ĐẾ QUỐC ĐỆ NHẤT SỦNG HÔN

(ed: từ chương này mình sẽ cho tiểu công thay đổi xưng hô nhé!)

Sa Nặc Nhân tỉ mỉ cắt xuống một cây, mẫu khỏa(1) Thâm Hải U Lam lớn lên phi thường tốt, năm loại màu sắc tương liên, đã sắp cao qua mặt nước. Sa Nặc Nhân chẳng hề ngăn cản chúng nó mọc hướng ra bên ngoài, chỉ cần sợi rễ vẫn ở trong nước, liền không thành vấn đề.

1: cây gốc

Sa Nặc Nhân đem chất lỏng Thâm Hải U Lam chế được cất vào trong bình dược tề, vì để có thể uống được chất lỏng tươi mới, nên mỗi lần cậu chế tác cũng không nhiều, một lần làm đủ lượng của ba ngày là được. Bây giờ cậu chế tác nhiều hơn, ra tay cũng chính xác hơn, một đao xuống, là biết được đại khái bao nhiêu là đủ lượng cho ba ngày, như vậy liền không có một chút lãng phí.

Sa Nặc Nhân cầm cây kéo nhỏ tiếp tục cắt sửa một cây một lần tử khỏa, đây là nhánh Thâm Hải U Lam màu đỏ rực, nó không giống những cây một lần tử khỏa khác, tiếp tục mọc ra mầm non, phát triển thành một bụi. Thâm Hải U Lam này, đem hết thảy chất dinh dưỡng đều tụ tập về gốc cây, mọc cao lên, thân cũng to ra, bây giờ nghiễm nhiên trở thành một gốc cây phong cảnh cổ dáng dấp tư thái tao nhã, nơi thô to nhất ở gốc rễ cũng đã bằng cổ tay người trưởng thành, hướng lên trên tiếp tục phân nhánh. Vỏ ngoài của nó bóng loáng, màu sắc ôn nhuận như bảo ngọc, thêm vào màu đỏ rực thâm trầm diễm lệ, mê hoặc lóa mắt.

Trưởng thành tư thế tao nhã như vậy, đến cùng vẫn là có liên quan đến hành động của Sa Nặc Nhân, cầu đem mấy nhánh thừa đều cắt bỏ, chỉ để lại chạc cây mà cậu cảm thấy nhìn rất tốt. Đương nhiên, cành bị cắt đi cậu cũng không có lãng phí, đều điều chế thành chất lỏng rót vào trong bình, bất quá, hiệu dụng của chúng nó chỉ bằng một nửa mẫu khỏa, nên cũng chưa cho Xích Linh dùng.

Chờ hết bận, Sa Nặc Nhân cầm một nhánh Thâm Hải U Lam vừa mới chế xong tiến vào gian phòng của Xích Linh.

Trên bàn có để một ít tư liệu, Xích Linh chính là đang suy tư.

Sa Nặc Nhân đem bình dược tề đưa cho anh, "Đang suy nghĩ gì?"

Xích Linh nhận lấy, nhìn chất lỏng màu tím bên trong, nói: "Công Ngọc gia lần này muốn đoạt giải quán quân, rất khó."

Sa Nặc Nhân ngồi vào đối diện anh, "Làm sao vậy?"

"Tôi vừa mới nhận được tin tức, đội tìm kiếm của Bố Duy Nông gia, tìm được một loại thực tài quý hiếm, nó có thể thay thế được vị thuốc chính vốn có của Mệnh Căn Nguyên, có thể khiến dược hiệu của Mệnh Căn Nguyên tăng lên 10%, nói cách khác, loại thực tài này, ở một mức độ nào đó có thể kéo dài tuổi thọ của Resse." Xích Linh nói.

"So với Thâm Hải U Lam thế nào?" Sa Nặc Nhân cầm hoa quả trong cái mâm, cắn một cái.

"Em nói xem?" Xích Linh đem vấn đề quăng trở về.

Sa Nặc Nhân cười rộ lên, "Thâm Hải U Lam là tốt nhất, bọn họ có thể tìm được thực tài quý hiếm, cũng bất quá chỉ là vị thuốc chính của Mệnh Căn Nguyên, tác dụng chỉ có thể trung hòa tiêu hao năng lượng sinh mệnh căn nguyên trên người Resse, nhưng không cách nào xóa đi thương tổn tiêu hao năng lượng sinh mệnh căn nguyên đối với thân thể người. Mà Thâm Hải U Lam có thể, nó có thể chữa trị tất cả nhưng nơi cần chữa trị, để đạt được khỏe mạnh."

Xích Linh gật đầu, "Chờ em thi xong, chúng ta cần phải tới Công Ngọc gia một chuyến."

"Được." Sa Nặc Nhân vui vẻ đáp ứng.

"Lại đi Huyền Minh tinh vực một chuyến, dẫn em đi gặp phụ mỗ của tôi." Xích Linh tiếp tục nói.

"Gặp... Gặp phụ mỗ?" Sa Nặc Nhân khiếp sợ.

Xích Linh vẫn rất bình tĩnh, "Chỉ cần làm cho bọn họ biết được, tôi đã kết hôn rồi, liền không có nhiều chuyện như vậy."

Anh thực sự là sợ Sa Nặc Nhân lại nói muốn dọn đi.

"Để cho bọn họ biết, chuyện có thể còn nhiều hơn!" Sa Nặc Nhân kinh ngạc thốt lên, "Chẳng qua là hôn nhân hình thức, không cần đi gặp phụ mỗ đi?"

Cậu bây giờ không có đủ can đảm đi gặp Diễm Vương cùng Diễm Vương phi.

"Không phải." Xích Linh biểu tình nghiêm túc nói.

"Cái gì không phải? Chúng ta là có thỏa thuận trước, không chắc thời điểm nào liền lặng lẽ làm thủ tục ly hôn, gặp phụ mỗ cái gì!" Sa Nặc Nhân kiên quyết không đi.

Xích Linh theo dõi cậu, trầm giọng nói, "Tôi chưa từng cói chúng ta là hôn nhân hình thức."

Sa Nặc Nhân: "..."

Không đúng, là nơi nào đã xảy ra sự cố?

"Này, lúc đó chúng ta có thể nói là cẩn thận, chờ vụ án kia được làm rõ, tôi không có nguy hiểm, liền có thể giải trừ quan hệ hôn nhân, anh làm sao lại chơi xấu như vậy?" Sa Nặc Nhân tức giận nói.

"Tôi chưa từng nói lời kia, đều là em nói." Xích Linh phi thường thẳng thắn.

"..." Sa Nặc Nhân.

Nghiêm túc hồi tưởng một chút, xác thực đều là cậu nói, nhưng là, lúc đó cậu nói, Xích Linh không phải cũng ngầm thừa nhận, tại sao hiện tại không thừa nhận chứ?

"Chúng ta đã kết hôn rồi, không phải hôn nhân hình thức." Xích Linh lần thứ hai cường điệu, uống Thân Hải U Lam, cũng không quản Sa Nặc Nhân đang sững sờ, chính mình lên giường ngủ.

Sa Nặc Nhân sâu sắc cảm giác được, tự đào hố chôn mình rốt cuộc là tư vị gì.

Cậu độ nhiên nghĩ đến, phụ thân lúc đó hỏi cậu đã nghĩ kỹ chưa, còn nói cái gì có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, lúc đó biểu tình phi thường nghiêm túc, một điểm cũng không giống bộ dáng kết hôn giả.

Sa Nặc Nhân lúc này mới ý thức được, chính mình tựa hồ hoàn toàn bị lừa!

Cậu chạy đến bên giường, hô: "Anh lúc đó nói với phụ thân tôi như thế nào?"

Xích Linh nhắm mắt lại, "Tôi nói, tôi muốn lấy em."

Sa Nặc Nhân không thể tin được, "... Không còn?"

Xích Linh mở mắt ra, "Có. Tôi nói cho ông ấy biết, chỉ cần một ngày tôi còn sống, sẽ che chở em một ngày, nếu như tôi có thể kiền trì đến khi già đi, liền che chở em cả đời."

Sa Nặc Nhân bán nhếch miệng, nói không ra lời.

Xích Linh nam nhân này lạnh lùng giống khối băng như vậy, có thể nói ra những lời này, mặc dù là bị lừa, nội tâm vẫn không khỏi chấn động.

Xích Linh thấy cậu ngây ngốc đứng bất động, hỏi: "Muốn ngủ chung sao?"

Sa Nặc Nhân hoàn hồn, thẹn quá hóa giận: "Ai muốn cùng anh ngủ chung chứ?!"

Thở phì phò nhanh chân rời đi, một đường đi thẳng về gian phòng của mình, không ra ngoài.

Xích Linh đợi một lát, thấy cậu sẽ không quay lại, lúc này mới nằm xuống ngủ tiếp.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt liền tới cuộc thi cuối kỳ.

Lần này kỳ nghỉ rất dài, bỏi vì thi đấu thế gia 30 năm một lần, hai tháng sau sẽ chính thức kéo xuống màn che. Việc thi đấu trọng yếu như vậy, ngay cả trường học cũng phải nhượng bộ, mãi đến khi thi đấu thế gia hạ màn, học sinh mới có thể khai giảng. Trong thời gian này những chương trình học bị lỡ, đã được trường học sắp xếp xong xuôi, đều ghép vào ngày thường trên lớp, đến cả những học viên học đến giáo dục cao cấp như bọn họ, mỗi ngày đều phải đúng hạn lên lớp, bận rộn đến chân khôn chạm đất.

Rốt cục nghỉ, bọn học sinh hô to giải thoát!

Thi đấu thế gia không thể bỏ qua, dù bớt ăn bớt mặc cũng phải dành dụm đủ tiền mua vé tàu, nhất định phải tới đó xem, không tới hiện trường, quả thực nhân sinh không hoàn chỉnh!

Sa Nặc Nhân cũng quyết định, nhất định phải xem toàn bộ thi đấu thế gia, không thể lưu lại tiếc nuối.

Sa Nặc Nhân hấp tấp chạy về nhà, Xích Linh đang ngồi ở trên ghế salon đợi cậu.

"Ngày hôm nay không đi ra ngoài?" Sa Nặc Nhân hỏi.

"Chờ em." Xích Linh nói.

"Chờ tôi làm gì?" Sa Nặc Nhân rót một ly nước trái cây ở trong tủ lạnh, ùng ục ùng ục uống vào bụng.

"Buổi tối về Sa gia ăn cơm." Xích Linh nói.

"Khụ khục..." Sa Nặc Nhân bị một ngụm nước trái cây sặc đến, "Anh... Anh muốn tới nhà tôi ăn cơm?"

Xích Linh kỳ quái, "Không được?"

Sa Nặc Nhân vẻ mặt đau khổ, chuyện này căn bản không phải có được hay không! Lần trước bởi vì cậu về Sa gia ăn cơm, làm cho cậu cùng Sa Tỉnh Yên suýt nữa đánh nhau, khiến cậu tức giận đến bây giờ cũng không có trở lại, mỗ phụ cũng đã sớm nhớ cậu, nhưng cậu chính là nghẹn một bụng khí như vậy, kiên quyết không trở về.

Hiện tại nghỉ, lại lập tức phải cùng Xích Linh đi xa nhà, nếu không trở về một chuyến sẽ có chút khó nói đi.

"Được, cùng đi chứ." Cũng không có cách nào đem một mình anh vứt ở đây.

Sa Nặc Nhân trở về gian phòng thu thập một chút, ôm hai cái hộp nhỏ đi ra, "Đi thôi."

Xích Linh trầm tư nhìn hộp trong tay cậu, nghĩ xem chính mình nên đưa quà gì cho nhạc phụ nhạc mỗ(1) đây?

1: bố mẹ vợ (=))))

Cái vấn đề này, anh vẫn suy nghĩ một đường.

Sa Nặc Nhân thấy anh không nói câu nào, một bộ dáng hết sức chuyên chú, "Nghĩ gì thế?"

Xích Linh nói: "Nghĩ xem nên đưa quà gì cho nhạc phụ nhạc mỗ."

Sa Nặc Nhân vừa nghe liền nổ, "Xích! Linh!"

Xích Linh không rõ vì sao liếc cậu một cái, "Tới nhà ăn cơm cũng không thể đi tay không."

Sa Nặc Nhân vô lực nhún vai, "Anh muốn như thế nào, tôi lười quản."

Tiếp tục đắc ý thưởng thức dược tề trong hộp, những thứ này đều là cậu tranh thủ làm, thân thể mỗ phụ không tốt, gia gia tuổi cũng lớn, cậu muốn chuẩn bị cho bọn họ một chút. Mỗi một bình chỉ có ba phần thuốc, nguyên liệu cũng không phải mẫu khỏa, mà là hai lần tử khỏa. Bọn họ không có bệnh nặng gì, chỉ là cần phải điều dưỡng thân thể, lượng thuốc cung dược hiệu hiển nhiên không thể giống Xích Linh.

Nguyên bản Sa Nặc Nhân muốn trực tiếp đưa cho bọn họ một bể Thâm Hải U Lam sống, nhưng bị Xích Linh ngăn trở. Nếu quyết định phải cho Công Ngọc gia tham gia thi đấu thế gia thực tài, vậy không thể để người khác biết đến thứ này quá sớm. Sa Nặc Nhân cảm thấy có đạo lý, nghe Xích Linh nói, trực tiếp làm thành dược tề đưa cho bọn họ.

Thời điểm đến, trời đã tối rồi, bởi vì có báo trước sẽ quay về ăn cơm, cho nên người nhà đều đang chò bọn họ, ngay cả huynh muội Sa Tỉnh Vinh cũng đều thành thật chở trong phòng khách.

Hôm nay người đến Sa gia đặc biệt chỉnh tề, Sa Nặc Nhân vừa vào cửa liền gọi, "Con đã trở về."

Láo gia tử cười đến híp cả mắt, "Chỉ chờ tụi cháu thôi, nhanh đi rửa tay, vào ăn cơm."

"Được ạ." Sa Nặc Nhân đem cái hộp trên tay giao cho Xích Linh bên cạnh, chính mình chạy đi rửa tay.

Xích Linh đem hộp đặt xuống giữa chiếc bàn gỗ đặc bên cạnh ghế salon, Sa Phí Đề tiếp đón anh ngồi xuống, Solan châm trà cho anh.

Sa Tỉnh Yên vừa thấy Xích Linh liền đặc biệt có tinh thần, thấy trong hộp đủ mọi màu sắc, hiếu kỳ cầm lên quan sát, "Đây là cái gì? Thật xinh đẹp."

Sa Nặc Nhân vừa rửa tay đi ra, liếc Sa Tỉnh Yên cầm Thâm Hải U Lam của cậu, "Ngươi đừng chạm vào."

Sa Tỉnh Yên tức giận trừng cậu.

Sa Nặc Nhân bước nhanh lại đây, từ trong tay nàng cướp lại, "Ai cho ngươi sờ loạn?"

"Ta cũng không chạm vào đồ vật của ngươi, đây là của Phượng đại ca." Sa Tỉnh Yên cây ngay không sợ chết đứng nói.

"Đây chính là của ta!" Sa Nặc Nhân tức giận nói.

"Được rồi, đừng cãi nhau, đã lớn như vậy rồi, làm sao vừa thấy mặt đã ồn ào rồi?" Solan lên tiếng ngăn cản, đối Sa Nặc Nhân ngoắc ngoắc tay, "Nặc Nặc, đó là cái gì? Xem xem bảo bối của con."

Sa Nặc Nhân đi tới, giống như hiến vật quý đưa cho Solan, "Mỗ phụ, đây là dược tề con vì người và gia gia chế tác ra, đối với thân thể có lợi, mỗi ngày một nhánh, bảo đảm các ngươi khỏe mạnh!"

J

Bình luận

Truyện đang đọc