Editor: Cơm Nắm Nướng Chảo
Beta: Thanh Du
~0O0~
*Lời beta* ban đầu ham hố thuần Việt,
Ctrl + R cả chương từ Muộn Du Bình thành Hũ Nút xong mới bắt đầu beta,
nhưng chính mình đọc cũng thấy thốn thốn, đến chữ Hũ Nút thứ 4, 5 gì đấy thì hết chịu nổi. Không muốn tẩu hỏa nhập ma thêm nữa nên mình sẽ trả
lại tên cho anh ~~~ Thật sự rất khâm phục định lực cao siêu của BTV BV
khi đọc cả quyển truyện dài 700 trang với “Bình Kín Miệng” đập vào mắt
liên tục “thắp nhang, vái*
Ê-đuyếch-tờ: Cô dở òm, đang vui mà
cắt cái xoẹt, sao không để thêm mấy bữa nữa cho náo nhiệt =”)))))) Tui
thấy cái tên Hũ Nút còn hot hơn cả H văn, bữa giờ câu được cả đống comm
kìa =”)))))))
~0O0~
Tay đầu trọc bố trí cho chúng tôi đi theo tuyến đường du lịch, trước
hết xuất phát từ TS đến Sơn Hải Quan, sau đó đổi tàu đi Đôn Hóa,
cả hành trình đều ngồi tàu hỏa, tổng cộng mất khoảng hai ngày đường,
vượt qua gần ba ngàn cây số. Trong khoảng thời gian này chúng tôi chẳng
có việc gì để làm, chỉ biết giết thì giờ bằng một cái điện thoại di động và vài tờ tạp chí.
Tôi đưa chi phiếu bán viên Ngư nhãn thạch kia cho Bàn Tử, hắn liền
nhìn tôi bằng con mắt hồ hởi. Thấy tâm trạng hắn khá tốt, tôi bèn vụng
trộm hỏi xem vì sao hắn lại tới nơi này.
Bàn Tử bèn đáp, dấn thân vào cái nghiệp này rồi, có một số vụ không
tụ tập nhau lại thì không thể làm được. Tỷ như có những đấu lớn nằm tít
trong rừng xanh núi đỏ, một mình anh tuyệt đối xử lý không xong. Thứ
nhất phải mang quá nhiều trang bị cần thiết, mỗi người có mỗi một cái
lưng, cõng làm sao cho xuể. Thứ hai, hàng tốt nếu quá nhiều, anh một
thân một mình cũng chẳng khuân hết được ra. Mà kết cấu trong những cổ mộ kiểu này thường cực kỳ hiểm ác, đổ một lần may mắn còn mạng trở ra là
đã tốt lắm rồi, còn muốn mạo hiểm chui vào thêm hai ba lần nữa ư, chỉ e
là không ai muốn. Cho nên nếu gặp những cái đấu như thế thì sẽ có một
người đứng lên cầm đầu, thời xưa gọi là “Tróc đấu”, còn thời Dân Quốc
tiếng lóng trong nghề gọi là “gắp Lạt Ma”.
Cái trò này giống với nghề làm thầu khoán bây giờ, nhận việc vào tay
rồi tự mình tìm công nhân điện nước để làm. Hồi mới giải phóng các đội
khảo cổ cũng dùng cách tương tự để chiêu mộ kỳ nhân dị sĩ.
Lần này người “gắp Lạt Ma” chính là đầu trọc. Gã đầu trọc kia quan hệ rất rộng, quen một người bạn của Bàn Tử làm cò đất(*) ở Bắc Kinh. Rất
nhiều mối của Bàn Tử đều do người bạn làm cò đất này chắp nối cho, thế
là dây mơ rễ má một hồi, Bàn Tử dính vào vụ này. Về phần tình hình cụ
thể, theo như thông lệ, chưa đến nơi hành sự, người “gắp Lạt Ma” chưa
cần phải lộ diện, bằng không lỡ để cho người ta biết sớm thì dễ dẫn tới
đấu đá nội bộ. Vì thế nên khi tôi hỏi về tình hình của chú Ba, Bàn Tử
lắc đầu quầy quậy, nói: “Con bà nó chứ, cậu còn hỏi tôi à? Bàn gia đây
nếu biết vụ này có liên quan đến lão chú Ba chó má nhà cậu thì có chi
đậm hơn nữa ông cũng éo làm đâu.”
(Gắp Lạt Ma cầm đầu một vụ đổ đấu lớn, nhưng ko quen biết rộng trong giới trộm mộ, hoặc quen biết rộng, nhưng vẫn cần chiêu mộ nhiều kỳ nhân dị sĩ hơn, thì tìm qua trung gian là thổ biều tử (aka cò đất). Cò đất lăn lộn lâu trong giới, quen biết rộng, một thằng cò quen được dăm chục thằng cò khác, thằng cò khác lại quen đến dăm chục thằng khác nữa, cứ thế, tạo thành mạng lưới rộng, có thể dễ dàng với được đến những kỳ nhân dị sĩ ở những hang cũng ngõ hẻm hơn, chiêu mộ về cho cuộc đổ đấu lớn đầy nguy hiểm : D Nói chung, muốn đi đổ đấu lớn mà ko biết chiêu mộ ai sành đổ đấu, hãy tìm đến cò đất =))~)
Tôi thầm thở dài, tự nhủ tên Muộn Du Bình kia dĩ nhiên cũng là do gã
đầu trọc liên hệ, xem ra sẽ chẳng hỏi han được gì nốt. Ở đây người hiểu
rõ tình hình nhất, ngoại trừ tôi và Phan Tử, chắc cũng chỉ còn Trần Bì A Tứ mà thôi.
Muộn Du Bình trước sau như một vẫn lầm lầm lì lì, chẳng thèm chào hỏi tôi lấy một tiếng, cứ ở nguyên một chỗ mà ngủ gà ngủ gật. Tôi muốn ra
vẻ ân cần mà tâm sự hàn huyên với hắn, nói được vài câu lại phát hiện
hắn căn bản chẳng để vào tai. Bàn Tử bảo tôi đừng phí hơi nữa, từ lúc
lên tàu hắn vẫn ngủ suốt như thế đấy.
Sau khi tàu chuyển bánh, tôi cùng với Bàn Tử và Phan Tử tụ lại một
chỗ chơi spades (*), đánh bài giết thời gian. Tôi vừa chơi vừa suy xét
về Trần Bì A Tứ. Lão già này sau khi lên xe vẫn chưa hé răng câu nào,
Phan Tử sáp tới làm thân lão cũng chỉ “ừ” một tiếng, tàu vừa chạy là cứ
thế chuồn ra ngoài, đến giờ vẫn chưa trở lại. Bàn Tử còn hỏi nhỏ tôi:
“Lão già này là ai đấy, làm gì cứ như đang úp bài chờ ù thế?”
(Là trò này nè: http://www.games.com/game/masque-publishing/spades, cơ mà ngộ không biết đánh á~ 囧)
Phan Tử hạ giọng kể cho Bàn Tử ít chuyện về Trần Bì A Tứ. Bàn Tử nghe nói lão đã hơn chín chục cái xuân xanh thì mặt mũi xám ngoét: “Anh đừng bảo tôi là lão già ôn dịch này cũng đòi theo chúng ta lên núi đấy nhé. Nếu đúng là như thế thì đợi đến chỗ vắng vẻ tôi đưa lão đi tiêu hủy
trước cho nhân đạo, đừng hòng đứa nào cản nổi. Dù sao để lão đi vào thì
cũng chỉ có đường chết thôi.”
Phan Tử vội vàng bịt miệng hắn lại, nói nhỏ: “Mẹ kiếp anh bơn bớt lời đi. Lão khọm kia tinh lắm đấy, để lão nghe thấy thì còn chưa đến nơi
lão đã cho anh tiêu đời rồi.”
