong tiếng tiêu không phát hiện ra, nhưng lục hoàng tử lại thấy rất rõ ràng, hắn có chút kinh hãi mà nhìn đám người……
Mắt hắn đột nhiên trợn to.
Bởi vì, hắn thấy chạy đến đầu tiên, không phải là người, mà là một con ngựa trắng, lúc này nó đang liều lĩnh xông về phía này, tốc độ so với tia chớp chỉ có hơn chứ không có kém.
«Nhị tẩu, chạy mau!» Con ngựa kia chạy nhanh như vậy, lực đạo mạnh mẽ kinh người, bị nó đâm phải, chỉ có nước ngã xuống vách núi kia.
Tô Tất mở mắt ra nhìn, thấy ánh mắt trong suốt của bạch mã, dường như không có chút ác ý, nên nàng không dời cước bộ.
Từ xa nhìn lại, gương mặt nàng lộ ra sự trầm tĩnh thản nhiên, mái tóc dài duyên dáng bay sau lưng. Tiếng tiêu trên miệng nàng vẫn không ngừng, gió thổi bay chéo áo, đẹp đến mức khiến người ta phải nghẹt thở.
Điều khiến mọi người kinh ngạc chính là, bạch mã lại dừng trước mặt Tô Tất cách ba trượng, ánh mắt nhìn thẳng vào Tô Tất, đáy mắt hiện lên sự hoang mang, một cách chậm rãi, bốn chân của nó quỳ rạp xuống đất, ngoan ngoãn quỳ, không nhúc nhích.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, khó tin nhìn Tô Tất.
Nữ tử đẹp đến nghẹt thở ấy, khuôn mặt trầm tĩnh, khí tức bình ổn, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa sự sắc bén, vẻ mặt lãnh đạm, trong đôi mắt trong suốt là sự lãnh liệt và thông minh.
Tiếng tiêu réo rắt, bay lượn trên vách núi.
Tiểu Bạch lập tức bước nhanh, cọ tới cọ lui trên người Tô tất, tựa hồ như Tô Tất chính là chủ nhân của nó.
Mọi người như tượng điêu khắc, nháy mắt bị hóa đá.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tập hợp toàn bộ cao thủ bọn họ, hao tổn biết bao tâm tư cũng không thuần phục được bạch mã, vậy mà một khúc tiêu lại có thể thuần phục được nó? Đây đây đây……Còn có chuyện gì khó tưởng tượng hơn chuyện này sao?
Giống như tường thành vững chắc, bọn họ hợp sức lại cũng không thể xô ngã, nhưng chỉ một mình nàng, nhẹ nhàng đẩy một cái, lại có thể khiến tường thành sụp đổ…..Sự khác biệt này, quả thực khiến cho người ta muốn đập đầu vào tường mà chết.
Thật ra bọn họ không biết rằng, từ lúc Tô Tất tu luyện Tiên thiên cầm phổ, nàng cũng lĩnh hội được khả năng dùng âm ngự thú, vừa rồi trong lúc vô ý nàng đã thổi một khúc này, nên mới có thể thuần phục được Tiểu bạch mã, trừ trùng hợp ra, quan trọng nhất vẫn là thực lực và lực tương tác của nàng.
Lúc này Tô Tất không để ý tới những người khác, nàng xoa đầu Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ngoan ngoãn dùng lưỡi liếm tay Tô Tất, hai người như bằng hữu quen biết lâu năm, bốn phía rất yên tĩnh, tựa hồ như ở đây chỉ có hai người.
Đột nhiên, Tô Tất vươn người nhảy lên lưng ngựa, bạch mã hí lên một tiếng, dựng vó, vươn hai chân trước lên cao, nhảy qua bên kia vách núi –
Trời ạ! Vách núi kia ước chừng phải dài ba mươi thước, tiểu bạch mã lại có thể phi thân nhảy qua, đây rốt cuộc là thể loại gì a?
