ĐÊM TRƯỜNG TĂM TỐI

Tháng 3 năm 2005,

bên hồ Tây thành phố Hàng Châu.

"Tớ đã sớm đoán được, Hầu Quý Bình đã tự nguyện quan hệ với người phụ nữ đó." Lí Tĩnh lắc đầu thở dài, đặt chén trà trong tay xuống.

Giang Dương định giải thích: "Nhưng cậu ấy một mình ở nơi đất khách quê người, hơn nữa đã uống rượu, nghe nói rượu bị bỏ thuốc, cậu ấy lại đang ở độ tuổi tràn đầy."

Lí Tĩnh ngắt lời anh: "Tớ không hề trách anh ấy, cũng không cho rằng anh ấy đã phản bội tớ, càng không hề nghĩ là anh ấy đáng phải bị chết, khi bị một người phụ nữ không quen quyến rũ vào thời điểm như vậy, hầu hết đàn ông đều sẽ không cưỡng lại được sự cám dỗ." Cô cười buồn, rồi lại nói, "Không có bất cứ mối liên hệ nào giữa những việc anh ấy đang làm và chuyện liệu anh ấy có quan hệ với người phụ nữ đó hay không. Một vết đen về đạo đức cá nhân không thể che phủ được tinh thần chính nghĩa trong những việc mà anh ấy đã nỗ lực."

Giang Dương gật đầu tán đồng, anh phát hiện ra cô bạn học cũ cũng đã thay đổi, không còn là cô sinh viên trong trường học, dần dần đã trở thành một cô gái trưởng thành bước ra ngoài xã hội.

Mỗi người, đều đang trưởng thành, đều đang thay đổi.

Lí Tĩnh mỉm cười, chuyển sang chủ đề khác: "Tớ không ngờ là cậu và Ngô Ái Khả lại chia tay."

Giang Dương cười buồn, vẻ như không quan tâm: "Tớ nghĩ cô ấy thực sự sợ rồi. Khi mới tiếp xúc với vụ án Hầu Quý Bình, tớ có do dự, chính cô ấy là người rất kiên định ủng hộ tớ, nếu không, tớ đã bỏ cuộc từ lâu. Có điều sau khi Chu Vĩ vào tù, thái độ của cô ấy đã thay đổi rất rõ, cô ấy khuyên tớ từ bỏ, tớ không đồng ý. Dần dần, bọn tớ càng ngày càng ít liên lạc, sau đó mấy tháng, viện trưởng Ngô chuyển về thành phố, tớ và Ngô Ái Khả không liên lạc lại nữa. Gần đây nghe nói cô ấy đã yêu một người làm thẩm phán, mong là cô ấy sống hạnh phúc."

Lí Tĩnh nhìn vào mắt Giang Dương, ánh mắt xa xăm, cứ nhìn như thế hồi lâu rồi lắc đầu: "Viện trưởng chỗ cậu chuyển về thành phố, không để cậu chuyển về cùng?"

"Viện trưởng Ngô đã hỏi ý tớ, tớ bày tỏ mong muốn được ở lại Bình Khang, ông không ép tớ chuyển về, tớ nghĩ, đây cũng là một cách ủng hộ khi không còn cách nào khác của ông."

Lí Tĩnh gật đầu: "Cảnh sát Chu sau này sao rồi?"

Nói đến chủ đề này, Giang Dương bất giác bật cười: "Anh ấy đã thoát được nạn lớn. Tớ nghe anh Trần nói, lãnh đạo thành phố định làm thật mạnh trong việc xử lí Chu Vĩ, lúc đầu viện Kiểm sát đã duyệt lệnh bắt giữ hình sự, anh ấy bị nhốt vào trại tạm giam, có người yêu cầu đưa anh ấy ra toà xét xử. Sau đó nhiều người trong giới chính trị, pháp luật đứng ra lên tiếng, yêu cầu xử nhẹ, họ viết thư cho các cấp lãnh đạo, thêm vào đó còn có những quần chúng trước đây được Chu Vĩ phá án giúp đỡ, tự động viết thư tập thể xin cho anh ấy, một số cán bộ trong hệ thống công an ở các vùng khác cũng đã nêu ra với lãnh đạo tỉnh về những điểm đáng ngờ trong vụ án đó. Trước sự nỗ lực của đông đảo mọi người, sau khi trấn an được dư luận của các bên, cuối cùng cấp trên quyết định cho anh ấy được bảo lãnh chờ xét xử, tạm thời cắt mọi chức vụ, đưa vào trường cảnh sát học tiến tu ba năm. Hồi tết, tớ có đến nhà anh ấy, mọi việc của anh ấy đều bình thường, tinh thần, sức khỏe đều tốt, duy chỉ có điều hễ nhắc đến ba chữ Lí Kiến Quốc, là trông anh ấy cứ như muốn ăn sống nuốt tươi. Anh ấy nói ba năm sau anh ấy vẫn là cảnh sát hình sự, sẽ tiếp tục điều tra."

"Cậu cũng tiếp tục à?"

"Tất nhiên rồi, nếu từ bỏ việc điều tra, thì tớ đã về thành phố lâu rồi, tớ ở lại Bình Khang chính là vì muốn điều tra đến cùng."

Lí Tĩnh vui mừng gật đầu: "May mà cảnh sát Chu chỉ phải đi tiến tu ba năm, nếu anh ấy phải ngồi tù thật, thì cái thế giới này cũng thật quá không công bang."

"Thế giới vốn dĩ không công bằng." Giang Dương cười thoải mái. "Cho nên tớ mong muốn bằng sự nỗ lực của mình, trong phạm vi chức trách của bọn tớ, làm cho thế giới công bằng một chút chút."

Lí Tĩnh trêu anh: "Hình như cậu coi mình là đại anh hùng cứu rỗi cả thế giới."

"Cứu rỗi cả thế giới thì không dám, nguyện vọng của tớ là bắt những kẻ xấu này phải chịu sự trừng trị của pháp luật."

"Nhìn dáng vẻ của cậu, hình như vụ án có tiến triển mới?"

Giang Dương gật đầu đáp lời: "Mấy tháng trước, tớ đã lấy danh sách học sinh Hầu Quý Bình dạy năm đó, sau đó đến từng nhà học sinh nữ trong danh sách để hỏi thông tin, điều tra thông tin sơ bộ. Trước đây, Nhạc Quân có nói với bọn tớ, những cô bé mà hắn chọn đều là bé gái không sống cùng cha mẹ, hoặc là trẻ mồ côi, không có bố mẹ ở bên cạnh, sau khi điều tra một vòng, đã khoanh được mấy học sinh nữ nghi là đối tượng bị hại, tớ định gặp họ nói chuyện, xem có tìm ra thêm manh mối nữa không."

"Những việc này đều là cậu điều tra một mình?"

"Đúng thế."

"Thế thì hẳn là rất khó khăn."

Giang Dương cười: "Lúc mới bắt đầu điều tra đúng là tương đối gian nan, tớ chỉ có một mình, lại là người vùng khác, đến vùng nông thôn ở địa phương, không hiểu tiếng địa phương, rất khó trao đổi. May mà vụ án đã qua lâu rồi, điều tra lại cũng không cần gấp rút ngay lập tức, tuần nào thời tiết đẹp, tớ lại đến xã Diệu Cao hỏi thông tin một vòng, sau mấy tháng đã sơ bộ xác định được mấy học sinh nữ nghi là đối tượng bị hại."

"Mấy cô bé đó giờ đều học cấp ba rồi nhỉ?"

"Đúng thế, năm đó chúng là học sinh lớp sáu, giờ đều lên cấp ba rồi, trong những cô bé nghi là bị hại, có mấy em đã theo bố mẹ đi nơi khác làm thuê, có mấy em đang học cấp ba ở phố huyện, vừa hay, trong danh sách của tớ có một cô bé đang học ở trường trung học chuyên nghiệp phố huyện, tớ định đến nói chuyện với cô bé này trước."

"Cậu tự đi hỏi về vụ xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ bé gái?"

"Đúng thế, bây giờ Chu Vĩ vẫn đang học tiến tu, tớ đành đi điều tra một mình thôi."

Lí Tĩnh bất giác che miệng cười: "Một ông đàn ông như cậu đi hỏi con gái người ta xem có phải hồi học tiểu học bị xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ? Có phù hợp không?"

"Tớ làm thế nào được?"

"Tớ giúp cậu nhé, tớ là con gái, điều tra phương diện này sẽ tiện hơn."

"Cậu thực sự có thể giúp tớ điều tra?"

"Tất nhiên rồi!" Lí Tĩnh tỏ ra rất nhiệt tình, nhưng lại lập tức do dự. "Nhưng tớ không phải là cảnh sát, cũng không phải là kiểm sát viên, có thể giúp cậu điều tra được không?"

"Không phải là ghi lời khai chính thức, tất nhiên là không sao. Chỉ có điều cậu có công việc của mình ở thành phố Hàng Châu, về mặt thời gian..."

"Mỗi lần cậu cần tớ hỗ trợ, tớ có thể xin nghỉ, cơ quan tớ rất nhân văn."

Giang Dương có vẻ bất an, mặt ửng đỏ: "Cậu giúp tớ như vậy, vì... vì sao?"

Lí Tĩnh bật cười: "Tại sao tớ lại chủ động giúp cậu như vậy? Đừng nghĩ nhiều, tớ có người yêu, không phải là tranh thủ cậu còn độc thân cố ý tiếp cận cậu đâu, chàng Giang đẹp trai ạ. Tớ chỉ là, ừm... có lẽ là cảm động trước sự nỗ lực của các cậu, có lẽ là đã biết rất nhiều nội tình, có lẽ... có lẽ là cảm thấy cái chết của Hầu Quý Bình quá oan ức."

Bình luận

Truyện đang đọc