ĐẾ QUỐC ĐỆ NHẤT SỦNG HÔN

Đưa đến dưới khách sạn đế đô, Sa Nặc Nhân không để Xích Linh xuống dưới, nơi này người đến người đi rất khó giữ bí mật nếu nhiều người biết, vào lúc này không cần gây ra chuyện gì mới là tốt nhất.

Xích Linh hiểu được Sa Nặc Nhân, cậu không nói ra lý do anh cũng biết, bên ngoài đã đồn, Sa gia cùng Diễm Vương từ lâu quấn lấy nhau, nếu như bây giờ bọn họ lại ngang nhiên lộ diện, thời điểm đó không quản cơ giáp Sa gia có được lựa chọn hay không, Diễm Vương cũng không thể nào quyết định. Vậy không bằng cứ để tin tức Sa gia cùng Diễm Vương giao hảo, chỉ coi là tin đồn, còn chưa có chắc chắn, áp lực dư luận cũng thoải mái hơn nhiều.

Xích Linh không có xuống xe, nhìn theo Sa Nặc Nhân rời đi, anh mới để cho hộ vệ lái xe tới khách sạn hoàng gia.

Sa Nặc Nhân hỏi tầng mà Sa gia ở, chính mình đi lên, trước tiên đi gặp phụ thân, mỗ phụ cùng gia gia, liền trở về phòng.

Rốt cục có căn phòng của riêng mình, Sa Nặc Nhân nằm lỳ ở trên giường lăn hai vòng mới ngồi dậy.

|Pidgey, Ngưng Thần Hương lớn thế nào rồi?| Sa Nặc Nhân hỏi.

|Đã trưởng thành vài ngày, ngươi định thời điểm nào ăn?| Pidgey hỏi.

Trái cây Ngưng Thần Hương đã chín rồi, ba tháng mới mọc ra một khỏa trái cây, to bằng nắm tay trẻ con, tỏa ra bạch quang, thoạt nhìn rất thần kỳ. Ngưng Thần Hương là thuốc quả, dược tính rất mạnh, đặc biệt kết ra trái cây, thời điểm chế tác Ngưng Thần tề, cũng chỉ dùng đến phiến lá Ngưng Thần Hương là được, chưa cần dùng tới quả. Lấy lời Pidgey đến giải thích, quả Ngưng Thần Hương đối với người khác dược tính quá mạnh, nhưng đối với Sa Nặc Nhân lại là đồ tốt, nó có tác dụng ôn dưỡng nhất định với căn nguyên ý thức lực, sau khi uống, sẽ khiến đẳng cấp ý thức lực tăng lên nhanh một chút, bây giờ cậu đang là nhập môn sơ cấp ý thức lực, lại ăn một quả Ngưng Thần Hương, nói không chừng có thể mau mau tiến vào giai đoạn sơ cấp thuần thục, đến lúc đó, cậu đối cảm ngộ khống chế ý thức lực khẳng định cũng sẽ có chỗ bất đồng.

Bất quá, Ngưng Thần Hương dù sao cũng là Nguyên Quả đặc biệt nhắm vào tinh thần lực, Sa Nặc Nhân một khi dùng, thiên phú tinh thần lực bị hao tổn của cậu nhất định sẽ khôi phục, do đó khi lực lượng tinh thần lực của cậu khôi phục cậu sẽ trở lại trạng thái khi còn là Á Liên, điều này làm cho Sa Nặc Nhân có chút sốt sắng, vạn nhất thân phận của cậu bị người khác phát hiện thì làm sao bây giờ?

|Tinh thần lực của ta khôi phục, người khác thật sự không nhìn ra được sao?| Sa Nặc Nhân lo lắng hỏi.

|Người nơi này thức tỉnh tinh thần lực là do dược tề kích phát, vô luận bọn họ tới chỗ nào, trên người đều sẽ có mùi vị dược tề. Thế nhưng ngươi không giống, tinh thần lực của ngươi vốn là trời sinh, ngươi chưa từng dùng loại dược tề kia, coi như khôi phục tinh thần lực, chỉ cần ngươi không nói, người khác chắc chắn sẽ không phát hiện, đương nhiên còn có một loại tình huống, đó chính là gặp phải người có tinh thần lực mạnh hơn ngươi.| Pidgey nói.

Gặp phải người có tinh thần lực cao hơn Sa Nặc Nhân, phỏng chừng không có loại người như vậy. Thời điểm năm đó ở Liên Minh, văn minh nơi đó so với nơi này cao hơn rất nhiều, trong tình huống như vậy cũng chưa có người nào vượt qua tinh thần lực của cậu, ở đây, lại càng không có người như vậy.

|Ngươi trước tiên có thể dùng nó, tác dụng của quả Ngưng Thần Hương sẽ không lập tức phát huy ngay được, cần thời gian mấy ngày để hấp thu.| Pidgey đề nghị.

|Được.| Chỉ cần không bị người phát hiện, Sa Nặc Nhân an tâm.

Sa Nặc Nhân đang chuẩn bị để Pidgey lấy Ngưng Thần Hương ra, không nghĩ tới Pidgey đã đem quả Ngưng Thần Hương hái xuống, ném ra khỏi không gian.

Sa Nặc Nhân luống cuống tay chân đón được, có chút lúng túng, chính mắt cậu thấy được thái độ của Pidgey đối xử với Xích Anh Quả, tại sao đến lượt cậu, lại không được tự tay hái quả Ngưng Thần Hương? Đây chính là quả Ngưng Thần Hương ba tháng mới kết một trái đó!

|Ăn.| Pidgey mới không quan tâm oán niệm, nhắc nhở cậu.

Sa Nặc Nhân một bên oán niệm, một bên cẩn thận đem vỏ Ngưng Thần Hương bóc ra, thịt quả bên trong trắng bóng nhiều nước, Sa Nặc Nhân cắn một miếng, mùi vị ngọt ngào thơm ngát, so với mùi vị Thâm Hải U Lam tốt hơn nhiều, lại cắn hai miếng, một quả Ngưng Thần Hương đã bị cậu ăn hết, nhả hạt ra. Đem hạt cùng vỏ đều thu cẩn thận, hạt có thể trồng lại lần hai, vỏ thì có thể chế tác Ngưng Thần tề, dược tính bên trong vỏ so với lá cây cao hơn nhiều lắm, đương nhiên không thể lãng phí.

Sau khi ăn xong, Sa Nặc Nhân cảm thấy có chút khát nước, chuẩn bị đứng dậy đi rót một cốc nước uống. Vừa mới đứng dậy, trong đầu "Oanh" một tiếng, chỉ còn lại một mảnh bạch quang trắng xóa, cậu ngã về trên giường, mất đi ý thức.

Pidgey nhảy ra, đem Sa Nặc Nhân kéo lên đặt ngay ngắn trên giường, thay cậu đắp kín chăn mền, để cho cậu ngủ một giấc.

Sa Nặc Nhân ngủ một giấc đến giữa trưa ngày thứ hai, thời điểm ngồi dậy còn có chút mờ mịt, không biết mình là người phương nào, sững sờ nửa ngày, mới nhớ tới chuyện ngày hôm qua ăn quả Ngưng Thần Hương. Vội vàng thử điều động tinh thần lực trong đầu, xúc tua tinh thần lực màu xanh nhạt tráng kiện dọc theo người đi ra ngoài, Sa Nặc Nhân hưng phấn hét lên một tiếng, ở trên giường lăn lộn.

|Khôi phục nhiều ít?| Thanh âm Pidgey đột nhiên xuất hiện trong đầu.

|Khôi phục 70%, qua hai ngày nữa, có thể sẽ khôi phục hoàn toàn.| Sa Nặc Nhân hưng phấn nói.

Pidgey nhàn nhạt |Ân| một tiếng, không còn âm thanh.

Giữa lúc Sa Nặc Nhân còn đang hưng phấn, cửa liền truyền đến tiếng gõ.

Sa Nặc Nhân chạy tới mở cửa, Solan đứng ở bên ngoài, "Con ở trong phòng làm gì? Cơm tối không ăn, cơm sáng cũng không ăn."

Sa Nặc Nhân gãi đầu một cái, cười nói: "Ngồi phi thuyền quá mệt mỏi, ngày hôm qua trở về phòng liền ngủ, ngủ một giấc đến bây giờ."

Solan điểm trán cậu một chút, "Đi thôi, có thể ăn cơm trưa."

Sa Nặc Nhân trở về phòng sửa sang lại một chút, liền theo mỗ phụ tới phòng ăn ăn cơm.

Khách sạn đế đô có không ít người ở lại, bảy đại thế gia cơ hồ đều ở nơi này, phòng ăn là một gian phòng độc lập, quy hoạch rất tốt. Thời điểm Sa Nặc Nhân đến, người nhà cậu đã an vị.

Thấy Sa Nặc Nhân đến, Sa Tỉnh Yên mong đợi nhìn về phía cửa, nhưng mà nàng thất vọng phát hiện, người nàng chờ căn bản không ở cùng một chỗ với Sa Nặc Nhân.

Sa Nặc Nhân trong lòng xì cười một tiếng, không để ý tới phản ứng của nàng.

Sa Tỉnh Vinh lên tiếng cùng Sa Nặc Nhân chào hỏi, Sa Nặc Nhân đáp lại. Ngày hôm qua vừa đến, cậu không đi gặp huynh muội Sa Tỉnh Vinh, lúc này chào hỏi là chuyện đương nhiên, chỉ có điều Sa Tỉnh Yên đối với việc ca ca bắt chuyện lườm một cái, không có phản ứng Sa Nặc Nhân.

Sa Nặc Nhân cùng Sa Tỉnh Yên quan hệ không tốt, các vị trưởng bối đều thấy được, đều là hài tử, bọn họ cũng không để ở trong lòng.

Trên bàn cơm, Sa Nặc Nhân hỏi cơ giáp dùng cho trận chung kết chuẩn bị như thế nào, nhận được câu trả lời "Làm hết sức" của gia gia.

Sa Nặc Nhân rất kỳ quái, lần gặp gỡ này, nét mặt của gia gia cùng phụ thân rất là nghiêm nghị, giống như là sắp có chuyện gì lớn xảy ra.

"Làm sao vậy?" Sa Nặc Nhân không rõ.

Ba vị trưởng bối đều không muốn nhiều lời, vẫn là Sa Tỉnh Vinh nói rằng: "Lần này bảo tọa cơ giáp thế gia cạnh tranh rất kịch liệt, bây giờ ngoại trừ Sa gia, còn có ba nhà khác có tiềm lực rất lớn."

"Ba nhà?" Sa Nặc Nhân bất ngờ, không phải hai nhà sao? Hoắc Đốn gia cùng Phổ Nhĩ Sinh.

"Không sai, Hoắc Đốn gia tự nhiên không cần phải nói, mặt khác Phổ Nhĩ Sinh đại sư cùng Minh gia hợp tác, tham dự chung kết; Fick gia tộc và An gia hợp tác, cũng tham dự tiến vào bên trong trận thi đấu tranh đoạt cơ giáp thế gia. Nguyên bản Phổ Nhĩ Sinh đại sư cơ giáp cấp chín đã ép người khác không thở nổi, Fick gia cùng An gia cũng tới tham gia trò vui, chẳng lẽ bọn họ còn có thể làm ra được cơ giáp lợi hại hơn so với cơ giáp cấp chín?" Sa Tỉnh Vinh có chút căm giận nói.

Sa Nặc Nhân đối với việc Fick gia tộc tham gia thi đấu cạnh tranh cơ giáp thế gia cảm thấy rất bất ngờ, Fick gia đã là quặng mỏ thế gia, đây là muốn chuyển hướng?

"Phụ thân, tình cảnh bây giờ của Sa gia ra sao?" Sa Nặc Nhân lo lắng hỏi.

"Hừ, ngươi chỉ biết ở bên ngoài cùng người du ngoạn, còn biết lo lắng cho tình cảnh của Sa gia sao?" Sa Tỉnh Yên trào phúng nói chen vào.

"Tỉnh Yên, Nặc Nặc cũng là con cháu Sa gia, làm sao lại không lo lắng?" Sa Tỉnh Vinh dạy dỗ nói.

Sa Phí Đề liếc mắt nhìn bọn họ một cái, ý tứ hàm xúc không rõ, sau đó mới thở dài nói: "Tận lực đi."

Sa Nặc Nhân biết được phụ thân không muốn nhiều lời, cũng chỉ có thế không hỏi.

Sau khi ăn xong, Sa Nặc Nhân tới phòng của phụ thân, Solan cũng đang ở đó.

"Phụ thân." Sa Nặc Nhân đến, Sa Phí Đề cũng biết.

"Ngồi đi." Sa Phí Đề nói.

Sa Nặc Nhân không biết, cậu vừa mới vào phòng của phụ thân, cánh cửa chếch phía đối diện cũng mở ra, Sa Tỉnh Vinh đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn cánh cửa đóng lại.

Sa gia từ lâu đã coi huynh muội bọn họ như người ngoài, chuyện cơ mật không bao giờ nói ở trước mặt bọn họ, chỉ có ở trong bóng tối nói cho Sa Nặc Nhân!

Sa Nặc Nhân không biết oán hận của Sa Tỉnh Vinh sâu bao nhiêu, cậu chỉ lo lắng cho tình cảnh của Sa gia.

"Cơ giáp chung kết đã chế ra, đều là do gia gia con một mình chế tạo ra, mỗ phụ con đẳng cấp không đủ, cũng không giúp đỡ được gì, đây đã là lấy ra toàn bộ thực lực của Sa gia." Sa Phí Đề đem sự thật nói cho nhi tử.

"Tỷ lệ thủ thắng có bao nhiêu?" Sa Nặc Nhân hỏi.

"Dùng Lục Ma Thảo như con nói, tỉ lệ dung hợp vật liệu cơ giáp tăng lên, nhưng làm sao cũng không lên được cấp tám đi, nếu như chỉ có Phổ Nhĩ Sinh cùng Hoắc Đốn gia cạnh tranh, Sa gia vẫn có khả năng đánh bại Hoắc Đốn gia, bây giờ lại dính líu đến Fick gia cùng An gia, phần thắng cuối cùng liền không xác định." Sa Phí Đề thở dài nói.

Sa Nặc Nhân biết đến An gia, là gia tộc xếp thứ ba trong ngành chế tạo cơ giáp ở Đế Quốc, An Kỳ chính là tiểu nhi tử An gia, người đứng đầu An gia chính là đại ca của An Kỳ ―― An Việt, nghe nói cái người An Việt này rất có đầu óc, An gia cho dù không phải thế gia, nắm giữ phần trăm trên thị trường cũng gần bằng với Sa gia và Hoắc Đốn gia, thực lực như vậy thật đáng sợ. Chỉ là Sa Nặc Nhân làm sao cũng nghĩ không ra, lý do hắn hợp tác với Fick gia.

Từ phòng phụ thân đi ra, trở lại gian phòng của mình, nằm ở trên giường, nhìn trần nhà ngẩn người.

Lúc này quang não liền truyền đến âm thanh nhắc nhở, cậu mới lấy ra xem, vừa nhìn liền sợ hết hồn, lại có mười mấy truyền tin bị nhỡ, đều là Xích Linh gọi tới.

Cậu vội vàng gọi lại, liền thấy Xích Linh sắc mặt âm trầm xuất hiện trước mặt.

"Tại sao không nhận truyền tin?" Xích Linh mở miệng liền hỏi.

"Xin lỗi, tối hôm qua đi ngủ sớm, cho nên không nhìn thấy." Sa Nặc Nhân không ngượng ngùng cười cười.

"Lữ hành rất mệt sao?" Xích Linh không rõ hỏi.

"Ân, có chút." Sa Nặc Nhân thừa nhận.

Xích Linh suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Vậy em nghỉ ngơi nhiều chút."

Vốn là muốn hẹn Sa Nặc Nhân ra gặp mặt một chút, lại nhìn thấy cậu mệt như vậy, cũng có điểm không đành lòng.

Sa Nặc Nhân hỏi: "Anh đang làm gì? Không vội sao?"

Xích Linh nói: "Không vội."

Hai người lại rảnh rỗi hàn huyên vài câu, Sa Nặc Nhân liền bị Xích Linh giục đi nghỉ ngơi, nên ngắt truyền tin.

Sa Nặc Nhân nằm lỳ trên giường, muốn ngủ một chút, kết quả sáng sớm dậy quá muộn, ngủ không được, nghĩ đến tình cảnh bây giờ của Sa gia, liền nghĩ đến dược thực nói Công Ngọc Diễm cẩn thận mang đến cho cậu.

|Này này, ngươi nói ta có nên giúp Sa gia một chút? Có phải là chỉ cần chế tạo một đài cơ giáp vượt qua cơ giáp cấp chín của Phổ Nhĩ Sinh là có thể chiến thắng?| Sa Nặc Nhân hỏi.

|Ngươi biết chế tạo cơ giáp của tinh hệ này?| Pidgey hỏi.

|... Không biết.| Sa Nặc Nhân héo.

|Vậy không được. Đừng nghĩ những chuyện vô dụng đó, việc này không tới phiên ngươi quản, Sa gia có làm sao, cũng chưa tới lượt ngươi bận tâm.| Pidgey nghiêm khắc ngăn lại suy nghĩ của Sa Nặc Nhân.

Không có cách nào hảo hảo nói chuyện cùng Pidgey, Sa Nặc Nhân không thể làm gì khác hơn là đành rời giường đi tìm Công Ngọc Diễm lấy dược thực.

Bình luận

Truyện đang đọc