ĐẾ VƯƠNG SỦNG ÁI

Nghe những gì Thạch Minh Cơ nói, nhà này không vào bằng cổng chính mà lão tộc trưởng đưa họ vào, là họ vô tình phát hiện ra một đường địa đạo, vào qua đường địa đạo đó, vì thế họ không đi qua hố chôn người sống, đương nhiên cũng không gặp Quỷ Ăn Xác. Nếu không cả nhà họ chắc cũng không đủ để chúng nhét kẽ răng.

Hơn nữa địa đạo kia thông thẳng tới thượng du dòng sông, vừa ra khỏi địa đạo họ liền gặp chuyện, chính là Thạch Phi bị Giác Điêu bắt đi, khi bị bắt còn không phát hiện ra họ.

Nghe sự thật này khiến nhóm người Lâu Thất chỉ muốn bật khóc.

Không chơi như vậy! Người ta có đường an toàn để đi! Họ thì gặp Quỷ Ăn Xác và Cóc Sáu Chân!

"Tiêu Phi có phải đã ăn thứ gì không, hoặc là nói, các người đã ăn thứ đó? Còn nữa, các người bôi thuốc gì lên vết thương trên vai Tiểu Phi vậy?" Lâu Thất quan tâm tới việc này hơn.

"Quả đó lần trước tiểu nhân hái bên bờ suối thần, nhưng nó cao quá, khinh công của tiểu nhân không tốt, chỉ có thể hái được một quả, tiểu nhân không dám ăn, chỉ mang bên người, nào ngờ Tiểu Phi lén ăn mất! Còn về loại thuốc kia, đó là nhựa cây do cây đó tiết ra." Thạch Minh Cơ nói sau đó nhìn Thạch Phi, mặt lập tức biến sắc, vội vã ôm mặt cậu bé lo lắng gọi: "Tiểu Phi, Tiểu Phi, con sao vậy?"

Thạch Phi bây giờ sắc mặt đỏ bừng, đỏ như rớm máu, tới các mạch máu trong mắt cũng nhiều lên.

Lâu Thất nhìn nó, cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, trước đây nàng tưởng rằng dược hiệu quá mạnh cùng lắm chỉ là khiến Thạch Phi sốt cao, bây giờ xem ra, dược hiệu lúc này mới thực sự phát huy, nàng rầu rĩ nói: "Là thứ quả đó, dược hiệu quá mạnh, cơ thể trẻ nhỏ không chịu đựng được."

"Vậy phải làm sao đây? Đế phi, người có cách phải không? Cầu xin người hãy cứu con trai tiểu nhân!"

Lâu Thất ngạc nhiên: "Ngươi hấp thụ hết dược hiệu trên người nó không phải là được sao?" Ban nãy nàng không làm vậy là vì không muốn chiếm lời của người khác, tìm được họ rồi, họ đương nhiên có thể tự hấp thụ dược hiệu trên người Thạch Phi.

"Tiểu nhân không biết, chúng tiểu nhân đều không biết, cầu xin đế phi cứu con trai của tiểu nhân!" Hai vợ chồng Thạch Minh Cơ và ông Thạch nhìn thấy đôi mắt đỏ au của Thạch Phi đều vô cùng sợ hãi, thậm chí còn không chú ý xem Thạch Phi có đau hay không.

Chỉ là sắc mặt đỏ hơn một chút, trong mắt có một chút tia máu đã khiến họ sợ như vậy rồi, Trầm Sát đột nhiên nhìn Lâu Thất, cảm thấy khi xưa lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn còn gọi hắn là gã mắt đỏ, còn có thể thương lượng gì đó với hắn, nàng cũng thật lớn gan.

Lâu Thất chớp mắt: "Dược hiệu mạnh như vậy, hấp thụ hết sẽ có lợi cho cơ thể." Nàng thấy rằng mình không có nghĩa vụ phải giải thích rõ ràng tới vậy, nhưng bây giờ xem ra hắn thực sự không muốn thứ đồ tốt có thể tăng cường nội lực này?

"Chúng tiểu nhân thực sự không biết, đế phi người hãy..."

"Lâu Tín, ngươi có biết không?" Lần này Lâu Thất không đợi hắn nói xong liền gọi Lâu Tín, Lâu Tín sững người: "Cô nương, thuộc hạ..."

"Không biết sao! Ngốc quá! Ôm nó lại đây, bổn cô nương dạy ngươi!"

Lâu Tín lập tức ôm Thạch Phi tới, hắn vừa nhìn thấy ánh mắt Lâu Thất lập tức hiểu ra, khi ánh mắt cô nương phát sáng lấp lánh thế kia, đây chắc chắn là một thứ đồ tốt, đồ tốt thì hắn không thể bỏ lỡ.

"Lâu Tín, bổn cô nương dạy ngươi một lần, ngươi không nhớ được, dược hiệu cũng không hấp thụ được, vậy ngươi hãy đi chết vì đần độn đi!"

