Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Ngày hạ táng Dương Huyền Chi, thư của TS vương Tư Mã Nghệ viết cho Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh và các chư vương lần lượt đến nơi thông qua sứ giả.
TS vương và Thanh Hà có cùng ý tưởng, nếu có thể giải quyết bằng hòa đàm, thì không nên phát động chiến tranh.
Bức thư của TS vương viết bằng cả tấm chân tình:
“……Phụ thân Tấn Võ Đế của chúng ta sáng lập ra cơ nghiệp, bình định tam quốc, nhất thống giang sơn thiên cổ, công lao này có thể so sánh với bậc đế vương vĩ đại như Nghiêu Thuấn. Giang sơn của Tư Mã gia chúng ta nên được lưu truyền ngàn đời. Tuy nhiên, hiện có yêu hậu Giả Nam Phong nắm giữ triều chính, ngoại thích chuyên quyền, lại có Triệu vương Tư Mã Luân, Tề vương Tư Mã Quýnh cướp ngôi mưu phản, tông thất cốt nhục tương tàn, hoàng thất trải qua nguy nan, mỗi lần nghĩ đến đây, ta đều cảm thấy đau lòng.”
“Huynh đệ chúng ta sinh ra trong hoàng thất, nhận được tước phong ở các quận bên ngoài, không thể phát huy sự giáo dục của phụ hoàng, cai quản đất nước, mang lại lợi ích cho nhân dân. Hiện giờ thập lục đệ lại phát động đại quân, tự xưng là trăm vạn hùng binh, muốn tấn công kinh thành Lạc Dương. Ta chưa bao giờ sợ đánh giặc, hiện giờ quần thần tại kinh thành cùng chung kẻ địch, thề sẽ bảo vệ kinh thành, giữ gìn sự chính thống của hoàng thất, đồng thời đã chuẩn bị sẵn sàng ứng phó. Bên ta thuộc phe chính nghĩa, nhất định có thể giành thắng lợi, nhưng mà, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, hai bên giao chiến đều là con dân Đại Tấn, vì sao phải tàn sát lẫn nhau?”
“Hy vọng thập lục đệ sẽ lui binh, giải hòa với chúng ta, nếu không sau cuộc chiến, bất kể là ai thắng ai thua, người chết đều là người của Tư Mã gia và con dân Đại Tấn, bao nhiêu người vô tội sẽ mất mạng vô ích? Thập lục đệ còn phải gánh lấy tội mưu phản, chịu bêu danh thiên cổ.”
“Ta không đành lòng nhìn huynh đệ chúng ta lần lượt cốt nhục tương tàn, hy vọng thập lục đệ lui về đất phiên, trấn giữ một phương, bốn biển thái bình, tương lai trăm năm sau, ta và đệ mới có mặt mũi xuống gặp Võ Đế.”
Những bức thư được viết cho các phiên vương còn lại cũng rập cùng một khuôn mẫu, chỉ riêng phần cuối cùng, đối với các lợi ích mà Thành Đô vương hứa hẹn sẽ cho ngươi, bất kể là tước vị hay đất đai, ta đều có thể thỏa mãn ngươi —— chỉ cần ngươi dẫn theo binh lính lui về đất phiên, mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh mở thư ra đọc, cười lạnh nói: “Muốn ta lui về đất phiên? Ngoan ngoãn làm phiên vương? Hừ, vì sao thập nhị ca ngươi vẫn ở lại Kinh Thành không chịu trở về? Cái gì gọi là cốt nhục tương tàn, khi ngươi khởi binh cứu giá gi3t ch3t Triệu vương Tư Mã Luân, Tề vương Tư Mã Quýnh thì là ủng hộ chính nghĩa, bảo vệ hoàng thất. Còn ta khởi binh cứu giá lại là cốt nhục tương tàn, mưu phản? Thập nhị ca quá trơ trẽn rồi.”
Thành Đô vương cảm thấy TS vương là con chó tiêu chuẩn kép, ông ta cầm bút lên, múa bút thành văn, hồi âm cho anh mười hai:
“Phụ thân Võ Đế của chúng ta là vị đế vương vĩ đại, thống nhất giang sơn, vốn nên được lưu truyền ngàn đời, nhưng không may trong nước liên tục xuất hiện phản tặc, trước có yêu hậu Giả Nam Phong, sau có Tư Mã Luân, Tôn Tú, loạn thần tặc tử như vậy chính là tai họa của Đại Tấn, quốc gia cứ mãi không được yên bình, sóng gió hỗn loạn. Thân là nhi tử của Võ Đế, ta lo lắng cho đất nước và nhân dân, mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên.”
