ĐẠI TẤN ĐẸP ĐẾN NHƯ VẬY (ĐỔI NỮ THÀNH PHƯỢNG)

Editor: Dứa

Ta chỉ thích huynh, phò mã chỉ có thể là huynh, ta chỉ cần huynh.

Sau sự hiểu lầm đẹp đẽ vào năm mười hai tuổi ấy, Thanh Hà tỏ tình lần thứ hai.

Vương Duyệt biết Thanh Hà thích mình, nàng đã thấy sắc nảy lòng tham với hắn từ lâu, nhưng không ngờ nàng lại hung dữ trắng trợn như thế, đánh cho người luôn uyển chuyển hàm súc như hắn hoa rơi nước chảy, quân lính tan tác.

Hai mắt nàng lóng lánh như sao, đôi môi quyến rũ hơn cả mai đỏ trong trời tuyết, khuôn miệng thiếu nữ tròn trịa no đủ, không có nếp gấp, cũng chẳng có nếp nhăn, mà căng mọng, tựa như quả anh đào treo trên ngọn cây ngày mùa hè, đợi quân đến hái, từng chùm trước mắt, chua ngọt mọng nước, chỉ cần ghé sát vào nhẹ nhàng cắn miếng, là có thể ăn được.

Vương Duyệt dùng hết tu dưỡng cả đời, cố kìm nén ý nghĩ xấu xa cắn một miếng lên quả anh đào.

Nhưng Thanh Hà chính là tiểu ma nữ, khiêu khích ý nghĩ xấu xa của hắn thoát khỏi sự kiềm chế của lý trí và phép tắc, nó giống như một con hổ dũng mãnh bị nhốt ở trong lồng sắt, nôn nóng bất an muốn nhảy ra ngoài.

Mãnh hổ không ngừng tông vào cửa, gây ra tiếng động vang rung trời, cuối cùng, cửa lồng sắt bị bật tung, mãnh hổ nhảy ra ngoài, tiến về phía con mồi mình khát vọng từ lâu.

Thanh Hà ngây người nhìn nhan sắc tuyệt trần của Vương Duyệt, trong lúc hoảng hốt, dung nhan tuyệt trần kia cách nàng ngày càng gần, gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp ướt át của Vương Duyệt phun lên môi nàng.

Cảm nhận được sự nguy hiểm khó giải thích, Thanh Hà vô thức co rúm lại, lùi về phía sau.

Sống lưng cảm thấy cộm cộm, hóa ra nàng đã chạm vào thân cây mai. Nàng vốn được bọc dưới lớp áo choàng của Vương Duyệt, phía trước có Vương Duyệt, phía sau có cây mai, bốn phương tám hướng đều có áo choàng của Vương Duyệt, lần này quả thực giống như rơi vào động yêu tinh, lui không được, mà trốn cũng không xong.

Thanh Hà luống cuống.

Nàng chính là con cá nóc dẻ cùi tốt mã (*), đừng nhìn phần bụng và miệng cá nóc phồng lên như quả bóng sắp vỡ, nó dám cả gan hùng hổ, dũng mãnh tung hoành giữa trời đất, một khi rơi vào tay Vương Duyệt – người có ý định làm đầu bếp, nó chính là con cá thích hợp nhất để ăn tươi nuốt sống, làm thành sashimi.

(*): Chỉ những kẻ có mã đẹp bên ngoài nhưng lòng dạ bẩn thỉu và bất tài.

Đối mặt với sự phản công của Vương Duyệt, Thanh Hà vừa hưng phấn lại sợ hãi, sống lưng cọ lên thân mai, những cánh hoa mai đỏ và những bông tuyết trắng tinh từ trên ngọn cây rơi xuống, có hai cánh hoa đáp giữa môi nàng.

Hình ảnh này giống như sashimi cá nóc chấm mù tạt, một sự cám dỗ chết người, mãnh hổ lao ra khỏi lồng sắt gầm gừ rồi cắn xé, nó mặc kệ việc thịt cá nóc tươi ngon nhưng nếu không xử lý đúng cách sẽ thành kịch độc, vì vậy phải hết sức thận trọng khi ăn.

Nụ hôn mang theo hương mai này tới quá nhanh, tựa như gió lốc, Thanh Hà không thể rời khỏi vòng xoáy bão táp, nàng không kịp trốn, thậm chí não bộ cũng ngừng suy nghĩ, linh hồn mất khống chế, bị Vương Duyệt kéo đi, kéo đến bờ vực nguy hiểm.

Trong lòng có mãnh hổ, luôn ăn hoa hồng.