Ngựa bình thường có thể phi xa như vậy sao? Không thể! Nên con ngựa trước mắt không phải ngựa bình thường, mà là thần mã trong truyền thuyết!
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc đến rớt quai hàm thì một bóng đen nho nhỏ cũng nhảy qua vách núi.
«Tiểu tuyết hồ!» Lục hoàng tử gấp đến đổ mồ hôi ròng ròng, nhị tẩu rất thích tiểu tuyết hồ a, sao nó lại có thể tự đâm đầu vào chỗ chết như vậy? Hắn phải ăn nói như thế nào với nhị tẩu đây!
Một lần nữa khiến mọi người được mở rộng tầm mắt chính là, tiểu tuyết hồ không rơi xuống vách núi, mà nó lại dùng chân bắt được đuôi của tiểu bạch mã, tựa như một sợi dây thừng, bay qua bay lại trong gió, rất nguy hiểm, tất cả mọi người đều vì tiểu tuyết hồ mà đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng không ai biết rằng, tiểu tuyết hồ lúc này đang vô cùng sung sướng. Đúng, sở dĩ nó cứ như xích đu bay qua bay lại như vậy, là bởi vì nó thích.
Chỉ thấy bàn chân nhỏ của nó đẩy mông tiểu bạch mã, mượn lực gió mà bay cao hơn, tự chơi vô cùng vui vẻ.
Tiểu bạch mã cuồng vọng tự cao không ai bì nổi tại khu săn bắn, lúc nhìn thấy tiểu tuyết hồ chơi đùa phía sau mình, một chút tức giận cũng không có, chỉ để nó tùy ý chơi đùa.
Tới bên kia vách núi, bạch mã hí lên một tiếng dài, bình tĩnh đứng trên vách núi, tiểu tuyết hồ lúc này đã sớm nhảy vào lòng Tô Tất.
Tô Tất xoay người lại, vẫy tay với lục hoàng tử, sau đó chân kẹp lưng ngựa, tiểu bạch mã lại bắt đầu phi nhanh.
Gió thổi bay chéo éo, phi thân về phía trước, khiến Tô Tất có một cảm giác vô cùng tự do tự tại.
Ngựa phi nước đại, không biết chạy được bao lâu, tâm tình của nàng cũng dần dần bình tĩnh.
Nàng thả lỏng cương ngựa, để nó tự chạy, chờ ngựa chạy mệt rồi, lúc trở về doanh trại, nàng mới biết tất cả mọi người đều đã biết chuyện nàng thuần phục được tiểu bạch mã, thế nhưng, Vệ Lăng Phong vẫn không đến tìm nàng. Vẻ mặt Tô Tất có chút buồn bã, đáy mắt lóe lên thần quang phức tạp.
Chưa đợi nàng dừng lại, Vệ đế đã phái công công đắc lực nhất bên người hắn tới mời nàng vể chủ trại một chuyến.
Người trong doanh trướng rất nhiều, cao thủ Đông Vân quốc và Bắc Di quốc đều có mặt, phân ra hai hàng đứng về hai bên.
Lẳng lặng nhìn nữ tử trước mắt, mặt của nàng không chút son phấn, thanh thuần tao nhã, mày như trăng khuyết, mắt sáng như sao, môi đỏ như hoa đào, vẻ mặt nàng ung dung bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không lo lắng không sợ hãi, xinh hơn mẫu đơn, đẹp hơn hoa hồng, lại tựa như u lan trong không cốc, như mai vàng, lại như tuyết liên, thanh khiết mà cao nhã.
Nàng xinh đẹp động lòng người, không chút cố kị, hấp dẫn ánh mắt của tất cả.
Vệ đế lúc nhìn thấy Tô Tất, đáy mắt lóe lên sự phức tạp, hắn cười nói: «Trẫm đã từng truyền khẩu dụ, ai có thể thuần phục tiểu bạch mã, thì nó sẽ thuộc về người đó, nhưng không ngờ cuối cùng người được lợi lại là ngươi, quả thực là không ngờ được.»
