.
Nếu như lúc hắn động thủ có một tia do dự nào đấy, như vậy tôi còn có thể chuẩn bị tâm lý, chí ít cũng sẽ không hét ầm lên, thế nhưng cái tên này làm việc quá ác liệt rồi, một đống xương cốt kinh tởm như thế, nhiều ve rận như thế, vậy mà hắn có thể thọc tay vào mà mặt không đổi sắc, đổi lại là ai cũng trở tay không kịp. Cũng may tên này vẫn còn có lương tâm, bôi máu lên tay áo tôi, chứ không lúc này tôi đúng là bị hắn hại chết rồi.
Bình tĩnh lại một chút, phát hiện trong một chớp mắt, lũ rận khắp xung quanh đã không còn một con nào, tôi vừa khiếp sợ uy lực của hắn, lại vừa cảm thấy buồn bực.
Lúc ở Tần Lĩnh và trên núi tuyết, lâu nay tôi vẫn cảm giác máu của mình cũng có năng lực này, không biết vì sao hình như lại không có tác dụng đối với lũ ve rận ở đây, lẽ nào máu của tôi với máu của Muộn Du Bình có khác nhau à? Hay máu tôi hỏa hầu còn chưa đủ?
Muộn Du Bình lấy vật mà hắn vừa kẹp ra từ trong đống xương giơ ra trước ánh đèn mỏ, cẩn thận xem xét. Tôi lại gần, liền phát hiện ra đó là một vật màu xanh biếc to chừng bằng quả đấm. Muộn Du Bình giơ tay ra chỗ mưa rơi, để mưa xối một lúc, rồi cầm trở về, tôi kinh ngạc phát hiện, thứ này tôi đã nhìn thấy rồi, đó là một chiếc đèn pin bằng đồng kiểu cũ đã bị móp méo.
Nhìn sơ qua, tôi liền biết vật này là đồ của những năm 80 sau cải cách mở cửa, lớp vỏ đồng đã rỉ sét xanh lè hết cả, mở nắp ra nhìn, cục pin bên trong đã nát rữa trông như một đống cháo Bát bảo mốc meo vậy.
Sự ngờ vực trong lòng tôi dâng lên đến cực điểm, loại vật này sao lại xuất hiện ở đây – trong đống xương cốt động vật này? Lẽ nào đây lại là hài cốt của người?
Đang suy nghĩ, Muộn Du Bình lại thọc tay vào trong đống hài cốt, lúc này thì không có con rận nào bò ra nữa. Hắn nhắm mắt lại sờ sờ nắn nắn, rất nhanh liền chộp được thứ gì đó, hơn nữa thứ đó hình như còn rất to, phải dùng đến tay còn lại cùng kéo ra, mới móc thứ đó lên được.
Tôi vừa nhìn cổ họng liền nghẹn lại, đó chính là một đoạn xương cánh tay của người, đã mục nát đầy lỗ thủng, bên trong toàn là chất bẩn đen sì không biết là cái gì thối rữa.
“Đây…” Tôi nhất thời không biết nói gì.
“Đây là một con trăn đại thụ, ăn thịt một người. Đèn pin này là trên người kẻ đó.” Muộn Du Bình mặt không đổi sắc nói, “Hơn nữa, là phụ nữ.”
Tôi thấy trên xương tay này còn dính một chuỗi hình như là đồ trang sức, biết Muộn Du Bình nói không sai, trong lòng dấy lên một cảm giác khác thường. Tôi lập tức hưng phấn, nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Ốc đảo này địa hình kỳ lạ, chỉ sau khi mưa to, sông ngầm Alcaraza mới nổi lên trên, lúc ấy mới có thể nhìn thấy. Mà ở bồn địa Sài Đạt Mộc, mưa là chuyện không tưởng, nếu có công nhân dầu mỏ hoặc đội thám hiểm vừa khéo phát hiện ra nơi đây lúc trời mưa, sau đó xông vào, bị trăn lớn nuốt chửng, chuyện này mặc dù có khả năng xảy ra, thế nhưng xác suất không lớn. Một khả năng khác thì làm tôi sởn cả gai ốc. Xác chết trong bụng trăn đây, phải chăng là một thành viên trong đội ngũ của Văn Cẩm năm xưa?
Dù sao, Vân Cẩm năm đó đến phút cuối cùng lại từ bỏ cơ hội tiến vào cung Tây Vương Mẫu mà trở về, đội ngũ khác tiến vào di chỉ cung Tây Vương Mẫu cuối cùng ra sao, ngay cả cô ấy cũng không biết.
Muộn Du Bình chắc chắn cũng nghĩ đến điểm này, ngước lên nhìn bọn A Ninh phía trên, rồi nói với tôi: “Lên gọi bọn họ xuống giúp, đào bộ xương rắn này lên, xem bên trong rốt cuộc là ai?”
Tôi ừ một tiếng, bèn xoay người trèo lên mấy bước, vừa trèo vừa gọi đám người bên trên. Bấy giờ liền thấy Bàn Tử đã trèo xuống, nghe tiếng tôi gọi, bèn vội vã bước nhanh đến, nhảy xuống đến bên cạnh tôi, hỏi tôi sao thế?
Tôi nói có phát hiện lớn, rồi lại gọi hai tiếng với Phan Tử và A Ninh, gọi hai người bọn họ cũng xuống.
Có mấy người đi đến bên cạnh bộ xương rắn, tôi liền đem chuyện chúng tôi phát hiện nói với bọn họ một lượt, lập tức cả đám người liền hiếu kỳ. A Ninh lập tức căng thẳng, lập tức qua xem, Bàn Tử liền nói: “Chẳng trách lúc nãy ta cứ thấy như có người đang kêu gọi, hóa ra chúng ta còn có một vị tiền bối cách mạng hi sinh chốn này, thật trùng hợp, mau mau đào lên cung kính ngắm nhìn cái coi.”
Bấy giờ, mưa đã có xu hướng nhẹ bớt, tuy rằng vẫn không nhỏ, nhưng không dữ dội như quất roi nước như lúc trước, thực ra người chúng tôi đã ướt hết sạch rồi, giờ cũng chẳng ngại gì nữa. Nhưng thật ra, tôi vẫn cẩn thận che chắn bảo vệ cho ống tay áo dính máu Muộn Du Bình, con đường sau này, có thứ này có thể cứu mạng tôi.
Chúng tôi leo lên trên tấm màn thực vật khổng lồ này, lúc nãy có mỗi hai người thì còn được, chứ bây giờ nhiều người quá, thứ này không chống đỡ được, Bàn Tử với tôi chỉ có thể đạp chân lên một cành cây khác ở bên cạnh, để thứ này không bị sụp xuống. Chúng tôi dùng dao găm chặt bớt mấy dây leo chết khô ở trong đi, vạch bộ xác rắn ở bên trong ra ngoài.
Nếu là trời trong thì có lẽ đào nó lên dễ dàng hơn, nhưng đây là dưới trận mưa to tầm tã, cúi đầu một cái là nước mưa liền theo tóc mái chảy xuống, mắt không nhìn rõ lắm, chúng tôi thỉnh thoảng cứ phải hất nước trên tóc ra, mới có thể nhìn thấy rõ được thứ bên dưới.
Có điều, nhiều người không phải là tốt, nhất là Bàn Tử, từng nhát dao hạ xuống dứt khoát dứt điểm, không chút nào mảy may nghĩ đến việc liệu có lỡ chém hỏng mất di cốt tiền bối cách mạng nhà anh ta hay không.
Chẳng mấy chốc, đám dây leo đã bị đào ra một lỗ hổng, một đoạn xương rắn rất lớn lộ ra ngoài, Bàn Tử chửi một tiếng, tôi cũng có hơi kinh ngạc, bởi vì mới ban nãy nói là rắn, tôi cũng không ý thức được là rắn lớn đến mức ấy. Xem đường kính con rắn này, con rắn này có lẽ còn to bằng cả một thân người vậy, rắn lớn như thế, nuốt chửng một người có khi còn chưa đến một phút.
Kéo giựt hết xuống, trong đống xương rắn bao quanh, chúng tôi liền thấy phần còn lại của một bộ xương người vặn vẹo móp méo. Có lẽ con trăn này sau khi nuốt người này không lâu thì chết, chứ không xương cốt sẽ bị nhả ra ngoài rồi. Trên bộ hài cốt còn có lớp quần áo còn chưa mục nát hết, nhưng đã hoàn toàn không còn nhìn ra được kiểu dáng hồi đó là như thế nào nữa. Phan Tử học dáng vẻ Muộn Du Bình, kẹp từ trong ra một món đồ khác, đó là một chiếc dây lưng, chỉ lốm đốm mấy vết gỉ, hình như là inox.
Anh ấy lôi ra, dùng dao cạo cạo, sau đó đưa tôi. Cả bọn lại gần, tôi liền thấy trên mặt dây lưng khắc mấy chữ số: 02200059.
Tôi kinh hãi, lập tức quay sang nhìn A Ninh: “Là số hiệu đăng ký của công ty cô, là người của mấy người!”
02200059, dãy số này, theo lời A Ninh nói, là một dãy số thần bí ẩn hàm trong một mảnh sách lụa Chiến Quốc, Uổng Tàng Hải muốn phá giải nó, nhưng nghĩ suy trăm mối mà vẫn không hiểu nổi, vì vậy mới gọi là “dãy số của trời”, mới đem đặt làm mật mã của mình. Vì sao Thiết Diện Sinh lại đem giấu một dãy số kỳ quái trong phần sách lụa cuối cùng, đằng sau có kỳ ngộ gì? Chuyện này có lẽ có ẩn tình, nhưng không liên quan đến sự việc chúng tôi hiện giờ đang gặp đây, ở đây sẽ không nói nhiều nữa. Mà ông chủ nhà truyền giáo Cầu Đức Khảo của A Ninh cực kỳ mê say với Uông Tàng Hải, bởi vì lẽ đó, mới đem dãy số này làm mã số biểu tượng cho tài nguyên công ty của chính mình. Trên trang bị, trên xe của đội A Ninh đều có mã số này, biểu tượng của loại công ty này trong các hoạt động thám hiểm quốc tế, chắc chắn rất quan trọng trong việc tìm người, bây giờ trên dây lưng tôi cũng có một dãy số. Có thể nói thế này, mặt dây lưng này là chứng cớ cho thấy người chết đích thị là thuộc đội ngũ của A Ninh.
A Ninh mới đầu không hiểu tôi nói vậy nghĩa là sao, bèn nhận lấy xem kỹ, vừa nhìn, mặt liền trắng bệch, “Đây…”
“Là dãy số biểu tượng của công ty cô đúng không?” Tôi hỏi.
A Ninh gật đầu, lại vẫn chưa hiểu rõ lắm, bèn không thèm để ý chỗ này đã lắc lư sắp đổ, nhảy phứt lên chỗ khe hở chúng tôi đã đào ra, ngồi xổm xuống dùng đèn mỏ soi sáng bộ hài cốt. Những người khác không hiểu tôi đang nói gì, Bàn Tử hỏi dãy số biểu tượng là cái gì, tôi bèn thuật lại một lượt những lời A Ninh đã nói với tôi.
Bàn Tử nghe xong liền nhìn dây lưng của mình, nhưng dây thắt lưng của anh ta với Phan Tử đều là của chính bọn họ, trang bị của tôi mới là của A Ninh, cho nên chỉ có dây lưng của tôi mới có đánh dấu này. Bàn Tử xem xong, vẻ mặt rất không vui, quay đầu hỏi A Ninh: “Này, tôi nói này cô Ninh, mẹ kiếp có phải nhà cô lại bịp bọn tôi không? Người của cô đã sớm đến chỗ này trước rồi!”
A Ninh lắc đầu: “Không thể nào, trong công ty hoàn toàn không có ghi chép gì cả, nếu chúng tôi tới được đây, vậy với thực lực đó, chắc chắn không có chuyện chúng tôi đi hợp tác với mấy người đâu.”
“Vậy cô giải thích sao đây?” Bàn Tử giơ cái mặt khóa thắt lưng lên hỏi.
A Ninh quay đầu, lạnh lùng nhìn anh ta một cái, hiển nhiên trong lòng cũng khó chịu, nói: “Tôi không biết! Anh im lặng một chút, để tôi xem người chết này đã, rồi sẽ giải thích cho anh sau!”
Bàn Tử bị A Ninh quát mà không nói nên lời, lập tức nhen nhóm lửa giận. Phan Tử cũng không tin A Ninh, lúc này anh quay sang nhìn tôi, xem phản ứng của tôi thế nào.
Nhưng tôi thật ra thì lại tin cô ta hoàn toàn không biết thật, tuy rằng A Ninh đã có tiền án trước đây, nhưng bây giờ không phải thời điểm nguy hiểm gì, cô ta chắc không đến nỗi lừa gạt chúng tôi. Với cả, nếu như bọn họ thực sự đã tới đây, thì quả thực đúng như lời cô ta nói, đội ngũ của cô ta sẽ không tan rã khi còn chưa đến được đây như vậy. Vì vậy, tôi nháy mắt với Phan Tử ý bảo đừng lên tiếng, tôi vẫn khá là chủ nghĩa lý tưởng, nếu mọi người đã cùng bước đi trên một con đường, thì không nên khiến mối quan hệ trở nên quá căng thẳng.
Tôi lại liếc Muộn Du Bình, muốn xem phản ứng của hắn, nhưng hắn không có tỏ vẻ gì cả.
Lúc này, không hiểu sao, tôi lại nhớ đến một câu mà bà nội đã viết trong cuốn sổ của ông nội tôi: “Người kề vai với mình trong lúc nguy nan, không nhất thiết sẽ là người cùng mình hưởng phú quý, mà người phản bội mình trong lúc nguy nan, cũng không nhất thiết không thể làm bạn, thế sự vô thường, vợ chồng cùng cố gắng.”
Đây là một câu viết trong cuốn sổ tay, hình như là có ý khuyên ông nội tôi bớt qua lại với đám anh em giang hồ ngày xưa đi.
Về sau cũng đã chứng minh mắt nhìn thấu người của bà nội tôi. Tuy rằng những người này đã từng cùng nhau lên rừng xuống biển, đổ đấu đãi cát, có sinh tử chi giao với ông nội tôi, thế nhưng về sau lúc giàu sang, đa phần thực sự tan vỡ, người này với người kia mâu thuẫn, người này chơi vợ của người kia, đánh giết có hết, khiến cho ông nội tôi hai bên không biết bên nào tốt. Cuối cùng ông cảm thán nói, trong xã hội này, không có sinh tử chi ưu, người anh em ta từng lưng tựa lưng mà bảo vệ cũng có thể biến thành không quan trọng như thế.
A Ninh với Muộn Du Bình, hai người này đúng là ứng với lời bà tôi nói.
Bàn Tử còn muốn lên tiếng, tôi liền đi ra giảng hòa, bảo bọn họ đừng hỏi nữa, để đi xem lại bộ hài cốt kia đã,
Trong đống xương rắn dây leo quấn quýt, xác người bị vặn xoắn thành hình cái bánh quai chèo, rất khó để nhận ra là gì, A Ninh thọc tay vào đống hài cốt, lục tìm cái gì đó ở phần cổ cái xác, nhưng hiển nhiên là không có.
“Không có thẻ tên!” A Ninh lại không có phát hiện gì, bèn trèo lên, tháo sợi dây chuyền trên cổ mình xuống, đưa bọn tôi xem, “Tôi vào công ty từ năm 1997, từ năm đó đến nay chúng tôi đi làm hạng mục nào cũng phải đeo thứ này, học theo quân đội Mỹ, để còn biết được thân phận của xác chết. Cái xác này lại không có, chắc là đội ngũ từ trước năm 1997, xem ra đúng là người của công ty bọn tôi rồi…” Vẻ mặt của cô ta rất nghiêm tục, hơi dừng lại rồi nói: “Tôi quả thực không thấy bất cứ tư liệu gì về đội ngũ này trong công ty, tôi không biết vì sao cô ấy lại ở đây! Điều này thực không hợp logic.”
“Thưa cô, nhưng xác chết không biết nói dối đâu, không phải cô định nói con trăn này bơi đến chỗ công ty cô, quắp một người rồi đem về đấy chứ?” Bàn Tử hậm hực nói.
Tôi nhìn bộ hài cốt, nghi hoặc trong lòng cũng lên đến cực điểm, đây quả thực là không có khả năng, xem hành động của A Ninh thì biết, bọn họ vì muốn lấy được những đầu mối xác thực ở nơi này mà đã làm không biết bao nhiêu việc, nếu như từ trước năm 1997 công ty bọn họ đã có nhóm người đến được đây, như vậy bọn họ cần gì phải tốn nhiều tinh lực mới đến được đây lần nữa như thế.
Đang nghĩ ngợi, Muộn Du Bình vẫn nhìn xác chết suốt, không hề nghe chúng tôi tranh luận, hắn ta bỗng “Hả” lên một tiếng.
Hắn đột nhiên cất tiếng, chúng tôi đều sửng sốt, cả lũ quay ra nhìn hắn. Hắn nhìn chằm chằm bộ xương rắn, không biết từ bao giờ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Trong đầu tôi nổ bùm một cái, phải biết rằng, để hắn lộ ra vẻ mặt này không phải dễ dàng gì, hắn nhất định là đã phát hiện ra sự việc gì cực kỳ quái gở, chúng tôi bèn vội vàng tới gần xem chuyện gì xảy ra thế.
Nhưng theo ánh mắt của hắn mà nhìn, chúng tôi lại không thấy có điểm gì khác thường để mà cảm thấy quái gở. Nhìn mãi một hồi, Bàn Tử bèn ngẩng đầu hỏi hắn sao thế, đêm hôm đừng có đi dọa người chứ.
Muộn Du Bình không để ý đến Bàn Tử, mà quay đầu nhìn A Ninh, nói với cô ta: “Thật kỳ lạ, đây hình như là thi thể của cô mà…”