Từ trước đến nay, Vương Duyệt luôn giữ hình tượng an toàn, đáng tin cậy, Thanh Hà chưa từng nghĩ tới hắn còn có một mặt nguy hiểm như vậy.

Hàng ngày, Thanh Hà khiêu khích, thổ lộ vô cùng khí phách, nhưng thật ra nàng chẳng hiểu gì cả, là cái giẻ cùi tốt mã, đợi Vương Duyệt từ một quân tử khiêm tốn biến thân thành đại ma vương, thỏ trắng nhỏ biến thành sói xám chỉ trong giây lát. Thanh Hà sợ hãi, hoảng sợ, nàng chỉ dám nhìn lén, lợi dụng, chiếm chút lợi ích lẻ tẻ, nào dám nghĩ đến việc khiêu khích Vương Duyệt, cướp thẳng đi nụ hôn đầu của nàng.

Chiếm được chút lợi ích nhỏ thì thiệt thòi lớn, tục ngữ thật sự không lừa dối ta!

Hai cánh hoa mai đáng thương hóa thành bùn giữa môi răng, cũng không biết là ai nuốt xuống, chỉ còn lại mùi hương phảng phất.

Thanh Hà ngửi thấy sự nguy hiểm, muốn thoát khỏi nó, rồi lại bị Vương Duyệt kéo vào trầm mê, nàng không có cách nào từ chối người trong lòng, nàng đã từng trốn trong chăn gọi hắn là khanh khanh vô số lần.

Thoát ly gông cùm xiềng xích từ chiếc lồng sắt, Vương Duyệt như được giải phóng bản chất vốn có, để lộ ra mặt xâm lược, không còn kìm nén được h4m muốn, giống như trở về khi còn nhỏ, buổi tối trộm một viên kẹo, nằm trong chăn lén lút ăn vụng, muốn dừng mà không được, thậm chí còn chưa đã thèm, kẹo ngọt đã đến miệng, tuyệt đối không chịu buông tha.

“Thanh Hà!”

Một tiếng gọi phá vỡ điều cấm kỵ thầm lặng trong Hoa Lâm Viên đầy tuyết rơi cùng sự trầm mê cực hạn của nụ hôn đầu tiên.

Cuối cùng Vương Duyệt cũng buông Thanh Hà ra, môi Thanh Hà đỏ tươi ướt át.

Thanh Hà cảm thấy đôi môi có chút tê dại, bèn vươn đầu lưỡi li3m li3m.

Ánh mắt Vương Duyệt nhìn đăm đăm, dáng vẻ ngây ngốc, bắt đầu có tướng phu thê giống Thanh Hà.

“Thanh Hà, ngươi ở đâu?”

Đây là giọng của chị gái, công chúa Hà Đông.

Vương Duyệt chưa từng chán ghét công chúa Hà Đông đến thế! Hắn không muốn bị công chúa Hà Đông quấy rầy nên đã ôm Thanh Hà đến chỗ rừng mai um tùm phía Tây. Lúc này Thanh Hà thần hồn điên đảo, hai chân mềm nhũn, tùy ý để Vương Duyệt đưa đi.

Tuy nhiên, công chúa Hà Đông không chỉ tới một mình, bên cạnh nàng ta còn có vú nuôi Tôn Hội cao to, nàng ta có đôi chân ngắn nhỏ, nhưng Tôn Hội thì không.

Tôn Hội giống như một con chó săn, lần theo dấu chân hai người tìm tới đây, vườn mai tuy dày, nhưng lại không dễ ẩn nấp.

Vương Duyệt đành phải dừng bước chân, buông Thanh Hà ra, hành lễ với chị vợ tương lai: “Công chúa Hà Đông.”

Sau đó lại gật đầu chào hỏi Tôn Hội, người đang mặc y phục phụ nữ, trang điểm đậm: “Nhũ mẫu cũng đến à.”

Tôn Hội đã quen với điều đó từ lâu: “Hôm nay là sinh nhật mười bốn tuổi của Kỷ Khâu Tử Thế tử, công chúa đã sai người đưa lễ vật đến Vĩnh Khang lý.”

Vương Duyệt đáp: “Đa tạ công chúa Hà Đông.”

Nhìn thấy chị gái và cựu anh rể, Thanh Hà đột nhiên tỉnh táo lại: “Tỷ tỷ tìm ta có chuyện gì sao?”

Dạo gần đây công chúa Hà Đông lại béo lên, kết hợp với việc mặc nhiều y phục, thành ra dáng người vừa thấp vừa bé, tựa như một quả cầu tuyết lăn tròn giữa trời tuyết.