Tô Tất khẽ gật đầu, cười nhạt, «Chỉ là trùng hợp mà thôi.» Tâm tư của Vệ đế rất khó đoán, Tô Tất cũng chỉ đoán được ba bốn phần, mà nàng cũng chỉ trả lời lấp lửng, tránh phạm phải sai lầm.
«Đúng là rất trùng hợp, nhưng bằng một cách nào đó, của ngươi thì sẽ là của ngươi, ai cũng không cướp được.» Vệ đế bình tĩnh nhìn nàng, đáy mắt như có ý tứ khác, Tô Tất thản nhiên cúi đầu.
«Bệ hạ khách khí rồi.» Ngụ ý của hắn là Vệ Lăng Phong sao? Chẳng lẽ hắn cũng không muốn Tiết Tuyền Y và Vệ Lăng Phong đến với nhau?
Thật ra nghĩ lại cũng đúng, nếu Vệ đế thật sự muốn gả Tiết Tuyền Y cho Vệ Lăng Phong, chỉ sợ đã sớm hạ thánh chỉ, sao còn đợi đến bây giờ? Ninh vương là một nhân vật tuyệt thế tài năng, nếu lại có Tiết gia làm hậu thuẫn, cái cân đang ở thế cân bằng sẽ nghiêng về một bên, thái tử tồn tại còn có giá trị gì?
«Ai, không ngờ ngươi lại tiến bộ nhanh như vậy, chỉ sợ hiện giờ ở Đông Vân quốc không kiếm được mấy người có thể mạnh hơn ngươi, trong số nữ tử, chỉ sợ ngươi đã là người mạnh nhất.» Vệ đế nhìn Tô Tất, đáy mắt tựa tiếu phi tiếu.
Tô Tất khẽ nhíu màu, lời này của Vệ đế……Giống như là cố tình để nàng đứng mũi chịu sào vậy. Trong lòng Tô Tất thầm nghĩ.

Lúc này, đột nhiên xuất hiện một hồng y nữ tử, nàng không phải ai khác, chính là người bị bại dưới tay Tiểu Bạch, Nhiếp Vũ Sương.
Nàng đối với Tô Tất có một cảm giác rất phức tạp, đủ loại hâm mộ, ghen tỵ cùng hận thù đan xen vào nhau, trong lòng bị nhóm lên một ngọn lửa, nàng chỉ vào Tô Tất nói với Vệ đế: «Bệ hạ, nàng thật sự là nữ tử mạnh nhất Đông Vân quốc các ngươi sao?»
Tô Tất ngẩng đầu nhìn lên, nàng một thân đỏ rực, đường hoàng không chút kiêng dè, vô cùng chói mắt, tựa như một ngọn lửa đang bùng cháy.
Vệ đế cười nhạt: «Đúng vậy, nàng hiện giờ mười lăm tuổi, đã là cửu cấp, phóng nhãn nhìn khắp lục địa, cũng là thiên tài trong thiên tài, hầu như không một ai có thể sánh bằng.»
Vẻ mặt Tô Tất lạnh lẽo. Chuyện nàng luyện cầm với Tiểu Ảnh vừa mới đột phá lên cửu cấp, chỉ vài người biết, vì sao Vệ đế lại biết được? Chẳng lẽ hắn có thể nhìn được thực lực của nàng sao? Nghi vấn trong lòng Tô Tất ngày càng sâu.
Mười lăm tuổi, cửu cấp?!
Trời ạ, phóng nhãn khắp lục địa, từ trước đến nay cũng chỉ có Nhan Thanh năm đó mới có khả năng như vậy, vì sao một Tô Tất nho nhỏ cũng……cửu cấp! Từ sau ngũ cấp, muốn thăng một cấp khó như lên trời, người bình thường muốn thăng một cấp đều phải tốn hơn mười năm tu luyện, thiên tài thì chỉ cần mấy năm, nhưng Tô Tất mới mười lăm tuổi a……Cửu cấp. Không phải nói muốn luyện là luyện được.
Nhiếp Vũ Sương hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, nàng lạnh lùng cười, «Quả thực là thiên tài, chỉ có điều ta muốn tỷ thí với vị thiên tài này, được không? Nàng là cửu cấp, ta cũng là cửu cấp, trận đấu này hết sức công bằng.»
«Ngươi muốn đấu gì?» Vệ đế tựa hồ rất hứng thú.
Lục hoàng tử hừ một tiếng: «Nếu tỷ thí võ công, rất dễ ngộ thương người khác, đại lục bài danh thi đấu sắp diễn ra, đợi đến lúc đó đọ sức, không phải tốt hơn sao?»
Nhiếp Vũ Sương đã hơn hai mươi tuổi, nàng thích nhất là tìm người luận võ, kinh nghiệm đánh nhau hơn nhị tẩu không chỉ một chút, nếu đánh thật, chỉ sợ nhị tẩu sẽ phải chịu thiệt thòi.
Thấy bộ dáng bao che của lục hoàng tử, Nhiếp Vũ Sương tức đến khuôn mặt trắng bệch, «Ai nói ta muốn luận võ? Nếu đã là mùa săn bắn, tất nhiên là phải thi bắn cung.»
«Thi bắn cung thật ra cũng không tồi.» Vệ đế vuốt mấy sợi râu dê dưới cằm, hắn hào hứng, chuyển ánh nhìn sang phía Tô Tất, «Ngươi thấy thế nào?»
Nàng vẫn chưa nói gì, người khác đã giúp nàng quyết định sao? Nàng không muốn để cho bọn họ được như ý đấy, thì sao nào?
Tô Tất cười cười, nhưng trong mắt lại hiện lên sự lạnh lùng sắc bén, lãnh liệt bức người.
Nàng nói, «Thi bắn cung? Ta không có hứng thú, đương nhiên, nếu phụ hoàng cứ nhất định dùng thánh chỉ ép ta thi, ta cũng không thể cự tuyệt.»
Đôi mắt của Vệ đế nheo lại, đáy mắt ẩn chưa sự lạnh lùng thản nhiên, khí thế lãnh liệt bức người bắn thẳng về phía Tô Tất.
Nhưng Tô Tất vẫn bình tĩnh mà đứng ở đó, mắt sáng lấp lánh, đen láy như mã não trong suốt, nhưng ánh mắt thì lại vô cùng lãnh đạm.
Nhiếp Vũ Sương nhìn Vệ đế, Vệ đế cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, ghé sát vào Tô Tất, thấp giọng thì thầm:
Chờ Phong Vị Lâu khai trương lại, trẫm sẽ đích thân tới áp trận, thế nào?
Thanh âm Vệ đế rất thấp, chỉ có một mình Tô Tất nghe được.
«Thi như thế nào?» Tô Tất thản nhiên nhìn Nhiếp Vũ Sương, vẻ mặt trấn định ổn trọng, bình tĩnh ung dung.
«Ba ván tháng hai. Ván thứ nhất, thi tốc độ; Ván thứ hai, thi nhãn lực; Ván thứ ba, thi khoảng cách, ngươi thấy thế nào?» Nhiếp Vũ Sương hảo tâm mà trưng cầu ý kiến của Tô Tất, cuối cùng lại bồi thêm một câu, «Quy tắc đấu của Bắc Di quốc chúng ta là như vậy.»
«Tốc độ, nhãn lực, khoảng cách?» Nhìn Thí Vân Cung trong tay, lại nhìn Nhiếp Vũ Sương, nàng ta đang muốn hai tay dâng thắng lợi cho nàng sao? Nàng thật sự không phải cố ý muốn khi dễ người ta a…..Ván thứ nhất, thi tốc độ.
Quy tắc đấu thật sự rất đơn giản, hai bia ngắm, cùng một khoảng cách, hai người đồng thời kéo cung bắn tên, tên của ai đến đích trước thì người đó thắng.
