ĐẾ QUỐC ĐỆ NHẤT SỦNG HÔN

Hôm sau trời vừa sáng, Sa Nặc Nhân liền bị tiếng chuông quang não đánh thức, người gọi đến chính là Solan.

Sa Nặc Nhân biết rằng, chuyện bị thương khẳng định không che giấu nổi mỗ phụ, lúc đó mỗ phụ chỉ sợ cậu bị thương, không đồng ý chuyện này, hiện tại hay rồi, chuyện này xảy ra, ngay cả xe huyền phù thể thao của cậu cũng bị đụng đến biến hình, coi như cậu muốn che giấu, hai cái bảo tiêu kia trở lại, khẳng định cũng sẽ đem sự thật nói cho phụ thân.

Sa Nặc Nhân tự nhiên không thể thiếu bị mỗ phụ thuyết giáo một trận, thấy nhi tử trên trán chỉ bị rách da một chút, cái khác không quá đáng lo, Solan vẫn là nghĩ mà sợ.

"Sa Tỉnh Yên đã trở về sao?" Sa Nặc Nhân chỉ là không thích nàng, chứ không muốn nàng xayra chuyện gì.

Nhắc đến chuyện này, ngay cả Solan tính cách luôn ôn hòa cũng bắt đầu tức giận, "Không cần lo lắng nàng, sáng sớm Sa Tỉnh Vinh gửi một tin nhắn đến, nói là ở nhà bạn học ngủ một đêm."

"Không có chuyện gì là tốt rồi." Sa Nặc Nhân thở phào nhẹ nhõm.

"Xe của con đã được kéo đi tu sửa, khoảng thời gian này cũng nên hạn chế rời nhà." Solan giọng đầy trách cứ.

Sa Nặc Nhân đột nhiên nghĩ đến, "Mỗ phụ, người nói bọn họ đem màu sắc xe của con sửa đổi một chút, con muốn màu vàng óng."

Solan kỳ quái, "Con trước đây không phải thích màu đỏ nhất sao?"

Sa Nặc Nhân có chút ngượng ngùng, "Hiện tại... Không thích."

Solan liền nói thêm vài câu, lúc này mới kết thúc cuộc gọi.

Thật may là trường học cách chỗ cậu ở không xa, đi bộ cũng chỉ tốn mấy phút, không có xe huyền phù, Sa Nặc Nhân cũng chẳng vì đi học mà khổ não.

Từ sau lần tập kích kia, phảng phất hết thảy đều yên tinh lại.

Sa Nặc Nhân mỗi ngày đi học, tan học, Xích Linh mỗi tối đều sẽ đến dùng cơm, buổi chiều tan học, Sa Nặc Nhân nấu cũng đã quen rồi liền cùng anh ăn cơm.

Đoán chừng là không tìm được người ở trên tinh cầu này, Xích Linh liền tới đế đô tinh tìm ít ngày, vẫn là không có manh mối.

Bên trong phòng thực hành, năm nhóm học viên đều nghiêm túc nỗ lực chế tạo linh kiện cơ giáp.

Sa Nặc Nhân ngồi trên ghế nhỏ, phụ trách xử lý nguyên liệu quặng mỏ, Lâm Hàm phụ trách đem nguyên liệu bổ vào trong lò dung luyện, Lam Thanh liền phụ trách khuôn mẫu linh kiện, ba người vừa vặn phân công hợp tác. Những tiểu tổ khác có bốn người, hai người phụ trách xử lý nguyên liệu, bước đầu tiên là mấu chốt quyết định mức độ dung hợp của vật liệu, cho nên làm rất nghiêm.

Sa Nặc Nhân ở tổ này, nhiệm vụ trọng yếu như vậy, tự nhiên là giao cho Sa Nặc Nhân.

Đồ Tân lão sư trong phòng thực hành dạo qua một lượt, thấy tổ Sa Nặc Nhân, tuy chỉ có ba người, nhưng số linh kiện chế tạo ra đều không ít hơn so với tổ khác, linh kiện chế tạo ra cũng tốt, từng cái từng cái chỉnh tề được đặt trong rương linh kiện. Sa Nặc Nhân ngồi trên ghế nhỏ, không kiêu không vội, nghiêm nghiêm túc túc xử lý nguyên liệu. Cậu không có vì mình là người thức tỉnh tinh thần hệ mà kiêu ngạo, cũng không có bởi vì mình từng là học sinh ban chuyên chế tạo cơ giáp mà tự mãn, xem thường đồng học. Ngược lại, mỗi một bước cậu đều nghiêm ngặt dựa theo phương pháp Đồ Tân lão sư nói tới làm, nghiêm túc chăm chỉ, cẩn thận tỉ mỉ, điều này làm cho ấn tượng của Đồ Tân lão sư về cậu tốt hơn rồi.

Đồ Tân lão sư đi tới phía trước, vỗ vỗ tay, ra hiệu các học viên chú ý.

"Tất cả linh kiện cần thiết cho cánh tay phải cơ giáp đã chuẩn bị xong chưa?" Đồ Tân hỏi.

Các học viên đồng thanh trả lời, chuẩn bị xong.

"Là thế này, ngày mai là khóa thực tiễn, chúng ta muốn cùng đồng cấp lớp 1 chế tạo cơ giáp giao lưu, tiến độ của bọn họ và chúng ta không sai biệt lắm, thời điểm muốn lắp ráp cánh tay phải cơ giáp, lão sư lớp 1 nói rằng, muốn cùng chúng ta đồng thời giao lưu học tập, các trò cần chuẩn bị cẩn thận, đừng làm cho ta thất vọng!" Đồ Tân lão sư thân hình gầy gò, ôm cánh tay, áo choàng tùy ý buộc sau lưng, thoạt nhìn rất tùy hứng, phối hợp với tính cách của hắn, vừa đúng.

Các học viên vừa nghe, lập tức sôi trào.

Này không phải là "giao lưu học tập" a, đây rõ ràng chính là khiêu khích! Chế tạo cơ giáp lớp 1, là lớp chuyên chế tạo cơ giáp tốt nhất trong từng cấp, đề xuất từ lão sư bọn họ tới, nhất định không có chuyện tốt!

"Đây là ý tứ muốn cười nhạo chúng ta?" Có đồng học lo lắng nói.

"Đúng a, chúng ta sao có thể so sánh với lớp 1 chế tạo cơ giáp, bọn họ muốn cùng chúng ta giao lưu học tập, rõ ràng là muốn hạ nhục chúng ta, biết rõ chúng ta không có tinh thần lực, lại đưa ra yêu cầu như vậy, rõ ràng là cố ý."

"Các ngươi biết đến An Kỳ đi? Nghe nói cậu ta thu phục được một đồng hành thú cấp bảy ---- Tường Vân Tích, rất lợi hại, cùng cậu ta so, chúng ta chết chắc rồi." Có đồng học gào khóc.

Lâm Hàm thiếu kiên nhẫn, một bên vừa ăn đồ ăn vặt một bên nói chen vào, "Gào cái gì chứ! Chúng ta không phải có Nặc Nhân sao?"

Đôi mắt các đồng học nhất thời tỏa sáng, tín hiệu cầu cứu dồn dập đổ về hướng Sa Nặc Nhân.

Tại thời điểm bọn họ thảo luận nhiệt tình, Sa Nặc Nhân vẫn cứ xử lý nguyên liệu, cầm một công cụ xử lý tự chế kiểm tra, lại cầm nguyên liệu đã xử lý kiểm tra lại.

Phát hiện các bạn học đều đang nhìn mình, Sa Nặc Nhân ngẩng đầu, không đáng kể nói, "Không sánh bằng là bình thường, nếu như chúng ta vượt qua bọn họ, này là muốn bọn họ sống thế nào? Còn không xấu hổ chết?"

Câu nói này được các bạn học nhiệt liệt hưởng ứng.

Có đồng học tính cách hoạt bát, gân cổ lên nói, "Không sai! Chúng ta cố gắng xử lý nguyên liệu, tranh thủ xấu hổ chết bọn họ!"

Các bạn học càng hang hái nhiệt tình, từng người từng người cầm công cụ xử lý xoát xoát "xuy xuy" vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc