ĐẠI TẤN ĐẸP ĐẾN NHƯ VẬY (ĐỔI NỮ THÀNH PHƯỢNG)

Editor: Na

Beta: Hoàng Lan

(*) Ẩn dụ chỉ khi một người đã hết giá trị sử dụng thì sẽ bị gi3t ch3t hoặc có kết cục thảm hại (giống như chim bay hết rồi thì không cần cung tên nữa, thỏ chết rồi cũng không cần chó săn nữa, thà mang đi nấu chín mà ăn)

Lại nói đến Lưu Diệu cuối cùng cũng được toại nguyện, có được Dương Hiến Dung cả trên danh nghĩa lần thực tế, sự nghiệp và tình yêu đều gặt hái thành quả tốt đẹp, thật sự là hài lòng đắc ý.

Nhưng cũng không đắc ý được mấy ngày.

Dù là bất kỳ người nào, bất kỳ đất nước, bất kỳ triều đại hay bất kỳ thời đại nào cũng không trốn thoát được quy luật được chim bẻ ná, được cá quên nơm.

Sau khi thành Lạc Dương bị phá, Trung Nguyên thành lập đủ các hành đài lớn nhỏ, bốn Hoàng Thái Tử hình thành từng khối thế lực cát cứ địa phương. Hoàng Đế Lưu Thông của nước Hán dùng một năm, cuối cùng đã tiêu diệt một loạt cả những hành đài khác ở bên trong triều đình nhỏ Trường An.

Hiện giờ toàn bộ Trung Nguyên chỉ còn hai người vẫn đang kiên trì là Lưu Côn và Tổ Địch.

Hai người này đã nổi tiếng bởi văn kê khởi vũ* từ khi còn trẻ, đến khi Đại Tấn bị diệt vong, hai người bọn họ một người ở phía tây, một người ở phía bắc đã hợp sức với ổ bảo ở các nơi, thậm chí cả tộc Tiên Bi cùng nhau chống lại nước Hán. Khi bốn hành đài lớn đều bị tiêu diệt, Kiến Hưng Đế Tư Mã Nghiệp đầu hàng thì Lưu Côn và Tổ Địch vẫn ở đó.

Nhưng hai khối xương cứng này phản kháng thì phản kháng chứ chưa bao giờ đề cử một người đàn ông nào của nhà Tư Mã làm Hoàng Thái Tử đứng lên thành lập hành đài, thế nên Hoàng Đế Lưu Thông của nước Hán cảm thấy bọn họ tạm thời sẽ không làm ra chuyện gì lớn, chỉ cần đánh bại Trường An là ông ta sẽ thắng lợi, có thể thoải mái nằm xuống và hưởng thụ thành quả chiến thắng.

Dẫu sao Lưu Thông cũng là người Hung Nô đầu tiên chinh phục được mảnh đất Trung Nguyên rộng lớn, ông ta kiêu ngạo, ông ta vẻ vang, ông ta bắt đầu bay bổng!

Lưu Thông phong em trai nuôi Lưu Diệu đã lập được công lớn làm Thừa tướng, lại lập tức phong Thái Tử Lưu Xán làm Tướng quốc, còn bắt đầu thiên vị hoạn quan thái giám, để cho Lưu Diệu, Thái Tử Lưu Xán và hoạn quan hình thành thế chân vạc* để kiềm chế và giám sát lẫn nhau, như vậy Hoàng Đế như ông ta sẽ có thể thoải mái làm trọng tài và nắm vững chính quyền.

* Thế chân vạc: thế ba chân, thể hiện sự vững chắc, ổn định

Lưu Thông mê sắc đẹp, lần đầu tiên trong lịch sử phong sáu Hoàng Hậu, còn thu nạp nhiều người đẹp vào cung, cả ngày sống mơ mơ màng màng cùng người đẹp, bắt đầu quãng thời gian quân vương không lên triều.

Thỉnh thoảng tuyên quần thần yết kiến thì cũng mở tiệc uống rượu, chứ không bàn việc nước.

Gần như chỉ trong một đêm, Lưu Thông từ vị minh quân mở mang bờ cõi biến thành tên hôn quân mê muội mắt mù tai điếc.

Không chỉ có thế, để thử xem các quân thần Đại Tấn đã đầu hàng có đầu hàng và khuất phục thật hay không, Lưu Thông còn cố ý tìm cơ hội làm nhục Hoài An Hầu Tư Mã Nghiệp trong mỗi lần yến hội.

Lúc mới đầu thì bắt Tư Mã Nghiệp dắt ngựa, chỉ cần có thần tử Đại Tấn không nhịn được mà bật khóc, Lưu Thông sẽ chém ngay đầu thần tử này.

Sau đó lại ép Tư Mã Nghiệp rót rượu cho quần thần giống như nô tỳ, thậm chí còn phải rửa chén, nếu có ai dám khóc, Lưu Thông sẽ chém đầu người đó.

Đến cuối cùng, thậm chí Hoàng Đế Lưu Thông còn muốn Tư Mã Nghiệp cầm bô!

Bô chính là một cái ghế dựa khoét rỗng và đặt bình nước tiểu ở giữa, người đã từng là Hoàng Đế Đại Tấn giờ lúc nào cũng phải xách bô đi theo sau Lưu Thông, thật sự là vô cùng nhục nhã.

Lưu Thông đang muốn thăm dò điểm mấu chốt của Tư Mã Nghiệp, phá hủy sự tự tin và tôn nghiêm của hắn, muốn hắn cam tâm tình nguyện làm nô lệ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ bức tử Tư Mã Nghiệp.

Lưu Diệu không xem được nữa. Dù sao ông cũng rất khâm phục vị quân chủ mất nước Tư Mã Nghiệp. Tư Mã Nghiệp phản kháng dựa vào khí phách thiếu niên, nói thế nào cũng mạnh hơn nhiều so với Vĩnh Gia Đế bỏ thành chạy trốn, còn gi3t ch3t vợ để giữ trinh tiết.

Lưu Diệu khuyên can Hoàng Đế Lưu Thông, “Hoàng Thượng, chúng ta còn phải dùng người Trung Nguyên để thống trị Trung Nguyên, bọn họ đã đầu hàng, cũng không cần gi3t ch3t bọn họ, huống chi trong tay người Trung Nguyên không có binh mã mà chỉ toàn quan văn, bọn họ có thể làm gì chứ? Hoàng Thượng nghĩ lại đi.”

Lưu Thông lắc đầu, “Trẫm không tin bọn họ, cứ luôn cảm thấy bọn họ muốn ủng hộ Hoài An Hầu phục quốc(*). Nhưng giết hàng* rất xui xẻo nên trẫm mới nghĩ cách kiếm cớ bức tử bọn họ.”

(*) Phục quốc: khôi phục đất nước.

Giết hàng: giết người đã đầu hàng.

Lưu Diệu nói: “Hoàng Thượng, ngài không thể giết Hoài An Hầu. Hoài An Hầu còn sống một ngày thì hắn chính là Hoàng Đế của Đại Tấn và chiếm giữ địa vị chính thống của Đại Tấn. Nếu hắn chết, Đại Tấn sẽ không có vua, Minh chủ Tư Mã Duệ bên Giang Nam sẽ thừa cơ xưng đế. Ngài thử nghĩ xem khống chế Hoài An Hầu Tư Mã Nghiệp dễ hơn hay là khống chế Minh chủ Giang Nam Tư Mã Duệ dễ hơn?”

Đương nhiên là khống chế Tư Mã Nghiệp dễ hơn! Mạn Giang Nam là ngoài tầm với. Trong một chốc một lát sẽ không đánh lại được.

Thật ra Lưu Diệu cũng có lòng riêng, ông đã đồng ý với Dương Hiến Dung rằng cả đời này sẽ không bước vào Giang Nam nửa bước, cho nên trước mắt cứ chia sông mà trị ở mạn Giang Nam và Giang Bắc là trạng thái tốt nhất, ông không muốn đánh vỡ thế cân bằng này mà giữ nguyên hiện trạng là tốt nhất.

Nhưng nếu giết Hoài An Hầu, Minh chủ Giang Nam Tư Mã Duệ nhất định sẽ xưng đế và thành lập một Đại Tấn khác và đối đầu trực tiếp với nhà Hán, đến lúc đó nhất định Lưu Thông sẽ phái ông đi tấn công Giang Nam.

Lúc đó Lưu Diệu sẽ phải vi phạm lời thề với Dương Hiến Dung, còn bị đuổi tới thư phòng ngủ.

Lưu Diệu cố hết sức giữ nguyên hiện trạng, Hoàng Đế Lưu Thông cảm thấy Lưu Diệu nói có lý, giết Hoài An Hầu chỉ mất nhiều hơn được nên bỏ ngay suy nghĩ này.

Nhưng Thái Tử Lưu Xán đã dè chừng Lưu Diệu binh hùng tướng mạnh và được nhiều người ủng hộ trong quân đội từ lâu, nhân cơ hội dâng lời gièm pha cho phụ hoàng:

“Phụ hoàng, Lưu Diệu cưới Dương Hoàng Hậu của Đại Tấn làm vợ, một quả phụ người Hán, không phải người tộc ta, tất sẽ có lòng riêng, ai biết Trung Sơn Vương phi không muốn phục quốc? Cả ngày nàng ta thổi gió bên gối Lưu Diệu, Lưu Diệu lại là tên sợ vợ, phụ hoàng ban cho hắn nhiều mỹ nhân như vậy, hắn đều cho của hồi môn rồi gả các mỹ nữ làm vợ cho các tướng sĩ chứ không dám để lại người nào ở Vương phủ hết.”

Hoàng Đế Lưu Thông cả ngày sống mơ mơ màng màng ở trong cung, lần đầu tiên nghe thấy chuyện tình bí mật của Lưu Diệu và Vương phi, “Thật sao? Một quả phụ già hơn ba mươi tuổi lại thuần phục được Lưu Diệu thành nghe lời dễ bảo? Thậm chí còn không dám muốn mỹ nhân?”

Vì sao Hoàng Đế Lưu Thông phong tận sáu Hoàng Hậu? Bởi vì ông ta rất một lòng —— từ trước đến giờ luôn yêu thích thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, một khi đã qua hai mươi tuổi, hoặc đã sinh con thì ông ta sẽ thấy chán ngấy và muốn tìm niềm vui mới tươi non ngon miệng hơn.

Nhưng Hoàng Hậu đã được lập, lại sinh con và chưa từng phạm sai lầm, ông ta không tiện phế hậu nên dứt khoát yêu người nào thì phong người đó, như vậy sẽ mãi mãi có Hoàng Hậu trẻ tuổi.

Dương Hiến Dung ba mươi mốt tuổi đã vào nhóm “tuổi cao”, ở trong mắt Lưu Thông thì đã có thể làm bà nội, đương nhiên là bà quả phụ già.

Thái Tử Lưu Xán nói: “Nghe nói Trung Sơn Vương phi là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, không hề thấy già, nếu không chỉ bằng ánh mắt Lưu Diệu thì nhất định sẽ thấy nàng ta chướng mắt.”

Hoàng Đế Lưu Thông nổi ngay lòng hiếu kỳ, “Nữ tử được xưng nghiêng nước nghiêng thành rốt cuộc đẹp đến nhường nào chứ? Con đã nhìn thấy chưa?”

Thái Tử Lưu Xán nói: “Nhi tử chưa thấy lần nào, Lưu Diệu bảo vệ rất chặt, rào tre ở hậu viện được dựng kiên cố, Vương phi cũng không ra ngoài nên không có cơ hội nhìn thấy dung mạo. Nhưng phụ hoàng là Hoàng Đế, Hoàng Đế đã gọi thì sao Lưu Diệu có thể chối từ?”

Lưu Xán cố ý gây mâu thuẫn giữa Lưu Diệu và Lưu Thông, lợi dụng tay phụ hoàng gi3t ch3t Lưu Diệu. Chỉ khi trừ khử quyền thần có thế lực mạnh nhất nước Hán thì hắn mới ngồi vững ngôi Thái tử.

Nhưng Hoàng Đế Lưu Thông dù sao cũng là quân vương Hung Nô duy nhất san bằng Trung Nguyên trong suốt trăm nghìn năm qua, ông ta vẫn chưa bị sắc đẹp làm mụ mị đầu óc đến nỗi trở mặt với quyền thần kiêm em trai nuôi Lưu Diệu mà mình coi trọng nhất chỉ vì một bà quả phụ già.

Quả phụ già chính là quả phụ già, dù có nghiêng nước nghiêng thành thì cũng là quả phụ già thôi, Lưu Thông rất chung thuỷ, chỉ thích trẻ trung tươi tắn.

Lưu Diệu nói không nên ép chết Hoài An Hầu Tư Mã Nghiệp, lại còn có lý do đầy đủ, Lưu Thông cũng thật sự không ép buộc Tư Mã Nghiệp nữa mà chỉ thỉnh thoảng làm nhục một hai lần mà thôi.

Suy cho cùng, chỉ khi thế ba chân gồm Lưu Diệu, Lưu Xán và hoạn quan kiềm chế lẫn nhau thì ngai vàng của ông ta mới có thể vững chắc được.

Lưu Thông lòng dạ sâu xa, liếc mắt một cái đã nhìn thấu âm mưu của Thái Tử. Ông ta cười mà không nói, để cho Thái Tử lui ra và xem như chưa từng nghe thấy việc này.

Nhưng là quyền thần đứng đầu nước Hán, Lưu Diệu cũng có mưu mô, ông đã sớm dùng số tiền lớn để mua chuộc hoạn quan hầu hạ bên cạnh Hoàng Đế và lén truyền lại tin tức.

Cuộc nói chuyện giữa Hoàng Đế và Thái Tử đã truyền tới tai Lưu Diệu.

