ĐẾ VƯƠNG SỦNG ÁI

Lâu Thất đương nhiên không hề biết ai đó đã lấy tên nàng để đặt tên cho một tòa thành. Đó còn là tòa thành thứ hai của Phá Vực, có ý thời đại.

Phạm Trường Tử vẫn đau đáu nhớ tới của cải trong khố phòng, giống như trúng tà vậy, ngoài buổi tối nghỉ ngơi ra, dường như tới ngày ba bữa cơm ông ta cũng không muốn dừng lại, chỉ muốn lên đường lên đường và lên đường, sớm tới Thần Ma Cốc, sớm giải quyết nha đầu chết tiệt Lâu Thất này, ông ta sẽ có thể về vận chuyển bảo bối của mình.

Người yêu tiền tài tới mức này, Lâu Thất cũng cảm thấy không còn gì để nói.

Chỉ có điều, càng như vậy, sau này cú sốc ông ta phải chịu sẽ càng lớn.

Chính vì như vậy, mặc dù ông ta rất muốn giết nàng nhưng nàng không hề muốn lấy mạng ông ta, nàng muốn giữ lại mạng cho ông ta để ông ta về xem, về nếm trải cảm giác lần đầu tiên trong đời có thể khiến ông ta tức chết.

Liên tục hai mươi ngày đi không ngừng nghỉ bất kể mưa nắng, người và ngựa đều vô cùng mệt mỏi. Nhìn sắp tới Thần Ma Cốc, Lâu Thất nói thế nào cũng không chịu đi nhanh nữa.

"Ta không đi, hôm nay ta nhất định phải ở lại đây." Nàng ta kéo ngựa đi về phía nhà dân ở xa.

Lúc này đã gần hoàng hôn, trời còn chưa tối hẳn, mặt trời vẫn còn treo trên đỉnh núi. Nếu là trước đây, lúc này vẫn có thể cố gắng đi được một đoạn đường nữa, đợi tới khi trời tối hẳn mới dừng lại nghỉ ngơi, khi đó sẽ không cần biết có bỏ lỡ nhà dân, bỏ lỡ thành trì hay bỏ lỡ dịch trạm hay không.

Nhưng lần này, Lâu Thất quyết tâm phản kháng tới cùng.

Nàng xuống ngựa, Trần Thập và Lâu Tín đương nhiên cũng xuống ngựa theo.

"Lâu Thất! quay lại." Phạm Trường Tử nghiến răng, vẫn còn sớm mà, đi thêm một đoạn đường nữa thì đã sao chứ? Trước đây không phải vẫn như vậy sao?

Ông ta đâu thể biết rằng, trước đây Lâu Thất cũng muốn đi nhanh nên mới nghe theo ông ta lên đường. Nhưng bây giờ đã gần tới Thần Ma Cốc rồi, nàng không biết ở Thần Ma Cốc sẽ xảy ra chuyện gì, sẽ gặp phải phải người hoặc vật gì, nàng nhất định phải duy trì sức khỏe và tinh thần ở trạng thái tốt nhất, vì thế mấy ngày sắp tới nàng nhất định phải điều tiết thời gian cho mình.

Còn cả Trần Thập và Lâu Tín cũng vậy.

Hai mấy ngày qua, mọi người đều đã gầy đi trông thấy.

Lâu Thất cũng thấy xót ruột cả người và ngựa.

"Sư phụ, hay là chúng ta hãy ở lại đây một đêm, trăm dặm quanh đây đều là núi điệp trùng, xem ra đi tiếp về phía trước cũng không có người." Nạp Lan Tử Lâm cũng rất mệt mỏi.

Nói ra thì chỉ có Phạm Trường Tử là thoải mái nhất vì ông ta ngồi xe ngựa, nhóm người Lâu Thất thì cưỡi ngựa, Nạp Lan Tử Lâm thì còn phải đánh xe ngựa. Khi rời khỏi Vấn Thiên Sơn, hắn không ngờ sẽ phải đi đường vội vã thế này, vốn dĩ làm phu xe cho sư phụ cũng không sao, chiếc xe này rất tinh xảo và sang trọng, tướng mạo của hắn cũng tuấn tú, nhưng điên cuồng lên đi đường, vậy thì sẽ không còn như vậy nữa.

Phạm Trường Tử cắn răng, không nói gì coi như đồng ý.

Đây là một hộ nhà nông, dùng đá xây tường bao cao bằng nửa người, có thể nhìn thấy cả vườn rau ở một bên trong chiếc sông rộng lớn, một bên có dựng một chiếc chuồng nhỏ để nuôi gà. Căn nhà ba gian tuy trên tường có rong rêu xanh, nhưng tổng thể vẫn mang tới cảm giác dễ chịu.

Chắc cũng không phải một hộ nông quá bần cùng, vì trong sân còn có một chiếc xe lừa.

"Dọc đường tới đây, thành trì gần nhất cũng phải đi mất hai ngày, nhà này lại đơn độc nằm ở đây, có gì kì lạ không?" Lâu Tín hỏi.

"Gõ cửa." Lâu Thất không cần biết có kì quái gì không, buổi tối không được ngủ trên giường nữa có lẽ những ngày tiếp theo nàng sẽ không có giường mà ngủ hẳn hoi.

"Có người ở nhà không?" Trần Thập gõ cửa. Vì tường bao không cao, cửa cũng chỉ cao gấp rưỡi tường.

Ngay sau đó họ nhìn thấy có người từ trong nhà bước ra, điều khiến họ ngạc nhiên là đó là một người phụ nữ trẻ tuổi.

Người phụ nữ đó trên đầu cài hai bông hoa quyên, tuổi chừng hai lăm hai sáu, mặc một chiếc váy hoa nhỏ màu xanh, đeo tạp dề màu xanh da trời, dung mau thanh tú, nước da trắng ngần, dáng vẻ yêu kiều.

Nhìn thấy họ, cô sững người, sau đó để lộ vẻ sợ hãi.

"Các người là ai?" Giọng cô rất trong trẻo, khiến Trần Thập cũng phải hạ giọng.

"Đại tỷ, chúng ta đi ngang qua đây muốn ở nhờ một đêm, không biết có tiện hay không?"

Người phụ nữ kia hơi nhíu mày: "Nơi này trước sau đều là núi không có nhà dân, sao lại có người đi ngang qua đây được?" Ý của cô ấy là các người đi qua đây kiểu gì? Muốn đi đâu vậy?

"Chúng ta muốn vào núi." Lâu Thất nói: "Vào trong núi tìm thuốc."

"Thì ra là vậy." Rừng già núi sâu thường có thuốc tốt, nói đi tìm thuốc cũng là một lí do hợp lý: "Các người đợi một lát, tôi phải đi hỏi ý kiến cha chồng tôi."

Cô nói xong liền đi vào căn phòng bên phải, một lát sau, Lâu Thất nghe thấy bên trong vọng ra mấy tiếng ho khan. Có tiếng người nói nhưng không nghe được rõ ràng.

Phạm Trường Tử bước tới, nhìn cánh cửa đóng kín liền hừ một tiếng: "Dân hèn mọn trong rừng núi mà cũng ra vẻ ta đây."

"Ồ, Vấn Thiên Sơn không phải là núi sao?" Lâu Thất nhướng mày bật cười.

Dọc đường đi Phạm Trường Tử đã bị nàng ta làm cho tức quen rồi, lúc này lại có thể kìm nén không tiếp lời nàng. Theo ông ta thấy, Lâu Thất cũng chả còn sống được mấy ngày nữa, tới lúc đó ông ta sẽ không để cô ta chết dễ chịu là được! Trước khi chết không hành hạ cô ta một phen thì ông ta không cam tâm.

Phạm Trường Tử trong lòng dấy lên ý đồ nham hiểm, lướt nhìn Lâu Thất.

Một lát sau, phu nhân kia liền đỡ một ông lão bước ra. Vừ nhìn thấy sắc mặt của ông lão mọi người đều giật mình, vì sắc mặt của ông ta trong màu xanh xám có một chút màu đen, màu đen đó thấp thoáng hình thành dạng lưới, bao phủ toàn bộ khuôn mặt, nhìn rất đáng sợ. Hơn nữa ông lão đó đi tới dưới hiên nhà liền dừng lại không đi tiếp nữa, dường như rất kiêng sợ ánh sáng mặt trời, mặc dù là ánh sáng mặt trời sắp lặn.

"Đây là cha chồng tôi, ông nói để các người nhìn bộ dạng của ông, sợ rằng các người vào ở sẽ sợ hãi, bệnh của ông không lây cho người khác, chỉ sợ gặp ánh sáng mặt trời." Người phụ nữ kia nói.

Nói thật, nếu như bất ngờ gặp ông ta chắc chắn sẽ sợ chết khiếp.

"Chúng ta không sợ, nếu như tiện xin cho chúng ta ở nhờ lại một đêm, sáng mai chúng ta sẽ rời đi." Lâu Thất nói, nhìn sắc mặt của ông ta, ánh mắt Lâu Thất ánh lên một tia sáng u tối.

"Vậy Xuân Nương hãy mời các vị ấy vào đi." Ông lão nói cũng mệt nhọc.

Người phụ nữ tên Xuân Nương gật đầu, bước ra mở cửa đón họ vào trong nhà. Có thể là do nhà có xe lừa, vì thế cửa làm rất lớn, xe ngựa của Phạm Trường Tử cũng kéo vào, dừng ở bên cạnh xe lừa.

"Bên ngoài gió lớn, trời lạnh, các vị hãy vào trong nhà trên đi."

Nhà trên chính là căn ở giữa. Vừa vào tới nơi họ mới phát hiện ra nơi này rộng hơn họ tưởng tượng nhiều, bài trí cũng rất đơn giản, chính giữa là một chiếc bàn bát tiên cùng với bốn chiếc ghế, đều dùng màu tự nhiên, không hề sơn gì, có điều bề mặt được mài rất nhẵn nhụi.

Bên trong còn có một chiếc rèm vải, Lâu Tín bước vào vén rèm lân, bên trong chỉ có một chiếc tủ, ngoài ra không còn gì khác. Xuân Nương đỡ ông lão ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh cửa sổ.

Lâu Tín cũng coi như đã hiểu ý của họ, ông lão tuy cần về phòng nghỉ ngơi, nhưng trong nhà có con dâu trẻ tuổi xinh đẹp, không thể một mình ở lại chung một phòng với những nam tử này, vì thế ông lão đành phải ở lại đây.

Phạm Trường Tử vừa bước vào liền ngồi xuống bên bàn, Lâu Thất thấy ông ta ta len lén buông thõng tay ra sau lưng, nàng không khỏi mỉa mai, võ công có cao cường đi nữa, đi đường vội vàng như vậy cũng không chịu nổi.

Nạp Lan Tử Lâm cũng không hề khách sáo, ngồi ngay bên cạnh, chỉ còn hai chiếc ghế, Trần Thập và Lâu Tấn không dám ngồi.

"Các ngươi ngồi đi." Lâu Thất mặc kệ Phạm Trường Tử từng mắt lườm mình, nói gì là hai thị vệ không có tư cách ngồi cùng bàn với ông ta, buồn cười như vậy ngươi hãy ở lại trong Vấn Thiên Sơn, đừng ra ngoài nữa.

"Vâng!" Trần Thập và Lâu Tín đã hiểu tính của nàng, cũng biết nàng nói một là một hai là hai, nàng bảo họ làm gì thì không cho phép họ từ chối.

Hai người ngồi xuống đều thầm thở pháo, cưỡi ngựa đường dài họ cũng rất mệt.

Lâu Thất bước về phía ông lão, đột nhiên chống tay nhún chân nhảy lên ngồi thẳng xuống bệ cửa. Bệ cửa của họ có lát đá, đỡ trọng lượng cơ thể hơn bốn chục cân của nàng hoàn toàn không vấn đề gì.

Có điều hành động của nàng khiến mọi người đều sửng sốt, không nề hà tiểu tiết vậy sao?

Lâu Thất xoa mũi, cũng may nàng mặc trang phục nam nhi, nếu không ông lão và Xuân Nương nhìn thấy sẽ càng sợ hãi hơn.

"Xuân Nương, đi nấu trà nóng cho các vị khách."

"Vâng thưa ba!" Xuân Nương bước ra.

Ông lão lại ho hai tiếng, yếu ớt hỏi: "Các vị từ đâu tới?"

Lâu Thất nghe ông nói chuyện không hề giống với thôn phu sống trong núi, ánh mắt nàng đảo một vòng nói: "Chúng tôi vốn dĩ cũng được coi là người Đông Thanh, nhưng bây giờ không biết có là người Đông Thanh nữa hay không."

Vấn Thiên Sơn nằm ở biên giới Đông Thanh, ngọn núi đó nghe nói không thuộc Đông Thanh, chẳng qua đệ tử của Vấn Thiên Sơn đa số là người Đông Thanh, sau khi gia nhập Vấn Thiên Sơn thì không biết có còn được coi là người Đông Thanh nữa hay không. Phá Vực từ trước tới nay không thuộc đất nước nào cai quản, bây giờ có Cửu Tiêu Điện, có Đế Quân, nhưng không có quốc hiệu, không có ai tự giới thiệu mình là người Phá Vực cả.

Có điều Lâu Thất cũng không quá để bụng việc mình là người quốc gia nào, nàng chẳng qua chỉ muốn thử sự hiểu biết của ông lão này mà thôi.

Quả nhiên ông lão nghe nàng nói vậy liền ngạc nhiên nói: "Lẽ nào mấy vị phạm tội bị đuổi ra khỏi Đông Thanh?"

"Khụ khụ." Bây giờ tới lượt Lâu Thất ho: "Không phải."

"Vậy là tới Phá Vực?"

Lần này ông lão không khiến nàng thất vọng, nói ra Phá Vực, như vậy có thể thấy ông không thực sự ở ẩn, hoàn toàn không biết thế sự thế nào.

"Ông lão biết Phá Vực sao?" Lâu Thất muốn nghe ý kiến của ông lão sống nơi núi sâu này về Trầm Sát, ừm, coi như nàng rảnh quá hết chuyện làm.

"Ừ, có nghe nói, tuy nhiên đều là nghe nói Đế Quân Phá Vực rất đáng sợ."

Lâu Thất nghe vậy toét miệng cười. Đáng sợ? Ừ, nếu như có người lần đầu tiên nhìn thấy hắn độc cổ phát tác vậy thì có thể sẽ sợ chết khiếp. Tới khi hắn biến thân thành cỗ máy giết người, thủ đoạn giết người của hắn đúng là quá hung tàn.

Ông lão không muốn nói về chuyện bên ngoài. Xuân Nương mang trà nóng lên cho họ, sau đó lại bưng một bát thuốc lên cho ông lão. Lâu Thất thấy ông ta cầm bát thuốc cũng rất mệt nhọc liền hỏi Xuân Nương: "Phu quân của cô đâu?" Nhà này có xe lừa, ông lão và phụ nữ không thể đánh xe được, vì thế lao động chủ yếu trong nhà nhất định vẫn còn sống, không thể nào chỉ có hai người bọn họ.

"Phu quân của ta vào núi săn bắt, chắc cũng sắp về!"

Vừa dứt lời liền nghe thấy có tiếng gọi lớn từ xa vọng lại: "Xuân Nương, Xuân Nương mau mang dao ra đây!"

Bình luận

Truyện đang đọc