ĐẠO MỘ BÚT KÝ

Hoắc Tú Tú bị bất ngờ nhẹ:

“Anh biết chuyện này?”

Muộn Du Bình lắc đầu, tựa vào góc tường nhìn hình ảnh ẩn hiện của dây thường xuân bên ngoài cửa sổ, ánh trăng loang lổ chiếu lên khuôn mặt anh, nhìn vô cùng nhợt nhạt.

“Vậy sao anh biết bọn họ không làm vì tiền?” Tú Tú hỏi.

Muộn Du Bình thản nhiên nói:

“Lịch sử tất yếu.”

Hoắc Tú Tú nhìn tôi một cái, đại khái là không quen với thái độ kia của Muộn Du Bình, thật ra thì tôi muốn nói anh ta chịu nói chuyện với cô thì coi như là cũng còn nể chút mặt mũi. Vừa rồi Muộn Du Bình chỉ tựa đầu ngồi đó, tôi còn tưởng là anh ta không hề nghe chút gì cả.

Có điều tôi hiểu được ý của Muộn Du Bình, số lượng tiền chắc rất nhiều, tiếp tục tăng lên cũng không có ý nghĩa gì cả, nếu là một cuộc đổ đấu lớn nhất lịch sử, động cơ vẫn chỉ vì tiền thì coi như đi chuyến đó cũng thực đau lòng, cơ bản trên đời có nhiều thứ so với tiền vẫn có giá trị hơn nhiều. Không phải trong truyền thuyết xa xưa có hai ông chủ vì cướp đoạt đất đai của nhau mà quật cả mộ của tổ tiên đối phương lên sao?

Tất yếu lịch sử, âm mưu lớn nhất trên thế giới, cuộc chiến tranh lớn nhất, tất cả những thứ lớn nhất đều có một chữ “tất yếu” đi kèm phía sau. Chỉ là không hiều vì sao anh ta lại đột nhiên cảm khái như vậy.

Tôi giải thích qua cho Tú Tú hiểu, cô ấy ngẫm nghĩ một lát:

“Con trai các anh đối với những thứ này có vẻ như là nhạy cảm hơn con gái bọn em, trẻ con bọn em đối với cái gì gọi là tất yếu lịch sử thì gần như chẳng có chút cảm giác gì.”

Tôi bảo cô ấy tiếp tục kể, đừng kéo dài thời gian. Tú Tú nhấm một hớp rượu trắng, tiếp tục nói.

Kim Vạn Đường tham dự cuộc “giao dịch lớn nhất trong lịch sử”, vì với năng lực của lão vào thời điểm đó, với sự giáo dục hỗn tạp trong thành Bắc Kinh thì lão được cho là người nổi tiếng tinh tường và thông suốt mọi sự. Từ bao thuốc lá Hắc Đức Môn cho tới cái yếm của phụ nữ không cái gì lão không biết, nghe nói cha lão sáu tuổi đã tiếp quản cửa hàng, mười bảy tuổi đã giàu sụ, sau giải phóng làm công nhân cho một xưởng bồi tranh, tới tận lúc chết cũng không để lại cho lão bất cứ cái gì, nhưng trong cuộc sống hằng ngày có vô số việc từ nhỏ tới lớn cha lão đều cố gắng đem hết những kinh nghiệm giám định thi họa ngọc thạch, tranh thêu đồ đồng, tất cả truyền dạy lại cho lão. Như lão nói là lão đã phải mất tới nửa đời để có thể đạt được trình độ chơi đồ cổ đó.

Vì thế nên vào đầu những năm sáu mươi thế kỷ trước, lão được người ta đưa vào Lưu Ly xưởng thăm thú, lão lập tức nhận ra cái tiêu điều bên ngoài mặt tiền kia chỉ là kế giăng lưới bắt chim cửa lõa hồ đồng, thực chất bên trong này tất cả đều là bảo bối.