"Cô nương, nhìn đã biết thuộc hạ không phải là một người kém thông minh rồi!" Lâu Tín vỗ ngực.

"Đợi hấp thụ xong rồi ngươi hãy khoác lác, bây giờ ta nói cho ngươi biết..."

Nguyệt nhìn theo bóng lưng họ, nghe giọng thì thầm của Lâu Thất, liền hỏi Trần Thập ở bên cạnh: "Đế phi vẫn luôn như vậy sao?"

Trần Thập không hiểu: "Như thế nào?"

"Thứ đó của Tiểu Phi xem ra là bảo bối, dược hiệu tốt như vậy, đế phi không để Đế Quân hấp thụ, mình cũng không hấp thụ, cũng không cho ngươi, mà cho luôn Lâu Tín..."

Cũng không cho hắn.

Trần Thập bật cười: "Thứ đó chắc chắn có thể tăng công lực!"

"Cái gì?" Nguyệt sững người, đó là thứ mà bất cứ người tập võ nào cũng muốn có.

"Ở đây nội lực của Lâu Tín thấp nhất." Trần Thập nói một câu.

Trầm Sát lặng lẽ nghe thấy vậy liền liếc mắt nhìn bóng lưng Lâu Thất và Lâu Tín. Quả bị ăn rồi, mặc dù có thể hấp thụ được dược hiệu nhưng cũng chỉ có thể hấp thụ được phần dư ra, phần Thạch Phi không thể tiêu hóa được, rất có tác dụng đối với người tập võ bình thường, nhưng đối với hắn và Lâu Thất thì chỉ là món đồ ăn vặt mà thôi. Món đồ ăn vặt này người thường cũng không thể không tiếc, nhưng Lâu Thất chưa bao giờ keo kiệt với những người được nàng nhận định.

Có lẽ vì như vậy nên càng ngày hắn càng thích nàng chăng?

Có bao nhiêu nữ tử có thể rộng lượng như vậy?

Lâu Thất dạy cách cho Lâu Tín, chỉ để Tử Vân Hồ đứng canh bên cạnh hắn, mình lại quay trở về, ánh mắt mọi người đều có phần kì lạ, nàng lập tức khoanh tay, chê bai nhìn họ: "Cái gì vậy! Ánh mắt như nhìn liệt sỹ của mọi người là sao vậy?"

"Đế phi, liệt sỹ là gì?"

Lâu Thất trợn ngược mắt, "Liệt sỹ chính là người hi sinh tính mạng của mình vì đại nghĩa!"

Trầm Sát giơ tay búng ngón tay vào trán nàng.

"Á! Đau!" Lâu Thất lườm hắn.

Trầm Sạt lạnh lùng nói: "Ai cho phép nàng tùy tiện hy sinh tính mạng?"

Lâu Thất cạn lời.

...

Tìm được bốn người nhà Thạch Minh Cơ rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy được suối thần, Đế Quân đại thần đương nhiên không cam tâm. Đặc biệt là khi hỏi kĩ Thạch Minh Cơ và cha của hắn ta, chứng minh những điều Thạch Lỗi nói là sự thật, hắn càng muốn có được suối thần.

Lâu Thất phản đối vô hiệu, vô cùng rầu rĩ.

Theo nàng, tìm suối thần đúng là việc ăn no rửng mỡ. Theo như Thạch Minh Cơ thì người tộc Long Dẫn bọn họ thông thường là một vợ một chồng, lại chỉ có thể sinh một con, nên mới muốn có được nước suối thần, Đế Quân Phá Vực là người có tam cung lục viện, mỗi phi tử sinh cho hắn một đứa con, hắn sẽ có thể sẽ chê đông con, còn tìm nước suối thần làm gì?

Trời tối hẳn, màn đêm buông xuống.

Bên ngoài lạnh tới mức muốn khóc, ở trước cánh cửa đá của trận pháp vừa phá này rõ ràng nhiệt độ cao hơn vài độ, như thể phía sau cánh cửa đá này rất ấm áp, nhiệt độ truyền từ bên đó qua.

Mọi người đều tập trung lại gần cánh cửa này, ở đây người yếu ớt nhất chính là thê tử của Thạch Minh Cơ và Thạch Phi, vì thế Lâu Thất bảo U U ở bên cạnh họ. U U đúng là một lò sưởi thần kỳ, cho dù đặt tay lên người nó cũng cảm thấy ấm hơn rất nhiều.

Vì thế Thạch Minh Cơ vô cùng cảm kích Lâu Thất.

Lâu Thất không có thời gian quan tâm tới gia đình họ, nàng dựa vào lòng Trầm Sát, đứng trước cửa đá nghiên cứu cách mở cửa.

Cửa đá này nghe tiếng gõ có vẻ rất nặng, nhưng cửa rất nhẵn bóng, không nhìn thấy bất cứ khe nứt nào, căn bản không biết xuống tay từ đâu.