Lúc Lưu Diệu nghe thấy Thái Tử Lưu Xán muốn Hoàng Đế triệu kiến Dương Hiến Dung thì hận không thể b0p ch3t Lưu Xán, thế mà dám tính toán lên người Vương phi của ta.

Lưu Diệu sẽ không để Dương Hiến Dung phải chịu một chút uất ức và uy hiếp nào, tình anh em đáng quý thật, cái giá của lòng trung thành cũng cao hơn, nhưng vì Dương Hiến Dung thì cái gì cũng có thể vứt.

Lưu Diệu dứt khoát phủi tay mặc kệ tương lai nước Hán ra sao, cha con các ngươi cứ tung hoành ngang dọc đi!

Lưu Diệu nhanh chóng đưa ra quyết định và xin Hoàng Đế Lưu Thông đi trấn giữ Trường An, “Trường An là cửa ngõ phía tây bắc, thần đệ đã được phong làm phiên vương, đương nhiên phải trấn giữ biên cương vì Đại Hán.”

Lưu Thông vốn không chịu thả người, nhưng Lưu Diệu đã giao tất cả binh quyền ngay tại chỗ, nếu mất đi cơ hội này thì mai sau muốn Lưu Diệu nhả ra một chút sẽ rất khó khăn.

Lưu Thông đồng ý, Lưu Diệu dẫn Dương Hiến Dung và thân tín đến đất phong Trường An, rời khỏi Bình Dương.

Sau khi Lưu Diệu đi Trường An, mất đi sự kiềm chế của Lưu Diệu, Thái Tử Lưu Xán trở thành thế lực lớn mạnh duy nhất trong triều, Lưu Xán còn mua chuộc hoạn quan mà Lưu Thông dùng để kiềm chế hắn. Thái Tử và hoạn quan thông đồng làm bậy, bề ngoài thì ngang bằng và kiềm chế lẫn nhau, nhưng thực tế đều ngắm thẳng mục tiêu vào Hoàng Đế Lưu Thông đang sống mơ mơ màng màng.

Lưu Thông đã lớn tuổi, lực bất tòng tâm với sắc đẹp, cần phải uống thuốc mà hoạn quan dâng lên mới có thể sủng hạnh các mỹ nhân tươi trẻ.

Thái Tử mà không muốn làm Hoàng Đế thì không phải Thái Tử tốt. Lưu Xán bắt hoạn quan lén giở trò với thuốc của Lưu Thông khiến cơ thể Lưu Thông bị đào rỗng, chết trên người phụ nữ. Hoàng Thượng băng hà.

Thái Tử Lưu Xán đăng cơ xưng đế đúng như mong muốn, chuyện đầu tiên sau khi lên nắm quyền chính là gi3t ch3t Hoài An Hầu Tư Mã Nghiệp vướng chân vướng tay —— tiên đế Lưu Thông nghe lời Lưu Diệu nên vẫn luôn giữ mạng Hoài An Hầu để kiềm chế Minh chủ Giang Nam Tư Mã Duệ.

Tân đế Lưu Xán có tâm lý phản nghịch, nghĩ thầm thứ các ngươi xem như của quý và giữ lại không giết thì ta lại càng muốn giết! Sợ quái gì Minh chủ Giang Nam xưng đế? Ta là Hoàng Đế, ta chỉ đâu đánh đó, san bằng Giang Nam là được.

Tư Mã Nghiệp đầu hàng, được nhà Hán phong làm Hoài An Hầu, nhưng đối với Đại Tấn thì hắn vẫn là Hoàng Đế. Minh chủ Giang Nam Tư Mã Duệ muốn xưng đế cũng không được, chỉ cần một ngày Hoàng Đế chưa chết thì xưng đế là mưu phản.

Nhưng Tư Mã Nghiệp chết một cái thì sẽ khác ngay lập tức. Đất nước không thể một ngày không có vua, Kỷ Khâu Tử Vương Đạo thừa cơ tung ra lời đồn “Năm con ngựa qua sông, một con ngựa hóa thành rồng” và truyền khắp Giang Nam để tạo đà cho Minh chủ Giang Nam.

Lời đồn này đã đánh vỡ tháng ngày dưỡng bệnh yên ả của Thanh Hà, Vương Đạo đến gặp nàng, lấy công văn ra, muốn Thanh Hà ký tên, “… Mong công chúa hiểu được tình hình cùng với lợi ích chung và khuyên Minh chủ Giang Nam đăng cơ xưng đế.”

* Ghi chú:

- Văn kê khởi vũ: đứng dậy múa kiếm khi nghe thấy tiếng gà gáy, ẩn dụ cho tinh thần cao cả, lý tưởng kiên trì và bền bỉ, mang ý nghĩa tích cực

Bình luận

Truyện đang đọc