ĐẠI TẤN ĐẸP ĐẾN NHƯ VẬY (ĐỔI NỮ THÀNH PHƯỢNG)

Editor: Na

Beta: Hoàng Lan

Cá Koi lớn Thanh Hà vẫy đuôi cá, thuyền lật trong tích tắc.

Nàng ẩn mình dưới đáy nước, nhìn chiếc thuyền hoa lan hẹp dài như miếng sủi cảo chiên lật ngược trên mặt hồ. Vương Duyệt mặc áo vải thô màu xám ở ngay bên phải nàng, hồ nước trong vắt bao quanh hắn, giống như người ngọc được điêu khắc từ một khối ngọc bích.

Sao chàng có thể đẹp như vậy? Ở trong nước còn đẹp hơn ở đất liền, toàn bộ Lâu Hồ đều trở thành nền làm tôn lên nét đẹp của chàng, giống như… giống như mẹ ta.

Dưới làn nước trong veo mềm mại, dáng vẻ nam tính mạnh mẽ và khí chất của Vương Duyệt được làm dịu đi, khó phân nam nữ.

Thanh Hà nhìn đến ngây người, nghĩ thầm nếu hai ta hoán đổi giới tính, Vương Duyệt là con gái thì ta sẽ mặt dày theo đuổi chàng.

Thanh Hà đột nhiên hiểu tại sao cha kế Lưu Diệu bảo vệ mẹ mười tám năm cũng không quay đầu lại, không cưới ai khác ngoài bà. Bởi vì chỉ cần gặp được sắc đẹp khuynh nước khuynh thành này một lần sẽ giống như có một con voi xông thẳng vào lòng, lấp đầy khoảng trống trong tim, hoàn toàn không chứa thêm được ai khác.

Đổi thành ta, ta cũng sẽ biến thành một Lưu Diệu theo đuổi tới cùng.

Thanh Hà bơi về phía Vương Duyệt, Vương Duyệt cũng bơi tới chỗ Thanh Hà, hai người gặp nhau tronglàn nước dịu êm, Vương Duyệt nắm cánh tay nàng, đạp nước, hai người trồi lên mặt nước.

Một chuỗi bong bóng trong suốt bay lên, tô điểm cho Vương Duyệt vốn đã đẹp tuyệt nhân gian lại thêm một tầng nhan sắc khiến người ta mất trí. Thanh Hà bị sắc đẹp mê hoặc, khinh nhờn thần linh gì đó, cợt nhả thần tử, đùa giỡn thiếu niên đàng hoàng, tất cả những kiêng dè băn khoăn đó đều bốc hơi như bọt nước rồi tan biến, bản tính lộ rõ hoàn toàn.

Dưới sự thúc đẩy bởi tính chiếm hữu nguyên thủy nhất, Thanh Hà mở rộng đuôi cá bằng chiếc váy đỏ, tới gần Vương Duyệt, từ dưới lên trên, giống như con cá cắn câu hôn lên môi hắn.

Môi Vương Duyệt như lưỡi câu, sau khi Thanh Hà cắn lên, bị móc ngay lấy, lưỡi câu càng móc càng chặt, càng móc càng sâu, con cá hoàn toàn không thoát được.

Vương Duyệt câu cá, dùng sắc đẹp làm mồi để nhử người cắn câu, Thanh Hà không chịu nổi cám dỗ, quả nhiên cắn câu.

Mới ba tháng, Vương Duyệt còn tưởng phải mất ba năm, sau khi câu được nàng, hắn sẽ không bao giờ chịu thả.

Thanh Hà nhận được sự đáp lại của Vương Duyệt, đầu tiên là mừng như điên, sau đó là hoảng loạn, nàng vốn chỉ định lướt qua một cái rồi ngừng. Ném xuống giếng nước một cục đá và nghe thấy tiếng vọng, không ngờ cục đá bị đập vào, câu trả lời của miệng giếng chính là biến thành một dòng suối phun trào mãnh liệt, nước tuôn ào ào ra ngoài.

Trong đầu Thanh Hà đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng, trở lại quá khứ, nàng và Vương Duyệt trạc tuổi Vương Hi Chi, nàng muốn tự tay chơi pháo, nhưng Dương Hiến Dung nói quá nguy hiểm, không cho phép nàng chạm vào.

Có khó khăn gì cứ tìm Vương Duyệt. Nàng xin Vương Duyệt giúp đỡ, Vương Duyệt dẫn nàng tới bên bờ sông Lạc Thủy, bật lửa đốt một nén hương.

Nàng cầm nén hương, nơm nớp lo sợ đi về phía ngòi nổ màu xám, “Huynh che tai muội đi, muội sợ lắm.”

Tiểu Vương Duyệt mặt đầy ghét bỏ, “Muội sợ mà còn muốn đốt pháo?”

