Thế nhưng, khi nhìn thấy mặt Lâu Thất, lòng hắn bỗng hoảng hốt.
Trên mặt Lâu Thất lúc này giống như đồ vân trong nước vậy, như một bộ xương khô được vẽ nhỏ lại nhiều lần, sau đó in lên mặt nàng. Khuôn mặt vốn trắng nõn, trơn bóng lúc này lại hiện lên đầy đồ vân màu đen. Hắn không nhìn được chính diện mặt nàng, nhưng chỉ cần thấy một bên má như vậy cũng đủ khiến lòng hắn sợ hãi không thôi.
Hắn muốn hỏi nàng, phải chăng lúc này nàng đang rất đau? Có phải còn đau hơn cả hắn? Nhưng một câu hắn cũng không thể nói nên lời.
Lâu Thất cõng một người cao to như hắn trên lưng, cố gắng bơi về phía trước, thật sự là vô cùng khó khăn. Trầm Sát cảm thấy như hai người đã bơi trong nước một đời vậy, thời gian lâu như thế, nhưng thực ra họ cũng chỉ mới đi chưa đến một khắc.
Tiếp theo, Trầm Sát thấy phía trước u ám có một tia sáng trên mặt nước giống như một cái miệng to đột nhiên mở ra, phía trên còn có hàm răng dày đặc, sắc nhọn. Không có gì khác, chỉ có duy nhất một cái miệng mở ra như thế xuất hiện ở lối ra chờ họ, giống như chờ họ tự chui đầu vào lưới vậy.
Thế nhưng lúc này, tốc độ của Lâu Thất lại đột nhiên nhanh hơn, rất nhanh, rất nhanh, tựa như trên lưng nàng, hắn đột nhiên không có chút trọng lượng nào, không còn là gánh nặng của nàng nữa. Trầm Sát nhìn mặt nàng, phát hiện lúc này đồ vân màu đen đã biến thành đỏ sậm, gương mặt nàng đang vặn vẹo, hắn còn nghe được tiếng cắn răng của nàng, vẻ như nàng đang phải chịu đựng một áp lực vô hình nào đó rất lớn.
Trầm Sát vô cùng đau lòng, hắn đã nếm trải được mùi vị đau lòng là như thế nào, trong tim rất đau, vô cùng đau. Đau đớn này tuy có thể át đi những đau đớn của cơ thể, nhưng nó cũng không dễ chịu, cả hai loại đau đớn đều không dễ chịu chút nào.
Hắn biết, cả cuộc đời này, hắn không thể buông được nữ nhân này, không thể nào, không bao giờ. Cho dù nàng có chết, hắn cũng sẽ cùng chết với nàng, tuyệt đối không sống một mình đơn độc.
Lúc này, Lâu Thất cũng không thể nói được một lời. Trong nước giống như có vô số bàn tay đang kéo nàng lại, nắm tóc, nắm chân, nắm tay, thậm chí còn có bàn tay nắm lấy y phục nàng.
Cảm giác này vô cùng u ám, đáng sợ, nhưng nàng biết, bản thân mình không thể dừng lại. Nếu dừng lại thì cả nàng và Trầm Sát đều sẽ bị nhốt ở trong này, không bao giờ ra ngoài được nữa.
Lâu Thất cắn nát đầu lưỡi, trong nháy mắt, đau đớn và dược liệu trong máu giúp nàng có sức lực hơn. Nàng vừa bơi về trước, một tay vừa kết quyết pháp. Quyết pháp này lúc trước nàng vẫn luôn toàn tâm toàn ý kiên trì luyện tập.
Nàng kết quyết có tác dụng tránh nước, giúp nàng rẽ dòng nước phía trước ra, làm cho tốc độ của nàng nhanh hơn một chút. Cũng chính như thế, tốc độ của nàng mới có thể thoáng cái nhanh hơn.
Có điều, kết quyết pháp này rất tiêu hao sức lực, nàng còn phải cõng Trầm Sát tiếp tục bơi về trước, nếu như bị đuối sức, vậy hai người họ cũng sẽ chết.
Miệng to trước mặt kia nàng cũng nhìn thấy, đó là một cửa ải khó khăn mà nàng phải phá giải được. Sinh Linh Tiếu, cũng không phải Sinh Linh xuất hiện thật sự có thể cười, mà tiếng cười này vô cùng quỷ dị, giống như ác ma được thả ra ngoài, quay về thế gian tự do gây hại vậy.
