Editor: Tiểu Phong Hoa
Beta: Thanh Du
*****
Lòng tôi có đôi chút kinh ngạc, nhưng
cũng đoán được một số khả năng. Trong số những người thoát ra từ Lỗ
Vương Cung, Đại Khuê đã chết, chú Ba thì mất tích, Phan Tử vẫn đang hôn
mê, Muộn Du Bình sống chết chưa rõ, chỉ còn có tôi cùng Bàn Tử. Tổ chức
này coi trọng bản lĩnh đã chuẩn bị kỹ càng, tôi đoán chắc lựa chọn hàng
đầu của họ là Bàn Tử, tôi may ra chỉ là phương án bổ sung mà thôi.
Thuyền vào bến cũng không giảm tốc độ,
tên Bàn Tử kia mới vài ngày không gặp thôi đã béo lên rồi, được cái thân thủ vẫn nhanh nhẹn như cũ Hắn theo đám người kia nhún mình nhảy phốc
lên thuyền, chạy một quãng mới đưa mắt nhìn tôi, hớn hở cười lớn: “Đồng
chí, cậu cũng ở đây luôn hả, xem ra uy tín của A Ninh tiểu thư nhà chúng ta cũng không vừa!”
Cô gái kia
miễn cưỡng nở với hắn một nụ cười méo xệch, xem ra bọn họ quen nhau đã
lâu. Thái độ của tôi đối với Bàn Tử vẫn luôn trong tình trạng giằng co
khen chê lẫn lộn, hắn đã đến đây rồi, tôi cũng không biết nên vui hay
nên buồn nữa. Nhưng cứ nhớ lại những việc hắn từng làm trong Lỗ Vương
Cung, mấy lần hại tôi suýt chết thảm, tôi lại thấy đau đầu.
Hắn đem hành lý lẳng một phát lên sàn
thuyền, đến đứng đối diện trước mặt chúng tôi, vừa đấm lưng bồm bộp vừa
nói: “Đuổi tôi chạy đến cong cả đuôi, mẹ kiếp, cô cậu làm gì mà thúc
giục khiếp thế! Đúng rồi, đã tìm được nơi đó chưa?”
Cô gái tên A Ninh lắc đầu: “Chỉ còn lại duy nhất một địa điểm, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là chỗ đó.”
Bàn Tử nói: “Cho mấy người biết, Bàn gia
tôi ấy mà, ba cái thứ Tầm long điểm huyệt với Tham huyệt định vị là mù
tịt hết. Mấy người tìm được rồi thì báo lại cho tôi một tiếng, còn không tìm được cũng đừng có trách tôi. Tiền tôi vẫn thu như thường, quy tắc
giang hồ, Nam phái cô cậu cũng nên nhập gia tùy tục đi!”
A Ninh đau đầu thở dài: “Tôi biết anh dốt mấy thứ đó nên cũng sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Cụ thể, việc định vị sẽ do
ngài Ngô phụ trách.”
Tâm trạng tôi đang tương đối thoải mái,
vừa nghe câu này chợt cảm thấy tai ù đi. Tôi phụ trách? Phụ trách kiểu
gì? Tôi ngay đến cả một xẻng cũng chưa từng đào, vội lên tiếng: “Tôi phụ trách? Không phải các cô đã biết hải đấu kia ở chỗ nào rồi sao?”
Cô nói: “Mới chỉ áng chừng được vị trí
đại khái thôi, tìm được đạo động vẫn là tốt nhất. Nếu chẳng may tìm
không thấy thì phải nhờ anh định vị trên thực tế và phán đoán hình dạng
của địa cung rồi. Trong tay chúng tôi chỉ có một mớ tư liệu cũ nát, làm
sao thay thế được kinh nghiệm của thổ phu tử? Chú Ba của anh cũng cáo
già thật, những tài liệu đó chẳng lưu lại cho chúng tôi tờ nào.”
Lưng tôi đổ đầy mồ hôi, xem ra tối nay
đừng hòng ngủ, phải nằm mà liệu liệu nhớ lại những thứ ngày trước ông
nội dạy cho, bằng không tới nơi rồi sẽ làm trò cười cho thiên hạ mất!
Hạ xẻng thì không thành vấn đề, dưới đáy
biển có chậm chạp chút ít hoặc sai lầm gì đều có thể đổ thừa cho nước
biển, thổ phu tử chứ có phải hải phu tử đâu, lĩnh vực này chắc chắn
không thuộc phạm trù chuyên ngành của tôi. Nhưng muốn tôi định vị địa
cung thì đúng là gay to, may thay tôi không có nhiều kinh nghiệm thực
tiễn nhưng vẫn còn biết chút lý thuyết.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, tâm trạng căng thẳng khi nãy cũng dần lắng lại, bụng bảo dạ thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng(1), đến lúc đó nếu quả thực thấy không ổn thì cứ phán bừa là địa cung đó rất kỳ quái là được rồi.
Bàn Tử nhìn tôi, nói: “Vậy là tốt, tất cả đã sẵn sàng! Nhưng hiếm khi có dịp đến Tây Sa, tối nay chúng ta hãy
đánh chén một bữa no say mà bồi dưỡng sức lực, đổ đấu cũng là lao động
tay chân đấy!” Dứt lời huỳnh huỵch chạy đi tìm lái thuyền, xách lão lên
mà hỏi trên thuyền có hải sản gì không.
A Ninh hình như không muốn ăn, chỉ đứng
một bên không nói năng gì. Nhưng tôi đang lúc đói bụng, vừa nghe có hải
sản nước miếng đã biểu tình trong miệng, cũng chạy tới xem.
Ở Tây Sa rất nhiều cá thu, cá lao và cá
mú. Người ta nói biển Tây Sa một nửa là nước, một nửa là cá, cho nên
thuyền đánh cá ra khơi rất hiếm khi tay trắng trở về. Ðến mùa du lịch,
câu cá ở Tây Sa cũng là một thú vui. Bàn Tử gào la thúc ép ghê quá, ông
lái thuyền đành miễn cưỡng lấy trong hầm cá ra một con cá thu to tướng
đưa cho người làm: “Chặt đầu nó rồi bỏ vào nồi mà nấu.”
Bàn Tử không biết chuyện vừa xảy ra, thấy vẻ mặt đưa đám của ông lái thuyền thì cực kỳ khó chịu, quát: “Mẹ kiếp,
có phải ông đây ăn quịt đâu, cũng đếch phải cướp của ngươi!”
Bực bội gì thì bực bội, nhưng đến lúc nồi cá bưng tới, hương vị khỏi phải nói, cảm giác thèm thuồng của tôi cũng
theo đó mà dâng lên tận cổ. Trước kia sống nơi thành thị, chưa bao giờ
nghĩ tới có ngày mình lại được ăn những thứ như vậy. Bàn Tử ánh mắt như
thôi miên, nồi đặt chưa vững hắn đã phóng đũa gắp ngay một miếng da cá
còn nóng hổi tống vào miệng, nóng đến mức rớt cả nước mắt.
Uy lực của cái nồi thơm phức này thật sự
rất lớn, không biết có phải vì tất cả đều đói gần chết hay không mà ai
ai cũng vây lấy nó, ngay cả Trương hói đang ngủ dưới kho cũng phải mò
lên, nghe thấy thế cũng góp lời: “Tây Sa hay thật, tha hồ nấu cá cả đời
ăn chẳng hết.”
Bàn Tử kéo gã ra mắng mỏ: “Nịnh hót vừa
phải thôi , ông ấy, con mẹ nó đừng có phun nước miếng rào rào như thế,
không thấy ghê muốn chết sao?!”
Trương hói thấy Bàn Tử lạ mặt, liền chìa tay ra bắt tay hắn: “A, người mới, xin hỏi nên xưng hô thế nào?”
Bàn Tử bụng dạ vốn thẳng như ruột ngựa, liếc gã một cái, quay sang hỏi A Ninh: “Cái lão hói đầu này là ai thế?”
Trương hói vừa nghe sắc mặt lập tức đen lại, cố gắng lịch thiệp: “Xin gọi tôi là ngài Trương, hoặc giáo sư Trương được không?”
Bàn Tử không thèm để ý đến gã, A Ninh
thấy không khí căng thẳng mới đứng ra lên tiếng: “Quên chưa giới thiệu
cho các anh, vị này là giáo sư Trương, một trong những cố vấn của chúng
ta lần này.”
Bàn Tử nghe hai tiếng giáo sư, cũng không dám thất thố, vội nắm tay Trương hói mà nói: “Ấy, thật xin lỗi, tôi
không nhìn ra ngài lại là một nhà trí thức. Tôi họ Vương, chỉ là một kẻ
thô lỗ bình thường, ngày thường quen thẳng tính, mong ngài đừng để
bụng.”
Trương hói nghe thế bất đắc dĩ nhếch mép
nở nụ cười: “Trí thức hay người thường cũng là người cả thôi, chẳng phải trí thức cũng từ người bình thường mà ra hay sao? Phân công bất đồng,
phân công bất đồng(2).”
Bàn Tử nghe mà đực mặt ra không hiểu,
đành phải cười xòa. Trương hói không nhận ra, hỏi tiếp: “Ngài Vương đang làm công việc gì vậy?”
Bàn Tử ngây người, cảm thấy khó chịu,
nhưng cũng không thể tỏ ra quá thô lỗ trước mặt một bậc trí thức, đành
đáp: “Cái này…nói nôm na thì tôi làm việc dưới lòng đất.”
Trương hói không khỏi kính nể: “Hóa ra là một chiến sĩ công an, thất kính, thất kính(3).”
Tôi ngồi nghe cứ phải bấm bụng nhịn cười, con mẹ nó, lão Trương hói này lải nhải cũng lắm thật. Bàn Tử thấy tôi
cười, mới hung hãn trừng mắt liếc xéo một cái, nói với Trương hói:
“Chuyện này nói sau cũng được, tới đây ăn mấy miếng đi đã.” Dứt lời liền hô hào mọi người nâng đũa.
Tôi cũng không để ý đến họ nữa, nhấc đũa
lên ăn. Mẹ kiếp, mùi vị đúng là hảo hạng, mồm còn chưa nuốt hết miếng
thứ nhất, tôi đã gắp đến miếng thứ hai.
Bàn Tử ăn một hồi, ợ lên sung sướng rồi
lại đòi uống rượu. A Ninh nói: “Đây là thuyền ngư dân đi đánh cá, đào
đâu ra rượu cho anh?” Bàn Tử không tin, phi ngay xuống dưới khoang
thuyền lục lọi một hồi, cười toe toét ôm vò rượu lên. Ông lái thuyền
thấy thế thì sợ đến run người, luôn mồm giải thích đây là rượu cống cho
Long Vương, nói xong chạy tới muốn đoạt lại.
Bàn Tử tức điên người: “Ông lảm nhảm
nhiều quá ta không nghe đâu, cái thứ rượu vớ vẩn này của ông, Long Vương nếm thử đảm bảo đánh cho thuyền đắm luôn chứ chẳng chơi!” Nói xong lôi
trong túi ra một bình rượu xái, vứt cho ông lái thuyền: “Cầm lấy, cho
Long Vương thay đổi khẩu vị chút đi! Đây gọi là trao đổi văn hóa rượu
Bắc Nam, nhìn thấy không, là rượu xái Hồng Tinh đấy, là đồ thượng hạng.
Mẹ kiếp, ông đúng là có mắt như mù!”
Ông lái thuyền đứng ngây như phỗng không
biết phải làm sao. Bàn Tử cứ coi như lão đã đáp ứng, xé niêm phong chia
cho chúng tôi. Rượu này đúng là tuyệt, là rượu dừa hảo hạng của thị trấn Lê Miêu. Chúng tôi nốc lấy nốc để một trận như gió táp mưa sa, mãi đến
lúc trăng lên đỉnh mới thôi.
Bàn Tử uống ngụm rượu cuối cùng, bụng đã
no, vỗ đùi ngồi thẳng lưng: “Các vị, ăn uống no say rồi, cũng nên nói
chuyện nghiêm túc một chút.”