ĐẠI TẤN ĐẸP ĐẾN NHƯ VẬY (ĐỔI NỮ THÀNH PHƯỢNG)

Editor: Dứa

Beta: Hoàng Lan

Tư binh của Lang Gia Vương thị còn trung thành hơn cả quân đội, trong thời thế hỗn loạn này, ai có sữa người đó là mẹ, quân đội chưa chắc đã trung thành với chủ soái, nhưng tư binh thì nhất định sẽ trung thành với chủ nhân.

Tư binh là nô lệ được sĩ tộc nuôi dưỡng, đặc biệt dùng để chiến đấu, lấy đơn vị gia đình, mỗi hộ chỉ cần có con trai một ở trong đội tư binh thì cả gia đình đó sẽ được sĩ tộc nuôi sống, bao trọn từ sinh lão bệnh tử, đến ăn uống tiêu tiểu, thế nên sĩ tộc sẽ nhận được sự trung thành tuyệt đối từ tư binh.

Lang Gia Vương thị nuôi dưỡng năm nghìn tư binh, đây là khoản chi lớn nhất đối với gia tộc, bởi vì tính cả người nhà bọn họ, trên thực tế là nuôi sống vài chục nghìn người.

Mặc dù vậy, nhóm sĩ tộc vẫn cắn chặt răng nuôi dưỡng tư binh.

Khoản chi này giống như một cái động không đáy trong thời kỳ thái bình, phải không ngừng rót tiền vào. Một sĩ tộc nếu không thể đạt được địa vị cao, sẽ không làm ra tiền, không làm ra tiền, sẽ không nuôi nổi tư binh, không nuôi nổi tư binh, một khi chính trị bất ổn, gia tộc này sẽ tiêu vong và biến mất.

Thậm chí Tư Mã gia thành lập được đế quốc Đại Tấn, cũng do tổ tiên Tư Mã Ý nuôi dưỡng mười nghìn tư binh phát động cuộc đảo chính ở Cao Bình Lăng, bởi vậy mới khống chế được hoàng đế Tào Ngụy, từ đó nhân danh thiên tử ra lệnh cho thiên hạ.

Lang Gia Vương thị vẫn luôn rót tiền vào tư binh, người nhà tư binh đã sớm đi theo phò mã Vương Đôn xuôi về phía Nam đến Kiến Nghiệp, không cần lang bạt kỳ hồ trong thời loạn thế này, dừng chân ở một địa phương xa lạ, không có khả năng đơn đả độc đấu, chỉ có thể ôm nhau sưởi ấm. Dưới sự che chở của Lang Gia Vương thị, người nhà bọn họ sẽ có một cuộc sống an ổn, tiếp tục duy trì ở một thế giới mới.

Vậy nên, các tư binh theo Vương Nhung xuất chinh không còn nỗi lo, bọn họ đều ra sức chiến đấu, cũng đã chuẩn bị tâm thế hy sinh. Sau khi Ổ Bảo thất thủ, những bộ khúc này dựa vào địa hình và các trạm gác ngầm tại Ổ Bảo bắt đầu phát động chiến đấu trên đường phố, gần như có thể lấy một địch mười, thề sống chết bảo vệ Vương Nhung và Vương Duyệt.

Đúng vậy, bọn họ sẽ không bảo vệ Hoàng đế, dù sao Hoàng đế cũng không nuôi dưỡng người nhà bọn họ.

Vương Nhung dắt theo Hoàng đế trốn vào kho lúa ngầm, tư binh của Lang Gia Vương thị đều do Vương Duyệt chỉ huy. Vương Duyệt lợi dụng địa hình Ổ Bảo để chuyển hướng quân địch, bên trong Ổ Bảo dùng gạch đá để xây dựng tường cao, tạo thành hình dáng giống như bát quái, giữa các vách tường chỉ có chỗ cho một người một ngựa đi qua, vô cùng chật hẹp. Quân đội của Lư Chí chen chúc nhau, xông về phía trước bằng tám con đường nhỏ, thế nhưng bọn họ ở xoay tới xoay lui trong bức tường cao, oan gia ngõ hẹp, ngay cả bóng dáng quân địch cũng không nhìn thấy, còn thường xuyên bị dao găm xuyên qua cánh cửa bí mật của bức tường đá đánh lén.

