DÂY DƯA - W TÒNG TINH

Mùa thu năm sau, tiên đế băng hà, Thái tử lên ngôi.

Phần lớn thực quyền đã lọt vào tay Sở Liễn, chướng ngại vật duy nhất trở thành trợ thủ đắc lực nhất của y, phụ hoàng y ngã bệnh quá nửa là do yêu vật gây ra, nếu không đã chẳng thuận lợi như vậy.

Sở Liễn giải tán hậu cung của tiên hoàng, đưa mẫu thân ra ngoài rồi mua cho bà một ngôi nhà ở Giang Nam, không để bà bị nhốt trong thâm cung cả đời nữa.

Ở đó có thể ngắm hoa xuân nở rộ, có thể đi thuyền trên hồ, ngoài phố có quán trà rạp hát, là một nơi lý tưởng để sống yên ổn.

Thuận lợi quá lại khiến người ta bất an.

Y hành xử thận trọng hơn, từng bước như đi trên băng mỏng, trọng dụng người tài đức làm việc cho mình và diệt trừ thế lực gian nịnh bám rễ lâu năm trong triều. Mấy tháng nay y ngủ rất cạn, chỉ một tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ cũng có thể làm y thức giấc.

Yêu vật khuyên y đừng đích thân làm mọi việc nữa, phê bớt đi một bản tấu chương cũng chẳng sao. Nó nói mình có thể thao túng lòng người bằng yêu lực để y có được những thần tử trung thành nhất, không còn đấu đá phe phái, đây sẽ là triều đại thái bình nhất.

"Ngươi đã cho ta đủ nhiều rồi." Sở Liễn nhìn nụ hoa nhài chìm xuống đáy chén rồi lắc đầu cười, "Ta không muốn thao túng lòng người bằng yêu lực mà muốn nghe sự thật mất lòng, cũng chẳng muốn làm bù nhìn."

Sở Liễn gầy rộc hẳn đi, khung xương chỉ còn một lớp cơ mỏng, trên người chẳng có chút mỡ thừa nào, cằm nhọn hơn trước nhưng đôi mắt lại sáng hơn. Ba bữa cơm của y rất đơn giản, không khác gì thường dân, chỉ khi nào có tiệc quan trọng thì ngự thiện phòng mới làm sơn hào hải vị.

"Huyền" nhìn cẳng tay gầy guộc của y lộ ra khi vén tay áo lên, xương cổ tay nhô cao như một viên ngọc bé nhỏ khảm vào da thịt, gân xanh nổi lờ mờ trên mu bàn tay như giao long uốn lượn trên băng tuyết.

Nó nhìn đế vương trẻ tuổi chăm chú rồi thèm thuồng hít hà mùi hương mát lạnh từ linh hồn y. Nó tạo ra đủ thứ cám dỗ cho y, chỉ cần y tiến thêm một bước thì sẽ lập tức rơi vào bụng nó. Nhai xương cứng nhất sẽ phát ra tiếng giòn cỡ nào nhỉ? Nó càng thèm khát hơn, nghĩ thầm khí vàng óng ánh trên xương rồng kia nhất định là gia vị tuyệt nhất, lúc ăn phải nhấm nháp máu rồng ngọt lịm rồi cẩn thận mút tủy mới được.

Nó đã sống hơn trăm năm, từng thấy vô số mỹ nhân nhưng không xem trọng ngoại hình người phàm.

Linh hồn Sở Liễn sáng rực, mỗi lần bọn họ ôm nhau, nó đều kìm lòng không đặng chìm đắm trong đó.

Sở Hộc hoàn toàn không có long khí, ánh sáng vàng mờ nhạt kia chỉ bám vào ngọc bội Sở Liễn tặng hắn, vì Sở Liễn chia long mệnh cho đệ đệ nên Sở Hộc mới sống đến hôm nay.

Nó đã mượn long khí trốn ra khỏi miếu, nhất định phải trông chừng chân long chuyển kiếp thật kỹ, trời Phật không phát hiện ác ý của nó mới không trấn áp nó lần nữa.

Nó muốn ăn rồng nên đương nhiên không muốn rồng bị kẻ khác giết chết, thế là dứt khoát chia một nửa nội đan của mình cho Sở Liễn, tuổi thọ bọn họ bằng nhau, chỉ cần nó chưa chết thì không ai có thể động đến Sở Liễn.

Yêu ma không có tim thì làm sao yêu thương như con người được.

Thứ đang đập trong ngực là tim Sở Hộc. Nó nhập vào thân xác này nên đôi khi cứ tưởng mình là người, xem tình cảm của Sở Hộc như của mình.

Nó đấu tranh với hồn phách Sở Hộc rất lâu, đấu mệt quá nên đành phải thỏa hiệp, thỉnh thoảng trả lại xác cho Sở Hộc, còn nó ẩn trong bóng tối nhìn trộm lòng người.


"Trước khi ăn ta, ngươi nhớ móc mắt ta ra đeo trước ngực mình nhé." Sở Liễn nép vào lòng nó, nhìn ngọn nến lặng lẽ cháy đầu giường rồi nói, "Để ta cũng được xem phượng hoàng trên núi Tây."

Lẽ ra "Huyền" nên cười đùa gạt đi nỗi lo của Sở Liễn, nhưng hôm nay nó không cười, cũng không biện minh cho mình. Đám khói đen bay ra từ tay áo nó chạm nhẹ vào tay Sở Liễn rồi từ từ bò lên đôi má trắng như tuyết của mỹ nhân.

"Nương tử nói ta không có tim," nó nói, "Nhưng trong tim nương tử cũng chỉ có giang sơn xã tắc chứ đâu có chỗ cho vi phu."

Vì yêu dân nên không có tình cảm riêng tư, quân vương tốt mới chính là kẻ bạc tình bạc nghĩa.

Sở Liễn cười: "Sao ngươi biết trong lòng ta không có ngươi?"

"Huyền" chớp mắt mấy cái, nhìn mỹ nhân trong ngực hỏi: "Vậy nương tử có tình cảm với ta không?"

Sở Liễn ngồi thẳng lên, ngón trỏ móc lấy bản thể vừa vươn ra của đối phương, thấp giọng nói: "Nếu ta là nữ thì sẽ mang thai con của ngươi."

Đôi mắt màu vàng sậm của nam nhân chợt lóe sáng, hắn cười nói: "Nếu nương tử muốn thì vi phu sẽ làm nương tử mang thai."

"Sau khi mang thai ta cũng có sữa sao?" Sở Liễn trông thấy tay áo rộng đối phương tỏa ra nhiều khói đen hơn, "Nếu lúc vào triều làm bẩn long bào, e là sẽ bị chê cười cho xem."

"Huyền" liếm đôi môi khô khốc rồi tựa đầu vào ngực Sở Liễn, lòng bàn tay áp vào vùng bụng phẳng lì của đối phương, bị mấy lời này làm dao động. Nó muốn uống sữa Sở Liễn, muốn trong bụng rồng chứa cốt nhục của mình.

Chuyện ăn rồng không gấp, đợi thêm ít lâu nữa cũng được.

Chờ Sở Liễn có thai, nó sẽ bảo Sở Hộc giúp y phê tấu chương rồi dùng bản thể của mình chăm sóc nương tử yêu dấu. Nó càng nghĩ càng phấn khích, cảm thấy đây là kế hoạch hoàn hảo nhất, vui vẻ nắm tay Sở Liễn rồi chân thành nói: "Nương tử ngoan, một mình ta đi xem phượng hoàng có gì vui đâu, chừng nào ngươi chán làm quân vương thì phu thê chúng ta sẽ cùng nhau du ngoạn khắp nơi."

Bình luận

Truyện đang đọc