ĐẾ VƯƠNG SỦNG ÁI

Thật trùng hợp, mấy người này đã từng đi qua Phá Vực, nhưng chỉ có nữ nhân kia đứng ở ven đường nhìn thấy Trầm Sát mang theo tứ vệ, cưỡi hãn huyết bảo mã chạy như bay.

Chỉ thoáng nhìn một cái mà đã không quên được!

Đương nhiên, nàng biết khoảng cách giữa nàng với người ta, nên cũng không mơ tưởng gì xa xôi, nhưng kể từ đó, khi nghe người ta nhắc đến mỹ nam tử, nàng sẽ nghĩ ngay đến Trầm Sát.

Không ngờ, ở đây cũng có thể gặp được!

Đúng là khiến người ta hưng phấn!

"Đế Quân Phá Vực là người mà tại hạ khâm phục nhất!"

"Đế Quân!" Một người tiến lên hai bước, ôm quyền nói: "Tại hạ là Du Hoảng, mấy người này đều là bạn đồng hành, chúng ta muốn đi cùng Đế Quân một đoạn, không biết có được không?"

Trầm Sát chỉ "ừ" một tiếng, kéo Lâu Thất đi lên trước.

Đám người Du Hoảng vui mừng, lập tức đi theo.

Lúc này, dưới chân mọi người đột nhiên xảy ra chấn động.

"Động đất!" Có người hoảng sợ kêu lên.

"Đi!" Sự bất an trong lòng Lâu Thất lại mạnh thêm một chút, nàng nghĩ đến thứ kia có thể điều chỉnh cả một cơ quan xoáy nước lớn như vậy, nàng luôn cảm thấy có chút không ổn.

Mọi người cũng tăng tốc.

Lúc này, bên kia sông, rất nhiều người đã nhanh chóng lên thuyền. Bọn họ không để ý tới việc phân biệt xem đó có phải là chiếc thuyền mình ngồi lúc trước nữa không, dù sao chỉ cần là thuyền thì bọn họ đều xông lên.

Có người kêu lái thuyền, có người đạp một cước khiến người sắp leo lên thuyền bị đá văng ra: "Đi đến thuyền khác đi, không thấy thuyền này đầy rồi sao?"

"Đó là thuyền của ta!"

"Cút ngay! Lão tử muốn ngồi thuyền này!"

Có người đã nhanh chóng lái thuyền rời đi, đang đắc ý cười ha hả thì những người khác trên thuyền đã hô lớn lên: "Thuyền bị thủng rồi!"

"Không, không! Hình như boong thuyền vỡ rồi!"

"Thuyền sắp chìm! Thuyền sắp chìm rồi!"

"Mau nhảy xuống nước!"

Có người quát lớn lên. Đành nhảy xuống nước vậy, dù sao lửa cũng không cháy tới nơi này, cùng lắm thì bọn họ ở bờ sông, ngủ ngoài trời một đêm, ngày mai sẽ nghĩ cách sau.

Ùm! Ùm! Ùm! Có không ít người nhảy vào trong nước, một người đàn ông trung niên vô tình nhìn xuống nước, đột nhiên cảm thấy toàn thân rét lạnh. Trong nước kia dựng toàn những cây trúc đã được vót nhọn, chỉ cần nhảy xuống là sẽ bị đâm xuyên qua người.

"Đại ca, mau nhảy xuống đi!" Sau lưng hắn vang lên giọng nói lo lắng của huynh đệ, sau đó hắn lập tức bị đẩy xuống, mà người huynh đệ đứng cạnh hắn cũng nhảy theo.

"Đừng!"

Âm thanh tuyệt vọng thảm thiết đột nhiên ngừng lại, máu tươi nhanh chóng nổi lên trên mặt nước.

Trên bờ sông lại là một cảnh tượng tàn sát khác.

Có người phát hiện, đa số người của Vân Phong sơn trang này đã không thấy đâu nữa, thỉnh thoảng phát hiện có vài người khá giống, gương mặt hoảng sợ, hỏi một chút thì đều không biết gì, bị người ta giết chết để trút giận, nhưng thế thì cũng có tác dụng gì? Dù sao cũng không ai trốn thoát được.