Vương Nhung thật sự rất biết tính toán, ông không chỉ biến Ổ Bảo thành con rùa, mà kết cấu bên trong Ổ Bảo cũng được làm thành hoa văn trên mai rùa, bày ra mê hồn trận.

Lư Chí vô cùng tức giận, ông ta trèo l3n đỉnh tháp xem xét trận thế, chỉ huy quân đội rời khỏi mê hồn trận, tấn công thẳng vào kho lương giữa mai rùa.

Tuy nhiên, tư binh của Lang Gia Vương thị đã mai phục tháp canh từ lâu. Bọn họ không chém giết, chỉ phóng hỏa, một ngọn lửa đốt tháp canh thành hỏa tháp. Sau khi phóng hỏa, bọn họ bị rồng lửa bảo quanh, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, cả đám trực tiếp nhảy khỏi tháp lửa, nhào về phía quân địch đang bị ngăn chặn không thể động đậy, thân thể nặng nề từ trên lầu rơi xuống, cho dù chết cũng phải tìm đệm lưng, đồng quy vu tận.

Lư Chí không ngờ tư binh của Lang Gia Vương thị sẽ liều mạng đến vậy, mười nghìn người ngựa của ông ta xông vào Ổ Bảo, bị kẹt cứng như tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi sáng của một nghìn bảy trăm năm sau.

Những tòa tháp bị ngọn lửa bao trùm, không thể trèo lên cao để xem xét địa hình mà phá trận. Lư Chí dứt khoát lệnh cho quân đội đập tường, một người khỏe chấp mười người khôn, trực tiếp dựa vào sức mạnh để phá mê hồn trận.

Thời điểm quân đội của Lư Chí đập tường, Lưu Diệu thường xuyên nhìn về phía sau: Khi đi theo đại quân của Lư Chí bao vây và tấn công Ổ Bảo, ông ta đã ngầm phái thuộc hạ bán tin tức này với “giá cao” cho Hà Gian vương Tư Mã Ngung, người dạo gần đây có thực lực gần như sánh ngang với Hoàng thái đệ.

Tất cả phiên vương đều đang tìm kiếm Hoàng đế.

Lưu Diệu biết, chỉ dựa vào sức lực của bản thân mình thì chắc chắn không thể cứu được Hoàng đế, chỉ có thể mượn sức đánh sức, dùng phiên vương để kiềm chế phiên vương, khuấy cho dòng nước đục ngầu lên, ông ta mới có cơ hội nhân lúc nước đục chạm vào Hoàng đế.

Một bức tường cao bị quân đội của Lư Chí đẩy ngã, dựa vào sức mạnh tiến từng bước về phía trước. Sau đó, bức tường cuối cùng cũng bị đẩy ngã, đỉnh chóp của kho lúa ở ngay trước mắt.

Vương Duyệt chỉ huy tư binh bắn tên, bắn ngã mấy kẻ xông vào đầu tiên, nhưng quân địch quá đông, công sự thứ nhất bị san bằng, Vương Duyệt dẫn theo tư binh đẩy đến kho lương, sau đó đóng cửa lại.

Một trận chiến đánh quá bực bội, có người bắt đầu đốt lửa thả khói, muốn ép nhóm đối thủ ngoan cường kia phải ra ngoài.

Lư Chí lập tức mở miệng mắng chửi: “Khốn nạn! Ngươi muốn trên lưng Hoàng thái đệ đeo tội danh thiêu chết Hoàng đế bệ hạ hay sao?”

Hiện tại Hoàng đế vẫn chưa thể chết, nếu không, trên lưng Hoàng thái đệ đeo vết nhơ hành thích vua, cho dù đăng cơ cũng không thể thuyết phục dân chúng.

Không còn cách nào, chỉ có thể dựa vào sức lực đào góc tường phá cửa xông vào.

Đám người nâng chùy húc đổ cửa.

Khoảnh khắc cánh cửa đổ sầm xuống đất, Vương Duyệt nắm chặt Hoàn Đầu Đao(*) trong tay, lá chắn cuối cùng đã không còn, chỉ có thể chiến đấu tay đôi. Lúc này, hắn không chút sợ hãi, hắn cầm đao dẫn dắt bộ khúc chém giết, tiếng binh khí va chạm hay tiếng kêu thảm thiết đều biến mất, bên tai hắn chỉ còn lại một âm thanh.

(*): Hoàn Đầu Đao là tổ tiên của đao chiến Trung Quốc, phần đầu của cán đao luôn được làm thành một vòng tròn, vì vậy nó còn được gọi là " Đao dài cán nhẫn " hoặc " Đao đầu vòng "

“Ta ở Lạc Dương chờ huynh trở về.”

Ta muốn trở về gặp muội ấy, phải còn sống, không thể để nàng chờ được một cái xác chết.

Vương Duyệt bị thương vài chỗ, sức lực cũng gần như cạn kiệt, chỉ dựa vào một chút tín niệm để chống đỡ, nắm Hoàn Đầu Đao lẳng lặng chém giết. Tư binh của Lang Gia Vương thị lần lượt ngã xuống đất. Hắn không thể dừng lại, một khi dừng lại sẽ không đứng dậy nổi nữa.

Tuy nhiên, bởi vì mất sức, nên phản ứng của hắn ngày càng chậm chạp, một mũi tên bắn về phía hắn, đao của hắn đang cắm trong ngực quân địch, nhất thời không rút ra được, mắt thấy mình sắp bị trúng tên, một người bất ngờ chắn ở phía trước, dùng thân thể chống đỡ mũi tên này.

Là Kê Hầu trung, lúc này cả người ông ấy đã tắm máu, bộ y phục màu trắng cũng biến thành màu hồng.

Vương Duyệt rút đao, chém chết người bắn tên, sau đó kéo Kê Hầu trung lùi về phía sau.

Máu của Kê Hầu trung sắp chảy hết, thân thể cũng không còn nặng nề.

Trên người Kê Hầu trung bị trúng vài mũi tên và có nhiều vết thương, ông ấy không thể sống được nữa, ông ấy giao thanh kiếm có vài lỗ thủng trong tay cho Vương Duyệt: “Phụ thân Kê Khang của ta… chết dưới dao mổ của Tư Mã Chiêu, đó là tín ngưỡng của ông ấy. Ta chết để bảo vệ cháu đích tôn của Tư Mã Chiêu, đây cũng là tín ngưỡng của ta.”

“Cả Thanh Hà và con đều là đệ tử của ta, con nhất định phải sống sót trở về, chuyển lời của ta đến nó… Vận số của Đại Tấn đã hết, bất lực xoay chuyển trời đất, đây không phải lỗi của Hoàng đế, cũng không phải lỗi của nó. Năm đó, vì cái chết của phụ thân, ta không muốn xuất sĩ làm quan ở Đại Tấn, định lui về ẩn cư giữa núi rừng, nhưng dưỡng phụ Sơn Đào đã nói với ta: Giữa trời đất, xuân hạ thu đông, bốn mùa luân phiên, vạn vật đều có thời, huống chi là thay đổi triều đại? Bởi vậy ta mới hiểu ra, quyết định xuất sĩ làm quan, trở thành thầy dạy của Hoàng đế.”

Kê Hầu trung nắm chặt tay Vương Duyệt, dùng chút sức lực cuối cùng nói: ““Đại Tấn diệt vong, nhưng cuộc đời của công chúa Thanh Hà vẫn còn tiếp tục. Xuân hạ thu đông, bốn mùa thay đổi, cuộc sống phải trải qua bốn mùa trong năm, ngắm nhìn mùa xuân đơm hoa, mùa thu kết quả, nghe tiếng côn trùng rì rào vào mùa hạ, xem tuyết rơi vào mùa đông. Hãy nhìn ngắm một chút, đừng xuân thương thu buồn, cũng đừng vây kín cuộc đời trong đó, phải sống sót, mới có… hy vọng.””

Kê Hầu trung buông lỏng tay Vương Duyệt.

Truy binh đã đến, Vương Duyệt căn bản không kịp bi thương, tay phải cầm Hoàn Đầu Đao, tay trái cầm thanh kiếm mẻ của Kê Hầu trung, tiếp tục chiến đấu.