Vì thế nên dựa vào đôi mắt tinh đời và hai khoản tiền để lập nghiệp, Kim Vạn Đường bắt đầu thu mua sách cổ, hai khoản biến thành ba khoản, ba khoản kiếm ra năm khoản, trong hai năm, không ngờ rằng lão có thể xây dựng lại cái xưởng tiêu điều chỉ bằng một quyển sách cổ, làm lên gia tài vạn tệ, khả năng thu thập sách cổ của lão cũng tiến nhập tới trình độ tuyệt hảo.

Đương nhiên là lão chỉ kiểm tiền, “tham gia kinh doanh”- tức là phải có phòng đầu cơ, cũng may Kim Vạn Đường thừa kế được tính cách vô cùng cẩn trọng của cha mình, biết dừng lại đúng lúc, gia tài vạn tệ của lão may mà không bị người phát hiện.

Nhưng làm ăn không chỉ có như vậy, dư luận lan truyền, bạn bè ngoại quốc tìm tới, bắt đầu cơ cấu lại nội bộ, sở nghiên cứu của trường đại học mời lão tới để giám định và đánh giá, thời điểm đó thực vô cùng náo nhiệt. Cuộc đại giao thương kia xuất phát từ chính thời kỳ đỉnh cao của lão.

Mở đầu là Hoắc gia, lúc đó Hoắc gia và lão răng vàng có một thời gian hợp tác với nhau nên lão cũng không nghĩ có bất kỳ điều khác thường nào, ngay lập tức vui vẻ đáp ứng.

Theo dòng hồi tưởng, lão nói với Hoắc Tú Tú, lão dự là toàn bộ những người có liên quan tới cuộc “giao thương” đó vượt quá hai trăm mạng, còn có thêm những người không trực tiếp tham gia nữa, ví như những người thu thập tư liệu, mua sắm trang bị, con số có thể lên tới cả nghìn người. Vào thời điểm đó muốn chuẩn bị một số trang bị cần vô số những mối quan hệ.

Nhưng những thứ đó đều không đáng để mang ra bàn tính trong cuộc giao dịch, điều khiến cho Kim Vạn Đường cho rằng cuộc giao dịch lần này có một nguyên nhân vô cùng đặc biệt là bởi người đứng đầu cuộc doanh thương này không hề tầm thường, đây không phải một cuộc mua bán trong nội bộ một gia tộc, người tham dự rất nhiều, nghe đây có tới chín người.

Tôi nghe tới đó, trong lòng chợt động. Hoắc Tú Tú lại diễn thuyết hay hơn cả người thường, nói xong thì dừng một lúc, làm ra vẻ “anh nghĩ ra ai chưa”.

Tôi vuốt cằm, nói: “Không phải chứ?”

Tú Tú đáp: “Ban đầu em cũng không tin, nhưng đó là sự thật.”

Chín người, trong đầu tôi liền nghĩ ngay tới lão Cửu Môn, nhưng lão Cửu Môn không phải một tổ chức, đó chỉ là những người được giang hồ đặt danh hiệu, không ai có liên hệ gì cả, cũng chẳng phụ thuộc vào một công ty chủ thầu. Vì thế khi nghĩ là bọn họ cùng bắt tay vào làm một công việc khả năng gần như bằng không.

Đơn cử một ví dụ, Phật tổ Như Lai, Ngọc hoàng đại đế, chúa cứu thế Jesus được xưng tụng là lãnh tụ tam đại tôn giáo, nhưng ba người bọn họ đều từ những phả hệ riêng. Như Lai phật tổ tập hợp Quan thế âm bồ tát cùng mười tám vị la hán đi đánh nhau như vậy nói chung là hợp lý. Nhưng để Như Lai, Ngọc hoàng và Jesus kết hợp lại thành một đội quân để đi đánh nhau, hẳn là chuyện không bao giờ xảy ra.

Nhưng tôi lại xét tới một khả năng cực đoan nhất, là trong thời kỳ đó dù là rất nhỏ nhưng tuyệt đối có thể xảy ra. Đó chính là: có một thế lực bên ngoài cực mạnh đã can thiệp vào chuyện này.