Công chúa Hà Đông kéo tay Thanh Hà: “Ta có chuyện muốn nói với Thanh Hà, các ngươi không cần đi theo.”

Hai vị công chúa rời đi, để lại Tôn Hội và Vương Duyệt, Tôn Hội có chút xấu hổ, không khỏi tìm chuyện để nói: “Hoa mai năm nay đẹp thật.”

Vương Duyệt nhốt con mãnh hổ trong lòng vào lồng sắt, lại khoác lên tấm da quân tử khiêm tốn: “Ta muốn chọn mấy cành mai cho Hoàng thượng Hoàng hậu cắm bình, nhũ mẫu có thể giúp ta cắt vài cành được không?”

Người chuẩn bị làm phò mã và phò mã cũ phân công hợp tác, mài đao soàn soạt tiến về phía cây mai.

Công chúa Hà Đông kéo Thanh Hà đi như một cơn gió: “Ngươi và Vương Duyệt đều đã mười bốn tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, nữ tử phải rụt rè, không thể ở cùng một chỗ với nam tử giống như khi còn nhỏ, ngươi phải biết rằng, nam tử ——”

Công chúa Hà Đông muốn nói lại thôi, Thanh Hà vẫn chưa xuất giá, không thể nói cho nàng quá nhiều: “Dù sao, sau này ngươi phải cẩn thận hơn.”

Thanh Hà có tật giật mình: “Vương Duyệt cũng không phải người khác.” Hắn sắp trở thành phò mã của ta rồi.

Công chúa Hà Đông trừng mắt: “Trên đời này không có con mèo nào không ăn cá, Vương Duyệt cũng vậy… haiz, hôm nay ngươi đánh son của nhà nào vậy? Môi đỏ như thế.”

Công chúa Hà Đông vừa nói, vừa chạm vào môi nàng: “Hả? Không có gì.”

Thanh Hà nói dối “Ta vừa ăn tuyết trên cánh hoa mai, vừa thơm vừa ngọt, miệng bị đông lạnh nên mới đỏ như vậy.” Nụ hôn kia thật ngọt ngào!

Công chúa Hà Đông rất dễ lừa, tấm tắc nói: “Đã là đại cô nương rồi, còn nghịch ngợm như vậy —— hôm nay ta tới tìm ngươi, bởi vì có chuyện muốn nói với Hoàng hậu, ngươi đi cùng ta.”

Thanh Hà cảm thấy kỳ lạ: “Hôm qua là lễ cập kê của ta, tỷ tỷ không cũng vào cung sao? Tại sao hôm qua không nói, nhất định phải chờ đến hôm nay trời đổ tuyết lớn mới vào cung?”

Hừ, còn cắt ngang nụ hôn đầu của ta.

Công chúa Hà Đông nói: “Hôm qua là ngày lành của ngươi, thọ tinh lớn nhất, ta không muốn quấy rầy ngươi, nên hôm nay mới tiến cung một chuyến.”

Thanh Hà khó hiểu: “Có chuyện gì vậy? Nhất định phải kéo ta theo sao?”

Công chúa Hà Đông ngập ngừng “Ta… ta đã phạm một sai lầm.”

Không có việc không đến điện Tam Bảo.

Thanh Hà có dự cảm không lành ngay tức thì, công chúa Hà Đông tính tình kiêu căng ngang ngược, hơn nữa lại bất hòa với mẫu hậu, trước giờ luôn gọi kế mẫu Dương Hiến Dung là Hoàng hậu chứ không phải mẫu hậu. Nếu chỉ là lỗi sai thông thường, công chúa Hà Đông sẽ không bận tâm đến Dương Hiến Dung, càng không chủ động nói cho Hoàng hậu.

Vậy nên, chắc hẳn công chúa Hà Đông đã gây ra họa lớn không giải quyết được, phạm phải sai lầm ngoài tầm kiểm soát, nên mới kéo nàng đến gặp Hoàng hậu để thú tội.

Công chúa Hà Đông muốn tìm một chỗ dựa, nếu Hoàng hậu tức giận mắng nàng ta, Thanh Hà sẽ giúp đỡ để Hoàng hậu bớt giận.

Thanh Hà sốt ruột, vội hỏi công chúa Hà Đông: “Rốt cuộc tỷ tỷ đã làm sai chuyện gì? Tỷ nói chi tiết cho ta biết, nói không chừng muội có thể ra chủ ý, giúp tỷ giải quyết vấn đề. Chuyện này truyền tới tai mẫu hậu, ta cũng tiện tìm lý do bảo vệ tỷ.”

Công chúa Hà Đông thở dài: “Ta phạm phải sai lầm mà mọi nữ tử trong thiên hạ đều mắc phải.”

Thanh Hà càng mờ mịt hơn “Là gì?”

Hai người đã tới cung Vị Ương, công chúa Hà Đông nắm chặt tay Thanh Hà: “Ta không biết nên nói với ngươi như thế nào, dù sao lát nữa ngươi cũng sẽ biết.”

Lúc này, Dương Hiến Dung vẫn đang thảo luận với Tào Thục về chi tiết mối hôn sự của Vương Duyệt và Thanh Hà. Công chúa Hà Đông muốn gặp Hoàng hậu, Phan Mỹ nhân không dám chậm trễ, vội vàng bẩm báo.

Dương Hiến Dung nhăn mày: “Công chúa Hà Đông còn kéo cả Thanh Hà theo ư? Vì sao?”

Phan Mỹ nhân nói: “Công chúa Hà Đông không nói gì, chỉ thấy sắc mặt công chúa Thanh Hà có vẻ hoang mang, dường như con bé cũng không biết chuyện.”

Mẹ kế khó làm, Tào Thục hiểu ý: “Ta đến thiên điện nghỉ ngơi, Hoàng hậu gặp mặt hai vị công chúa trước đi. “

Tào Thục lui xuống, Phan Mỹ nhân đưa Hà Đông và Thanh Hà tiến vào.

Trong điện chỉ có bốn người, công chúa Hà Đông căng thẳng nhìn than cháy trong đỉnh, nàng ta không nói gì, Dương Hiến Dung cũng không thúc giục.

Phan Mỹ nhân dâng trà và trái cây, công chúa Hà Đông uống một ngụm, buông ly xuống, lúc này mới lấy hết can đảm nói: “Có lẽ con mang thai rồi.”

Phụt!

Thanh Hà không đủ bình tĩnh, phun luôn trà trong miệng ra ngoài.

Không phải chị gái đã ly hôn từ lâu rồi sao? Tại sao lại mang thai?

Dương Hiến Dung từng trải qua năm lần phế rồi lại lập, lúc này, bàn tay nâng chén trà run lên, sau đó lại cố gắng trấn tĩnh, vững vàng đặt chén trà xuống bàn, hỏi: “Có lẽ… là ý gì?”

Công chúa Hà Đông đánh liều dù phải trả bất kỳ giá nào, nói: “Kinh nguyệt chậm từ tháng trước.”

Dương Hiến Dung nói: “Thỉnh thoảng nữ tử cũng sẽ như thế, hơi đứt quãng, có lẽ gần đây thân thể con có chút không thoải mái nên mới dừng kinh, trước tiên cứ tìm đại phu khám xem.”

Công chúa Hà Đông lắc đầu: “Con không dám, con sợ ngộ nhỡ đó là sự thật, tháng trước phụ hoàng từ Trường An trở về, cuối cùng cả gia đình cũng được đoàn tụ, con vui quá nên có uống thêm mấy chén. Sau khi uống rượu, cơ thể kiệt sức, gần đây con lại béo lên, nha hoàn không đỡ được, nhũ mẫu… Tôn Hội đã bế con lên giường.”

Dương Hiến Dung tức giận: “Giậu đổ bìm leo, không ngờ Tôn Hội lại vô sỉ như thế!”

Công chúa Hà Đông vội giải thích nói: “Không phải hắn, hắn không có, là con… Là con mượn rượu đẩy ngã Tôn Hội, lột bỏ xiêm y của hắn, ép buộc hắn.”

Dương Hiến Dung nói: “Tôn Hội là nam tử, thân thể khoẻ mạnh, con làm sao mà ép buộc được hắn? Rõ ràng hắn… lợi dụng lúc con say rượu, đầu óc không tỉnh táo ——”

“Con vẫn còn tỉnh táo.” Công chúa Hà Đông ngắt lời nói: “Con vẫn luôn biết mình đang làm gì, dù sao trước kia con và Tôn Hội cũng từng làm rất nhiều lần, ngựa quen đường cũ, mọi chuyện cứ thế diễn ra một cách tự nhiên. Con là nữ tử bình thường, hắn cũng là nam tử bình thường, lúc mới lăn lộn hắn cũng từ chối, nhưng con hôn hắn, nên hắn ——”

Kế tiếp, Phan Mỹ nhân bịt kín lỗ tai Thanh Hà, không cho nàng nghe. Phi lễ chớ nghe, đây là chuyện của người lớn, không nên dạy hư trẻ nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc