ĐẾ QUỐC ĐỆ NHẤT SỦNG HÔN

Diễm Vương phi có chút bận tâm đến nhi tử, "Vậy bây giờ, quan hệ của các ngươi thế nào?"

Xích Linh: "... Vẫn tốt."

Diễm Vương phi: "Không hề nói gì đã công khai quan hệ, cử hành hôn lễ?"

Xích Linh lắc đầu, "Em ấy hiện tại không muốn."

Diễm Vương rốt cuộc chờ được cơ hội cười nhạo, "Người ta là nhìn không lọt ngươi đi, lại còn vẫn tốt, là do tự ngươi cảm thấy vẫn tốt đi?"

Xích Linh khó chịu, "Thời gian người mài cùng mỗ phụ còn ít, đến hài tử cũng đều có thể ôm ra."

Diễm Vương thổi râu trừng mắt, thấy không còn lời gì để nói.

Diễm Vương phi bị hai cha con này chọc cho cười ha ha, bất quá cũng không quên nhắc nhở, "Con cũng không thể xằng bậy, đứa nhỏ kia còn chưa đến 17 tuổi đi?"

Xích Linh: "Sắp đến rồi."

Diễm Vương lại nói: "Ta thấy ngươi chính là tự tìm, đáng đời!"

Diễm Vương phi nhẹ mắng, "Ngươi đừng quấy rối, vậy con lúc nào thì mang đứa nhỏ kia đến cho chúng ta gặp gỡ?"

Xích Linh: "... Ta hỏi một chút xem."

Diễm Vương cả giận nói: "Ngươi là Vương tử, không phải nhuyễn trùng!"

Xích Linh cũng phẫn nộ, "Nhìn lại chính mình đi!"

Diễm Vương nhảy dựng lên, "Ngươi cái hỗn tiểu tử..."

Diễm Vương phi: "Được rồi, ngồi xuống!"

Diễm Vương: "..."

Xích Linh: "..."

Diễm Vương phi thở dài nói: "Đứa bé này là con trai độc nhất của Sa gia, con muốn cưới nó, người Sa gia biết không?"

Xích Linh: "... Sa Phí Đề biết."

Diễm Vương phi gật đầu, "Nếu con đã quyết định, chúng ta cũng sẽ không phản đối..."

Diễm Vương xen vào nói: "Ta phản đối! Sa Nặc Nhân kỳ kỳ quái quái, đài cơ giáp kia thật sự là của nó sao? Từ đâu có được? Đài cơ giáp như vậy nhìn liền biết không phải đồ vật của nơi này, Bạch Ngân tinh hệ cũng không chế tạo ra được cơ giáp như vậy! Còn có, nó không phải Arthur sao? Làm sao có thể chạy trốn thị vệ vây công?"

Diễm Vương phi: "Ngươi tình nguyện đem đứa bé kia đẩy tới chỗ Thanh Vương cùng Dương Vương, cũng không đồng ý tiếp nhận nó?"

Diễm Vương: "... Ta không nói như vậy."

Diễm Vương phi: "Ngươi cũng không phải không thấy, thái độ của Thanh Vương và Dương Vương đối với đứa bé kia, ngươi trước tiên hãy đợi xem, bọn họ tuyệt đối sẽ dùng trăm phương ngàn kế lôi kéo đứa trẻ đó, đài cơ giáp kia thần bí mạnh mẽ như vậy, lại chỉ đứa bé kia có thể điều khiển, không nói Tinh Diệu Đế quốc, ngươi chờ xem, không bao lâu nữa, toàn bộ tinh hệ đều biết đến chuyện này, xem thời điểm đó có bao nhiêu phiền phức, ngươi còn không nhận nó là đồ vật của Tinh Diệu Đế quốc, còn muốn bị quốc gia khác cướp đi?"

Diễm Vương trầm mặc, ông quả thực bị Xích Linh chọc tức đến chập mạch rồi, chuyện lớn như vậy cư nhiên không có nghĩ nhiều, Vương phi nói rất đúng, không bao lâu nữa, Tinh Diệu Đế quốc sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức, dù như thế nào, thực tài chín sao cùng đài cơ giáp kia, tiểu tử Sa gia cũng không thể có mệnh hệ gì, không thể để cho những quốc gia đang rục rịch kia thực hiện được!

Diễm Vương nghiêm túc nói: "Ngươi phái chút nhân thủ trong bóng tối âm thầm bảo vệ đứa bé kia, không thể có sơ xuất gì xảy ra."

Tuy rằng Xích Linh không nghĩ nói chuyện này, nhưng vẫn là nên nói một tiếng tốt hơn, "Không cần, bên cạnh em ấy có một cái "Bảo tiêu" sức chiến đấu rất mạnh, thời điểm ở trường đấu, nhóm thị vệ cùng cảnh vệ không mảy may có thể gây thương tổn cho em ấy, chính là cái "bảo tiêu" kia đang ra tay."

Diễm Vương trừng mắt, "Hừ, bên người thật là có không ít bảo bối đâu, một đài cơ giáp thần bí còn chưa đủ, lại còn bảo tiêu ẩn hình? Cậu ta càng khác so với mọi người như vậy, ta càng hoài nghi nó tiếp cận ngươi là có ý đồ riêng."

Xích Linh không đáp lời, anh quả thực không có cách nào cùng phụ thân giao lưu, trực tiếp đứng dậy rời đi.

Diễm Vương cả giận nói: "Đã trễ thế này ngươi đi đâu?"

Diễm Vương phi: "..."

Chẳng trách nhi tử không muốn ở nhà, Diễm Vương như vậy thực sự làm người tức giận, cố gắng nói chuyện, lại không thể.

Một nơi khác Sa Nặc Nhân đang cố gắng khống chế ý thức lực, cậu đem ý thức lực tạo thành một chùm sáng, bao vây lấy toàn bộ nước thuốc, để ý thức lực vây quanh mỗi một phần tử của nước thuốc, căn cứ chế tác đã nói rõ, theo trình tự tăng thêm nước thuốc khác nhau, quá trình này khiến Sa Nặc Nhân cẩn thận từng li từng tí một liền luống cuống tay chân, chỉ lo được cái này mất cái kia, nhưng cũng may, chờ sau khi cho vào vài loại nước thuốc, có một nửa phần tử nước thuốc không khống chế xong phản ứng dung hợp, tốc độ phản ứng cũng có chút không khống chế tốt.

Sa Nặc Nhân cầm bình dược tề đầu tiên mình chế tác ra, dưới ánh đèn nhìn màu sắc, không có nửa đường thất bại, có thể hoàn thành đã coi như không dễ dàng, coi như dược tính không tốt, ít nhất cũng không có lãng phí mấy loại dược thực kia. Quơ quơ bình dược tề, bên trong không có một chút tạp chất, màu sắc cũng rất no đủ, hẳn là hạ phẩm dược tề, ở miệng bình ngửi một chút, mùi thuốc phi thường nồng đậm.

Lấy nắp đậy lại, Sa Nặc Nhân đối với tác phẩm của mình rất hài lòng, mặc dù chỉ là dược tề hạ phẩm, nhưng ít ra cũng đã làm được. Chuyển máy kiểm tra trong không gian ra, cái đó là mua khi còn ở Đạt Nhĩ tinh cầu du ngoạn, nghe Công Ngọc Diễm nói, học sinh chuyên về dược tề đều mua loại máy kiểm tra này, vì vậy Sa Nặc Nhân cũng không chút do dự liền mua một cái. Đem dược tề bỏ vào trong rãnh, ấn mở công tắc, xạ tuyến màu đỏ quét về phía bình dược tề, cuối cùng "đích đích" hai tiếng, kết quả đi ra.

Sa Nặc Nhân vừa nhìn, mặt liền tối, trên đồng hồ đo có hai hàng chữ.

Độ tinh khiết: 100%; dược tính: 20 đan tư.

Sa Nặc Nhân rất bất đắc dĩ, dược tề dùng ý thức lực chế ra, không có phân chia độ tinh khiết, bởi vì đều là tinh khiết nhất, không có bất kỳ tạp chất gì. Dược tính không thể là 20 đan tư, chỉ cần dược tề không có tan vỡ thành kết tinh chìm xuống, cũng không có trực tiếp bạo (nổ) bình, vậy đã nói rõ là thành công, chỉ cần thành công, dược tính thấp nhất cũng nằm trong khoảng 61 - 70 đan tư. Máy kiểm tra này còn có thể tùy hứng hơn một chút nữa sao? Thương gia cũng đủ quyết đoán, cậu sao có thể biết được dược tính cao nhất chỉ có 20 đan tư đâu? Những giá trị này đều là khung định chết, không có một điểm có thể phát huy.

Có kinh nghiệm lần này, lần sau bắt tay vào làm liền thuận lợi hơn nhiều, Sa Nặc Nhân lại lấy ra một bộ dược thực, thử làm lại một lần, thời điểm đang khống chế phản ứng dung hợp cùng tốc độ nhanh chậm, so với lần đầu tiên tốt hơn một chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khống chế được, dược tề chế ra vẫn là dược tính thấp nhất.

Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, quyết định dùng tinh thần lực thử một lần. Cậu tùy tiện ở bên trong ≪Tinh thần lực chế dược pháp≫ tìm được một loại, nhìn xuống phương pháp chế tác, đơn giản hơn nhiều so với ≪Ý thức lực chế dược pháp≫, lúc này liền điều động tinh thần lực tới thử.

Loại ≪Tinh thần lực chế dược pháp≫ này, cũng không có phân chia độ tinh khiết, chỉ có dược tính khác biệt, dược tính thấp nhất trong khoảng 21 - 30 đan tư, trung phẩm là 31 - 40 đan tư, thượng phẩm ở 41 - 50 đan tư và cực phẩm là khoảng 51 - 60 đan tư. Nhìn tổng thể, dược tề dùng tinh thần lực chế ra, so với dược tề vận dụng ý thức lực chế tác thấp hơn vài cấp, trong quá trình chế tác, tinh thần lực cũng dễ dàng khống chế hơn một chút, phương pháp so với ý thức lực chế dược pháp cũng không khác biệt quá lớn, thời điểm khống chế phản ứng dung hợp cùng với tốc độ phản ứng, thành công 80%. Điều này làm cho Sa Nặc Nhân vô cùng hưng phấn, xem màu sắc dược tề, hẳn là trung phẩm.

Cuộc thi kế tiếp là thuyền hạm thi đấu, một loại là nhu yếu phẩm cần thiết xuất hành ― phi thuyền, một loại khác là nhu yếu phẩm cần thiết khi chiến tranh ― tinh hạm, vì cuộc tranh tài này tương đối đặc thù, không thể thật sự đem phi thuyền cùng tinh hạm ra, nên Đế quốc cũng không công khai, cuộc tranh tài này được lén lút tiến hành, chỉ có Vương, tướng quân cùng nhân viên quan trọng trong chính phủ tham dự bầu chọn, những người khác cũng chỉ có thể biết được kết quả cuối cùng. Vì vậy đám người ngàn dặm xa xôi tới hiện trường quan sát thi đấu, nhu cầu mua sắm mấy ngày nay liền như một trận cuồng phong càn quét. Đế đô tinh cũng bởi vì số lượng lớn người ngoại lai tràn vào, hiện tại lại không có thi đấu để xem, tất cả đều ra ngoài, khung cảnh quả thực rất đồ sộ!

Sa Nặc Nhân cũng có cùng ý nghĩ với những người này, luôn cảm thấy đế đô hẳn là sẽ có những đồ vật không chỗ mua được, tỷ như máy kiểm tra dược tề không có hạn mức tối đa!

Chỉ là, cậu đứng ở trước cửa một tiệm bán thiết bị, nửa ngày không chen vào được.

Sáng sớm cậu đã ra ngoài, cũng không biết sau đó có vài vị khách tới phòng tìm cậu, đều không thấy bóng dáng, ngay cả Xích Linh cũng không thấy.

Xích Linh đứng trước cửa tiệm rượu ở đế đô gọi qua cho cậu, phải một lúc sau mới chuyển tiếp được.

Xích Linh mới vừa muốn nói chuyện, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hết hồn. Trong hình xuất hiện rất nhiều cái đầu, phía dưới toàn người là người, rất ầm ĩ. Từ góc độ này xem ra, Sa Nặc Nhân hẳn là giơ tay lên nhận điện, Xích Linh ở trong đám đầu người tìm kiếm nửa ngày, mới nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, đang liều mạng ngẩng đầu nhìn lên phía trên, một cái tay khác liều mạng vung vẩy, tiếng la cũng bị nhấn chìm bên trong biển âm thanh.

Xích Linh: "..."

Xích Linh quả thực không biết nên nói cái gì cho phải, "Em đang ở đâu?"

Sa Nặc Nhân lớn tiếng hô vài tiếng, đều bị nhấn chìm bên trong tiếng người, cuối cùng chỉ có thể điều chỉnh góc độ, để cho Xích Linh nhìn thấy tên tiệm, sau đó chờ Xích Linh tự mình tìm đến.

Xích Linh trải qua ngàn khó vạn hiểm, rốt cuộc tìm được tiệm này, nhìn đám người trước cửa hàng, anh vô lực chen lấn vào. Không thể làm gì khác là lại gọi qua cho Sa Nặc Nhân, để chính cậu bò ra ngoài.

Thời điểm Sa Nặc Nhân đi ra, cái dáng vẻ kia quả thực rất thảm!

Quần áo bị chen lấn nhăn thành một nhúm, khuy áo bay mất, tóc tai rối bời, trên giày tất cả đều là dấu chân, sắp nhìn không ra màu gốc. Sa Nặc Nhân không có chút hình tượng nào ngồi dưới đất, ôm chân xoa.

Xích Linh đồng tình nhìn cậu, cũng không muốn ở chỗ này gọi người, liền trực tiếp mang cậu tới xe huyền phù cách đó không xa.

Xích Linh: "Em muốn mua gì?"

Sa Nặc Nhân vẻ mặt đau khổ, "Tôi muốn mua một máy kiểm tra dược tề không có loại hạn mức tối đa kia."

Xích Linh bất ngờ, "Cái mua trước đó không thể dùng?"

Sa Nặc Nhân: "Có thể sử dụng, chính là hạn mức tối đa quá thấp, luôn bị giới hạn theo cái trị số bên trong, căn bản không thể nhìn thấy trị số chân chính của dược tề."

Xích Linh rất kinh ngạc, theo anh biết, máy kiểm tra dược tề đều được thiết trí hạn mức tối đa đến mức lớn nhất, trên đó căn bản không ai có thể đạt đến, Sa Nặc Nhân lại ngại hạn mức tối đa quá thấp, đến cùng là tình huống như thế nào?! Xích Linh nhấn xuống nút lệnh bên cạnh xe, đem tấm ngăn kéo lên, để phía sau xe cùng buồng lái tách biệt ra.

Lúc này mới lên tiếng hỏi, "Tình huống thế nào? Thuốc là em chế ra? Trị số là bao nhiêu?"

Sa Nặc Nhân lấy ra bình dược tề dùng ≪Tinh thần lực chế dược pháp≫ chế ra, "Chế ra, nhưng mà chỉ là dược tề đơn giản nhất, độ tinh khiết 100%, dược tính 20 đan tư."

Sa Nặc Nhân làm ra quá nhiều chuyện khiến người khiếp sợ, Xích Linh đã bị những tin chấn động của cậu làm cho chết lặng, cầm lấy bình dược tề nhìn một chút, là màu sắc anh chưa từng thấy, rất trong suốt.

Xích Linh: "Này là dược tề gì?"

Sa Nặc Nhân: "Hợp Nguyên Tề."

Xích Linh: "?"

Sa Nặc Nhân phản ứng lại, "Há, đây là cách gọi của Pidgey. Tôi cảm thấy nó tương tự như Mệnh Căn Nguyên, bất quá Hợp Nguyên Tề không phải bổ sung sinh mệnh căn nguyên, nó có thể bổ sung sức chiến đấu Resse sử dụng tránh hao tổn thân thể, khiến sức chiến đấu ở trạng thái tốt nhất. Nghiêm chỉnh mà nói, Hợp Nguyên Tề chính là một loại khiên tự vệ của năng lượng sinh mệnh, sau khi sử dụng, nó sẽ bao lấy năng lượng sinh mệnh căn nguyên của thân thể, chỉ cần hao tổn Hợp Nguyên Tề, có thể tránh khỏi vết tích thương tổn khi tiêu hao năng lượng sinh mệnh căn nguyên đối với thân thể một cách hữu hiệu."

Xích Linh: "..."

Cái này gọi là dược tề "đơn giản"? Mệnh Căn Nguyên vốn chỉ có dược sư cấp năm trở lên mới có thể chế ra, huống hồ Hợp Nguyên Tề này so với Mệnh Căn Nguyên cũng không biết là trân quý hơn gấp bao nhiêu lần, Sa Nặc Nhân cư nhiên chỉ đem ra luyện tập? Nên nói quả nhiên là người thức tỉnh tinh thần hệ bẩm sinh sao? Năng lực học tập mạnh đến nghịch thiên!

ed: chương mới chương mới nè~~~

Bình luận

Truyện đang đọc