“Trước có quốc trượng Dương Huyền Chi ỷ vào thân phận ngoại thích, làm xằng làm bậy, trở thành tai họa của triều chính, khiến ta vô cùng phẫn nộ. Dương Huyền Chi cấu kết với tặc tử Tôn Tú, giành giật ngôi vị Hoàng hậu cho nữ nhi Dương Hiến Dung, tương lai ông ta dám phế truất Hoàng đế tự mình đăng cơ, chỉ sợ ngôi vị Hoàng đế của Đại Tấn phải sửa thành họ Dương. Để bảo vệ ngai vàng của Tư Mã gia, ta vung tay phát động, tuyên bố hịch văn thảo phạt, người trong thiên hạ tràn vào đất phiên Nghiệp Thành của ta tự như một cuộc gặp gỡ giữa gió và mây, hỗ trợ ta thảo phạt quốc tặc.”
“Ta ở Nghiệp Thành lúc nào cũng chờ đợi thập nhị ca xách đầu Dương Huyền Chi tới trả lời ta, nhưng không ngờ thập nhị ca lại trở thành thủ lĩnh quân phản loạn, bắt cóc Hoàng đế, giả mạo quốc thư, ngăn cản đệ đệ ta thảo phạt quốc tặc! Thập nhị ca, hy vọng huynh sớm ngày tìm được đường quay trở lại, buông vũ khí, bỏ thành đầu hàng, giải trừ sự khống chế đối với hoàng thất, nhận thức rõ những sai lầm của mình.”
“Nếu huynh làm như vậy, chắc chắn ta sẽ không giết thập nhị ca, ta sẽ bảo vệ huynh và người nhà của huynh, sau đó đưa mọi người tới Nghiệp Thành.”
TS vương Tư Mã Nghệ đọc thư hồi âm của em mười sáu, thiếu chút nữa tức giận tới mức hộc máu, ông ta đúng là biết cách đổi trắng thay đen mà!
Ta bắt cóc Hoàng đế khi nào? Rõ ràng là cả nhà hoàng thất phó thác cho ta.
Về phần giả mạo quốc thư, ngươi nói giả mạo thì là giả mạo hay sao? Rõ ràng đó là ý tứ của hoàng thất.
Thành Đô vương ngụy biện, kiên quyết không chịu lui binh.
Thái độ của các phiên vương còn lại đều khá mơ hồ, trong thư hồi âm nói rằng: Ôi chao chúng ta đều là anh em ruột thị, Tư Mã thị không giết Tư Mã thị, phải xứng đáng với liệt tổ liệt tông vân vân, nhưng mà, phiên vương cũng không chịu lui binh.
Tuy nhiên, công tâm kế của TS vương vẫn phát huy tác dụng.
Ngoại trừ Thành Đô vương thề quyết chiến đến cùng, các phiên vương còn lại từ cùng chung kẻ địch biến thành trung lập đứng xem, bọn họ vừa không chịu lui binh, cũng không chịu chấp nhận mệnh lệnh xuất binh của Thành Đô vương.
Bọn họ đưa quân đội đến Nghiệp Thành ăn uống, muốn Thành Đô vương giúp bọn họ nuôi quân, nhưng lại không chịu giao ra quyền chỉ huy quân đội.
Vậy nên, mặc dù Thành Đô vương được tung hô rằng có trăm vạn binh mạnh, nhưng trên thực tế, ông ta chỉ huy động được hai mươi mấy vạn quân đội của riêng mình.
Tuy nhiên, con số này vẫn đủ nghiền nát TS vương.
Các phiên vương khác đều đang theo dõi, Thành Đô vương sốt ruột, ông ta nóng lòng dùng một trận thắng lớn để thể hiện sức mạnh của mình, vì thế ông ta đã ra lệnh cho quân đội tiến về phía thành Lạc Dương.
Lúc đại quân đang hành quân, thuộc hạ báo lại, nói bên ngoài có một chàng trai ăn mặc lôi thôi, nhưng diện mạo lại cực kỳ tuấn tú đến tìm ông ta.
Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh không kiên nhẫn xua tay: “Đuổi hắn cút đi, ta không có hứng thú với nam nhân.”
Thuộc hạ nói: “Hắn tự xưng là người của Lang Gia Vương thị, Kỷ Khâu Tử Thế tử, Vương Duyệt.”
