ĐÊM TRƯỜNG TĂM TỐI

Trên đường về, Nhạc Quân đã khai ra nhiều chuyện hơn.

Mấy năm trước bắt đầu làm lái xe ở tập đoàn Ca Ân, hắn quen Hồ Nhất Lãng, sau khi Hồ Nhất Lãng biết được hắn là lưu manh ở xã Diệu Cao, có một lần đã nói với hắn, nếu hắn có thể đưa học sinh nữ lên phố huyện chơi, sẽ cho hắn tiền, nhiều hơn rất nhiều so với lương của hắn, thế là năm 2000 hắn bắt đầu dựa vào uy của mình ép buộc dụ dỗ các cô bé trong xã, đưa đến khách sạn Ca Ân, giao cho Hồ Nhất Lãng. Những cô bé ấy hầu hết đều là bố mẹ đi làm thuê ở địa phương khác, hoặc là trẻ mồ côi, tính cách yếu đuối, nhút nhát, sợ phiền hà. Hắn tổng cộng đã đưa bốn cô bé đi, lần nào đưa các cô bé đến khách sạn cũng là Hồ Nhất Lãng đón nhận, ngày hôm sau lại đưa chúng về, mỗi lần Hồ Nhất Lãng cho hắn một nghìn, chuyện gì đã xảy ra đối với các cô bé ở khách sạn, hắn không hỏi nhưng có thể đoán ra được. Ngoài ra, hắn còn nghe nói, Hồ Nhất Lãng đã gặp mấy thằng lưu manh khác như hắn giúp anh ta tìm các bé gái, cho nên số lượng bé gái bị hại sẽ nhiều hơn nhiều so với bốn cô bé mà hắn biết, về tên của bốn cô bé mà hắn đã đưa đi, ngoài Ông Mĩ Hương ra, ba cô bé còn lại hắn chỉ biết tên gọi thân mật ở trong làng, không biết họ tên thật, nếu có danh sách của trường, thì hắn có thể tìm ra được.

Giang Dương lái xe, trong lòng cuồn cuộn dậy sóng.

Hoá ra không chỉ có một cô bé bị hại!

Sự thật liên quan đến vụ án này hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của anh.

Thấy mà kinh sợ, khiến người ta rợn tóc gáy.

Sau khi về đến cục công an, Chu Vĩ bảo cảnh sát trực ban bố trí phòng thẩm vấn, anh dẫn theo hai cảnh sát hình sự cùng đi thẩm vấn Nhạc Quân, Giang Dương ở bên cạnh giám sát.

Vừa bắt đầu thẩm vấn chưa được bao lâu, cánh cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, Lí Kiến Quốc vội vã xông vào, chỉ vào họ quát: "Đi ra hết, đi ra hết!"

Chu Vĩ đứng dậy, đứng chặn phía trước hai cảnh sát hình sự đang định đi, điên tiết nhìn Lí Kiến Quốc: "Tại sao phải đi ra?"

"Anh vừa mới cho gọi Nhạc Quân, thẩm vấn không ra kết quả gì, đã thả ra rồi, giờ anh lại bắt về, liên tục gọi đến thẩm vấn như vậy là nghiêm trọng vi phạm pháp luật!"

"Vi phạm pháp luật?" Chu Vĩ cười nhạt, "Tôi mới phát hiện ra manh mối quan trọng, tiếp tục điều tra, cậu ta cũng đồng ý hợp tác với việc điều tra, không được sao?"

"Không đúng quy trình, là không được, đi ra, đi ra ngoài hết!" Anh ta quát hai cảnh sát hình sự còn lại.

Hai cảnh sát hình sự không biết phải làm thế nào, cân nhắc thấy Lí Kiến Quốc là đội trưởng, có quyền quyết định hơn, giây lát sau, họ đành dịch bước về phía cửa.

"Đứng yên đấy!" Chu Vĩ gầm to một tiếng ngăn họ lại, đưa tay ra chỉ vào Lí Kiến Quốc, "Nửa đêm anh đến can thiệp vào vụ án của tôi làm cái gì? Có phải là anh sợ tôi điều tra ra chứng cứ gì không!"

"Tôi... tôi có gì mà phải sợ, hành vi của anh vi phạm pháp luật, với tư cách là đội trưởng, là lãnh đạo của anh, tôi sửa lỗi sai của anh." Lí Kiến Quốc ưỡn thẳng lưng, lấy khí thế, để có uy hơn.

"Sửa hành vi vi phạm pháp luật của tôi? Ha ha, Lí Kiến Quốc, ông hỏi mày, vụ án Hầu Quý Bình năm xưa là mày tiếp nhận đúng không, ảnh để ở đâu, ảnh để ở đâu?"

"Ảnh gì, tôi không biết, anh đang nói gì?" Lí Kiến Quốc có vẻ hoảng sợ.

"Mày cứ tiếp tục giả vờ đi, nếu mày không có quan hệ gì với Tôn Hồng Vận, Hồ Nhất Lãng, thì ông đã lãng phí hai mươi năm làm cảnh sát hình sự! Vụ án xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ hàng loạt bé gái chưa thành niên thế này mà mày cũng dám bao che, mày có còn là người nữa không?"

Lí Kiến Quốc giận dữ hét lên: "Chu Vĩ! Tôi nói cho anh biết, anh mà còn ăn nói bậy bạ nữa, tôi sẽ giam anh lại!"

Chu Vĩ xòe bàn tay lớn ra: "Thử xem, ai dám giam tao, ai dám giam tao, mày hả? Cái loại thối tha, con sâu bỏ rầu nồi canh!"

"Mày nói năng cho tử tế!" Lí Kiến Quốc điên tiết chỉ tay vào anh.

"Tao chửi mày là cái loại thối tha trong đội ngũ cảnh sát hình sự, ô dù của bọn xã hội đen!" Chu Vĩ nhìn thẳng vào hắn, không hề sợ hãi.

"Mẹ kiếp, mày nói lại một lần nữa xem!" Lí Kiến Quốc không nhịn được nữa xông tới.

Chu Vĩ không hề nể nang, giơ luôn nắm đấm lên nghênh tiếp, trong phút chốc hai người xông vào đánh nhau, tất cả cảnh sát hình sự đang trực ban trong cơ quan đều sửng sốt, vội chạy tới can ngăn.

Sau khi bị tách ra, hai người vẫn tiếp tục chửi bới, Chu Vĩ chửi Lí Kiến Quốc là ô dù của Tôn Hồng Vận, loại thối tha của cảnh sát, Lí Kiến Quốc đỏ mặt tía tai quát bảo anh ngậm miệng, doạ sẽ giam anh lại, nhưng cấp dưới cũng không dám động thủ với Chu Vĩ.

Lúc này, một nhóm người đi vào, người đàn ông mặc comple dẫn đầu xuất trình chứng minh thư, tự xưng là luật sư của Nhạc Quân, muốn gặp riêng Nhạc Quân.

Chu Vĩ giận dữ chửi: "Một thằng lưu manh ở nông thôn như Nhạc Quân lấy đâu ra luật sư, là luật sư của tập đoàn Ca Ân chứ gì?"

Vị luật sư mỉm cười nhìn về phía Nhạc Quân: "Tôi là luật sư được Nhạc Quân ủy thác."

Chu Vĩ quay đầu nhìn Nhạc Quân: "Có phải anh mời anh ta làm luật sư không?"

Nhạc Quân cúi đầu, không dám thừa nhận, cũng không dám phủ nhận.

Vị luật sư nhìn anh: "Bây giờ có thể để tôi gặp riêng Nhạc Quân được không?"

"Không được!" Chu Vĩ quát. "Công tác điều tra hình sự đang trong giai đoạn giữ bí mật, công an có quyền từ chối."

Lí Kiến Quốc dằn giọng quát: "Anh có giấy tờ hợp lệ cho phép điều tra hình sự không? Anh không có, anh vi phạm pháp luật."

Giang Dương bỗng lên tiếng: "Tôi có, đây là vụ án do viện kiểm sát chúng tôi lập án, chúng tôi cần điều tra Nhạc Quân."

Lí Kiến Quốc hoàn toàn không coi anh ra gì: "Thế thì anh đưa người bên viện kiểm sát các anh đến xem nào, chạy sang cục công an làm gì, có giỏi thì tự đi mà điều tra. Nhưng anh nhớ lấy, đây là cục công an, còn chưa đến lượt một kiểm sát viên quèn như anh ra oai."

"Anh..." Giang Dương sôi tiết, nhưng một mình thế cô ở cục công an, xung quanh toàn là người của Lí Kiến Quốc, lại kém hẳn so với cái uy của hắn, nửa câu sau nghẹn lại không nói được thành lời.

Chu Vĩ chặn phía trước Giang Dương, quát: "Lí Kiến Quốc, tao nói cho mày biết, trước khi tao thẩm vấn xong thằng Nhạc Quân này, tao quyết không thả, tao biết vì sao mày lại cuống đít lên như vậy rồi, hừ, lấy được lời khai xong, tao sẽ bắt luôn Hồ Nhất Lãng, mấy hôm nữa mày cũng không chạy được đâu."

Lí Kiến Quốc mất bình tĩnh định vùng ra khỏi những người can ngăn, hắn gào lên chửi bới: "Chu Vĩ, hôm nay mày to tiếng làm nhục tao, tao nhất định sẽ tố giác với phòng Giám sát, mày cứ đợi đấy! Luật sư của Nhạc Quân ở đây, mày buộc phải tuân theo quy định! Hôm nay mày đã lừa lấy chữ kí lãnh đạo, bắt giữ đại biểu hội đồng Nhân dân trái pháp luật, vi phạm pháp luật nghiêm trọng, vụ này còn chưa tính sổ, bây giờ mày còn hiểu luật mà vi phạm pháp luật, việc này tao nói với mày cũng vô ích, tao gọi điện thoại cho cục trưởng và cục phó, để họ nói chuyện với mày!"

Lí Kiến Quốc quay người đi ra, bước sang một bên, lôi điện thoại di động ra gọi cho lãnh đạo giữa đêm khuya. Sau đó, phó cục trưởng phụ trách gọi điện thoại đến cơ quan, nói không phản đối Chu Vĩ điều tra, nhưng buộc phải làm theo quy định, nếu luật sư của Nhạc Quân đã đến, thì phải bố trí cho họ gặp riêng. Còn về chuyện Chu Vĩ lừa lấy chữ kí, đợi ông về rồi sẽ xử lí.

Chu Vĩ không còn cách nào khác, anh có thể thách thức Lí Kiến Quốc, nhưng không thể thách thức lãnh đạo. Lí Kiến Quốc bảo những cảnh sát hình sự khác bắt Chu Vĩ giam lại, không ai dám làm, nhưng nếu phó cục trưởng ra lệnh, họ sẽ không thể không làm. Không có cảnh sát hình sự nào dám chống lại lệnh của phó cục trưởng.

Anh nuốt cục tức vào bụng, cuối cùng đành dẫn Giang Dương ra đợi ở văn phòng bên ngoài, để luật sư gặp riêng Nhạc Quân.

Đên 3 giờ sáng, Lí Kiến Quốc đột nhiên đưa người đến đẩy cửa xông vào, tay cầm một chiếc còng số tám, nói to: "Chu Vĩ, anh vi phạm pháp luật nghiêm trọng, phòng Giám sát tác phong cảnh sát cục công an thành phố chính thức lập án điều tra đối với anh, bây giờ trước hết sẽ tạm giữ anh, anh không có ý kiến gì chứ?"

Chu Vĩ sửng sốt nhìn hắn ta: "Không thể nào, mày..."

"Văn bản đang trên đường đến, sáng sớm mai người của phòng Giám sát sẽ đến, vừa nãy phòng Giám sát gọi điện thoại tới, các đồng nghiệp khác đều có thể làm chứng."

Hai cảnh sát hình sự cầm lấy còng số tám, sợ sệt bước tới, nói khẽ: "Anh Chu, thực sự xin lỗi anh."

Chu Vĩ đưa tay ra như liệt sĩ, để họ còng tay lại, lạnh lùng nhìn Lí Kiến Quốc: "Không ngờ mày làm đến nước này, rất được, rất được!"

Anh quay đầu lại, trịnh trọng nhìn Giang Dương một cái, Giang Dương cắn môi, khó nhọc gật đầu với anh.

Sau khi Chu Vĩ bị đưa đi, Lí Kiến Quốc khinh bỉ nhìn Giang Dương, nói: "Bây giờ theo quy trình còn chưa đến lượt viện Kiểm sát nhỉ? Về sớm mà nghỉ đi."

Giang Dương hít một hơi thở sâu, lặng lẽ bước ra khỏi cửa không nói gì, tay nắm chặt chiếc điện thoại có nội dung ghi âm lời nói của Nhạc Quân.

Ra đến bên ngoài, anh ngẩng đầu nhìn lên trời, màn đêm vẫn đen thẫm, đêm nay dài một cách khác thường ...

Bình luận

Truyện đang đọc