ĐẠO MỘ BÚT KÝ

Đối với ta đổ đấu luôn mang đến một linh cảm vô cùng mãnh liệt, con bé họa lại tòa nhà như vậy, ta chỉ cần liếc mắt là biết ngay điểm nào không hợp lý, tạo hình thì cổ quái, nhìn qua cũng thấy không chút thoải mái, cảm giác có một luồng tà khí tỏa ra.”

Lão bà bà nói: “Ta nghĩ con bé bị công việc làm cho tẩu hỏa nhập ma rồi, nên muốn tìm một thời điểm hợp lý để nói chuyện với nó, lúc ngồi xuống tâm sự, ta liền cảm giác nó không bình thường, nhất là cái tâm trạng của nó, vô cùng lạ. Cảm giác đó rất khó hình dung. Lúc trò chuyện, con bé có vẻ căng thẳng, hơn nữa cũng không thực tập trung. Sau này khi ta miêu tả lại biểu hiện của nó cho người khác nghe, có một bằng hữu đã kết luận, câu nói của người đó khiến cho bản thân ta cũng cảm thấy có phần giống: “Có vẻ như trong phòng con phu nhân có giấu một người, mà cô ấy lại không muốn để bà phát hiện ra”.” Lão bà bà nhấp một ngụm trà.

Cái cách miêu tả này vô cùng kỳ quái, thử hình dung một người có tính tình lập dị, lúc nào cũng căng thẳng, lo lắng, lại luôn mất tập trung, nhưng cũng thấy miêu tả này lại rất cụ thể.

“Chẳng lẽ cô ấy đã đem giấu bạn trai mình trong phòng?” ý nghĩ này tôi phải cố lắm mới nhịn lại không để nó vuột khỏi miệng. Vào thời điểm ấy Hoắc lão bà là mẹ của một thiếu nữ mới lớn, như những bà mẹ khác, thấy con gái mình bỗng nhiên lại thay đổi thì tất nhiên phải quan tâm lo lắng. Tôi có thể hiểu được tâm trạng của bà ta lúc đó. (anh hiểu? há há)

“Đại viện của nhà ta đâu phải nơi người thường có thể đột nhập vào được, con bé giấu người trong phòng mà ta lại không phát hiện ra, hơn nữa lúc nó ra khỏi nhà, ta còn vào vài lần, bên trong có người hay không ta biết rõ hơn ai hết. Ta đã rất lo lắng, vì thế liền phái người theo dõi con bé, muốn xem con bé vì cái gì lại thay đổi thành như vậy, nhưng sau khi nó rời nhà hôm ấy, không còn quay trở về nữa, biệt tích cho tới giờ.”

“Cô ấy mất tích sao?”

Lão bà bà thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Vì tìm nó mà ta đã phái người của mình đi điều tra, nhưng khi bắt tay vào việc, ta phát hiện ra hạng mục khảo cổ năm đó vô cùng khó hiểu, không giống như những hoạt động khảo cổ thông thường. Thông qua các mối liên hệ mà ta nhận ra con gái mình dường như chưa từng tồn tại trên đời này, đột nhiên biến mất không để lại chút dấu vết, ta đã dốc bao tâm huyết để tìm kiếm nhưng thu lại chỉ là con số không tròn trĩnh. Ta trước sau vẫn chẳng biết con gái mình đã gặp phải chuyện gì trong chuyến đi Quảng Tây năm đó.”

Bà bà dừng lời, sau đó lại nói: “Nhiều năm trời trôi qua, bản vẽ này là ta nhờ người quen thu thập lại, tới nay đã có được bảy bản, suốt hai mươi năm ròng rã. Trước lúc nhắm mắt xuôi tay ta chỉ có một tâm nguyện duy nhất là từ bàn vẽ này tìm được vị trí ngôi cổ lâu kia, xem xem con bé rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì.”

Nhìn biểu cảm trên gương mặt Hoắc lão bà, tôi lập tức nhớ tới chú Ba, linh cảm trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, trực giác nói cho tôi biết có mối hiên hệ nào đó ở đây. Tư duy trong đầu lại bắt đầu trở lên hỗn độn, nhưng không phải hồ đồ, mà là đột nhiên có bao nhiêu sự kiện xảy ra khiến bản thân không suy nghĩ hết được.

“Nói ra những dằn vặt khổ tâm trong lòng thực tình đã trở thành thói quen của ta, ta chỉ muốn trước khi tấm thân này hóa thành xương trắng sẽ biết được đáp án, rằng con bé đã chết thôi cũng được hay giờ nó ra sao rồi cũng được, ta chỉ muốn biết một chút kết quả, nếu không, ta chẳng thể nào nhắm mắt xuôi tay nổi.”

Bà bà nói, “Vì thế, những sự việc này không liên quan gì tới chuyện tiền bạc, tiểu tử nhà ngươi có hiểu không?”

Tôi theo bản năng gật đầu, bà bà liền nâng tay ra hiệu tôi đi ra ngoài: “Ngươi có thể mang bằng hữu của mình đi được rồi, với tư cách là bạn của ông nội ngươi, ta muốn khuyên ngươi một câu, trong khoảng thời gian này, tốt nhất ngươi nên ra nước ngoài đi. Cũng xin ngươi nói chuyện phải biết giữ lời, cho người của ngươi để lại bản vẽ Phong Cách Lôi lại cho ta.”

Tôi gật đầu, căn bản là không nghĩ sẽ rời đi, bỗng nhiên lại nhận thấy bản thân có nhiều vấn đề muốn bà bà giải đáp, đương nhiên trước mắt phải nghiệm chứng suy luận của mình trước đã. Vì thế lại hỏi:

“Bà bà, nơi mà bọn họ phát hiện tòa cổ lâu kia có phải ở Ba Nãi Quảng Tây không?”

Lão bà bà nhìn tôi, mặt bỗng biến sắc:

“Ngươi đã nghe ai nói qua hạng mục đó rồi ư?”

“Thực tế là cháu mới từ Quảng Tây kia trở về”. Tôi nói, “Khi ở đó, cháu đã gặp phải vài chuyện rất kỳ quái. Có thể liên quan tới đội khảo cổ, hơn nữa còn tìm thấy một tòa cổ lâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc