ĐẾ QUỐC ĐỆ NHẤT SỦNG HÔN

Sa Nặc Nhân nghe Pidgey nói, không tiếp tục di chuyển Xích Linh.

Cậu ôm chăn đến, đắp kín cho Xích Linh, may là mới vừa kéo anh từ trên sàn nhà tới trên thảm trải sàn, nếu không nhất định sẽ cảm lạnh.

Dùng lời giải thích của Pidgey, Xích Linh ngày mai có thể tỉnh lại, Sa Nặc Nhân hơi hơi yên lòng.

Giữ Xích Linh một phút chốc, Sa Nặc Nhân từ trên mạng giả lập mua thật nhiều bình đựng thuốc trở về, to nhỏ không đều, giữ lại để làm đồ dự bị.

Sau hai giờ, hàng liền đưa đến.

Sa Nặc Nhân đem 10 bình thuốc đều lấy ra, đem chất lỏng Thâm Hải U Lam mới vừa rồi cất đi, vừa vặn chứa đủ.

Thân Thâm Hải U Lam là màu tím, chất lỏng ép ra cũng là màu tím, thoạt nhìn rất đẹp.

Cậu trở về phòng, nhìn một chút bể cá trong phòng, dùng tốc độ như vậy trưởng thành, phỏng chừng vẫn còn quá chậm.

Sa Nặc Nhân ngồi vào trên ghế, thả ra tinh thần lực, đối với Thâm Hải U Lam tiến hành thúc đẩy sinh trưởng. Nếu ý thức lực chỉ đối với bọn họ có lợi, cậu không ngại một ngày tiến hành thêm mấy lần.

Mãi đến tận buổi chiều ngày thứ hai, Xích Linh mới tỉnh lại, mở mắt liền thấy Sa Nặc Nhân nằm úp sấp ở trên ghế salon xem TV giả lập, trong TV đang phát tin tức chính là kết quả chọn lựa giữa các khu, thi đấu thế gia lần này, bắt đầu thi đấu từ thực tài, sau đó mới là thi đấu cơ giáp, trên TV phát sóng chính là đánh giá đối với thực tài các thế gia đưa tới, không ít người vẫn là nhìn trúng thực tài thế gia lâu đời ―― Công Ngọc gia, bất quá, còn có một gia tộc cũng được chú ý tương đối đông, đó chính là Bố Duy Nông gia, nghe đâu lần trước, Bố Duy Nông gia lấy ra năm loại thực tài quý hiếm, Công Ngọc gia lấy ra sáu loại, hiểm hiểm vượt qua Bố Duy Nông gia, lấy lại chiếc ghế thực tài thế gia.

Bố Duy Nông gia nhiều năm qua vẫn luôn làm về mảng thực tài, nói đến gốc gác cùng thực lực đều không yếu, lần này thực tài thế gia đến cùng thuộc về ai, trước mắt vẫn chưa có kết quá chắc chắn.

Xích Linh lẳng lặng nhìn Sa Nặc Nhân, ngày hôm qua lúc anh rơi vào hôn mê, ý thức vẫn cứ tỉnh táo, chỉ có điều không thể động, cũng không thể mở mắt, nhưng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện.

Pidgey là ai?

Thâm Hải U Lam thật sự có hiệu quả kỳ diệu như vậy sao? Cảm giác so với lúc trước còn muồn thoải mái hơn một chút.

Còn có...

Đôi môi Xích Linh khẽ nhúc nhích, tựa hồ còn có thể cảm giác được bên trên vẫn còn lưu lại nhiệt độ.

Sa Nặc Nhân lơ đãng xoay mặt, phát hiện Xích Linh đang nhìn cậu, liền từ trên ghế salon nhảy xuống, đi chân đất chạy đến.

"Anh đã tỉnh? Cảm giác thế nào? Còn đau không?" Sa Nặc Nhân ngồi xổm xuống cạnh anh, vội vàng hỏi.

Xích Linh chậm rãi lắc đầu, tầm mắt vẫn còn chăm chú vào trên mặt Sa Nặc Nhân.

"Pidgey là ai?" Xích Linh âm thanh khàn khàn, hỏi.

Sa Nặc Nhân mở to hai mắt, một bộ dáng gặp quỷ rồi.

"Thâm Hải U Lam lại là cái gì?" Xích Linh tiếp tục hỏi.

Sa Nặc Nhân rốt cuộc hoảng sợ phát hiện một sự thật, người ngày hôm qua cần phải hôn mê, cư nhiên nghe thấy bọn cậu nói chuyện?!

Sa Nặc Nhân đột nhiên nghĩ đến chuyện đút Xích Linh uống thuốc kia, trên mặt liền đỏ lên.

Vội vội vàng vàng đứng dậy, nói câu "Tôi lấy thuốc cho anh", bỏ chạy về gian phòng của mình.

Vừa đóng cửa, liền vội la lên: | Pidgey, anh ta biết đến sự tồn tại của ngươi, còn hỏi đến Thâm Hải U Lam, có thể nói cho anh ta biết sao?|

Pidgey không có hiện thân, thông qua ý thức lực, cách xa nhau hai cái không gian cũng có thể giao lưu.

|Ngươi muốn nói cho hắn biết sao?| Pidgey hỏi.

|Ta...| Sa Nặc Nhân mím mím môi, kiếp trước từng trải nói cho cậu biết, không thể nói.

|Ngươi phải nhớ kỹ, không nên tin bất luận người nào, không phải Á Liên kiếp trước chính là kết cục của ngươi.| Pidgey nghiêm nghị nói.

Sa Nặc Nhân khiếp sợ, |Ngươi... Ngươi biết ta không phải Sa Nặc Nhân?!|

Pidgey nghiêm túc nói: |Ngươi chính là Sa Nặc Nhân, ta chỉ muốn ngươi nhớ kỹ, không nên tin bất luận ngươi nào, người thân cũng không được. Như nói cho phụ thân ngươi vậy, tiếp tục đẩy lên trên người ta, ta có thể vì ngươi ngăn trở hết thảy ác ý tính kế, thế nhưng ngươi không được, không thể để cho bất cứ kẻ nào phát hiện ngươi nắm giữ ý thức lực căn nguyên, hiểu chưa?|

Nội tâm Sa Nặc Nhân từ lâu đã nổi lên giông bão, Pidgey rốt cuộc là cái gì? Đến chuyện cậu không phải Sa Nặc Nhân đều biết, còn biết đến Á Liên trước đây, vậy nó đã biết được bao nhiêu?

Pidgey cảm thấy cảm xúc của Sa Nặc Nhân, lạnh nhạt nói: |Thời điểm ngươi dời hồn tới đây, ta đã thấy được kiếp trước của ngươi.|

Dời hồn? Kiếp trước?

Sa Nặc Nhân sững sờ đứng ở trong phòng, không biết nên phản ứng thế nào, không sai, thân là Á Liên cậu xác thực đã chết rồi.

Pidgey thấy cậu vẫn không có phản ứng, trầm giọng nói: |Những lời nói giữa ta và ngươi hôm nay ngươi phải nhớ kỹ, người bán đứng ngươi thường thường là người thân cận nhất bên cạnh, người ngoài căn bản không thương tổn tới ngươi. |

Sa Nặc Nhân ngơ ngác nói: |Vậy ngươi cảm thấy thế nào, Xích Linh có thể bán đứng ta sao?|

Pidgey nói: |Ta không biết, cũng không cho phép ngươi mạo hiểm. Ngươi có thể lợi dụng hắn, có thể gọi hắn, có thể coi hắn như chỗ dựa, nhưng ngươi không thể đem bí mặt của chính mình nói cho hắn biết.|

Trong lòng Sa Nặc Nhân tràn đầy nghi hoặc, |Ngươi rốt cuộc là cái gì? Tại sao lại giúp ta?|

Pidgey trầm mặc, sau đó mới nói: |... Thời điểm ngươi nên biết, ta sẽ nói cho ngươi. Nếu như ngươi nguyện ý? Có thể tin tưởng ta, coi như tất cả sinh vật sống lừa ngươi, hại ngươi, lợi dụng ngươi, ta cũng sẽ không, ta sẽ làm hết khả năng để bảo vệ ngươi.|

Sa Nặc Nhân bị lời nói của Pidgey cảm động, không quản nó là cái gì, tóm lại là phải tin tưởng bằng hữu là được rồi.

|Cảm ơn ngươi, Pidgey.| Sa Nặc Nhân cảm động nói.

|Đi nói cho hắn biết, giống như lúc ngươi nói với phụ thân ngươi.| Pidgey nói.

|Được.| Sa Nặc Nhân đáp ứng.

Lời Pidgey nói thời khắc nhắc nhở Sa Nặc Nhân, không thể giẫm lên vết xe đổ, không thể hai đời đều có kết cục giống nhau. Con người bản tính tham lam, kiếp trước thời điểm cậu còn là Á Liên, chỉ vì tài năng xuất chúng, mới vô tình bị giam cầm mười năm, thật vất vả trốn ra được, lại chết dưới lửa đạn của đám người đó...

Thời điểm trọng sinh trở lại, Sa Nặc Nhân đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ, tuyệt không để người nào tiếp tục lợi dụng cậu.

Cầm một bình Thâm Hải U Lam quay lại phòng khách, ngồi xổm xuống bên người Xích Linh, mở nắp, đưa đến bên miệng anh.

Xích Linh vẫn nhìn cậu, không có mở miệng.

Sa Nặc Nhân cầm bình dược tề, ở trước mắt anh lắc lắc, bên trong đều là chất lỏng màu tím nồng nặc thuần khiết.

"Đây chính là Thâm Hải U Lam. Nó có thể giúp thân thể loại bỏ vật chất có hại, cũng có thể chống đỡ tác động của phóng xạ hạt nhân từ bên ngoài, nhân loại uống thời gian dài, có thể tăng cường thể chất, nâng cao thể năng, đồng thời có thể căn cứ thể chất khác nhau sinh ra những diễn biến khác nhau có lợi cho thân thể, quan trọng nhất còn có thể chữa trị mức độ tổn thương khác nhau của thân thể. Anh ngày hôm qua... Ăn một nhánh, hiệu quả thế nào, anh có thể cảm giác được." Sa Nặc Nhân kiên trì giải thích.

Dù là Xích Linh kiến thức rộng rãi, nghe đến các loại chỗ tốt của Thâm Hải U Lam, cũng vô cùng khiếp sợ.

"Anh bây giờ vẫn chưa thể cử động, kinh mạch trong thân thể đã đông lại, nhất định phải dùng Thâm Hải U Lam đến khi máu trở lại bình thường, lại uồng một lần, phỏng chừng ngày mai là có thể cử động. Há miệng." Sa Nặc Nhân đem miệng bình dược tề đến bên miệng anh.

Lần này Xích Linh không do dự, mở miệng uống cạn.

Chỉ là cái mùi này... Thật là đủ khó ngửi, không biết là mùi tanh gì, vừa tanh vừa đắng.

Sa Nặc Nhân nhìn Xích Linh biểu tình cứng ngắc nuốt xuống, cười nói: "Không dễ uống? Ân, quả thực không dễ uống, quá tanh. Bất quá đây chính là bảo bối, anh có đi đâu cũng không tìm được cây thứ hai như vậy đâu."

"Cậu làm thế nào tìm được?" Xích Linh nói.

Sa Nặc Nhân ngồi bên cạnh anh, "Tôi có một bằng hữu, cậu ấy có thể dùng thực tài ngưng luyện ra một loại cây hoàn toàn mới."

Xích Linh cau mày, hiển nhiên nghe không hiểu.

Sa Nặc Nhân trở về phòng, đem Xích Anh Quả cùng Ngưng Thần Hương đều ôm ra, nhưng đáng tiếc Thâm Hải U Lam ở trong bể cái quá lớn, cậu không thể ôm ra.

Đem hai chậu thực vật đều bày ra trên đất, "Còn có hai loại này, đều là Pidgey ngưng luyện ra được, trên thế giới căn bản không có thồn tại loại thực vật này. Chậu này gọi là Xích Anh Quả, nó sẽ cho ra trái cây màu đỏ, Pidgey tương đối thích ăn. Chậu này gọi là Ngưng Thần Hương, vẫn chỉ là cây non, nhưng nó sẽ lớn lên, tác dụng lớn nhất của nó, chính là chữa trị tinh thần lực hao tổn. Còn lại chính là Thâm Hải U Lam, ba loại này đều là Pidgey tạo ra được, trong hiện thực căn bản không tồn tại."

Sa Nặc Nhân có chút hổ thẹn, lại giống như lúc đó lừa gạt phụ thân. Cậu không thể không làm như vậy, năng lực của cậu quá kinh thể hãi tục(1), sáng tạo ra một loại thực vật hoàn toàn mới, là đặc quyền của đấng tạo hóa, nhưng cậu lại có thể nắm giữ năng lực như vậy.

1: làm kinh động cả thế giới, nhân loại

Xích Linh vẫn không biết rõ lời Sa Nặc Nhân nói, bất quá anh vẫn hiểu ý tứ của cậu. Nói cách khác, những thứ đồ này đều không tồn tại trên thế giới, chỉ có bằng hữu của cậu ―― Pidgey có thể ngưng luyện ra.

Quá mức khiếp sợ, Xích Linh trái lại bình tĩnh.

"Pidgey là ai?" Thời điểm anh điều tra Sa Nặc Nhân, cũng không có phát hiện "Pidgey" người này.

"Nói đến, Pidgey, không phải loài người, nó là một sinh vật giống như thỏ, sẽ nói, là tôi gặp phải ở tinh cầu Aslamo, tôi rơi xuống đáy vực, là Pidgey đã cứu tôi. Nó ngưng luyện ra đồ vật gọi là Nguyên Quả, là tồn tại độc nhất vô nhị." Sa Nặc Nhân nói.

Xích Linh không nói gì, Aslamo tinh cầu vẫn luôn rất thần bí, Hắc Vĩnh Dạ từ xưa tới nay chưa từng có ai đi vào, cho dù có học sinh đến đó rèn luyện, có người đã đến đó săn băn, đều là ở Quang Vĩnh Dạ hoạt động, chỉ cần ở đến gần Hắc Vĩnh Dạ đã có nguy hiểm, còn nói gì tới đi vào. Hắc Vĩnh Dạ rốt cuộc có những sinh vật gì sống trong đó, không có ai biết, cho nên coi như Sa Nặc Nhân nói cậu ta có bằng hữu là một cái sinh vật có thể nói, anh cũng không thể không tin.

Sa Nặc Nhân lại nói: "Pidgey không thích người sống, chờ ngày nào đó nó nguyện ý xuất hiện, tôi lại giới thiệu cho ha người quen nhau."

Xích Linh chăm chú nhìn cậu, tiếp tục trầm mặc.

"A đúng rồi!" Sa Nặc Nhân kinh ngạc thốt lên, "Tôi giao cho anh tìm kiếm hai loại thực tài cùng bốn loại khoáng thạch, đã thu thập đủ chưa?"

"Khoáng thạch cậu muốn đã tìm được ba loại, loại cuối cùng còn đang tìm kiếm, nhưng hai loại thực tài kia tương đối phiền toái, đều là đồ quý hiếm, chỉ có Công Ngọc gia có, một loại trong đó, chính là ở bên trong thi đấu thế gia lần trước, sáu loại thực tài quý hiếm nhất, rất khó nuôi trồng, người của ta vẫn đang cùng bọn họ thỏa thuận." Xích Linh nói.

"Pidgey nói cho tôi, nó đa tìm được phương pháp trị liệu phóng xạ trên người anh." Sa Nặc Nhân nói.

Người luôn luôn có thể khống chế tâm tình, giờ khắc này cũng không nhịn được kích động, thậm chí quên mất thân mình, bị Sa Nặc Nhân đúng lúc ngăn cản.

"Đừng nhúc nhích!" Sa Nặc Nhân đem Xích Linh ấn trở về trên thảm trải sàn, đón nhận hai con mắt cấp thiết của anh, cười nói: "Đừng nóng vội, anh bây giờ có sốt ruột cũng vô dụng. Loại Nguyên Quả kia tên là Bát Phúc Nham, nó có thể chữa trị tất cả bệnh biến do phóng xạ không gian ảnh hưởng đến, Bát Phúc Nham này có khả năng có tác dụng với anh, bất quá muốn tạo ra Bát Phúc Nham, hai loại thực tài cùng bốn loại khoáng thạch anh đang tìm là không thể thiếu. Hiện tại có Thâm Hải U Lam, có thể khống chế được bệnh tình của anh, không cần phải gấp, chỉ cần tập hợp đủ thực tài cùng khoáng thạch, nó sẽ giúp chúng ta ngưng luyện ra."

Ngón tay Xích Linh khẽ nhúc nhích, cố hết sức nắm chặt tay Sa Nặc Nhân.

Xích Linh tuy rằng không nói gì, nhưng Sa Nặc Nhân đều hiểu.

Chỉ cần Xích Linh không có chuyện gì, bên Diễm Vương liền không có gì khó khăn.

Nắm chặt lại bàn tay ấy, Sa Nặc Nhân động viện nói: "Đừng lo lắng, có Pidgey ở đây, anh sẽ không có chuyện gì."

Xích Linh ngắm nhìn cậu, hồi lâu nới nói: "Ở tinh cầu Aslamo, một đòn đánh bại ba con ma thú cấp cao, cũng là nó sao?"

Sa Nặc Nhân gật đầu, "Là nó."

Xích Linh suy nghĩ trong chốc lát, "Cảm tạ."

Sa Nặc Nhân cười, "Cám ơn cái gì, anh che chở cho tôi, có thể tìm ra phương pháp trị hết bệnh cho anh, tôi dù như thế nào đều khẳng định sẽ giúp anh."

Bình luận

Truyện đang đọc