Tiểu Thanh Hà phồng mặt bánh bao: “Nhưng sợ thì chơi mới vui. Càng sợ chơi càng thích.”

“Được rồi, đốt đi.” Tiểu Vương Duyệt che tai nàng lại.

Nén hương trong tay Tiểu Thanh Hà được đốt ba lần mới dẫn được lửa đến ngòi nổ màu xám.

Nhưng dây pháo cũng không nổ tung quanh người, ngòi nổ kia cứ như con rắn lửa vẫn đang cháy, chạy thẳng đến mặt băng trên sông Lạc Thủy, còn chia thành chín con rắn lửa len lỏi đến giữa mặt băng.

Ầm!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên chín lần liên tiếp, chín chùm pháo hoa từ trên mặt băng bay lên trời, nổ tung trên bầu trời Lạc Thủy, rực rỡ chói mắt, chiếu rọi thế giới băng tuyết Lạc Dương.

Từ nhỏ đến lớn, gương mặt đơn thuần ngoan ngoãn của Vương Duyệt luôn có thể đánh lừa mọi người. Bề ngoài hắn tuân theo khuôn phép, thanh tâm quả dục gần như sắp thành tiên, nhưng thật ra còn biết chơi hơn bất kỳ ai. Thanh Hà chỉ đốt dây pháo, Vương Duyệt lại có thể chơi “Cửu long thăng thiên*” trên mặt băng Lạc Thủy để tạo bất ngờ cho Thanh Hà.

* Cửu long thăng thiên: chín con rồng bay lên trời

Xong việc, Dương Hiến Dung sợ tới mức mặt mày tái mét, muốn cấm túc Thanh Hà, Vương Duyệt đứng ra nói là hắn làm, nhưng không có một ai tin lời hắn, đều cảm thấy hắn “gánh tội thay” cho Thanh Hà mà thôi.

Vạch trần những ký ức đã phủ đầy bụi bặm từ khi còn nhỏ, ký ức về hôm cập kê vào mùa đông năm mười bốn tuổi trở nên rõ ràng tức khắc, đó là ở vườn mai Hoa Lâm Viên, nàng nói với Vương Duyệt rằng ta chỉ muốn có một phò mã như chàng, hai mắt Vương Duyệt sáng kinh người, giống như chùm pháo hoa bay lên trời trên mặt băng Lạc Thủy khi còn nhỏ.

Sau đó, nàng bị Vương Duyệt đè trên cây mai hôn… Đây là nụ hôn đầu tiên của nàng.

Lần nào cũng như vậy, Thanh Hà chỉ nghịch lửa, Vương Duyệt luôn có thể đổ dầu vào lửa tạo thành đám cháy lớn, có tia lửa lan ra tứ phía.

Dưới đáy Lâu Hồ cũng là vậy, Thanh Hà vừa hoảng vừa loạn, lúc muốn thoát khỏi, nàng đã là cá đã mắc câu, không chạy đi đâu được.

Vương Duyệt không biết Thanh Hà đã nhớ lại chuyện cũ hay là yêu hắn một lần nữa, nhưng không sao, cá đã đưa đến tận miệng, ai quan tâm nàng là tự chui đầu vào lưới hay bị sắc đẹp dụ dỗ cắn câu, đạo lý cá đã đến miệng tuyệt đối không buông ra.

Vương Duyệt hôn Thanh Hà, tay phải ôm eo nàng làm con cá không tài nào chạy trốn, tay trái huơ trong nước biếc, hai người chậm rãi xoay tròn trong làn sóng dịu nhẹ rồi trồi lên mặt hồ.

Thuyền hoa lan như miếng sủi cảo chiên lật úp trên mặt hồ, đáy thuyền hướng lên trên, phần giữa khoang thuyền có không khí, Vương Duyệt ôm Thanh Hà nhô đầu lên trong khoang thuyền hoa lan, lưỡi câu móc chặt miệng cá cảnh, mặc cho nàng quẫy đuôi cá cũng không thể thoát khỏi, chỉ có thể hít thở bằng mũi.

Vương Duyệt tuyệt đối không thả, hắn đã đợi một năm ba tháng bảy ngày, tựa như kẻ lang thang đi một mình giữa sa mạc thấy được ốc đảo.

Tiếng hít thở dồn dập của hai người quanh quẩn trong khoang thuyền nhỏ hẹp, ánh sáng trong khoang lờ mờ, bóng nước lăn tăn, nhiệt độ chợt tăng cao, hai người tình ý miên man mê loạn.

Chỗ Vương Duyệt tìm được quá tuyệt vời, dưới sự bao bọc của thuyền hoa lan, hắn có thể liều lĩnh hôn Thanh Hà, còn có thể tự do hít thở, chỉ cần đạp nước liên tục để duy trì trạng thái nổi.

Thanh Hà có thể xem như biết Vương Duyệt chính là viên bánh trôi nhân vừng đen, bên ngoài trắng nõn tròn xoe, phúc hậu và vô hại, thơm ngon hấp dẫn, nhưng cắt ra một cái thì bên trong bụng dạ toàn là đen tối.

Ngay lúc Vương Duyệt và Thanh Hà muốn ở trong khoang thuyền hôn lâu đến mức dài như đất trời, Vương Điềm phe phẩy chèo thuyền hái sen tới đây, hắn nhìn thấy con thuyền bị lật úp ở đằng xa, anh cả và công chúa rơi xuống nước. Tuy biết anh cả và công chúa đều biết bơi nhưng để đề phòng vạn nhất, Vương Điềm vẫn khua hai mái chèo tiến lên.

Đi tới chỗ mặt hồ xảy ra chuyện, Vương Điềm hoảng sợ tức thì: Anh cả và công chúa đâu? Cũng không thấy ngoi lên khỏi mặt nước!

Vương Điềm nhảy tõm xuống nước, mở mắt ở trong nước, làn váy lụa đỏ rực của công chúa Thanh Hà cực kỳ bắt mắt trong làn nước biếc xanh, hắn còn thấy áo bào xám của anh cả và làn váy đỏ đan chéo vào nhau, hai người đều đang đạp nước, nhưng con thuyền bị lật úp gắn chặt vào đáy nước làm người không ra được.

Vương Điềm vội vàng bơi tới, tiến hành cứu viện, đẩy thuyền hoa lan bị lật úp ra.

Ánh sáng mạnh chiếu vào hai mắt, Vương Duyệt buông Thanh Hà ra ngay lúc thuyền hoa lan trôi đi, Vương Điềm bò lên thuyền, chìa tay về phía hai người, “Công chúa điện hạ, Đại ca, hai người mau lên đây.”

Vương Duyệt: Tại sao ta phải có em trai?

Thanh Hà: Tại sao Vương Duyệt phải có em trai?

Tác giả Mộ Lan Chu: Công chùa à, thật ra Vương Điềm là em trai cùng cha khác mẹ của cô.

Vương Duyệt nắm tay Vương Điềm lên thuyền trước, Vương Điềm còn muốn kéo Thanh Hà dưới nước thì bị anh cả khẽ đẩy ra, còn đánh giá cổ áo mở rộng từ ngực đến trên rốn của hắn, “Quần áo đệ xộc xệch, còn ra thể thống gì nữa.”

Thanh Hà cũng chỉ mới nhìn lưng ta, còn chú em đã lộ hơn nửa ngực ra rồi!

Vương Duyệt lật mặt như lật sách, giống như người vừa mới hôn nồng nhiệt cháy bỏng trong khoang thuyền không phải là hắn, chỉ cho phép mình phóng hỏa, chứ không cho phép em trai đốt đèn.

“À.” Vương Điềm vội vàng kéo cổ áo rộng thành hình chữ V đến trên cổ.

Lúc Vương Điềm kéo quần áo, Vương Duyệt đã kéo Thanh Hà lên thuyền hái sen. Cả người Thanh Hà ướt đẫm, môi hơi sưng lên, giống một quả anh đào đỏ mọng tươi đẹp ướt át. Vương Duyệt dùng cơ thể che kín Thanh Hà, ngăn cản tầm mắt Vương Điềm, nhưng cả người Vương Duyệt cũng ướt đẫm, quần áo dính sát vào người, eo hắn thậm chí còn nhỏ hơn eo Thanh Hà một chút, hoàn toàn không che chắn được.

Gần đây Thanh Hà béo lên.

Vương Duyệt xoay người hỏi em trai: “Đệ biết bơi khá ổn, có thể tự bơi vào bờ không? “

Vương Điềm sinh sống ở Giang Nam năm năm, bơi tốt hơn anh cả một chút, nói: “Có thể.”

Vương Duyệt chỉ vào hồ nước, “Đệ đi xuống tự bơi đi. Bộ dạng này của đệ bị công chúa nhìn thấy sẽ không hay.”

Vương Điềm đánh giá bản thân, đầu tóc rối bù, cổ áo mở toang, đúng là quá lẳng lơ, lại đánh giá anh cả: Đại ca, cả người huynh ướt sũng, dáng vẻ bây giờ của hai huynh đệ ta có gì khác nhau sao?

Đối với người em trai đã cắt ngang chuyện tốt của mình, Vương Duyệt lục thân không nhận còn cố tình gây sự, “Cứ quyết định vậy đi, đệ bơi về.”

Từ nhỏ đến lớn, Vương Điềm không bao giờ làm trái lời anh cả, hắn bái Thanh Hà một cái, “Vi thần cáo lui.”

Vương Điềm nhảy xuống hồ, Vương Duyệt đung đưa thuyền, chở Thanh Hà mặt như lửa đốt đi về đình trúc giữa hồ.

Bình luận

Truyện đang đọc