Lần này, bọn họ không cần tránh mấy thủ vệ kia nữa, bởi vì căn bản không còn ai canh phòng. Đường đi nhỏ bên trong thác nước yên tĩnh đến mức có thể nghe được âm thanh nước nhỏ xuống từ phía trên.

Động đất chỉ có một lúc nhưng đã đủ khiến cho trái tim bọn họ bị treo ở cổ họng.

Lâu Thất biết thứ mà bọn họ nói chính là địa chấn ở hiệu đại. Nhưng nàng luôn cảm thấy cơn địa chấn này có chút kì quái, Phong Vân sơn trang được nước sông bao quanh, nếu như có động đất thì nước sông sẽ có điểm khác thường, nhưng trừ đi cơ quan tạo nước xoáy kia thì nàng không nhìn thấy bất cứ chỗ nào khác thường cả.

Đương nhiên, nàng không phải chuyên gia về phương diện này, không nhìn ra được cũng rất bình thường.

Đến khi Lâu Thất nhìn về phía chiếc thuyền lớn vẫn còn ở đó thì nhất thời nhíu chặt mày. Đó không phải là chiếc thuyền mà nàng dùng để đi tới đây, nếu như người của Phong Vân sơn trang muốn rời đi thì hẳn là thuyền này đã không còn ở đây mới đúng. Nàng nhìn về phía vài chiếc thuyền con, lần trước không phải nàng không phát hiện ra mấy chiếc thuyền đó.

Nhưng bây giờ có thuyền lớn ở đây, đương nhiên nàng phải ngồi thuyền lớn rồi.

"Đế Quân, chúng ta đi lên xem thử một chút!" Du Hoảng chủ động tiến lên.

Trầm Sát gật đầu một cái.

"Hai chiếc thuyền này, chúng ta ngồi chiếc nào?" Một người nam nhân khác hỏi.

Lâu Thất ho khan một cái, chỉ bên phải: "Chiếc lớn kia đi." Trận của nàng bày vẫn còn ở đó, không có ai phá hỏng, chiếc thuyền nhỏ kia chỉ là ảo ảnh mà thôi. Khổng Tu nhìn nàng cười một cái.

Du Hoảng lập tức dẫn thẽo hai người kia lên thuyền lớn, còn chưa kịp kiểm tra cẩn thận thì mặt đất lại bắt đầu chấn động kịch liệt, trên đỉnh đầu có đá vụn rơi xuống, dòng chảy thay đổi, có mấy con cá nhảy lên trên mặt nước trước mặt bọn họ.

Biết rõ đó chính là cá Tinh La, nhưng lúc này ai chú ý đến cá Tinh La nữa, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

"Thật sự là động đất!"

"Lên thuyền!"

Trầm Sát vung tay lên, để cho Kim lão và Nguyệt dẫn người đi lên trước.

"Thuyền vẫn còn ở đây, vậy trước đó Lão Trùng Quái kia canh giữ nơi này làm gì?" Trước khi lên thuyền, Lâu Thất đột nhiên kéo Trầm Sát lại. Nàng luôn cảm thấy không đúng lắm, rõ ràng dùng nhiều trùng như vậy canh giữ nơi này, nhưng người lái thuyền đã đi đâu mất rồi?

"Trừ phi nơi này còn có thứ khác!" Trầm Sát đưa mắt đảo qua, nước ở đây hơi u tối, một dòng nước chảy thẳng về phía thuyền lớn đang đậu, muốn lên thuyền phải đi qua mấy mỏm đá nhô lên mặt nước, phía dưới nước chảy chậm rãi, thỉnh thoảng có sóng nước dao động, hẳn là nơi mà đám cá Tinh La kia thích ẩn náu nhất. Bốn phía xung quanh có nước chầm chậm chảy xuống, cỏ cũng không mọc nổi, ngay cả dấu vết của rêu cũng không có.