“Lang Gia Vương thị.” Thành Đô vương nói: “Không thể nào, ta nghe nói cả nhà Kỷ Khâu Tử đều đang ở Kiến Nghiệp Giang Nam. Để né tránh cuộc chiến tranh lần này, Lang Gia Vương thị bọn họ đều trở về quê nhà Lang Gia tế lễ. Hắn có lệnh bài hay vật gì để chứng minh thân phận không?”
Chiến tranh đang đến gần, Thành Đô vương lo lắng TS vương sẽ phái người ám sát mình, thế nên ông ta sẽ không gặp mặt người lạ.
Thuộc hạ nói: “Nhưng thiếu niên này có phong thái xuất chúng, thoạt nhìn không phải người bình thường, chỉ là trên người có mấy vết thương, tất cả tài vật đều không còn, nói rằng trên đường gặp phải đạo tặc, ngăn chặn vụ cướp.”
Gương mặt của Vương Duyệt chính là lệnh bài.
Sắc đẹp là công lý, hắn quá tuấn tú, suốt một đường, hắn dựa vào gương mặt này để thông qua các trạm kiểm soát gắt gao, đến tận lều lớn của Thành Đô vương, cầu kiến Tư Mã Dĩnh.
Thành Đô vương nói: “Vậy cho hắn vào —— nhớ lục soát người, ngay cả tóc cũng không được bỏ qua.”
Thuộc hạ tuân lệnh rời đi, một lát sau, hắn ta dẫn một thiếu niên tiến vào.
Cả người hắn dính đầy máu và tro bụi, búi tóc được cố định bởi một nhánh cây, chỉ đi một chiếc giày, chân trái mang giày rơm, trên xiêm y có nhiều vết rách.
Miệng gần như bị xé ra từng mảnh.
Mặc dù khó coi như thế, nhưng gương mặt vẫn sạch sẽ, trên mặt có vài vết thương, cũng không quá sâu, dưới sự phụ trợ của băng tuyết, diện mạo của hắn thoạt nhìn có vẻ ghê người, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương hại, muốn giúp hắn chữa lành vết thương.
Dựa vào gương mặt tuấn tú thảm hại này, Vương Duyệt đã thông quan tất cả các con đường từ ngoài vào trong, không có bất cứ đồ vật nào chứng minh thân phận, ăn mặc như kẻ ăn mày, nhưng vẫn thuận lợi thông qua mười mấy trạm kiểm soát, trực tiếp gặp mặt Đại nguyên soái Tư Mã Dĩnh.
Đúng là Vương Duyệt!
Thành Đô vương vội vàng sai người ban ghế, dâng trà.
Tuy rằng Vương Duyệt ăn mặc lôi thôi, nhưng lễ nghĩa vẫn chu đáo, dáng ngồi tao nhã, khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Nếu kéo được Lang Gia Vương thị về phía mình, công cuộc cứu giá làm ít mà công to, Thành Đô vương lại bày ra dáng vẻ của một trưởng bối quan tâm vãn bối—— Thật ra Tư Mã Dĩnh mới chỉ hai mươi lăm tuổi.
Tư Mã Dĩnh hỏi: “Hiền chất đã gặp phải chuyện gì?”
Dáng vẻ Vương Duyệt khó xử, hắn ngập ngừng lát, cuối cùng thở dài: “Vốn dĩ việc xấu trong nhà không thể công khai, nhưng vì tính mạng của mẹ, ta sẽ không dối gạt Thành Đô vương, nói ra thì rất dài…”
Theo lời Vương Duyệt, mẹ Tào Thục của hắn từ nhỏ đã có mối quan hệ tốt và là bạn thân với Dương Hoàng hậu, sau này gả cho cha Vương Đạo, tình bạn của hai người vẫn còn đó, mẹ thường xuyên tiến cung.
Sau đó cha Vương Đạo chuyển xuống phía nam, đến Kiến Nghiệp Giang Nam phụ tá Lang Gia vương, cả nhà cũng đi theo, nhưng Tào Thục chỉ ở lại không quá hai tháng đã nhung nhớ Lạc Dương, dẫn theo Vương Duyệt trở về.
Ngụy đế Tư Mã Luân cướp ngôi, phế truất đế hậu, Dương Hiến Dung bị nhốt tại thành Kim Dung, Tào Thục nóng lòng như lửa đốt, muốn con trai Vương Duyệt trợ giúp đế hậu thoát khỏi khó khăn, lấy được chiếu thư cứu giá, đến Triều Ca huy động viện binh, bởi thế nên Tề vương Tư Mã Quýnh mới được phong làm Đại nguyên soái, dẫn quân đánh vào thành Lạc Dương, gi3t ch3t ngụy đế Tư Mã Luân, cứu đế hậu ra khỏi thành Kim Dung.
Đây là những gì Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh đã tự mình trải qua, thật ra đó là chuyện xảy ra vào năm kia. Vốn dĩ Tư Mã Dĩnh và thừa tướng Tôn Tú từng có mưu đồ bí mật, chưa giết được nửa đường đã nhảy ra hai sứ thần bí mật của thiên tử là Vương Duyệt và Tuân Hoán, Tề vương nắm giữ ngay địa vị chính thống, trở thành người đứng đầu.
Thành Đô vương không phục, nhưng cũng không thể làm gì được, mộng đẹp Đại tư mã tan vỡ tại Triều Ca.
Vương Duyệt nói: “… Lang Gia Vương thị chúng ta vốn duy trì thế trung lập, nhưng ta không chịu nổi yêu cầu của mẹ, đành phải đồng ý giúp đỡ, đưa chiếu thư đến tay Tề vương tại Triều Ca, quả thật không thể nào làm khác được.”
Mối quan hệ thân thiết giữa Tào Thục và Dương Hoàng hậu, cả kinh thành đều biết, tất cả mọi người hiểu được lập trường của phu nhân Kỷ Khâu Tử Tào Thục, trung thành tuyệt đối với đảng phái của Hoàng hậu.
Thành Đô vương: Hừ, con mẹ nó! Hại ta mất đi vị trí Đại tư mã!
Vương Duyệt vờ như không biết nỗi phẫn hận của Thành Đô vương, tiếp tục nói: “Không nghĩ tới mới đầu Tề vương vẫn tốt, sau đó dã tâm dần bành trướng, ý đồ gây rối và thay thế hoàng thất. TS vương Tư Mã Nghệ thừa cơ nắm lấy nhược điểm của Tề vương, dẫn hơn hai trăm người vào hoàng cung cướp Hoàng đế ra ngoài, bắt cóc Hoàng đế, lại phái thích khách gi3t ch3t Hà Úc - thủ lĩnh quân đội, lấy danh nghĩa Hoàng đế thu phục ba mươi nghìn Trung Lĩnh quân, đánh bại Tề vương Tư Mã Quýnh.”
Trên thực tế, Hà Úc bị Vương Duyệt và Tuân Hoán hợp sức chém đầu, hai người bọn họ chính là thích khách.
Thành Đô vương nghe thấy bốn chữ “Bắt cóc Hoàng đế” thì vô cùng hưởng thụ, nói như vậy, Vương Duyệt cũng cảm thấy TS vương dã tâm bừng bừng, dựa vào thiên tử để ra lệnh cho các chư hầu!
Thành Đô vương chuyển giận thành vui, nói: “Ta đã biết hết những chuyện này… Không biết chuyện này có liên quan gì đến cuộc gặp mặt của Thế tử ngày hôm nay?”
Vương Duyệt nói: “Sau khi phụ thân ta ở Kiến Nghiệp Giang Nam biết được chuyện này, cảm thấy Lạc Dương quá hỗn loạn, ông lo lắng cho sự an toàn của mẹ con chúng ta, nên phải nhờ phò mã Vương Đôn hộ tống mẹ con chúng ta trở về Kiến Nghiệp. Tuy nhiên, mười ngày trước, mẫu thân ta nghe được tin tức quốc trượng Dương Huyền Chi sợ tội mà chết, lập tức gạt phụ thân ta lén lút đi về phía bắc, chắc hẳn định trở về thành Lạc Dương bảo vệ Dương Hoàng hậu. “
Thành Đô vương thầm nghĩ: Tào Thục này quả thực không tuân thủ đạo đức của phụ nữ! Mặc kệ chồng và con trai, ngàn dặm xa xôi đi tìm Hoàng hậu, một người không có quan hệ gì với mình.
Tuy nhiên, trước mặt con nhà người ta, Thành Đô vương khó mà nói gì được, chỉ có thể yên lặng lắng nghe.
Vương Duyệt thở dài: “Phụ thân ta rất tức giận, là con cái, ta hy vọng phụ mẫu sẽ hòa giải, cũng không thể để mẫu thân mạo hiểm một mình, cho nên, ta đã đuổi theo mẫu thân suốt dọc đường, hy vọng khuyên nhủ mẫu thân trở về Kiến Nghiệp. Nhưng khi đi đến vùng ngoại ô của Nghiệp Thành, ta bất ngờ gặp phải một đám đạo tặc, ta ra sức phản kháng, tài vật bị cướp bóc, ngựa cũng không còn, bị vài vết thương ngoài da, lưu lạc đến nơi này, đột nhiên nhìn thấy cờ hiệu của Thành Đô vương.”
Vương Duyệt cúi đầu bái lạy “Tiền tài là vật ngoài thân, nhưng trong hành lý của ta có tín vật của gia tộc, không thể để đám thổ phỉ khinh nhờn. Huống chi ta còn nghe nói đám thổ phỉ này thường xuyên xuống núi chặn đường cướp bóc, cướp đoạt tài sản và con người, tàn sát người vô tội, quả thật tội ác tày trời. Nghe nói Thành Đô vương nhân từ bao dung, mở kho riêng phát lương thực cứu tế, còn tặng quan tài cho người nhà của quân sĩ không đủ điều kiện lo liệu tang sự.”
“Ta có một thỉnh cầu, xin Thành Đô vương hãy cho ta mượn một nghìn binh mã, ta sẽ dẫn binh san bằng sơn trại thổ phỉ, lấy lại tín vật gia tộc, nghĩ cách giải cứu những người dân bị bắt đi.”
Sự tôn nghiêm của gia tộc là bất khả xâm phạm.
Thành Đô vương rất hiểu lòng tự trọng của đám con cháu sĩ tộc này, danh dự xếp thứ nhất, mặt mũi cũng xếp thứ nhất, Vương Duyệt làm mất tín vật gia tộc, còn bị đám thổ phỉ kia đánh thành như vậy, trong lòng nhất định đang có lửa giận thiêu đốt, không phá tiêu diệt được thổ phỉ, hắn sẽ không quay lại.
Quan trọng hơn, hắn mượn một nghìn binh lính, Vương Duyệt sẽ nợ ông ta một ân tình. Muốn được báo đáp công ơn, phải để cho hắn sử dụng binh quyền, nói dễ hơn làm!
Trả nợ ân tình là điều khó nhất, tiểu tử này vẫn còn non lắm.
Thành Đô vương cảm thấy mình được hời, rất hào sảng vung tay lên: “Một nghìn quá ít, ta sẽ cho thế tử mượn hai nghìn binh mã, nhiều người dễ làm việc, nhanh chóng san bằng sơn trại, giải cứu bá tánh vô tội.”
Vương Duyệt lại cúi đầu: “Đa tạ Thành Đô vương.”
Thành Đô vương không chỉ cho mượn hai nghìn binh mã, mà còn đưa khôi giáp, thậm chí là giày da của mình cho Vương Duyệt: “Người dựa vào xiêm y, ngựa dựa vào yên, thế tử gặp nạn, minh châu phủ bụi trần, ta thật sự không đành lòng, thế tử mau thay xiêm y đi.”
Vương Duyệt thấy đại quân đã nhổ trại khởi hành, hỏi: “Thành Đô vương định đi đâu vậy —— Sau khi tiêu diệt thổ phỉ, ta phải trả lại hai nghìn binh lính cho vương gia, ngộ nhỡ bỏ lỡ thì phiền toái lắm.”
Thành Đô vương không chút nghi ngờ, thuận miệng nói: “Vấn đề phòng thủ tại cổng Kiến Xuân phía đông thành Lạc Dương rất yếu, quân đội của ta sẽ tấn công cổng Kiến Xuân, đến lúc đó ngươi có thể đến cổng Kiến Xuân tìm ta.”
Vương Duyệt dẫn theo hai nghìn binh mã dẹp yên hang ổ của thổ phỉ, trên đường lén lút truyền tin cho mẹ Tào Thục đang đóng giả thành binh sĩ.
Tào Thục mang theo tin tình báo tiến vào thành Lạc Dương, đưa đến tay TS vương Tư Mã Nghệ: “Thành Đô vương chuẩn bị tấn công cổng Kiến Xuân, ngài nên chuẩn bị trước.”
Thanh Hà ngây ngốc nhìn ra cửa, không thấy Vương Duyệt tiến vào, nàng hỏi: “Những người khác đâu?”
Tào Thục nói: “Vương Duyệt đã xâm nhập vào doanh trại của quân địch, nó sẽ tiếp tục ở lại trận doanh của Thành Đô vương làm tai mắt.”