Vương Duyệt chém bay ba người, đột nhiên một ngọn giáo dài quét ngang lại đây, đánh trúng đầu gối hắn, Vương Duyệt mất cân bằng ngã xuống đất. Hắn đang định bò dậy, bốn tên quân địch đã xông tới, đè hắn xuống đất không cho động đậy, một binh sĩ cầm đao chém về phía cổ hắn, ý đồ chém đầu hắn.

Loan đao từ không trung bay tới, xẹt qua cổ hắn ta trước, trường đao trong tay rơi xuống đất, lưỡi đao cắt qua tai Vương Duyệt.

Bốn tên lính đang trấn áp Vương Duyệt đồng loạt quay đầu nhìn lại, khi nhìn rõ tướng mạo người tới, bọn họ sửng sốt tức thì. Vị đại tướng lông mày trắng này, chính là Lưu Diệu, bạn tốt của Lư Tướng quân! Tình huống thế nào?

Lưu Diệu lạnh lùng nhặt hai ngọn giáo dài trên mặt đất lên ném mạnh về phía họ, hắn dùng lực cánh tay nổi tiếng kinh người của mình, mũi giáo tự xoay tròn, tựa như xâu hồ lô đường, một cây giáo đâm xuyên qua hai người, mất mạng ngay tại chỗ.

Vương Duyệt bị đè trên mặt đất, đầu tiên là cảm thấy lạnh gáy, hắn giống như con cá trên bờ, đầu đuôi ra sức giãy giụa nhảy dựng lên, nhưng vẫn bị sống dao đè trên thớt, mình sắp chết rồi sao?

Vương Duyệt bắt đầu ảo giác, hắn không nhìn thấy gì cả, trước mắt lại xuất hiện Thanh Hà bên dòng Lạc Thủy, nàng cố gắng nở nụ cười: “Được, ta ở Lạc Dương chờ huynh.”

Lạc Dương, ta chỉ có thể gửi hồn về bên dòng Lạc Thủy.

Ta còn chưa kịp nói trong lòng ta có nàng…

Trên lưng bỗng nhiên nhẹ hơn, sức mạnh áp chế hắn biến mất, Vương Duyệt lăn ra ngay tại chỗ, hắn nhìn thấy Lưu Diệu với lông mày trắng.

Bàn tay to dính đầy máu chảy ra từ hai thi thể của Lưu Diệu lau lên mặt Vương Duyệt: “Muốn sống thì phải nghe ta, người của Hà Gian vương Tư Mã Ngung đã tới rồi, đang giao chiến với quân của Lư Chí ở bên ngoài để cướp đoạt Hoàng đế. Hà Gian vương dẫn theo năm mươi nghìn quân, Lư Chí chắc chắn sẽ bị đánh bại.”

Lưu Diệu lật hai thi thể kia ra, nhét Vương Duyệt vào trong, sau đó dùng vài thi thể che lấp: “Ngươi yên tâm, con cáo già Vương Nhung còn sống, có ông ấy ở bên cạnh Hoàng đế, Hoàng đế sẽ không chết được, ngươi tự lo cho chính mình trước đi. Trở về nói với Tào Thục, nàng ta nợ ta một mạng.”

Lưu Diệu cứu Vương Duyệt, nhân lúc hỗn loạn lập tức bỏ chạy, hiện giờ Hoàng thái đệ Tư Mã Dĩnh thất thế, Hà Gian vương Tư Mã Ngung nổi dậy, khống chế được Hoàng đế, trở thành tân bá chủ, điều quan trọng, ông ta là người Hung Nô, vẫn nên trốn trở về bộ lạc trước.

Lại nói tới bên ngoài Ổ Bảo, năm mươi nghìn quân của Hà Gian vương bọc quân đội của Lư Chí thành bánh bao, những tư binh may mắn còn sống của Lang Gia Vương thị nhân cơ hội bắt đầu phản công, Lư Chí hai mặt đón địch, thật sự đánh không lại, đành phải tước vũ khí đầu hàng.