Thực ra,trận pháp Sinh Linh Tiếu này Lâu Thất cũng được nghe nhắc đến, nhưng nàng lại không biết phải phá giải nó thế nào. Dù sao thì nàng cũng không phải đã tự mình trải qua, ngay cả lão đạo sĩ thối cũng chưa từng trải qua. Lúc thảo luận về trận pháp này, hai người cũng đặt giả thiết nếu thực sự gặp phải nó thì nên phá giải thế nào.
Lúc đó, Lâu Thất nghĩ, sao nàng có thể đụng vào trận pháp này được chứ? Thế cho nên, nàng cũng không nghiêm túc suy nghĩ giả thiết này.
Có điều, nàng không bao giờ ngờ được thực sự có ngày gặp phải trận pháp này, hơn nữa còn không thể không phá giải nó. Đúng thế, không thể không phá, nàng tuyệt đối không thể chết ở đây được, không muốn chết trong trận pháp tà ác thế này.
Lão đạo sĩ thối, nếu một ngày ta có thể gặp được ông, nhất định sẽ đánh một trận thật đã mới được, trong lòng Lâu Thất hung hăng nghĩ.
Lúc này, nàng cũng đã đến gần cái miệng to kia. Đúng lúc, đột nhiên có một lực kéo rất lớn ở trên lưng nàng, như muốn kéo Trầm Sát qua đó. Trong lòng Lâu Thất kinh hãi, Phá Sát trong tay lật ngược lại, chém ra sau.
Là nước, toàn là nước, hình thành thành một cái tay nước, tay nước bị Phá Sát chém lập tức tan ra, nhưng rất nhanh sau đó, nó lại hình thành một tay nước to khác, lại gần muốn bắt lấy chân Trầm Sát. Tay Lâu Thất kết một quyết pháp ấn lên tay kia, đột nhiên sóng nước có một trận xao động, vô số bọt nước bắn ra. Bọt nước bắn ra như thế có lực đẩy vô cùng lớn, thoáng cái đã đẩy Lâu Thất và Trầm Sát vào trong cái miệng to kia. Lúc này, Lâu Thất cũng cảm thấy có chút ngột ngạt không thở nổi. Hai người họ ở trong nước, nàng không biết công phu bế khí của Trầm Sát có mạnh hơn nàng nhiều không, nhưng giờ đây cũng nên lên trên mặt nước để thông khí mới phải, ngực nàng cũng sắp nổ tung ra rồi.
Thế nhưng, nếu thực sự đã bị hút vào trong miệng lớn kia, Lâu Thất đoán, bên trong đó chắc sẽ xuất hiện một ảo cảnh, vì Sinh Linh Tiếu không phải là trận pháp đơn giản như thế.
Ảo cảnh nói chung thì vẫn chỉ là ảo cảnh mà thôi. Cho nên, cơ thể họ bị vây hãm trong đó, nhưng thực ra họ vẫn chỉ đang ở trong nước, nếu quên bế khí, quên hít thở thì họ sẽ vô thanh vô thức chết đuối trong ảo cảnh.
Chết cũng chỉ là chết, có điều chết trong trận pháp Sinh Linh Tiếu cũng không phải tốt lành như vậy, không thể cứ thế là xong hết mọi chuyện. Nàng đoán, hai người họ có thể sẽ bị bắt đi, rồi dùng bí thuật làm thành con rối mất.
Nếu thành con rối, võ công của họ không phải sẽ mất đi, mà ngược lại còn lợi hại hơn khi còn sống rất nhiều. Đặc biệt là Trầm Sát, trong người hắn còn có Tuyệt Mệnh cổ và kịch độc, có tác dụng rất lớn. Nàng cũng không hi vọng, có ngày hai người họ được ra ngoài lại là hai người có sắc mặt xanh đen, hai mắt vô thần, nghe theo sự sai khiến của người khác giống như hai người máy, kêu giết ai thì giết, bảo làm gì thì làm.
Hoặc còn có khả năng hai người họ sẽ tự giết đối phương, tranh xem cuối cùng ai là rối Vương cũng không chừng.
Nàng không muốn như vậy, hoản toàn không muốn.
Hai mắt Lâu Thất sắp sửa lồi ra ngoài, nàng lại tự cắn lưỡi mình lần nữa. Trầm Sát có thể cảm nhận được toàn thân nàng đang run rẩy, hắn nhìn thấy khóe miệng nàng có tia máu chảy ra, hòa vào trong nước. Trong lòng Trầm Sát chấn động, không cần hỏi, cũng không cần nàng phải nói, hắn cũng biết, lúc này, nàng cũng đang phải chịu đựng đau đớn không ít hơn hắn là bao.
Trầm Sát nhận thấy, bản thân hắn có tài có đức gì lại có thể có được một người như nàng chứ.
Mặc kệ thân thế của nàng là gì, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay nàng ra, tuyệt đối không bao giờ.
Lâu Thất dắt Phá Sát vào bên hông, đồng thời hai tay ở trong nước nhanh chóng kết quyết pháp. Nàng có thể cảm nhận được sức lực bản thân đang bị rút đi với tốc độ rất nhanh, nhanh chóng mất đi, đầu óc nàng cũng bắt đầu cảm thấy không thể suy nghĩ được gì nữa.
Đột nhiên, trong tay nàng phát ra một đạo ánh sáng yếu ớt, ánh sáng rất yếu, nhưng lại nhanh chóng hợp thành một bức màn sáng, ngày càng lớn hơn. Lồng ngực Lâu Thất cũng vì thiếu dưỡng khí mà sắp nổ tung ra. Chút nữa, thêm chút nữa thôi, nàng mở to hai mắt, tiếp tục kiên trì.
Tay nàng di chuyển bức màn sáng về hướng cái miệng to kia, "ầm" một cái đánh vào.
Bức màn sáng nhỏ hơn cái miệng kia rất nhiều, như sắp sửa bị nó hút vào vậy.
Trước mắt Lâu Thất bỗng tối sầm lại, nàng cảm thấy bản thân không thể kiên trì được nữa. Chỉ chậm một chút, chỉ chậm một chút thời gian nữa thôi. Bây giờ nàng cũng không còn chút sức lực nào mà bơi lên mặt nước hít thở nữa, nàng sắp không xong rồi.
Trong lòng Lâu Thất có chút thê lương, nhưng cũng không còn cách nào khác, ngay cả ngón tay nàng cũng không thể cử động được, kết thêm một quyết pháp nữa, nàng cũng không thể làm, hoàn toàn không làm được.
Đúng lúc này, có đôi tay ôm lấy mặt nàng xoay lại, một đôi môi lạnh lẽo phủ lên môi lạnh của nàng, sau đó chậm rãi truyền khí vào.
Lâu Thất giật mình một cái, lấy lại ý thức, nàng trợn to hai mắt, thấy gương mặt trắng nhợt của Trầm Sát.
Lâu Thất hoảng sợ lắc đầu muốn tránh hắn, nhưng môi Trầm Sát vẫn dán chặt lên môi nàng, tiếp tục truyền khí sang cho nàng.
"Ưm, ưm." Được rồi, được rồi.
Trầm Sát buông nàng ra, cảm thấy bản thân như sắp đau đớn đến chết vậy, nhưng hắn không thể ngất đi, không thể, nếu không lại có tình huống nguy hiểm như vừa rồi xảy ra thì làm thế nào.
Tuy trong lòng Lâu Thất cực kỳ sợ hãi, nhưng nàng cũng không dám lãng phí thời gian nữa, lập tức ngoi lên phía mặt nước. Cuối cùng cũng lên được mặt nước, hai người họ đều tham lam hít vào từng ngụm từng ngụm khí.
"Sao chàng có thể cử động được?"
Lâu Thất kéo Trầm Sát đến trước mặt, tức giận nhìn hắn chằm chằm. Theo lý, sau khi bị nàng hạ thuốc, hắn tuyệt đối không cử động được mới phải.
Trầm Sát nghe vậy chỉ nhìn nàng thật sâu, trong lúc nguy cấp, hắn chỉ thấy hai mắt nàng nhắm lại, toàn thân mất đi sức lực, mềm nhũn chìm vào trong nước, có vẻ như không chỉ cơ thể nàng không được, mà ngay cả lòng nàng cũng muốn bỏ cuộc theo. Trong khoảnh khắc đó, không ai có thể hiểu được, lòng hắn kinh hãi và hoảng sợ thế nào, nhất thời hắn tức giận công tâm đã phá được trói buộc mà cử động.
Có điều lúc này di chứng sau khi làm vậy đã đến, Trầm Sát cảm thấy toàn thân đau nhức như muốn chết, loại đau đớn này mạnh hơn gấp mấy lần vừa rồi, mỗi lần hắn cảm thấy đau đớn như không thể đau hơn được nữa, thì lại có một trận đau đớn khác ập đến.
Hắn vẫn đang chịu đựng, nhưng cuối cùng chịu không nổi nữa, "phụt", phun ra một ngụm máu đen
"Đồ ngốc." Lâu Thất đỏ mắt lên, hung hăng mắng một tiếng, trong tay lại nhanh chóng lấy ra mấy cái châm dài châm vào vài huyệt đạo của hắn. Đúng lúc này, mặt nước không có gió bỗng nổi lên cuộn sóng.
Dòng nước vốn chỉ có sóng nhỏ gợn lên chảy vào bờ, thoáng cái chợt thành một xoáy nước, "ầm ầm" bắn lên tung tóe như đang sôi trào. Lâu Thất lại vui mừng: "Ta còn tưởng đã thất bại rồi, không ngờ lại thành công."
Là màn sáng vừa rồi của nàng đã có tác dụng, nó ở trong cái miệng lớn kia nổ tung ra, phá vỡ ảo cảnh, cũng có nghĩa là nó đã mở được cửa ra rồi.
"Không được, nếu chúng ta không đi mau thì sẽ mãi mãi không thể ra được nữa."
Lâu Thất lại buộc Trầm Sát lên lần nữa, nàng biết lúc này nhất định hắn cũng đang rất đau đớn, nếu là người khác thì có lẽ đã hôn mê bất tỉnh rồi, nhưng hắn lại luôn cắn răng chịu đựng. Đây cũng là nguyên nhân lúc đầu nàng không nhưng không sợ hắn mà còn có ấn tượng tốt nữa. Đêm ở núi hoang đó, hắn cũng đã trở thành cái dáng vẻ như thế mà vẫn luôn mở to mắt, vừa tỉnh táo vừa chịu đựng đau đớn đến cùng. Lúc đó, nàng đã biết, đây là một nam nhân vô cùng mạnh mẽ.
"Trận pháp Sinh Linh Tiếu này muốn phá giải nhất định phải đi từ trong nước ra, cho nên ta cũng không có cách nào dùng khinh công mang chàng ra được." Lâu Thất cắn răng, lên tiếng giải thích với hắn trước khi lại chìm vào trong nước lần nữa, thậm chí chưa đợi ánh mắt hắn thể hiện đồng ý, nàng đã chìm vào trong nước.
Có lẽ là do Trầm Sát đã phá bỏ kiềm chế cứu nàng lúc trước, nên lần này Lâu Thất lại càng thêm mạnh mẽ hơn, thoáng cái nàng đã bơi đến cửa ra.
Lúc này, bên ngoài có cái thuyển lớn đang chầm chậm trôi, Du Hoảng bị vài người đẩy lên phía trước, đang muốn há mồm hét lên, nhưng nhìn biểu cảm của mấy người trước mắt này, hắn lại nói không nên lời.
"Nói." Nguyệt nổi giận trừng hắn. Có lời thì mau nói, có rắm thì mau thả, cứ thế này thật khiến bọn hắn nhìn đến phiền lòng.
"Nguyệt Vệ đại nhân." Nếu họ đã nhận ra Trầm Sát, thì đương nhiên cũng sẽ nhận ra thân phận của Nguyệt Vệ, một trong bốn thị vệ bên cạnh Trầm Sát. Bây giờ Trầm Sát không ở đây, tất nhiên Nguyệt Vệ sẽ là người cao nhất.
"Chúng ta có thể cho thuyền đi được chưa? Nếu còn tiếp tục đợi, cũng không biết sẽ có chuyện gì."
Bọn họ cũng không biết Sinh Linh Tiếu là cái gì, nhưng đã qua lâu như vậy mà hai người kia vẫn chưa ra ngoài, rõ ràng đã lành ít dữ nhiều rồi. Tiếp tục đợi nữa, chẳng may lại có người đi ra, hoặc lại có cơ quan, bẫy rập gì thì sao. Họ ở trên mặt sông rất yên tĩnh, cũng không thấy bóng dáng chiếc thuyền nào, nhưng như vậy cũng không khiến lòng họ được thả lỏng.