Như vậy thì chỉ cần liếc qua là đã thấy được rõ ràng rồi, còn có thể cất giấu thứ gì chứ?

Lâu Thất nhìn khắp nơi, nhưng nàng cũng không phát hiện ra thứ gì.

"Nhưng những người của Vân Phong sơn trang đâu hết rồi? Hơn nữa, bọn họ giết những người này thì có lợi ích gì?" Lâu Thất cảm thấy chỗ nào cũng rất đáng nghi.

Ngay lúc này, dưới chân lại chấn động, đá lớn từ phía trên rơi xuống, một tảng đá trong đó đập vào boong thuyền, làm vỡ một tấm ván: "Chủ tử, nhanh đi ra ngoài, thuyền này sắp bị đập vỡ rồi." Nguyệt vệ ở trên thuyền kêu lên, không phải chỉ là thuyền bị đập, mà chính bọn họ cũng sẽ bị đập.

Phải nhanh chóng lái thuyền rời khỏi đây.

Đám người Du Hoảng vẫn có chút tác dụng, bọn họ đã phân công hợp tác ổn thỏa rồi, chỉ chờ Trầm Sát và Lâu Thất đi lên thì sẽ lập tức lái thuyền đi ra ngoài. Nhưng hai người kia lại chậm chạp không lên thuyền.

"Thất nha đầu, có chuyện gì ra ngoài rồi nói sau!" Kim lão đánh một chưởng vào tảng đá vừa rơi xuống.

Trầm Sát lẳng lặng nhìn, cứ khổ sở ở chỗ này như vậy cũng không phải biện pháp, vì vậy hắn lập tức nắm tay Lâu Thất dẫn nàng lên thuyền. Ngay lúc này, thác nước đột nhiên chấn động mạnh, tiếng ầm ầm vang lên, vách núi ở phương hướng mà bọn họ tiến vào vừa nãy đã sụp xuống, lấp kín toàn bộ cửa ra.

Bên mạn thuyền, cá Tinh La vội vàng nhảy ra khỏi mặt nước. Kim lão thấy vậy không nhịn được kêu lên: "Các ngươi đi trước đi, lão phu bắt mấy con cá trước đã!" Nói xong, thân hình Kim lão vọt lên, nhảy về phía những con cá kia.

"Đế Quân, nhanh rời đi, nhỡ đâu cửa ra cũng bị lấp kín thì chúng ta không đi được nữa rồi!" Đám người Du Hoảng rất sốt ruột.

Lời này vừa dứt, trong đầu Trầm Sát và Lâu Thất đồng thời có một ý nghĩ xẹt qua, nhưng hai người bọn họ không cách nào tin tưởng được, liệu có ai có thể tính toán được đến bước này chứ?

"Đi!"

Trầm Sát không do dự nữa, kéo Lâu Thất lên thuyền: "Lái thuyền, dùng tốc độ nhanh nhất xông ra."

Đám người Du Hoảng lập tức hành động.

"Kim lão, Khổng tiền bối, chú ý dưới nước." Lâu Thất lập tức kêu lên.

Kim lão vừa bắt cá trở về, nghe thấy vậy lập tức hỏi: "Các ngươi có phát hiện gì sao?"

Lâu Thất không nói gì, bất ngờ nhảy xuống dưới thuyền. Ngay trong lúc bọn họ đang kinh ngạc thì phát hiện hay chân nàng đã quắp chặt vào thuyền, cả người treo ngược, nhìn chằm chằm vào trong nước.

Vừa nhìn một cái, sắc mặt Lâu Thất lập tức thay đổi, lần này nàng có thể xác định, thác nước này chính là một cái bẫy, mà cái bẫy này là nhắm vào Trầm Sát.

Là ai? Rốt cuộc là ai?

"Trầm Sát!" Nàng chợt kêu to một tiếng, xoay mình bay lên, nhào về phía Trầm Sát.

Trầm Sát biết nhất định nàng đã phát hiện ra thứ gì đó ở trong nước, nhưng hắn chưa từng thấy nàng điên cuồng như vậy bao giờ, còn thêm dáng vẻ hoảng sợ kia nữa. Trong lòng Trầm Sát hơi trùng xuống, đưa tay ra đỡ nàng, trầm giọng nói: "Bình tĩnh!"

Lâu Thất bắt đầu bình tĩnh lại, túm chặt tay hắn: "Đi! Ta mang chàng ra ngoài trước."

Nàng phải mang hắn đi trước, nếu không hắn sẽ không đi được nữa, còn những người trên thuyền này, nàng quản không nổi. Ánh mắt nàng quét về phía Nguyệt vệ.

Nguyệt vệ nghe thấy lời của Lâu Thất, hắn biết chắc là có vấn đề xảy ra, hơn nữa còn nhằm vào Trầm Sát, vì vậy lập tức nói: "Chủ tử, hai người đi trước đi."

"Đi? Phải đi như thế nào? Chẳng lẽ không phải là ngồi thuyền rời đi sao?" Nữ nhân xinh đẹp kia không hiểu.

Lâu Thất không để ý tới ai nữa, một tay rút Phá Sát ra, một tay túm lấy tay Trầm Sát: "Đi!"

Trầm Sát bị nàng kéo, chân đạp nhẹ một cái, bay xuống thuyền. Hắn quay đầu, đánh một chưởng về phía thuyền lớn: "Bổn Đế Quân giúp các ngươi một tay!" Thuyền muốn xông ra ngoài cũng không dễ dàng gì, nhưng có một chưởng mang theo nội lực thâm hậu của Trầm Sát, thuyền lớn giống như một mũi tên, xông thẳng ra ngoài.

"Chàng còn lo cho bọn họ sao?"

"Nguyệt vẫn ở trên thuyền."

Hắn chỉ đáp lại một câu đơn giản, Lâu Thất liền im lặng. Làm sao nàng quên được, Nguyệt đối với hắn chính là huynh đệ, làm sao có thể không để ý tới huynh đệ của mình được chứ? Thuyền kia muốn xông ra ngoài vốn có chút khó khăn, nhưng bây giờ thì tốt rồi, cơ hội thành công xông ra ngoài lớn hơn rất nhiều.

"Chàng lo cho bản thân chàng trước đi!" Lâu Thất rút từ thắt lưng ra một bình nhỏ: "Chàng nhìn xem." Nàng mở nắp lên, đổ bột bên trong ra tay mình, sau đó dùng một tay nhanh chóng kết ấn, tay còn lại thỉnh thoảng rải bột xuống mặt nước.

Mặt nước vốn còn không thấy được gợn sóng kia đột nhiên hiện lên một hình vẽ khổng lồ, bức hình kia trải rộng trên mặt nước.

Hình vẽ đó vẽ một cái đầu lâu, phần mắt lóe sáng lên giống như hai ngọn lửa, hàm răng nhọn hoắt theo gợn nước dao động nhìn giống như một nụ cười quỷ dị. Nhưng nhìn kĩ hơn một chút thì hình như là hình một bông hoa to lớn, trên cánh hoa lớn đó lại được vẽ thêm hoa nhỏ.

Trầm Sát nhìn hoa văn to lớn đó, đột nhiên cảm thấy trong ngực đau nhói, cảm giác chán ghét bắt đầu xuất hiện. Hắn đè chặt ngực, suýt nữa thì nôn ra ngoài, hắn cảm giác giống như có thứ gì đó chuyển động trong cơ thể, muốn xông ra ngoài...

"Đây là gì vậy?"

"Sinh Linh Tiếu." Lâu Thất quay lại, đột nhiên xé cổ áo hắn, lộ ra lồng ngực rắn chắc. Ngón tay nàng nhanh chóng vạch qua, một tay khác tiếp tục nhanh chóng kết ấn.

"Sinh Linh Tiếu là một cổ trận đáng sợ nhất, nó có thể gọi ra tất cả sinh linh. Nói một cách đơn giản thì chỉ cần chàng đi đến trung tâm trận pháp, cổ trong cơ thể chàng cũng sẽ bị gọi ra..."

Bình luận

Truyện đang đọc