Nhiếp Vũ Sương và Tô Tất đứng song song.
Nhiếp Vũ Sương khinh thường liếc Tô Tất, đắc ý xoay tay làm động tác chuẩn bị.
Người xem phía dưới chia ra làm hai loại vẻ mặt.
Người Bắc Di quốc tất nhiên là hân hoan nhảy nhót, cả đám trên mặt đều là nụ cười chờ mong. Ở trên đất Đông Vân quốc có thể hạ nhục cao thủ Đông Vân quốc, quả thực khiến người ta vô cùng chờ mong a!
Về phần người Đông Vân quốc, hầu như mọi người đều nhịn không được mà che mặt, hai mắt không dám nhìn lên trên đài, bởi vì bọn họ đều cho rằng Tô Tất nhất định sẽ thua, mà bọn họ lại không dám đối mắt với kết quả thảm hại đó.
Nếu có thể, lúc này đã sớm có người lên kéo Tô Tất xuống đài, để người khác lên đấu, chỉ tiếc Nhiếp Vũ Sương đã chỉ định Tô Tất, thay ai khác cũng không vừa lòng.
Tất cả mọi người đều cho rằng nàng sẽ thua sao? Ngay cả lục hoàng tử cũng nghĩ vậy? Nhưng nàng biết có một người sẽ không, Thí Vân Cung này là nàng và hắn dùng một lượng bạc để mua về, hắn biết cây cung vô cùng lợi hại và có giá trị, thế nhưng hiện tại hắn đang ở đâu?
Tô Tất đưa mắt nhìn xung quanh, không có……Hắn cuối cùng cũng không xuất hiện….
Tô Tất thu hồi ánh mắt, ngưng thần nín thở.
«Có thể bắt đầu chưa?» Giọng nói của Tô Tất rất nhạt, mang theo sự lạnh lùng..

Nhiếp Vũ Sương quay đầu nhìn lại, khinh thường liếc nàng.
«Bắt đầu!»
Một giọng nói lãnh túc truyền vào tai, Tô Tất tập trung tinh thần, tên trong tay như đạn bắn ra, sắc bén xé gió bay đi!
Thí Vân Cung, Thí Vân vừa xuất ai dám tranh phong!
Lúc mũi tên bắn ra từ Thí Vân Cung đã vững vàng cắm vào hồng tâm, thì mũi tên của Nhiếp Thanh Sương vẫn còn đang bay trên không.
Không thể nào! Không thể thế được! Tuyệt đối tuyệt đối không thể! Sao lại có chuyện như thế này chứ? Chỉ bằng một cây phá cung? Một cây phá cung màu đen không chút đặc sắc, hơn nữa còn có mùi mục nát, lại có thể thắng bảo cung của nàng?
Sau khi nhìn thấy kết quả, Nhiếp Vũ Sương kinh ngạc đến ngẩn cả người, cung trong tay rơi xuống đất…..
«Oa!» Dưới đài nhất thời phát ra tiếng vỗ tay cùng tiếng tung hô vang dội như sấm!
Vốn tưởng rằng sẽ thua không thể nghi ngờ, ai ngờ quanh đi quẩn lại, chiến thắng lại rõ ràng như vậy, rung động tâm can như vậy, tiếng vỗ tay rào rào thi nhau nổi lên!
«Ninh vương phi! Ninh vương phi! Ninh vương phi – » Từng tiếng hoan hô vang lên không dứt.
Lẳng lặng ngồi đó, mi mắt Vệ đế mang theo chút mờ mịt, đến tột cùng là vui mừng, cao hứng, phấn khích, hay là…….sát ý đây?
Không ai biết Tô Tất đã làm như thế nào, nhưng nàng quả thực đã làm được, nàng đã thắng!
Tô Tất lẳng lặng đứng đó, không chút phản ứng với tiếng hoan hô quanh mình, nàng quay đầu lại, thản nhiên nhìn Nhiếp Vũ Sương, cười nhạt, «Sao? Có thi nữa không?»
Nhiếp Vũ Sương trên mặt như bị hàn sương bao phủ.
Những lời này của Tô Tất ngụ ý là, ngươi còn dám thi không sao? Trực tiếp nhận thua? Quên đi.
«Thi! Sao lại không chứ? Ngươi thật sự nghĩ rằng chiến thắng của ngươi đã định sao?» Đáy mắt Nhiếp Vũ Sương băng lãnh. Từ nhỏ đến lớn, bất luận là võ công hay bắn cung, nàng luôn là thiên tài, cho tới giờ chưa từng bại dưới tay bất cứ kẻ nào, nhưng vừa mới bước vào Đông Vân quốc, nàng lại hai lần liên tiếp bị bại bởi Tô Tất, đả kích như vậy không phải chỉ nghiêm trọng bình thường.
Từ nơi nào té ngã thì sẽ từ nơi đó đứng lên, nếu nàng bỏ đi như vậy, suốt đời, con đường luyện võ của nàng cũng đừng mong tiến thêm bước nào nữa.
Đáy mắt Nhiếp Vũ Sương hiện lên sự kiên định.
«Được, bắt đầu trận thứ hai đi.» Ánh mắt Tô Tất nhìn Nhiếp Vũ Sương có chút thay đổi.
Nhiếp Vũ Sương cho nàng một cảm giác không giống Tiết Tuyền Y. Tiết Tuyền Y nếu thua, đáy mắt sẽ có sự ghen ghét, sẽ có sự ngoan độc, nhưng Nhiếp Vũ Sương lại có sự kiên nghị, nhất định phải chiến thắng đối thủ.
Tô Tất nghĩ, nàng thật ra có chút thích cô nương thẳng thắn bộc trực này.
Trận đấu thứ hai nhanh chóng bắt đầu.
Sau khi Tô Tất thắng một ván, hầu như mọi người đều hiểu được sự lợi hại của Thí Vân Cung, vì thế bọn họ đem toàn bộ của cải đặt vào Tô Tất, cho rằng Tô Tất nhất định sẽ thắng.
Nhất định sẽ thắng!
Ngay cả Tô Tất cũng cảm thấy như vậy, nhưng kết quả lại…….
Trận đầu thi tốc độ, trận hai thi nhãn lực. Trong trận đấu, thả hai con chim làm ký hiệu lên trời, để bọn chúng bay ra xa, việc Nhiếp Vũ Sương và Tô Tất phải làm, chính là thi nhau bắn trúng một trong hai con chim.
Lúc Vệ đế nói bắt đầu, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tô Tất còn chưa chuẩn bị tốt, tên của Nhiếp Vũ Sương đã bắn đi, cuối cùng Tô Tất vẫn phản ứng chậm một bước….
Tên của nàng bắn trúng mục tiêu, nhưng Nhiếp Vũ Sương lại một mũi tên trúng hai con chim, mũi tên của nàng xuyên qua người hai con chim cùng một luc, cứ như vậy, Tô Tất tất nhiên là thua.
Kết quả trận đấu hiện tại là một đều, hòa nhau.
Trận này đúng là rất gay cấn, khiến người ta không đoán được kết quả. Lục người xem cho rằng một người sẽ thắng, thì nàng lại thua, nhưng khi bọn họ cho rằng nàng sẽ thua, thì nàng lại thắng.
Như vậy một hồi, đến tột cùng là ai thua ai thắng đây?
Ánh mắt mọi người mơ hồ có, chờ mong có, hai quốc gia gươm kiếm sẵn sàng lại một lần nữa vung lên.
Trong lều trại, Nhiếp Thanh Nhiên chậm rãi đi ra, toàn thân bạch y, ung dung quý phái.
Trên đỉnh núi cao, Ninh vương lẳng lặng đứng xem trận đấu, đáy mắt mơ hồ lóe lên tia sáng.


Bình luận

Truyện đang đọc