Hà Gian vương Tư Mã Ngung mua được tin tình báo từ thân tín của Lưu Diệu, điều ngay binh đến Ổ Bảo cướp Hoàng đế. Nếu Hoàng đế rơi vào tay Hoàng thái đệ thì khi ông thẳng chân về trời, Hoàng thái đệ thân là trữ quân sẽ danh chính ngôn thuận đăng cơ làm Hoàng đế, chiếm cứ địa vị chính thống, đến lúc đó, bất kể phiên vương nào muốn đánh ông ta đều là mưu phản!

Hà Gian vương há có thể ngồi nhìn Hoàng thái đệ đăng cơ? Ông ta nhất định phải cướp được Hoàng đế vào tay.

Quân đội của Lư Chí đã đẩy ngã bức tường mê cung, quân đội của Hà Gian vương vừa lúc nhặt được của hời, tấn công trực diện, Lư Chí bị tấn công hai mặt, nhanh chóng tan tác, để giữ mạng sống, đành phải buông vũ khí đầu hàng.

Hà Gian vương khống chế được cục diện, phá cửa kho lương ngầm, Vương Nhung mái tóc bạc trắng cầm kiếm bảo vệ phía trước Hoàng đế, sẵn sàng liều chết. Khi nhìn thấy người tới là Hà Gian vương Tư Mã Ngung, ông lập tức vui mừng khôn xiết, được cứu rồi!

“Khụ khụ!” Vương Nhung tìm được đường sống trong chỗ chết ho khan một tiếng, giả vờ trấn định, lớn tiếng nói: “Hà Gian vương, nhìn thấy Hoàng đế, vì sao không quỳ?”

Hà Gian vương dẫn quân quỳ xuống đất: “Thần cứu giá chậm trễ, xin Hoàng thượng tha tội.”

Cứ như thế, sau mấy lần đổi chủ, Hoàng đế đã trở thành con rối của Hà Gian vương.

Hà Gian vương Tư Mã Ngung có huyết thống không thuần khiết, chỉ là chú họ của Hoàng đế mà thôi, ông ta không thể tự phong mình làm trữ quân rồi đăng cơ, vậy nên, Hà Gian vương sẽ bảo vệ Hoàng đế bù nhìn, để thuận tiện lấy danh nghĩa của thiên tử ra lệnh cho chư hầu.

Để củng cố địa vị bá chủ thật vất vả mới có được, Hà Gian vương dứt khoát đưa Hoàng đế về đại bản doanh của mình —— Trường An, tuyên bố Trường An chính là đô thành Đại Tấn!

Hiện giờ Đại Tấn đã bước vào thời đại kỳ diệu, cùng lúc có hai đô thành, hai bộ máy lãnh đạo là Lạc Dương và Trường An.

Bởi vì Trường An ở phía Tây, Lạc Dương ở phía Đông, Trường An thường được gọi là Tây Đài, Lạc Dương được gọi là Đông Đài.

Vương Nhung nghe theo di ngôn của Kê Hầu trung, dẫn dắt Lang Gia Vương thị ở bên cạnh Hoàng đế, theo Hà Gian vương tới Trường An, trở thành quan viên của Tây Đài.

Sau khi Hà Gian vương bắt Hoàng đế đi, Ổ Bảo trở lại bình yên, Vương Duyệt bò ra từ đống xác chết, cõng thi thể đã cứng đờ của Kê Hầu trung, đi về Lạc Dương.

Tây Đài Trường An.

Kể từ khi được cứu, Hoàng đế vẫn không chịu tắm rửa thay xiêm y, trên người đã bốc mùi hôi, nhưng hễ ai đụng vào xiêm y của ông, ông lại la hét chói tai.

Hà Gian vương không còn cách nào, nếu bức tử Hoàng đế, Tây Đài Trường An sẽ mất đi danh phận đô thành, Hoàng đế đã chết lấy đâu ra triều đình?

Hà Gian vương đành phải nhờ lão thần Vương Nhung khuyên nhủ Hoàng đế, Vương Nhung là gương mặt quen thuộc, Hoàng đế nhớ ra ông, nên cũng không kích động.

Vương Nhung hỏi: “Hoàng thượng, nếu không thay xiêm y, trên người sẽ có rận có rệp, vì sao ngài không thay?”

Hoàng đế ngây ngốc nói: “Đây là máu của Kê Hầu trung, chớ bỏ đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc