ĐẾ QUỐC ĐỆ NHẤT SỦNG HÔN

Công Ngọc Diễm là người nhỏ nhất thế hệ này của Công Ngọc gia, phía trên có một đại ca và đại tỷ, hắn đối với quản lý sự nghiệp gia tộc không thông thạo, lại phi thường thích đánh lộn. Chính hắn lại là một Resse, tư chất cấp S, sức chiến đấu đã đạt đến hậu kỳ cấp 4, năng lực thức tỉnh cũng rất cường hãn. Công Ngọc gia cũng không miễn cưỡng hắn, sự nghiệp đều đặt lên trên người đại ca cùng đại tỷ hắn, ngược lại hắn là thanh nhàn. Bất quá, coi như hắn không quản lý sự nghiệp gia tộc, mà từ nhỏ sống trong loại hoàn cảnh kia, nhãn lực phân rõ thực tài vẫn là có.

Khi Sa Nặc Nhân lấy ra Thâm Hải U Lam ba lần tử khỏa từ trong không gian, hắn nháy mắt mở to hai mắt.

Sa Nặc Nhân đem bể cá nhỏ đặt lên trên bàn, để cho hắn nhìn.

Công Ngọc Diễm xoay quanh bể cá vài vòng, tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Sa Nặc Nhân bồi dưỡng nhánh ba lần tử khỏa này là màu trắng sữa, thuần khiết không tạp chất, bóng loáng oánh nhuận, giống như khối ngọc được tỉ mỉ điêu khắc, lẳng lặng đứng trên nham thạch, phi thường đẹp đẽ.

Công Ngọc Diễm dĩ nhiên xác định đây là đồ tốt, hưng phấn nói: "Cài này cũng có thể cho ta?"

Sa Nặc Nhân gật đầu, "Đừng nhìn nó nhiều, thật ra chỉ là một nhánh, chúng nó đều có một gốc rễ chính."

"Tốt tốt, ta đây liền đi liên hệ đại ca, tranh thủ lúc rời thuyền là có thể hiệp thương tốt." Công Ngọc Diễm vui mừng chạy đi.

Sa Nặc Nhân ngại phiền phức, không thu bể cá về, bày ở bên trong khoang thuyền.

Không bao lâu, Xích Linh tới.

"Nói chuyện xong, hẳn là có thể thành công." Sa Nặc Nhân đắc ý nói.

"Ừm." Xích Linh nhìn kỹ cậu.

Sa Nặc Nhân nhưng có ý tránh né ánh mắt của anh, đi tới bên giường, ngồi xuống.

"Kỳ thực... Anh đã sớm biết tôi... Cái danh tiếng đó đi?" Sa Nặc Nhân không được tự nhiên gảy sàng đan.

"Biết." Xích Linh thành thực nói.

Sa Nặc Nhân ngẩng đầu, "Vậy anh còn..."

Xích Linh khẳng định nói: "Em về sau sẽ không."

Sa Nặc Nhân bật cười, "Làm sao anh biết tôi sẽ không? Ăn chơi trác táng cùng hoa tâm là sẽ nghiện."

Xích Linh biểu tình nghiêm túc, "Có tôi ở đây, em sẽ không."

Sa Nặc Nhân nói: "... Cám ơn."

Cám ơn anh vì tôi làm mọi chuyện.

Một bên khác, Công Ngọc Diễm tiến vào một khoang, mở ra quang não, liên hệ đại ca Công Ngọc Hàn.

Công Ngọc Hàn đang ở công ty xử lý sự vụ, liền nhận được quang não của đệ đệ.

"Trở về?" Công Ngọc Hàn, không có ngẩng đầu, vẫn đang xem văn kiện, không nghe thấy tiếng vang, liền ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn một cái.

Công Ngọc Diễm căng thẳng giải thích, "Đại... Đại ca, chúng ta vừa mới bị người phục kích..."

"Thực tài đâu?" Công Ngọc Hàn sầm mặt lại hỏi.

"Hủy... Bị hủy." Công Ngọc Diễm lắp bắp nói.

Công Ngọc Hàn nắm một vật trang trí trên bàn làm việc hướng Công Ngọc Diễm ném tới, mặc dù chỉ là hình ảnh, nhưng Công Ngọc Diễm vẫn là sợ hết hồn, vội vàng né tránh.

"Đại ca đại ca, ngươi trước tiên đừng kích động, sự tình còn chưa có nguy cấp đến mức đó!" Công Ngọc Diễm hô.

"Ngươi còn muốn như thế nào mới gọi là nguy cấp đến mức đó hả?!" Công Ngọc Hàn gào thét, "Ngươi cái hỗn tiểu tử! Cả ngày khoe khoang sức chiến đấu của mình mạnh thế nào, thời điểm chân chính giao việc cho ngươi, chính là làm việc như vậy sao?! Không phải lo lắng có người mai phục, mới phái ngươi đi sao?!"

Công Ngọc Diễm cúi đầu nghe dạy bảo.

Công Ngọc Hàn tức giận đến không ngừng thở dốc, "Được, ta nói, chuyện lần này làm không xong, ngươi sau này chỉ có thể ở nhà, nơi nào cũng không cho đi!"

"Đại ca!" Công Ngọc Diễm gào lên, "Ta tìm được một loại thực tài càng tốt hơn, so với Khánh Bồ của Bố Duy Nông gia càng hoàn hảo! Chúng ta chưa chắc sẽ thua!"

"Chỉ với nhận thức không hoàn toàn của ngươi về thực tài, còn có thể tìm được thực tài so với Khánh Bồ hoàn hảo hơn? Ngươi nằm mơ đi?!" Công Ngọc Hàn gào thét.

"Không phải ta tìm được, là tiểu tử Sa gia, cậu ta muốn dùng gốc thực vật kia để đổi Câu Xà Tử cùng Trạch Loan ở chỗ chúng ta." Công Ngọc Diễm giải thích.

Công Ngọc Hàn vừa nghe, suýt nữa đem bàn lật ngược, "Ngươi điên rồi sao?! Thực tài như thế nào có thể đáng giá dùng hai loại thực tài trân quý Công Ngọc gia trao đổi?!"

Công Ngọc Diễm khẩn cầu nói: "Đại ca, ngươi liền nhìn thử đi, ta cảm thấy thực tài kia thật sự rất tốt, đến điện hạ đều nói thực tài kia đẳng cấp cao hơn Khánh Bồ rất nhiều."

Công Ngọc Hàn bỗng nhiên dừng lại, "Ngươi nói ai? Cái điện hạ nào?"

"Huyền Minh tinh vực Xích Linh điện hạ, may mà hắn ra tay giúp đỡ, nếu không chúng ta đều nguy hiểm." Công Ngọc Diễm nói.

"Ngươi nói... Xích Linh điện hạ đang đi tới đây?" Công Ngọc Hàn hiển nhiên rất bất ngờ, cái điện hạ này trên căn bản không có bao nhiêu người biết đến, làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

"Đúng a, có thể ngày mai sẽ đến, ngươi sắp xếp thời gian gặp một chút đi?" Công Ngọc Diễm tiếp tục cầu xin.

Công Ngọc Hàn trầm tư, biểu tình nghiêm nghị.

Nếu là Xích Linh vương tử tới đây, không phải hắn nói không gặp là có thể không gặp. Chuyện hắn nghĩ tới không phải chỉ có chuyện thực tài, Xích Linh vương tử cùng Công Ngọc Diễm có chút giao tình, mà đó chỉ là quan hệ cá nhân giữa bọn họ, cũng không thể nhấc lên toàn bộ Công Ngọc gia, Xích Linh vương tử vào lúc này lại tới đây, đến cùng có mục đích gì?

Trước mắt sản nghiệp của Công Ngọc gia đều do Công Ngọc Hàn điều hành, hắn vâng theo ý của gia gia, cũng không chuẩn bị tham gia đảng tranh quyền đấu, Công Ngọc gia đến nay vẫn cứ bảo trì trung lập, không có bị cuốn vào trong cơn lốc tranh quyền đoạt vị, cũng bởi vậy có thể giữ được một mảnh bình an tĩnh tại. Công Ngọc Hàn không nghĩ giống như Sa gia, lựa chọn trận doanh sớm như vậy, cho nên bị người âm mưu tính kế, ảnh hưởng sinh ý gia tộc.

Công Ngọc Hàn nói: "Hắn sao lại tới đây? Trên thuyền có khắc huy ấn(1) tượng trưng cho Diễm Vương hay không?"

1: huy: huy hiệu; ấn: dấu ấn, con dấu

Nếu như gióng trống khua chiêng lại đây, mục đích của vị vương tử này liền rõ ràng, là muốn ép buộc Công Ngọc gia lựa chọn trận doanh.

"Không có, hắn luôn luôn không thích phô trương, đến chỗ nào cũng là đơn giản gọn gàng, lần này cũng vậy, nếu như không phải hắn chủ động phát tín hiệu tới cho ta, ta cũng không biết đó là phi thuyền của hắn đâu." Công Ngọc Diễm cũng không biết lo lắng của đại ca, dựa theo tình hình thực tế nói.

Công Ngọc Hàn lúc này mới nhớ tới, thời gian trước, quả thật có người muốn mua Câu Xà Tử cùng Trach Loan nhà bọn họ, bởi vì hai loại thực tài trân quý này vẻn vẹn chỉ có vài khỏa, rất khó bồi dưỡng, cho nên không bán, bây giờ suy nghĩ một chút, đó chẳng lẽ là người của Xích Linh vương tử? Bất quá coi như người của hắn cũng không có gì kỳ quái, bệnh của Xích Linh vương tử ngay cả những quốc gia khác cũng đều biết, muốn vài cây thực tài trân quý cũng rất bình thường.

Mặt mũi của Xích Linh vương tử, Công Ngọc Hàn dù thế nào cũng phải cấp. Liền đem Công Ngọc Diễm dạy bảo một trận, mới đáp ứng an bài gặp mặt, cây thực tài kia đến cùng như thế nào, sẽ trực tiếp quyết định "tội" của Công Ngọc Diễm, nếu quả thực tốt như vậy, cậu em của hắn tự nhiên có thể tiếp tục tiêu sái, vạn nhất không được, hắn cũng chỉ có thể đồng thòi sa sút cùng Công Ngọc gia.

Ngày tiếp theo, phi thuyền đáp xuống trạm phi thuyền Đạt Nhĩ tinh cầu, người Công Ngọc gia đã ở đó chờ.

Công Ngọc Hàn tự mình bước tới đón tiếp, hắn đến nay cũng mới gặp qua Xích Linh hai lần, thời điểm còn bé khi Đế Quân vẫn còn tại, đã nhiều năm như vậy, bọn họ đều không có gặp lại qua. Bất quá, hắn vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra nam nhân cao lớn lạnh lùng kia, anh được thừa hưởng khá nhiều từ gien của vương thượng, dung mạo anh tuấn, uy vũ bất phàm.

Sa Nặc Nhân đi theo bên cạnh Xích Linh, ba lần tử khỏa được một cái hộp lớn lọc lại, giao cho hộ vệ nâng.

Công Ngọc Diễm đi ở một bên khác.

Công Ngọc Hàn mang theo muội muội Công Ngọc Dao chào đón, chủ động cngf Xích Linh bắt tay, sau đó dẫn Xích Linh lên xe riêng, đoàn người dày đặc cuồn cuộn ròi khỏi trạm phi thuyền.

Bọn họ được đưa tới một khách sạn cao cấp đã được chuẩn bị sẵn, Công Ngọc gia phi thường chu đáo tiếp đãi đoàn người Xích Linh, cơ sở trang bị đều là thứ tốt nhất trên Đạt Nhĩ tinh cầu, tiêu phí tự nhiên cũng không nhỏ.

Công Ngọc Hàn để Xích Linh đi nghỉ ngơi, đợi trời tối, sẽ vì anh chuẩn bị tiệc tối.

Xích Linh không có từ chối, anh đã quá lâu không có cùng những người này giao thiệp, thế cho nên Đế Quốc hiện giờ, chỉ cần nhắc tới vương tử điện hạ, người khác sẽ chỉ nghĩ tới Xích Kính vương tử, hoàn toàn quên mất Xích Linh anh. Trước đây anh luôn ẩn nấp phía sau, tranh thủ thời gian còn lại của mình, giúp phụ thân kéo chút trợ lực lại đây. Cho dù bởi vì anh, khiến trận doanh của Diễm Vương rất bị động, cũng vô lực xoay chuyển hiện trạng, anh không có cách nào khiến mình có thể khôi phục, toàn bộ Huyền Minh tinh vực, vì bệnh của anh, cơ hồ đều dùng tất cả biện pháp có thể, mới giúp anh có thể sống được tới bây giờ.

Nhìn thiếu niên bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc của Xích Linh cũng biến thành nhu hòa.

Phòng bọn họ ở chính là căn phòng xa hoa nhất, trong phòng trang hoàng hoa lệ, vật trang trí tinh xảo tao nhã, tiếc nuối duy nhất chính là, chỉ có một phòng ngủ chính, trong phòng có một chiếc giường cực lớn, nhìn qua rất thoải mái.

Sa Nặc Nhân đứng ở cửa nhìn một chút, quay người nhìn thấy Xích Linh đang rót chén nước uống, "Uống thuốc trước đã, lại uống nước."

Xích Linh dừng lại động tác, nghe lời từ trong không gian giới chỉ lấy ra một bình Thâm Hải U Lam, ngửa đầu uống cạn.

Sa Nặc Nhân quan sát một vòng, nói: "Tôi cảm thấy tôi muốn một gian phòng riêng đi, nơi này chỉ có một cái giường."

Xích Linh không thèm để ý nói: "Ở cùng nhau."

Sa Nặc Nhân: "..."

Xích Linh lại nói: "Đang ở bên ngoài, không có an toàn."

Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, liền nhìn sofa to lớn thoải mái mềm mại kia, cuối cùng quyết định, "Vậy tôi ngủ ghế sofa."

Xích Linh đang xem tin nhắn cấp dưới gửi tới, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Giường nước."

Có lựa chọn tốt hơn, Sa Nặc Nhân cũng không muốn ngủ ghế sofa, "Vậy còn anh?"

Xích Linh kỳ quái nhìn cậu, "Tôi đương nhiên cũng ngủ trên giường."

Sa Nặc Nhân: "..."

Vấn đề là ở đây, ngài cảm thấy chúng ta thích hợp ngủ chung một cái giường sao?

Sa Nặc Nhân không cần hỏi cũng biết đáp án của anh, thông minh giữ yên lặng.

Thấy Xích Linh vẫn còn đang lật xem đồ vật, hiếu kỳ lại gần, "Đang nhìn cái gì?"

Xích Linh khinh bỉ hừ lạnh, "Cò người theo dõi chúng ta lộ diện."

"Ai? Đối thủ?" Sa Nặc Nhân đưa đầu xem hình ảnh đang được phát trên quang não, trên bức ảnh là một chiếc phi thuyền phổ thông, ngón tay Xích Linh xẹt qua, tiếp theo liền khiến phi thuyền bị ngăn lại, hình ảnh chủ thuyền phẫn nộ cùng cảnh sát trạm phi thuyền khắc khẩu cãi vã, Sa Nặc Nhân sửng sốt nửa ngày, mới tự nói: "Tôi thế nhưng không biết, nàng có tiền như vậy, còn có phi thuyền tư nhân?"

Người trong hình không phải Sa Tỉnh Yên thì là ai? Nàng đem tất thảy đều nghĩ rất tốt, coi như Phượng Ảnh không mang theo nàng cùng đi lữ hành, nàng cũng phải lén lút đi cùng anh, quấy tung hẹn của Sa Nặc Nhân với anh, chính mình không chiếm được, cũng sẽ không để cho Sa Nặc Nhân chiếm tiện nghi. Chỉ có điều, nàng còn chưa ra khỏi trạm phi thuyền, đã bị cảnh viên chấp pháp cản lại.

Xích Linh nói: "Em cảm thấy tiền của nàng từ đâu mà có?"

Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, "Hẳn là cha nàng có để lại cho huynh muội bọn họ đi? Phụ thân họ là một chế tạo cơ giáp sư cấp sáu, cứ như vậy bất ngờ qua đời, nhưng đáng tiếc."

Tư liệu Xích Linh tra được, cũng nhắc tới, Sa Thành Khải chết vào 6 năm trước trong một vụ nổ lớn, lúc đó đồng hành cùng ông chính là Sa Phí Đề. Vụ nổ khiến con đường liên tục sụp xuống, Sa Thành Khải đem Sa Phí Đề đẩy ra ngoài, chính mình thì bị chôn vùi bên trong phế tích sụp xuống, nổ mạnh gây ra đám cháy lớn, cháy đến mười mấy tiếng đồng hồ mới tắt. Lúc đó người tử vong đã vượt qua mấy chục người, cho nên cuối cùng, đến thi thể cũng tìm không ra, đều bị đốt thành tro.

"Sa gia có tiến hành phân chia tài sản hay không, tỷ như cấp huynh muội bọn họ một ít phí an ủi?" Xích Linh hỏi.

"Không có đi? Vì sao hỏi như vậy? Đều là người một nhà, ăn ở đều cùng nhau, như thế nào cấp phí an ủi?" Sa Nặc Nhân có chút không hiểu ý tứ của Xích Linh.

Xích Linh gật đầu, không có tiếp tục đề tài này.

"Vậy em còn nhớ lúc đó ở tinh cầu Aslamo, là như thế nào rớt xuống đáy vực sao?" Xích Linh hỏi.

"Không nhớ rõ. Nghe lão sư nói, là tôi miễn cưỡng thu phục thú phụ trợ so với năng lực của mình cường đại hơn, mới có thể bị thú phụ trợ tấn công bằng tinh thần, dẫn đến mất đi tinh thần lực." Sa Nặc Nhân đương nhiên không biết, tình huống của nguyên chủ lúc đó, chỉ có thể nói ra những gì được nghe.

"Lão sư nào nói?" Xích Linh truy hỏi.

"Lão sư học viện Dorin, làm sao vậy?" Sa Nặc Nhân không hiểu vì sao anh lại hỏi những thứ này.

"Không có chuyện gì, em đi tắm, nghỉ ngơi một hồi, buổi tối sẽ có tiệc tối." Xích Linh nói.

Sa Nặc Nhân cũng không nghĩ nhiều, liền đi tắm rửa nghỉ ngơi.

Xích Linh lại phát tin nhắn xuống cho cấp dưới, để cho bọn họ điều tra Dorin lão sư, xem ông ta đã cùng những người nào tiếp xúc qua.

Tình huống của Sa Nặc Nhân, cực kỳ giống Phệ Thần Thủy gây nên, lại không có một người dám mở miệng nói ra, anh sẽ không để cho chân tướng chìm xuống như vậy, nhất định phải tìm ra hung thủ muốn hại Sa Nặc Nhân.

Bình luận

Truyện đang đọc