Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Lục Cơ tự dựng cho mình một lá cờ thật lớn.
Như thế còn chưa đủ, khi đại quân xuất phát, bỗng nhiên một cơn gió yêu ma từ đâu thổi đến, làm gãy lá cờ chủ soái…
Thật ra lá cờ kia dễ gãy như vậy là do đêm qua Vương Duyệt bí mật bẻ cong cột cờ, hôm nay gió to thổi tới, không đổ mới là lạ.
Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ có Vương Duyệt.
Lục Cơ nhìn thấy cờ chủ soái bị gãy, trong lòng càng thêm bất an, thế nhưng, hắn ta đã được Thành Đô vương bổ nhiệm làm chủ soái, cho dù có bất an nữa, cũng phải quyết liệt d3 xuống, ra vẻ chẳng hề để ý: “Tử bất ngữ quái lực loạn thần.” (*)
(*):Tử bất ngữ quái lực loạn Thần: Khổng Tử không nói chuyện quái lạ, bạo lực, phản loạn, Thần linh. Câu này trong thiên Thuật nhi trong Luận ngữ.
TS vương Tư Mã Nghệ cũng giống như người anh trai bị chết oan của mình là Sở vương Tư Mã Vĩ, cả hai đều có tài hoa về mặt quân sự. Huống chi, dưới trướng của ông còn có Lưu Côn, Tổ Địch “ hai người nổi tiếng là cùng nhau văn kê khởi vũ” (1). Đại tướng như vậy, trận này đánh không thắng cũng ngượng gặp người.
Bởi vì bên ta ít người, chiến thuật biển người chắc chắn sẽ thua, TS vương đã sử dụng trận con nhím —— phủ một lớp áo giáp mềm lên người chiến mã, sau đó buộc từng cây kích dài trên thân ngựa, chiến mã sẽ biến thành con nhím khổng lồ.
Phía đông thành Lạc Dương, tại khe suối Thất Lý.
Quân thảo phạt nhìn thấy hoàng thổ (*) phía trước, tựa như một bức tường vàng, từng con quái vật phủ đầy gai dài lao ra khỏi tro bụi hoàng thổ, đi đến đâu, bất kể là kỵ binh hay bộ binh, đều k3u r3n khắp trời.
(*): Hoàng thổ là một loại trầm tích dạng cục, chủ yếu là phù sa, được hình thành do sự tích tụ của bụi do gió thổi.
Con nhím tựa như chiếc máy thu hoạch sinh mệnh, chúng chuyển động qua lại trong trận thế của quân thảo phạt. Quân thảo phạt bị đánh cho thảm bại, tháo chạy ngay trong trận chiến đầu tiên.
Lục Cơ thua đến sững sờ.
Ông nội Lục Tốn, cha Lục Kháng của hắn ta đều là những danh tướng có một không hai, nhưng đến thế hệ của bọn họ, đã bỏ võ theo văn. Vì nền tảng kiến thức sâu xa của gia đình, miệng lưỡi chẳng khác gì pháo nổ, đến khi thực sự lên chiến trường, quân số gấp bốn lần TS vương, vẫn bị đánh cho tan tác, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có.
Dưới sự lùng sục của các con nhím khổng lồ hết lần này đến lần khác, quân thảo phạt tranh nhau chạy trốn, hoảng loạn không nhìn đường, trong lúc xô đẩy, một đám binh lính tựa như sủi cảo rơi xuống khe suối Thất Lý.
Lục Cơ và Lục Vân đến từ Giang Nam, bọn họ biết bơi lội, sau khi rơi vào khe Thất Lý, bọn họ lặn xuống nước bơi vào bờ, hai anh em nhặt được mạng về.
Nhưng binh lính ở Trung Nguyên về cơ bản đều không giỏi bơi lội, cũng không rành chiến đấu dưới nước. Nếu không, Tào Tháo đã không bị quân đồng minh của Gia Cát Lượng và Chu Du đánh bại trong trận Xích Bích.
Sau trận chiến này, quân thảo phạt bị thương vong nặng nề, khe suối Thất Lý chứa đầy thi thể bị chết đuối.
Bởi vì quá nhiều thi thể, toàn bộ nguồn nước tại khe suối Thất Lý đã bị thi thể cắt đứt, biến thành cục diện đáng buồn.
Ngoại trừ binh lính, quân thảo phạt còn tổn hại mười sáu tướng lĩnh, đầu người bị treo trên đường phố Đồng Lạc.
Quân thảo phạt xuất quân không thuận lợi, cuộc chiến thứ hai lại thất bại.
Không ngờ anh em Lục Cơ Lục Vân lại không có khả năng chiến đấu như vậy, phụ lòng tin tưởng của ta.
Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh tức đến sắp điên. Tuy nhiên, vì để khích lệ tinh thần tướng sĩ, ông ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân mình không biết nhìn người. Ông ta ra lệnh cho thuộc hạ Khiên Cơ, Lư Chí gi3t ch3t anh em Lục thị, nói: “Huynh đệ Lục thị chính là kẻ phản bội, bọn họ bí mật liên lạc với Lưu Côn trong hai mươi bốn người bạn ở vườn Kim Cốc, cấu kết với TS vương, cố tình đánh thua trận chiến ở khe suối Thất Lý này.”
Thành Đô vương không giỏi đánh giặc, tư cách đạo đức cũng cực kém, quen thói tìm người gánh tội thay, dù sao lỗi lầm đều là của người khác, ông ta còn trong sạch vô tội hơn cả bông tuyết.
Ta thà phụ người trong thiên hạ, cũng không để người trong thiên hạ phụ ta.
Huynh đệ Lục Cơ Lục Vân là khách quý của Thành Đô vương, ngày thường hắn ta cung cung kính kính, dáng vẻ chiêu hiền đãi sĩ (*). Nhưng một khi xảy ra nguy cơ, cần phải có người chịu trách nhiệm, Thành Đô vương cũng không chút do dự đẩy hai người này ra chém đầu.
(*): "Chiêu hiền đãi sĩ" là thu phục bậc hiền tài, trọng đãi người trí thức.
Người chết đều là binh lính và tướng sĩ của Trung Nguyên, người sống trở về lại là anh em “Nam man rợ” Lục Cơ Lục Vân.
Huống chi, Lư Chí và anh em Lục thị vốn đã thân thiết “hỏi thăm” tên huý của tổ tiên hai bên, thù hận đã kết từ lâu.
Lục Cơ có một giấc mộng.
Mơ thấy cờ hiệu bị rơi xuống, quấn vào bánh xe, dù hắn ta có kéo thế nào cũng không ra, khi bừng tỉnh lại từ cơn ác mộng, nghe thấy tiếng binh khi va chạm ở bên ngoài.
Hóa ra Khiên Cơ và Lư Chí dẫn binh bao vây doanh trướng của anh em Lục thị. Đối với cặp anh sm tài hoa hơn người này, cũng có một số người kiên định ủng hộ, rút vũ khí ra phản kháng, phái phương Nam và Trung Nguyên đang giao chiến.
Lục Cơ vội vàng chạy ra ngăn cản: “Thất bại lớn ở khe Thất Lý, đều do ta không biết chỉ huy, thân là Nguyên soái, ta vốn nên gánh vác trách nhiệm, các ngươi không nên trách Thành Đô vương. Buông vũ khí xuống, không cần chịu chết cùng anh em chúng ta. Tiếp tục trung thành với Thành Đô vương, các ngươi mới có đường sống.”
Cùng đường bí lối, Lục Vân thở dài: “Huynh đệ chúng ta không cam lòng an phận ở Giang Nam, xa xôi vạn dặm đi tới Trung Nguyên, hy vọng có thể tìm kiếm được một con đường lên tận mây xanh, kéo dài vinh quang của Ngô Quận Lục thị, tương lai đứng hàng tam công, áo gấm về làng, chẳng phải rất đẹp hay sao? Huynh đệ chúng ta dựa vào bản lĩnh của mình mà nổi danh ở vườn Kim Cốc, nhưng không ngờ hoàng thất phân tranh, Trung Nguyên đại loạn, giấc mộng mây xanh đứt gánh giữa đường, buồn bực, số phận? “
Lục Cơ hỏi em trai: “Đệ có hối hận khi cùng ta tới Trung Nguyên không?”
Ngô Quận Lục thị là một trong bốn gia tộc lớn của Giang Nam, cho dù không làm gì cả, ăn no chờ chết, cả đời cũng giữ được vinh hoa phú quý. Anh em Lục thị một hai muốn tạo dựng tên tuổi, tiến vào Lạc Dương của Trung Nguyên và trở thành “Lạc phiêu” (*). Kết quả sinh không gặp thời, hai văn nhân tài hoa hơn người được phong làm Nguyên soái, không trâu bắt chó đi cày, bị TS vương đánh cho hoa rơi nước chảy (*).
(*): Trôi nổi rơi rụng, chỉ cuộc sống vất vả không yên.
Tuy nhiên, sau khi Đông Ngô bị tiêu diệt, đô thành Lạc Dương của Đại Tấn mới là trung tâm văn hóa chính trị, an phận ở Giang Nam thì có ích gì? Muốn nổi tiếng, nhất định phải đến Lạc Dương tìm cơ hội, chẳng khác nào Lạc phiêu.
Lục Vân ngẫm nghĩ, nói: “Không hối hận, điều tiếc nuối duy nhất, chính là không có cách nào ngắm nhìn Giang Nam hạc lệ hoa đình cùng ca ca.”
Lư Chí và Khiên Cơ muốn lấy mạng anh em Lục thị, Lục cơ nói: “Khoan đã, hãy cho huynh đệ chúng ta thay đổi xiêm y.”
Lục Cơ và Lục Vân cởi bỏ quân phục, mặc áo choàng trắng, thong dong chịu chết.
Đầu của anh em Lục thị bị treo trong doanh trại, để tưởng nhớ quân thảo phạt đã chết đuối tại khe Thất Lý.
Vương Duyệt bàng hoàng khi nhìn thấy hai đầu người chết không nhắm mắt bị treo trên lá cờ, hắn cũng góp một phần vào cái chết của anh em Lục thị.
Vương Duyệt cho rằng anh em Lục thị chỉ biết lý luận suông chắc chắn sẽ bại trận, nhưng dựa vào tài hoa và thanh danh của anh em bọn họ, cùng lắm chỉ mất chức hoặc giáng chức, trở về quê nhà Ngô Quận ở Giang Nam, đó cũng không phải một kết cục bi thảm —— Lang Gia Vương thị bọn họ đều di cư tập thể đến Kiến Nghiệp Giang Nam, rời xa thời thế loạn lạc.
Hắn không ngờ Thành Đô vương sẽ tuyệt tình như thế, vì muốn xoa dịu lòng quân, bình ổn oán khí trước thất bại tại khe Thất Lý, đối với anh em Lục thị, ông ta nói giết là giết, nói bỏ là bỏ, ngay cả cơ hội cầu xin một con đường sống cũng không có.
Thành Đô vương không có điểm mấu chốt, không có quy củ, thậm chí còn không tuân theo các quy tắc cơ bản, thiên hạ này thật sự sắp đại loạn rồi.
Vương Duyệt tạm biệt Thành Đô vương, muốn tới thành Lạc Dương tìm mẹ, nhưng Thành Đô vương không đồng ý, nhất quyết giữ hắn ở lại: “Hiền chất, mẫu thân ngươi bị Dương Hoàng hậu mê hoặc, ngươi không thể hồ đồ làm sai đến cùng theo mẫu thân, ta muốn ngươi tận mắt chứng kiến ta chiếm cứ thành Lạc Dương như thế nào. Ngươi yên tâm, sau khi công phá thành Lạc Dương, ta sẽ không làm tổn thương hoàng thất, ta cũng sẽ bảo vệ mẫu thân ngươi, ta chỉ có một kẻ địch duy nhất —— Chính là TS vương.”
Thành Đô vương phùng má giả làm người mập, liên tiếp thua trận, tinh thần binh sĩ giảm sút, nếu Vương Duyệt rời đi, uy danh của ông ta sẽ sụp đổ hết lần này đến lần khác, ông ta phải giữ Vương Duyệt ở lại.
Quân thảo phạt của Thành Đô vương lại bại trận thêm lần nữa, nhóm phiên vương đứng sau quan sát lại càng không chịu xuất binh.
Thành Đô vương không biết đánh giặc, dứt khoát tận dụng điểm mạnh né tránh điểm yếu, ngừng chiến đấu!
Ông ta ra lệnh cho binh lính đào chiến hào, thành lập công sự (*), dùng để đối phó với thế trận con nhím của TS vương.
(*): Công sự: những thứ liên quan đến công trình dân dụng và các công việc khác, đặc biệt là nghề nuôi tằm, dâu tằm, dệt và thêu ren, hoặc hầm trú ẩn, hầm chông, chướng ngại vật, v.v... do quân đội xây dựng.
Từ đó, quân đội của Thành Đô vương không đánh vào, còn quân đội của TS vương bị nhốt ở trong thành cũng không đánh ra, chiến sự rơi vào cục diện bế tắc.
Vương Duyệt ở trong doanh trại quân địch vô cùng nôn nóng, hắn không lo lắng TS vương sẽ bị đánh bại, bởi vì Thành Đô vương căn bản không biết đánh giặc, hầu hết các thuộc hạ cũng là kẻ bất tài, các phiên vương khác cũng chỉ đi theo ồn ào, không có ai thật sự xuất binh hỗ trợ.
Điều Vương Duyệt lo lắng là nếu Thành Đô vương cứ mãi vây mà không công như vậy, thành Lạc Dương dân số đông đảo, lương thực có hạn, nếu tiếp tục vây khốn, chỉ sợ sẽ cạn kiệt lương thực.
Càng khiến Vương Duyệt bất an hơn chính là, có một ngày, hắn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc ở trong doanh trại —— Lưu Diệu lông mày trắng!
Người Hung Nô tới doanh trại của Thành Đô vương làm gì?
Trong lòng Vương Duyệt nghi ngờ, Thành Đô vương và Lưu Diệu ở riêng với nhau cả buổi sáng, tới giữa trưa, còn tổ chức yến tiệc long trọng, hoan nghênh sứ giả Lưu Diệu của Hung Nô.
Ăn uống linh đình, Lưu Diệu và Thành Đô vương trò chuyện rất vui vẻ.
Thành Đô vương giới thiệu sát thần Lưu Diệu của Hung Nô với mọi người, khen ngợi tài bắn cung của Lưu Diệu, lực cánh tay mạnh tới mức có thể khiến mũi tên bắn xuyên qua v.v...
Lưu Diệu vội khiêm tốn nói “Không dám nhận”, tỏ vẻ cung kính với Thành Đô vương.
Hung Nô thần phục Đại Tấn, vì sao lại thân mật với phiên vương của Đại Tấn như thế? Cấu kết làm bậy?
Trong lòng Vương Duyệt nghi ngờ, Thành Đô vương hỏi: “Hiện giờ quốc nạn đang nguy cấp, khi nào nghĩa phụ ngươi mới dẫn theo năm bộ tộc Hung Nô tới cùng ta chống lại quốc nạn?”
Vào cuối thời nhà Hán, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa của Trung Nguyên, người Hung Nô vẫn luôn đấu tranh nội bộ. Khi Tào Tháo làm Thừa tướng nhà Hán, Tào Tháo đã chia Hung Nô thành năm bộ tộc: Tả, Hữu, Nam, Bắc, Trung, mỗi bộ tộc đều độc lập, dùng sự phân hoá để khống chế Hung nô.
Nhưng đến thời Đại Tấn, hoàng thất bận rộn tranh đấu, cứ cách mấy năm lại tàn sát lẫn nhau một lần, thậm chí gần đây, cứ hàng năm lại chết một vị phiên vương chấp chính, nới lỏng sự kiểm soát với Hung Nô. Lưu Uyên, hậu duệ của Thiền vu Hung Nô nhân cơ hội vùng lên, dưới sự dẫn dắt của con nuôi Lưu Diệu và các đại tướng khác, hợp nhất năm bộ tộc của Hung Nô, trở thành một thế lực không thể coi thường chiếm cứ Tây Bắc.
Lưu Uyên thực sự ủng hộ Thành Đô vương? Trong lòng Vương Duyệt hoảng hốt.
Lưu Diệu không phải người có tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, lời nói ba phải, mơ hồ, không rõ ràng, tất cả đều là từ ngữ ngoại giao: “Vương gia là nhi tử của Võ Đế, tài đức nổi danh khắp thiên hạ, các bậc anh hùng trong thiên hạ đều hết lòng ủng hộ.”
Chưa nói tới, cũng chưa nói không tới, tất cả đều do tình cảnh nói chuyện.
Trong lòng Vương Duyệt hơi ổn định một chút: Không phải Hung Nô muốn ủng hộ Thành Đô vương, chẳng qua chỉ là ngọn cỏ đầu tường, phái con trai nuôi Lưu Diệu tới đây xem xét tình hình chiến sự mà thôi.
Nếu Thành Đô vương thắng lợi, Lưu Uyên sẽ thần phục Thành Đô vương.
Nếu TS vương thắng lợi, Lưu Uyên vẫn tiếp tục thần phục TS vương.
Loại thái độ chờ xem tình hình này cũng chẳng khác các phiên vương là bao, tất cả đều đang chờ Thành Đô vương và TS vương sống mái một trận.
Kết thúc yến tiệc buổi trưa, Lưu Diệu cáo từ, Vương Duyệt xung phong nhận việc đưa tiễn Lưu Diệu.
Trên đường, cho người lui xuống, Vương Duyệt hỏi Lưu Diệu: “Hung Nô các ngài muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của? Ngài định mặc kệ sự sống chết của Dương Hoàng hậu?”
“Ta vừa xác nhận, mục tiêu của Thành Đô vương chỉ có một mình TS vương. Có bài học từ máu và nước mắt từ hai vị phiên vương trước, ông ta không dám khắt khe với hoàng thất, càng không dám làm hại Dương Hoàng Hậu. Huống chi ——” Lưu Diệu nhíu chặt đôi mày màu trắng: “Nghĩa phụ của ta là thủ lĩnh Hung Nô, ông ấy muốn ta làm gì, ta đều phải làm theo, không có nghĩa phụ, có lẽ tới nay ta vẫn là một tên lưu manh đầu đường tứ di lý. “
Lưu Diệu lấy ra hai bức thư cứu giá thảo phạt, một bức là TS vương kêu gọi thiên hạ gi3t ch3t Thành Đô vương, một bức là Thành Đô vương kêu gọi thiên hạ gi3t ch3t TS vương và Dương Huyền Chi: “Hai bức thư thảo phạt chuyển đến tay nghĩa phụ ta cùng một lúc, nghĩa phụ ta cũng không định xuất binh đi giúp bất cứ ai, ông ấy muốn ta tới đây xem xét tình huống. Thành Đô vương vừa bí mật nói với ta, nếu ông ta thắng trận này, ông ta sẽ phong nghĩa phụ ta làm Đại thiền vu của Hung Nô.”
Kể từ khi Tào Tháo chia cắt Hung Nô thành năm bộ tộc, nội bộ Hung Nô thôn tính lẫn nhau, chia chia hợp hợp, nhưng triều đình vẫn chưa xác định danh phận ai mới là người đứng đầu năm bộ lạc. Nếu Lưu Uyên được xác nhận làm Đại thiền vu, vậy thì Lưu Uyên sẽ được xác định hai vấn đề quan trọng về thực quyền và danh phận, điều này có ý nghĩa chính trị phi thường.
Đây là sự cám dỗ rất lớn.
Vương Duyệt hỏi: “TS vương hứa hẹn cho nghĩa phụ ngài những lợi ích gì?”
Lưu Diệu chỉ vào chiến hào và công sự dày đặc ở nơi xa: “Thành Đô vương bao vây Lạc Dương chặt chẽ, chỉ có chim chóc mới có thể bay qua, sao ta có thể vào thành hỏi TS vương? Nhưng ngươi yên tâm, có ta ở đây, chắc chắn nghĩa phụ ta sẽ không xuất binh giúp đỡ Thành Đô vương. Chuyện của Tư Mã gia, chung quy vẫn phải để người nhà Tư Mã tự mình giải quyết.”