Kiểu như là tại quân đội Hương Cảng (Hong Kong) năm xưa xuất hiện tứ đại danh sĩ vô cùng nổi tiếng. Vì thế khi có người quy tụ được bọn họ lại, kết quả là bốn người bọn họ ai cũng có cái đặc sắc riêng, hơn nữa đều là đào hát, cả bốn bước lên sân khấu hát loạn một lúc hứng được bao nhiêu trứng. Có lẽ thực sự có một người, nghe danh lão Cửu Môn vô cùng lợi hại nên cho triệu tập lại.

Có điều là lão Cửu Môn năm đó tứ tán khắp nơi, thậm chí có người còn lưu lạc, tục ngữ có câu, quan lớn không quản được khất cái (người ăn xin), người kia nếu muốn triệu tập được đủ, e là vẫn sẽ có người không thể tới.

Hoắc Tú Tú gật đầu nói: “Em nghe tới đó thì vô cùng giật mình, trên giang hồ không có bất kỳ người nào có cơ hội biết được, tiếng tăm lừng lẫy nhưng Cửu Môn đề đốc tại TS cũng tranh chấp không ngừng, nhưng sự thật là đã từng diễn ra một sự kiện liên thủ vô tiền khoáng hậu như vậy. Em cũng đồng ý với phân tích của anh, chắc chắn là có một thế lực từ bên ngoài đứng ra quy hợp bọn họ lại, nếu không không có chuyện tự nhiên lại xuất hiện một cục diện cổ quái như vậy. Có điều là anh nói nghi vấn không thể thành lập, vì thế lực bên ngoài kia, trong nội bộ lão Cửu Môn hẳn phải có một người phát ngôn, người đó làm nhiệm vụ gắp lạt ma. Chỉ là em không biết, người gắp lạt ma đó có tài năng gì mà khiến cho từng ấy bá vương có thể cam tâm tình nguyện trở thành người bị gắp, ngoan ngoãn ngồi vào cùng nhau hợp tác?”

Tôi thầm nghĩ giờ thì không thể kiểm chứng được nữa, nhưng vào những năm sáu mươi trong lão Cửu Môn thực sự từng xuất hiện một người có đủ tư cách đó. Người đó chình là: Đại Phật Gia.

Tôi không biết Đại Phật Gia giờ còn tại thế hay không, vì người đó so với những thành viên còn lại thì vai vế thấp hơn, nếu không phải là Đại Phật Gia, thì cũng có khi là hậu duệ của Đại Phật Gia.

Tôi cảm thấy có chút không ổn, ông nội không hề nói cho tôi nghe chuyện này, cùng với đó thì trên bút ký của mình ông cũng không ghi lại điều gì. Xem ra, chuyện này ông không muốn cho bất kỳ kẻ nào biết. Thậm chí ngay chính bản thân ông cũng không buồn nhớ lại. Chẳng lẽ chuyện này mới là nguyên nhân chính?

Có điều là vì người trong lão Cửu Môn có thân phận khác biệt, nên sau giải phóng liền nảy sinh bất đồng rất lớn, lớp người sau sớm thành danh, như ông nội tôi, hay Hoắc bà bà đều đang ở thời kỳ tráng niên, vì quân giải phóng đánh cùng diệt tận, hoàn cảnh của mọi người cũng không giống nhau, ngay thời điểm đó Hắc bối lão Lục là khất cái, có vài người thì tuổi cao sức yếu, không thích hợp với việc lặn lội đường xa, đời tiếp theo liền lên thay thế, vì vậy tôi có thể đoán được là đội ngũ năm đó lai lịch và thể lực đều rất chênh lệch nên khi thực hiện hẳn là đã gây ra đại họa.

Đó là vào khoảng năm giữa 1962 và 1963, một đội khổng lồ đã lặng lẽ tiến vào trong vùng núi Tứ Xuyên, Kim Vạn Đường rời khỏi thành Bắc Kinh mà trong lòng thấp thỏm lo âu, trong đoàn người ngựa đó có già có trẻ, có đủ loại người đợi thời cơ, lão Cửu Môn chia bè kết phái, ranh giới phân minh.

Bình luận

Truyện đang đọc