ĐẾ VƯƠNG SỦNG ÁI

Chỉ nghe thấy răng rắc vài tiếng rất khẽ, một luồng khí lạnh bất ngờ tỏa ra, Lâu Thất nhìn thấy trước mặt có không khí gợn sóng một vùng, biết rằng trận nhãn đã mở, lập tức cất bước bước vào.

"Mau vào thôi, trận nhãn sẽ nhanh chóng biến mất đấy!" Nguyệt nói xong lập tức bước vào, những người khác đương nhiên cũng không hề do dự.

Lâu Thất vừa bước vào liền trượt chân, cả người trượt thẳng về phía trước. "A... Khốn kiếp, đừng chuyển nhanh như vậy chứ, cũng phải cho người ta chuẩn bị tâm lý chứ!"

Một cánh tay giữ chặt lấy eo nàng, cố định cơ thể nàng, cùng nàng trượt nhanh xuống dưới. "Lấy hàn để phong hàn, không ngờ nơi này đúng là một vùng băng thiên tuyết địa! Người bố trận vô cùng lợi hại!"

Giọng Trầm Sát cũng vô cùng kinh ngạc và ngợi khen.

Có thể phong ấn cả một vùng băng sơn tuyết địa rộng lớn này bằng trận pháp, năng lực này đúng là nghịch thiên, đúng là nghịch thiên.

Không phải là nơi cực âm như họ đoán trước đó, đây chính là không khí lạnh do băng tuyết mang tới. Khắp nơi đều là màu tuyết trắng xóa, tuyết mênh mông, lóng lánh tĩnh mịch.

Dưới chân họ là dòng sông bên ngoài chảy xuống, một nửa dòng nước chạy vào trong trận pháp sau đó đóng thành băng, băng này rất trơn lại có độ dốc, con người không thể đứng vững trên mặt được, người thường bước vào sẽ trượt chân ngã, sau đó lăn xuống đáy giống như một quả bóng, nhưng họ chắc chắn không thể để mình thê thảm tới vậy, chỉ có thể dùng đế giày làm bàn trượt, trượt xuống dưới.

Tử Vân Hồ vô cùng hào hứng, đứng bằng bốn chân, trượt thẳng xuống dưới.

"Ôi, trượt ngã chết mất thôi..."

Một tiếng kêu vang lên ở phía sau, sau đó là một trận gà bay chó nhảy, à không, ba anh chàng đẹp trai Nguyệt, Trần Thập, Lâu Tín đều kêu ré lên, vì Lư Đại Lực không có công phu lợi hại như họ, không thể vào tới nơi cảm thấy bất ổn định liền đứng lại, vóc dáng hắn quá cao lớn, vừa vào tới nơi liền ngã lộn nhào, sau đó cả người lăn xuống như một con gấu. Người ở phía trước không muốn bị húc ngã lăn như bóng bowling, vội vàng thay đổi quỹ đạo trượt để né hắn.

Nhất định phải né, trong quá trình trượt không có điểm đỡ, nếu bị hắn lăn trúng vậy thì chắc chắn sẽ cùng ngã, hơn nữa Trần Thập còn đang bế Thạch Phi.

"Tránh ra, mau tránh ra."

Kết quả Lư Đại Lực bản thân cũng kêu lên, hắn nhanh chóng lăn qua Nguyệt, Trần Thập và lâu Tín, lăn về phía Trầm Sát và Lâu Thất.

"Chết tiệt!" Lâu Thất quay đầu lại nhìn, hắn ta chẳng khác nào cái xe lu. "Phải kéo lấy hắn ta! Phía trước toàn là mỏm băng nhọn!"

Trượt tới cuối đường sẽ là một rừng chỏm băng nhọn hoắt, nếu như lăn xuống tới đó chắc chắn sẽ bị cắm thành nhím!

Trầm Sát liếc nhìn qua: "Kéo hắn ta không bằng san bằng chỗ đó."

Hắn thực sự rất chê bai trọng tải và trọng lượng của Lư Đại Lực.

Trầm Sát bay lên, lao thẳng xuống phía dưới, vận chưởng đánh vụn những mỏm băng kia, Lư Đại Lực lăn xuống rầm một tiếng đập vào đống vụn băng đó.

"Lư Đại Lực, ngươi không sao chứ?" Lâu Thất trượt xuống, Trầm Sát đưa tay kéo nàng.

Những người khác đều lần lượt tới nơi.

"Không sao, thuộc hạ không sao, nhưng mà lạnh quá." Lư Đại Lực bò dậy, liên tục phủi vụn băng trên người.

Không chỉ hắn cảm thấy lạnh, mọi người đều cảm thấy lạnh thấu xương.

Vì bên ngoài đã là đầu hạ, y phục họ đều đổi sang trang phục mùa thu, một lớp áo bông bên trong, thêm áo gấm bên ngoài, bây giờ đột nhiên thành hàn đông, tuyết trắng băng lạnh, đây là tiết tấu muốn đóng băng tới chết.

Mọi người lập tức vận công chống rét.

"Tạch tạch tạch..." Lâu Thất nghe thấy tiếng Thạch Phi bị lạnh răng va vào nhau, sắc mặt xám ngoét, lập tức nhíu mặt nói với Trần Thập: "Để Lư Đại Lực ôm Tiểu Phi. U U." Nàng lớn tiếng gọi U U tới, U U tới nơi nàng liền túm lấy U U nhét vào lòng Lư Đại Lực, bảo hắn ôm cả U U và Thạch Phi.

Thạch Phi lập tức cười khanh khách: "Tiểu hồ ly ấm quá!"

Lư Đại Lực cười hi hi: "Tiểu hồ ly ấm quá!"

Tử Vân Hồ tủi thân kêu lên hai tiếng, nó muốn nằm trong lòng chủ nhân, không muốn tên ngốc to xác này!

Lâu Thất lấy ra một viên dược hoàn ném cho Tử Vân Hồ, nó lập tức há miệng ngoạm lấy, rất thích món đồ ăn vặt này!

"Nơi này là nơi nào?" Lâu Tín nhìn không gian trắng toát trước mặt rầu rĩ: "Hình như là băng tuyết vô biên vô tận."

Còn lạnh hơn cả khi họ ở Băng Nguyên trước đây.

Lâu Thất nhìn ra xung quanh nói: "Đừng chạy lung tung, ta đoán, cơ quan trùng trùng mà lão tộc trưởng nói chính là ở đây. Nơi này có rất nhiều trận pháp, trong trận có trận, không cẩn thận sẽ bị nhốt bên trong."

"Vậy cha mẹ và ông con thì sao?" Thạch Phi vội vàng kêu lên.

"Bây giờ chúng ta đi tìm họ." Lâu Thất nói với nó, sắc mặt rất nghiêm túc, "Tiểu Phi con nghe cho rõ, nếu như muốn tìm được cha mẹ và ông con, con phải ngoan ngoãn, không được khóc lóc chạy lung tung, con có làm được không?"

Tiểu Phi chớp chớp đôi mắt tròn đen nhánh nói: "Tiểu Phi có thể làm được."

"Ừ, ngoan lắm."

Dỗ Thạch Phi xong, Lâu Thất liền nhìn trường kiếm trên eo Trầm Sát. Sau này trước khi họ rời đi Tiêu Kình còn tặng một chiếc vỏ kiếm, chiếc vỏ kiếm này chế tạo đặc biệt dành riêng cho thần binh lợi kiếm tạm thời chưa có tên này, nói rằng bên trên có điểm xuyết một chút vật liệu dư thừa khi rèn kiếm, bình thường bỏ kiếm vào bao sẽ có thể bồi dưỡng thanh kiếm này.

Vốn dĩ đây không phải một thanh kiếm bình thường, vì thế vừa rồi ở bên ngoài thanh kiếm này kêu lên, chắc chắn đã có phản ứng gì đó, trong này không thể nào không có gì cả.

"Sát khí, âm khí, máu tanh đều có thể khiến thanh kiếm này có phản ứng. Bây giờ chúng ta chỉ nhìn thấy tuyết trắng, ngoài ra không còn thấy gì hết nữa, điều đó chỉ có thể nói nên rằng, những thứ đó đã bị trận pháp và cơ quan che giấu rồi."

Trầm Sát trầm giọng nói: "Thất Thất, trận pháp giao cho nàng, cơ quan để bổn Đế Quân."

Lâu Thất gật đầu, nói với những người khác: "Các người cũng phải chú ý một chút, đi theo chúng ta, nơi này cho dù là một đống tuyết cũng đừng động vào đấy."

Mọi người đều gật đầu.

Lâu Thất quan sát xung quanh, nàng dừng bước khi bước tới bên cạnh mấy cành cây khô bị tuyết bao phủ đầu cành, ngón tay bắt quyết, điểm nhanh về phía trước mấy lần, mọi người bất ngờ nhìn thấy không khí phía trước như gợn sóng, nàng lại nắm lấy hai nắm tuyết, vo thành hai quả cầu tuyết, lần lượt ném về phía hai cái cây ở phía xa. Cây rung lên, tuyết rơi xuống, phía trước xuất hiện một cách cửa đá, phía trước cửa đá có ba người đang ngồi tụm lại, trong đó có một nữ tử đang ngồi khóc thút thít.

"Tiểu Phi bây giờ không biết sao rồi, nếu như Tiểu Phi chết, thiếp cũng không muốn sống nữa."

"Mẫu thân!" Tiểu Phi kêu lên.

Ba người đó lập tức ngẩng đầu lên, một đôi vợ chồng trẻ, một ông lão chừng ngoài năm mươi, tướng mạo của họ giống hệt với mô tả của lão tộc trưởng và Thạch Lỗi, xem ra đây chính là gia đình Thạch Minh Cơ.

Tìm được ba người này, Lâu Thất cũng thở phào, dù thế nào đi nữa, họ còn sống là tốt nhất, cuối cùng cũng đã hoàn thành việc lão tộc trưởng nhờ.

"Tiểu Phi!"

Ba người lập tức nhào tới, Lư Đại Lực giật mình ôm lấy Thạch Phi lùi lại mấy bước. "Này, đám người các ngươi là thổ phỉ hay là gì? Sao cứ tới cướp trẻ con vậy?"

Lâu Thất trợn ngược mắt, không biết nên nói hắn là thật thà hay ngốc nghếch, thằng bé vừa mới gọi mẫu thân, còn chuẩn bị nhào tới, cha mẹ người ta cũng đã gọi tên của đứa bé rồi hắn còn không nhìn ra sao?

"Đại Lực thúc thúc, đây là cha mẹ con." Tiểu Phi nói với Lư Đại Lực.

Lư Đại Lực sững người: "Thật sao? Ngươi đừng lừa ta."

"Thật!"

Thạch Minh Cơ lúc này đã bình tĩnh trở lại, quan sát mọi người, sau đó nói với Trầm Sát: "Cho hỏi mọi người là ai? Sao lại tới cấm địa này? Là mọi người đã cứu Tiểu Phi sao?"

Hắn ta hỏi liên tục ba câu hỏi, rõ ràng tâm trạng vô cùng kích động.

Nguyệt bước lên trước: "Đây là Đế Quân và đế phi phá vực của chúng ta, Thạch Lỗi và lao tộc trưởng mời chúng ta tới cứu cá người, ngươi có phải Thạch Minh Cơ không?"

Thạch Minh Cơ gật đầu, ngạc nhiên nhìn Trầm Sát và Lâu Thất, việc của Phá Vực họ cũng biết nhờ vào những tin tức Thạch Lỗi thi thoảng ra ngoài đổi đồ dùng cần thiết hàng ngày mang về, nhưng họ không ngờ rằng hai vị này lại tới cấm địa để cứu mình.

"Thạch Minh Cơ, bây giờ chúng ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi." Lâu Thất đã quan sát xong ba người bọn họ, mặc dù quần áo lam lũ, toàn thân bẩn thỉu, lạnh tới mức da mặt tái mét, nhưng vẫn không có ai làm sao cả, không bị thương. Tới bọn họ cũng phải trải qua rất nhiều nguy hiểm, ba vị này đúng là không phải may mắn bình thường.

"Đế, đế phi xin cứ hỏi."

"Ngươi vào đây là để tìm suối thần sao?"

Không ngờ nàng ta biết cả tới suối thần, Thạch Minh Cơ kinh ngạc nhìn nàng: "Vâng..."

"Bên trong rất nguy hiểm ngươi có biết không? Tại sao lại dẫn cả vợ con vào?"

Thanh Minh Cơ lập tức rầu rĩ nói: "Tiểu nhân thực sự không biết, vì lần đầu tiên tiểu nhân vào đây không thấy nguy hiểm gì cả, một mình tiểu nhân vào mọi người không an tâm, hơn nữa mọi người đi cùng có thể vác thêm nhiều nước suối thần, vì thế nên đã cùng đi..."

"Bổn Đế Quân không thích nghe lời nói dối." Trầm Sát bất ngờ lạnh lùng nói: "Dẫn theo trẻ con vào chỉ là gánh nặng, sao có thể vác thêm được nước suối thần?"

Lâu Thất bổ sung thêm: "Hơn nữa thê tử của ngươi đang mang thai, khi mới có mang sẽ rất yếu, ngươi nỡ để nàng ta vác nặng?"

Thấy bị vạch trần, Thạch Minh Cơ mặt đỏ bừng.

Lúc này, thê tử của Thạch Minh Cơ rụt rè nói: "Thực ra, đều là chủ ý của thiếp."

Thì ra cô ta mang thai đứa thứ hai, có thể vì người trong tộc đã mấy chục năm không có ai mang thai đứa thứ hai, cô ta rất lo lắng đứa con này sẽ xảy ra chuyện, nghe nói tới nước thần liền nghĩ mình có thể tới bên cạnh suối thần ở tới khi đứa trẻ chào đời được không, khi đó cô ta có thể ngày ngày uống nước thần, còn có thể dùng nước thần để tắm. Nếu đã tới đây để sống mấy tháng thì đương nhiên cả nhà phải đi. Chỉ có điều họ không biết rằng, Thạch Minh Cơ lần trước vào đây là quá may mắn, không gặp vấn đề gì, lại còn vô tình vào được cơ quan đó, lấy được nước thần.

"Suối thần ở đâu?"

Thạch Minh Cơ rất rầu rĩ nói: "Không biết, lần này vào không tìm được nữa, Tiểu Phi lại bị thương, còn bị chim lạ bắt mất, tiểu nhân đã rất hối hận rồi..."

Bình luận

Truyện đang đọc