ĐẾ VƯƠNG SỦNG ÁI

Lúc này Lâu Thất đã bị nội thương, lại còn bị Khống Mộng Yểm quật lại, tuy cách này của nàng khiến bọn họ nỗ lực ngủ say cuối cùng vẫn có hiệu quả nhưng đây cũng không phải là tác dụng của Khống Mộng Yểm mà là vừa đúng lúc hai người họ cũng có suy nghĩ trăn trở về giấc mộng này.

Nàng cười khổ, bị Trầm Sát làm cho rung chấn bay cả người ra ngoài, nàng đang tính lấy một viên Thần Thuỷ Niệm ra ăn thì bỗng bị một tấm lưới trùm lấy giữa không trung.

Ánh mắt Lâu Thất hiện lên nỗi sợ hãi, trong lòng nàng biết thứ mà nữ nhân điên rồ này chuẩn bị ở đây tuyệt đối không phải là đồ bình thường, tấm lưới này vừa nhìn đã biết ngay không phải là vật liệu bây giờ có khả năng có, nếu nàng bị nó trùm vào thì e rằng khó mà thoát thân được rồi. Huống hồ lúc này nàng còn bị nội thương, lúc trước ở trong tháp tiễn lại bị ép đến nỗi tinh thần suy sụp, đầu óc vẫn đang choáng váng mê mệt.

Vì vậy nàng lập tức lăn dưới đất, nàng cũng chẳng quản trên mặt đất lúc này đều là tên nhọn với ngọn lửa xanh lam đang cháy bùng đó.

Trầm Sát và Lâu Hoan Thiên cùng lúc thức tỉnh, lập tức ngước mắt lên, khoé mắt hai người tưởng như vỡ tung.

"Tiểu Thất!"

"Thất Thất!"

Lâu Hoan Thiên vốn dĩ ở bên ngoài tháp tiễn, khi tháp tiễn bị bùng nổ hắn cũng lùi về phía sau mấy bước lớn, lúc này ở gần Lâu Thất hơn, hắn lập tức nhào về phía nàng định kéo nàng dậy.

Con ngươi đen láy của Trầm Sát đột ngột dấy lên màu đỏ, chàng nhìn thấy bốn góc lưới rõ ràng là đang có người đang kéo, bởi Lâu Thất lăn dưới đất để tránh né nên chúng còn phải di chuyển lại vị trí để trùm xuống, sát ý trong tim chàng liền tức khắc bốc lên ngùn ngụt.

Sát ý ào ào này khiến đám người của Đoạn Trần Tông thông qua đại trận này đang dùng Trướng Nhãn Pháp ẩn thân đều cảm thấy ớn lạnh.

"Cẩn thận!"

Một kẻ trong đó vừa phát lệnh cảnh giác thì một luồng sát khí màu đen đã quấn lấy cổ hắn, nó tựa như con giao long màu đen quấn chặt lấy cổ hắn, càng cuốn càng chặt, càng cuốn càng chặt.

Mắt hắn trở nên trắng dã, lưỡi bị thắt đến nỗi lè hết cả ra, cổ gục vẹo xuống, bàn tay đang nắm một góc lưới vội lỏng ra, rơi xuống.

"Các ngươi đều đáng chết!" Ẩm Huyết Kiếm của Trầm Sát xuất ra, cổ tay chàng khẽ động, kiếm khí của Hắc Sát Ma Kiếm liền tăng lên vài tu vi.

Chàng vung kiếm, sát khí màu đen tựa như giao long xuống biển, thậm chí nó không cần phá trận, không cần nhìn thấy kẻ địch bên trong, nơi nào đám sát khí đó tới thì nơi đó trận pháp đều bị huỷ diệt, sụp đổ như lâu đài cát. Sát khí màu đen mềm mại như có linh khí, đè ép đám người Đoạn Trần Tông.

Công kích của bọn chúng với Lâu Thất bị Trầm Sát làm rối loạn tựa như nhìn thấy vịt bị luộc chín mà bay đi mất vậy, ngay lập tức nổi giận đùng đùng. Nhưng bất luận bọn chúng có nổi giận đến mức nào thì cũng không chống trả lại được sát ý cuồn cuộn ngút trời lúc này của Trầm Sát.

"Thất Thất."

Trầm Sát tựa như thần chết, áo choàng màu đỏ bay phấp phới trên nền gió tuyết càng tôn thêm sự lạnh lùng vô tình của bộ y phục màu đen cùng con ngươi đỏ rực của chàng

"Ta không sao."

Lâu Thất được Lâu Hoan Thiên đỡ dậy, hoả diệm bén vào quần áo bốc cháy đã bị nàng kịp thời vứt cả y phục lẫn lửa ra rồi. Tuy bên trong nàng vẫn còn trung y, nội y nhưng Trầm Sát vẫn vô cùng phẫn nộ, chàng giật lấy áo choàng phi về phía nàng: "Khoác vào, nàng đứng một bên nghỉ ngơi đi, xem bản đế quân giết sạch đám thử bối này!"

Ẩn nấp trốn tránh, chỉ dám đứng trong bóng tối sử dụng chiêu hiểm, há chẳng phải là thử bối sao?

"Được, giết cho bọn chúng tơi bời hoa lá, manh giáp cũng không còn luôn!" Lâu Hoan Thiên dìu Lâu Thất sang một bên, "Bản thái tử cũng chơi luôn!" Hắn cũng bốc hoả rồi.

Tiểu muội mà hắn luôn muốn nâng niu bảo vệ trong lòng bàn tay giờ đây lại bị chúng ép cho thê thảm đến vậy.

Tiếp sau đó chính là màn thảm sát của hai người Trầm Sát và Lâu Hoan Thiên.

Máu nhuộm đầy đêm tuyết, tuyết máu, tuyết màu máu.

Lâu Thất thở hổn hển, vội vã lấy hai viên Thần Thuỷ Niệm đã được cô đặc lại ra ăn, đầu óc nàng vẫn cứ choáng váng mê man, trong lòng cảm thấy có điều gì đó không ổn, ở bên dưới cái tháp tiễn lúc trước chắc chắn đã chôn cái thứ gì đó, cả đại trận này nhất định đã bị nữ nhân điên cuồng đó cải chế từ Bác Hồn Trận.

Nhưng nữ nhân điên cuồng đó vốn dĩ đến từ thế giới hiện đại, sao cô ta lại học được cái thứ của thế giới này, còn cả võ công của ả ta nữa, ả học được ở đâu?

Trong đầu Lâu Thất bỗng loé lên một suy nghĩ, nàng cảm giác như bản thân có lẽ đã nắm được chút manh mối gì đó.

"Chết đi!"

Đột nhiên, sau lưng nàng có một âm thanh vọng tới, mắt nàng liền bừng tỉnh, chẳng thèm quay đầu lại mà vài cây kim được tẩm độc đã phóng về phía sau.

Sau đó nàng mới ngoảnh đầu lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt có vài nét giống với Trầm Sát.

Nam nhân này cho nàng cảm giác có chút quen thuộc, khuôn mặt hắn khiến cho Lâu Thất hận thấu tới tận xương tuỷ.

Bởi vì nàng đã gặp vài người dùng vu thuật đổi mặt nên giờ đây nàng vừa nhìn đã phát hiện ra được khuôn mặt này không phải trời sinh, không phải tự nhiên, mà là cố ý để chỉnh thành dáng vẻ này. Tuy hắn có vài phần giống với Trầm Sát nhưng khuôn mặt đó lại cứng đờ, lần đầu nhìn còn tạm ổn, nhìn lần thứ hai thì lại trông vô cùng quái dị.

Đây giống như là thuật dị dung đẳng cấp hạng bét.

Đây rõ ràng là mô phỏng theo tướng mạo của Trầm hoàng, nhưng nếu hắn thân quen với Trầm hoàng thì có lẽ không đến mức chỉ giống có ba bốn phần như này, kẻ này chắc là không biết rõ Trầm hoàng, hoặc giả hắn chỉ mô phỏng từ bức hoạ của Trầm hoàng mà thôi.

"Tố Phỏng!"

Lâu Thất nghiến răng, hắn vẫn chưa chết.

"Ngươi nên gọi ta là tông chủ Lâu Thất ạ, sao ngươi vẫn chưa chết?" Trên người Tố Phỏng chỉ trúng một mũi kim, trong tay hắn đang cầm một thứ vô cùng kỳ quái, nó giống như là một cái rương nhỏ, hắn nhằm vào đầu nàng vẫy lại.

"Đường xuống hoàng tuyền ngươi đi trước đi, ngươi già ngươi chết trước!"

Lâu Thất vô cùng căm hận khuôn mặt này của hắn, chẳng phải ai cũng có thể đeo lên khuôn mặt giống với nam nhân của nàng đâu!

Vì vậy, roi Thí Hồn của nàng liền xuất thủ, đập xuống đất rồi quật về mặt hắn, đồng thời nàng hô lớn: "Bệ hạ của các ngươi đến rồi!"

Nữ nhân điên rồ đó tuyệt đối sẽ không giết nàng, nhưng Tố Phỏng lại muốn lấy mạng nàng, vì vậy có thể coi như là hắn đã làm trái lại với nữ nhân điên rồ đó, nàng hô lên một tiếng như vậy nhất định hắn sẽ chột dạ.

Quả nhiên, thân hình của Tố Phỏng đột nhiên khựng lại. Giao chiến với cao thủ, chỉ cần một giây phút lơ là ngưng lại cũng đều là chí mạng.

"Bốp!" một tiếng, chiếc roi Thí Hồn vụt thẳng vào khuôn mặt hắn, Lâu Thất cũng dã man, nàng đồng thời mở ra cơ quan, cây roi liền bắn ra châm độc, toàn bộ đâm thẳng vào khuôn mặt của Tố Phỏng, nàng lại dùng lực xé toác cái mặt đó ra, khuôn mặt hắn bị lột ra cả mảng da to đùng.

"Ta thách ngươi chỉnh mặt bừa bãi đấy!"

Lúc này mặt đen tối của Lâu Thát cũng bộc phát ra, khuôn mặt nàng tựa như bị bao phủ bởi một lớp sương lạnh, roi Thí Hồn vung vẫy tựa rồng cuốn.

Bấy giờ kim độc trên người Tố Phỏng cũng bắt đầu phát tác, mọi động tác của hắn đều chậm chạp hơn rất nhiều. Lâu Thất phát hiện ra công lực của hắn lúc này kém xa lần đầu gặp tại Vấn Thiên Sơn, trong lòng nàng cảm thấy rất kỳ lạ, ngay lập tức nàng cảm thấy có lẽ sẽ moi được chút tin tức gì đó từ miệng của hắn liền quật roi xuống hết bên này sang bên khác cười nhạt: "Quả nhiên là già rồi, đến né cũng chẳng né được nữa phải không?"

"Đồ tiện nhân nhà ngươi, nếu không phải bệ hạ muốn bắt ngươi, nếu không phải vì bệ hạ muốn trừng phạt ta muốn giết ngươi mà hút đi một nửa nội lực của ta thì ta lại rơi vào tình cảnh này được sao?"

Hoá ra nữ nhân điên rồ đó còn có thể hút được nội lực của người khác.

"Vậy sao ả ta không giết ngươi luôn cho xong còn để ngươi ôm cái bộ mặt này giễu qua giễu lại trước mắt ả?"

"Tiện nhân, tiện nhân, ta đổi không biết bao nhiêu khuôn mặt nhưng ả ta cũng không hề yêu lấy ta? Nếu không phải ả nói thích dáng vẻ của Trầm hoàng thì ta cũng chẳng thèm đội lên khuôn mặt này!"

Bình luận

Truyện đang đọc