Tôi nhớ lại chút ít về Trần Bì A Tứ. Lúc trong quán trà lão tạo cho
tôi cảm giác như một bậc thầy cao thâm khó lường về văn hóa quốc gia, có một đám người phải trái vây quanh. Với thế lực và tài nghệ của hạng
người này, hơn nữa tuổi đã kề miệng hố, sao lại một thân một mình đi
“gắp Lạt Ma”? Không sợ bị chúng tôi hại sao?
Tôi nhắc chuyện này với Phan Tử thì hắn cười nói: “Cậu lại không hiểu rồi. Chúng ta hiện tại đều là Lạt Ma do ông Ba gắp tới, cho dù là chú
tiểu hay sư trụ trì thì cũng phải để ông Ba gắp hết, đây là luật giang
hồ. Lão muốn húp chung chén canh này thì phải làm theo luật, với địa vị
của lão đại để là không còn cách nào khác.” Anh ngẫm nghĩ rồi lại nói
tiếp: “Có điều chúng ta vẫn phải cẩn thận với lão già này. Ngoài mặt thì lão chỉ có một mình, kỳ thật hạng người như lão đảm bảo là đã cài cắm
bè đảng tứ phía rồi.”
Bàn Tử nghe xong liền chửi: “Bố đếch hiểu nổi nữa, ông Ba nhà các anh gọi loại người như thế ra làm cái gì? Chẳng phải không dưng rước lo vào người sao? Nếu kẻ này đã tai quái như vậy, tôi thấy chúng ta nên tiên
hạ thủ vi cường, hoặc trói lại hoặc là xử phắt luôn.”
Phan Tử mắt nhìn cánh cửa, miệng nói: “Tôi cảnh cáo anh không được
làm bậy đâu đấy. Ông Ba kéo người này đến nhất định là có dụng ý, chúng
ta cũng phải nể mặt lão. Dù sao lão cũng kề miệng hố rồi, hồi trẻ có lợi hại mấy cũng chẳng ăn thua, đến lúc đó nếu thật sự muốn —- ui da!”
Anh còn chưa dứt lời, cánh tay của Muộn Du Bình đã bất thình lình thò xuống từ giường trên, tóm lấy bả vai Phan Tử. Hắn dùng sức rõ mạnh, bóp chặt đến nỗi anh ta suýt nữa đã kêu lên.
Phan Tử đau đến nghiến răng, nửa câu sau cùng chưa kịp nói ra. Chúng
tôi đều sững lại một giây, Phan Tử vốn chẳng có cái thiện cảm chết tiệt
gì với Muộn Du Bình, vừa định cự nự thì cửa đã kêu đánh kẹt một tiếng,
Trần Bì A Tứ lừng lững bước vào.
Chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, vội cúi đầu tiếp tục chơi bài, cứ như hồi đi học bị bắt quả tang quay cóp trong phòng thi.
Lão già ngó qua chúng tôi, cũng chẳng buồn mở miệng, lẳng lặng leo lên giường mình, không biết có ngủ hay không.
Có lão ở đây, chúng tôi cũng không dám bàn bạc chuyện gì nữa, đành
phải tập trung đánh bài. Thời gian cứ chầm chậm trôi, gần nửa đêm hôm
sau tàu của chúng tôi cập ga Sơn Hải Quan.
Sơn Hải Quan là thiên hạ đệ nhất quan (*), có điều cũng chỉ là cảnh
quan nhân tạo, phần lớn được trùng tu vào năm 1986. Chuyến tàu chúng tôi phải chuyển sang còn hai giờ nữa mới vào ga, Bàn Tử hỏi có muốn đi thăm quan không, tôi bèn bảo đã nửa đêm về sáng rồi, trời lại chẳng có
trăng, xem cái con khỉ biển ấy. Vì vậy mấy người chúng tôi hòa vào đám
đông người tứ xứ cũng đổi tàu như mình, đi về phía phòng chờ của nhà ga.
(Sơn Hải Quan ở đây là một cửa ải chính của Vạn Lý Trường Thành, đã được xếp hạng di tích lịch sử bậc nhất. Cửa ải này trước đây trấn giữa Trung Nguyên và vùng đất của các dân tộc du mục như Khiết Đan, Nữ Chân, Mãn Châu. Hiện nay nó là một thắng cảnh thuộc quận Sơn Hải Quan, tỉnh Hà Bắc – theo wikipedia )
Bữa nay lại đúng vào đêm trước ngày dân tình lũ lượt kéo về quê ăn
Tết, người đã đông lắm rồi, bên trong nhà ga bốc mùi khó ngửi, đủ mọi
loại người ở lại qua đêm, có kẻ còn cuốn chăn ngủ trên mặt đất. Chúng
tôi nhón chân theo dòng người tiến vào, chỉ sợ dẫm phải người ta.
Người quá đông, đi lại lộn xộn, chẳng mấy chốc mấy người chúng tôi đã rã đám. Muộn Du Bình và Trần Bì A Tứ đứng cách chúng tôi khá xa, Bàn Tử bị mấy người dẫm chân, đứng tại chỗ chửi bới. Tôi đang định bảo bọn họ
chớ để bị phân tán, giơ tay lên cho họ nhìn thấy vị trí của tôi thì đã
bị Phan Tử níu lại, kéo tôi ngồi thụp xuống.
Tôi còn lơ ngơ chưa hiểu, chợt nghe anh nói: “Có cớm đấy, chú ý một chút.”
Nghe vậy tôi vội vàng ngồi bừa xuống đất, trái phải cơ man là người.
Tôi liếc qua khóe mắt xem thử thì thấy ngoài cửa lớn có mấy tay cảnh sát mặc đồng phục đang tra xét giấy tờ cùng vài gã dân phòng.
Tôi cúi đầu nói nhỏ bằng tiếng Hàng Châu với Phan Tử: “Có sao đâu, ở
Hàng Châu cũng thường xuyên như thế, kiểm tra giấy tờ thôi mà. Chúng ta
chẳng mang vũ khí trên người, cũng không bị truy nã, có gì phải sợ?”
Phan Tử hất hàm về phía mấy gã đàn ông mặt mũi bình thường trong đám
người, nói: “Đó mới chỉ là bọn gác cửa thôi, lũ mặc thường phục núp
trong đám đông mới đang tìm người. Cúi đầu xuống, đừng để chúng nó nhận
ra.”
Tôi lập tức ngẩng đầu lên nhanh như chớp, liếc qua một cái. Giữa mấy
tên kia hình như còn kẹp một kẻ trông khá quen mặt. Kẻ đó nhìn quanh
quất về phía chúng tôi. Tôi còn định quan sát cẩn thận hơn thì hắn đã
giãy nảy lên, chỉ thẳng vào tôi hét lớn: “Kia kìa!”
Thấy trên tay người kia còn mang còng, ruột gan tôi bỗng rớt bộp
xuống. Nhìn kỹ lại người nọ, cái đệt, chẳng phải là Sở đầu trọc sao? Mới có hai ngày không gặp, sao đã thành chỉ điểm cho cớm rồi?!
“Mẹ, dẫn dẫn cái kít!” Phan Tử chửi toáng lên, kéo tôi bật dậy bỏ
chạy, một đám cớm chìm đằng sau dồn sức đuổi theo hô lớn: “Đứng lại!”
Chúng tôi bổ nháo bổ nhào trèo qua mấy hàng ghế, cố sức rẽ đám người
mà chạy. Phan Tử xô đẩy tiến thẳng một đường, người ta đều nhốn nháo dạt sang hai bên, nhưng đến phiên tôi thì nhoáng cái đã bị những người đó
bao vây lại. Tôi âm thầm gào thét trong lòng, cái khỉ biển gì thế này,
bộ trông tôi dễ bắt nạt đến thế sao? (ớ hớ hớ hớ lại còn phải hỏi cơ đấy –3–)
Ngó thấy phía trước mình đã bị vây kín, đám cớm đằng sau cũng sắp
đuổi tới nơi, bất thình lình tôi nghe đánh ‘rốp’ một cái, bóng đèn neon
trên trần sảnh đợi đột nhiên vỡ vụn, mọi người hốt hoảng nhảy dựng lên,
ngay sau đó lại ‘rốp’ một tiếng vỡ thêm chiếc nữa. Tôi thừa cơ khom lưng luồn qua giữa hai người, luồn tới lách lui trong đám đông, tính đường
chen ra cửa lớn.
Bất thình lình, tôi bị một người giữ lại kéo sang bên, nhìn kĩ thì
hóa ra là Phan Tử. Anh hất đầu một cái, ý bảo chúng tôi hãy chuồn ra
phía đường ray.
Đèn neon trên đầu rốp rốp rốp liên tục vỡ nát, phòng chờ càng lúc
càng tối, vụn thủy tinh rơi thẳng xuống đầu. Trong chốc lát tiếng người
ồn ào, tiếng trẻ con gào khóc, tiếng kêu la sợ hãi xoắn vào nhau thành
một mớ hỗn loạn. Rất nhiều người chen chúc ra cửa, chúng tôi cũng theo
dòng người luồn ra.
Từ xa tôi đã trông thấy Bàn Tử vẫy tay ra hiệu với chúng tôi. Tôi lại gần hắn, vừa định hỏi Muộn Du Bình đâu rồi thì tên kia đã thình lình
xuất hiện như oan hồn. Bàn Tử hỏi Phan Tử: “Cái đũa gắp Lạt Ma nhà anh
bị cớm bẻ gẫy rồi, giờ phải tính sao?”
Phan Tử chửi một tiếng: “Đồ chó đẻ đốn mạt, chưa gì đã bán đứng chúng ta, người thời nay mẹ kiếp đúng là đéo tin được đứa nào, có dịp tôi
phải đập chết gã mới được!”
Bàn Tử hỏi tiếp: “Giờ hăng máu cũng có ích gì? Anh nói xem, giờ ta tính sao đây?”
Phan Tử gãi đầu, anh cũng chẳng biết giờ phải làm sao mới ổn, lại
nhìn về phía tôi. Tôi vừa định mở miệng oán thán thì Muộn Du Bình đã vỗ
vai chúng tôi một cái rồi lên tiếng: “Đi theo lão già đó.”
Chúng tôi nhìn theo ánh mắt hắn, thấy Trần Bì A Tứ đang đứng cách đó
không xa nhìn chúng tôi, bên cạnh lão còn có mấy gã trung niên chẳng
biết chui từ đâu ra.
Muộn Du Bình lập tức tiến về phía lão. Bấy giờ chúng tôi cũng chẳng
còn cách nào mà bàn bạc nữa, đành phải bấm bụng qua đó cùng hắn. Trần Bì A Tứ thấy chúng tôi đi tới, bèn ra dấu cho mấy người bên cạnh. Những
người kia thoắt cái lại tản ra, trà trộn trong đám đông, bản thân lão
cũng quay đầu lẩn vào giữa đoàn người.
Chúng tôi nhờ đám đông che chắn, rốt cuộc cũng trốn khỏi ga Sơn Hải
Quan, mò mẫm đến được một xó trong công viên. Chúng tôi dừng lại, đưa
mắt nhìn nhau, sắc mặt ai nấy đều bất ổn. Trận này thật đúng là xuất
quân bất lợi, cứ ngỡ dựa theo kế hoạch của tay đầu trọc là cả đám có thể đến đích mà khỏi phải động não. Chẳng ngờ còn chưa đến hai ngày, gã đầu trọc thế mà đã bị bắt, đã thế còn đích thân dẫn đường cho cớm đến tóm
cả bọn. Tình nghĩa thì như thế, còn đi lại suốt ba mươi năm trời, xem ra con mắt nhìn người của chú Ba cũng chẳng có gì hơn người ta.
Chúng tôi ngồi xổm trong bụi cỏ nghỉ ngơi một lát. Trần Bì A Tứ nhìn
chúng tôi chòng chọc, đột ngột cất lên một tiếng cười lạnh, nói bằng cái cổ họng khản đặc: “Dựa vào mấy đứa chúng bay mà muốn đi đào Cửu Long
đài thi quan của hoàng đế Đông Hạ ấy hả? Ngô Tam Tỉnh già quá hóa lú rồi sao?”