"Buổi tối nếu như không thể mở cửa đi vào, buổi sáng sẽ bị lạnh cóng." Lâu Thất liếc nhìn ông Thạch và Thạch Minh Cơ, tuya họ có võ công nhưng vẫn chưa thể vận công chống rét, bây giờ còn sớm, tới sáng sẽ là lúc lạnh nhất, tới khi đó có lẽ họ sẽ lạnh cóng mà chết ở đây.

Vận may không phải lúc nào cũng có, Thạch Minh Cơ lần trước mèo mù vớ cá rán, vừa hay gặp được suối thần, còn để hắn mang được một ít nước suối thần ra ngoài nhưng lần này nếu như không gặp họ, bốn người nhà hắn chắc chắn sẽ mất mạng ở đây.

"Thất Thất, nàng nghỉ ngơi một lát đi." Trầm Sát vỗ vai nàng.

Lâu Thất nhìn hắn như thế đã nghĩ ra được điều gì liền tránh sang một bên, Trần Thập mang lương khô mà lão tộc trưởng chuẩn bị cho họ lúc trước đưa cho nàng, nàng cầm lấy, còn trừng mắt nhìn Trần Thập. Trần Thập mặt nhăn nhó: "Cô nương..."

Còn chưa nói xong, thì két một tiếng.

Lâu Thất đứng phắt dậy: "Trầm Sát, chàng mở được cửa rồi sao?"

Đùa nàng sao? Nàng vừa quan sát hồi lâu mà vẫn không mở được, nàng vừa đi khỏi hắn liền mở cửa được luôn. Ức hiếp người quá đáng.

"Cơ quan thuật."

Lâu Thất nghiến răng, được thôi, được thôi, nàng vẫn luôn thất bại ở cơ quan thuật, đợi khi họ về Phá Vực, nàng nhất định sẽ nghiêm túc học cơ quan thuật!

Mọi người đều đứng dậy, hồi hộp nhìn cánh cửa đá nặng nề từ từ mở ra, cửa vừa mở, một mùi hương kì lạ bay tới, Lâu Thất lập tức kêu lên: "Nín thở!"

Người quen biết với nàng lập tức nghe lời nàng nín thở, nhưng cha con Thạch Minh Cơ thì sững người một lát, ngay sau đó thê tử của hắn ôm Thạch Phi ngã xuống.

Ông Thạch cũng ngã xuống. Thạch Minh Cơ mới lập tức nín thở nhưng đầu óc đã trở nên choáng váng, hắn cố gắng gượng, kinh hãi nhìn mấy người trên mặt đất.

"Tiểu Phi..."

Lâu Thất bước tới kiểm tra: "Chưa chết, chỉ ngất đi thôi."

Trầm Sát trầm giọng nói: "Cửa sẽ đóng ngay bây giờ, lúc mở lại sẽ thay đổi cơ quan khác!"

"Mau, dìu họ vào." Lâu Thất lập tức nghe ra ý hắn muốn nói, cơ quan sẽ thay đổi, bây giờ mở cửa sẽ lập tức làm người ta hôn mê, đợi sau khi họ hôn mê sẽ lại đóng lại, tính lại muốn vào sẽ lại phải giải cơ quan mới!

Nhưng họ đâu còn thời gian nữa, không và thì đợi chết cóng ở ngoài sao?

Nhìn cánh cửa đang từ từ đóng lại, mọi người lập tức xông vào trong, dẫn theo bốn người nhà họ Thạch.

"Mau lên, sau khi vào hãy đứng vững đừng động đậy cũng đừng chạy!" Lâu Thất và Trầm Sát ở phía sau, đợi mọi người vào hết rồi hắn mới nắm tay nàng nhanh chóng chạy vào.

Ngay lúc họ chạy vào trong cửa liền đóng sầm lại, nhưng cũng may đã vào tới nơi.

Bên trong quả nhiên là thế giới hoàn toàn khác biệt với bên ngoài, bên ngoài tuyết trắng mênh mông, lạnh tới thấu xương, bên trong thì không hề có gió, ấm áp như mùa xuân, khiến họ như thể được sống lại. Đáng tiếc có một chút hương thơm ban nãy, khiến họ mặc dù đã vào trong rồi nhưng vẫn phải nín thở không dám lơ là.

Lâu Thất và Trầm Sát vẫn có thể thở bình thường, nàng thở dài: "Ôi, người bách độc bất xâm như ta, có lúc cũng thật băn khoăn, nhìn các ngươi nín thở thế kia, không có chút cảm giác đồng cam cộng khổ gì cả."

Mọi người: "..."

Lời nàng ta nói sao lại khiến họ muốn phạm thượng thế không biết?

Trầm Sát nhìn bộ dạng khoe khoang của nàng, không nhịn nổi liền nhéo mũi nàng: "Đừng nghịch ngợm nữa, mùi hương nảy xử lý thế nào?"

"Hết rồi mà, mọi người không ngửi thấy sao?"

Nguyệt và mọi người suýt trượt ngã, bảo họ nín thở, làm sao còn ngửi thấy gì nữa?

Bình luận

Truyện đang đọc