ĐÊM TRƯỜNG TĂM TỐI

Trần Minh Chương cầm chai rượu Mao Đài, rót rượu cho hai người, cười nói: "Giờ cả hai ông đều bị tạm thời đình chỉ công tác rồi, cứ ở thành phố Hàng Châu thêm một thời gian, tôi đưa các ông đi chơi cho thoải mái, mọi khoản chi tiêu tôi bao."

"Ông chủ Trần vẫn cứ tốt nhỉ." Chu Vĩ nâng chén rượu lên uống cạn một hơi, rồi lại tự rót một chén đầy. "Chỗ ông có ăn có uống, tôi không về đâu, ở thành phố Hàng Châu hay chứ, về Bình Khang làm gì, đúng không cậu Giang?"

Giang Dương im lặng giây lát rồi đáp lời: "Tôi ở mấy hôm rồi về, tôi về cơ quan gặp lãnh đạo bảo họ nhanh chóng cho tôi công tác trở lại."

Chu Vĩ lắc đầu: "Tạm thời đình chỉ công việc, chứ có phải là đuổi việc đâu, cậu sốt ruột cái gì?" Anh dừng lại một lúc, rồi hỏi với giọng ngạc nhiên, "Không phải là cậu vẫn chưa từ bỏ, muốn tiếp tục điều tra Tôn Hồng Vận đấy chứ?"

Giang Dương im lặng mặc nhận.

Trần Minh Chương khẽ thở dài một tiếng, cũng bắt đầu khuyên nhủ: "Cậu Giang này, bây giờ đến cả Tuyết Trắng cũng bỏ cuộc rồi, cậu còn kiên trì làm gì nữa?"

"Đúng thế, xác Vương Hải Quân đã bị hoả táng rồi, bây giờ cậu còn có thể điều tra gì được nữa? Chúng ta vốn đã bỏ cuộc từ mấy năm trước rồi, lộ rõ manh mối về vụ án Đinh Xuân Muội, cứ tưởng là sẽ có một bước đột phá, kết quả thế nào, hừ, Vương Hải Quân đã bị cục công an mưu sát, cậu còn điều tra cái gì hả!"

Giang Dương uống cạn một hơi hết chén rượu, rồi rót luôn một chén nữa: "Tôi không ngờ chúng to gan đến mức này, thời điểm này, nếu tôi bỏ cuộc, thì cuối cùng sẽ không thể có cách nào xử được bọn chúng nữa. Sau khi về, tôi sẽ viết lại toàn bộ mọi việc trong suốt những năm qua, gửi cho viện Kiểm sát thành phố, viện Kiểm sát tỉnh, các ủy viên trong ủy ban Kiểm tra của viện Kiểm sát tối cao, cả lãnh đạo công an tỉnh, bộ công an nữa, tôi tin chắc rằng, thế nào cũng có người quan tâm đến những vụ án này, vụ án như thế này thế nào cũng có ngày được làm rõ sự thật!"

Trần Minh Chương mím môi, hạ thấp giọng nói: "Nếu cậu tiếp tục làm như vậy, đã nghĩ đến hậu quả chưa?"

Giang Dương cười buồn: "Tôi đã không còn như mấy năm trước nữa, tôi bây giờ không còn kì vọng bất cứ điều gì vào tiền đồ tương lai, tôi bây giờ còn tồi tệ được hơn nữa không? Cùng lắm thì bọn chúng sẽ tìm cơ hội mưu sát tôi như mấy lần trước chứ gì, khi bọn chúng lấy con trai tôi ra để uy hiếp tôi, thì tôi đã không còn sợ hậu quả tồi tệ hơn nữa."

"Thế thì cậu cũng phải nghĩ cho Quách Hồng Hà và Lạc Lạc một chút chứ?" Câu nói khẽ của Trần Minh Chương chạm vào tuyến phòng ngự yếu đuối nhất trong lòng Giang Dương, "Đầu tiên bọn chúng gϊếŧ Hầu Quý Bình, sau đó gϊếŧ Đinh Xuân Muội, rồi lại gϊếŧ Vương Hải Quân, gϊếŧ nhiều người như vậy, bọn chúng đã lộng hành từ lâu rồi, nhưng cậu đã bao giờ nghĩ, tại sao bọn chúng chỉ lợi dụng quy định để đốn gục cậu và ông Tuyết, nhưng chưa bao giờ ra tay đe doạ an toàn tính mạng của hai người?"

Giang Dương nở một nụ cười khinh bỉ: "Tôi và anh Tuyết luôn đề phòng bọn chúng, bọn chúng ra tay thế nào?"

"Nếu thật sự muốn ra tay với hai người, cũng rất dễ, ít nhất cũng không khó bằng mưu sát Vương Hải Quân trong cục công an." Trần Minh Chương lắc đầu, nói tiếp, "Họ không dám ra tay với hai ông, một là, các ông là công chức nhà nước, hai là, có rất nhiều người thầm lặng ủng hộ và bảo vệ đằng sau các ông."

"Ngoài anh ra, còn ai ở đằng sau ủng hộ việc điều tra của chúng tôi?" Giang Dương cười nhạt.

"Có, mà còn rất nhiều. Mấy năm vừa rồi, các ông điều tra Tôn Hồng Vận, rất nhiều người bên toà án, công an, viện Kiểm sát đều ngầm biết từ lâu, rất nhiều người đều tin các ông, có điều họ không dám dũng cảm ra mặt chống lại băng đảng lớn đó như các ông, nhưng trong lòng họ ủng hộ các ông. Phải biết rằng, hầu hết mọi người đều có tấm lòng lương thiện, đều đứng về phía chính nghĩa. Lấy Chu Vĩ làm ví dụ, năm đó, Chu Vĩ bắn súng vào đũng quần Nhạc Quân, nhìn từ bên ngoài, đó là hành vi cực kì tồi tệ, có vào tù mấy năm cũng không quá, nhưng tại sao cuối cùng chỉ phải đi tiến tu ba năm, rồi lại quay về vị trí công tác cũ? Bọn Tôn Hồng Vận còn muốn ông ấy tiếp tục làm cảnh sát hình sự chắc? Tất nhiên là không. Kể cả lần này, đánh Hồ Nhất Lãng bị chụp ảnh, cấp trên đều có lí do điều chuyển các ông khỏi vị trí công tác thực sự, nhưng họ không làm như vậy, chỉ là tạm thời đình chỉ công tác một ông ba tháng, một ông một tháng. Ai cho ông tiếp tục ở lại làm cảnh sát hình sự? - Ai cho cậu tiếp tục ở lại viện Kiểm sát? Chỉ có lãnh đạo của các ông. Mặc dù họ giữ im lặng, nhưng họ biết các ông đang làm gì. Bây giờ đen và trắng đang cân bằng, nếu các ông gặp rủi ro, thì hầu hết những người giờ phút này đang im lặng sẽ bật lại rất mạnh. Mỗi người đều có một mạng lưới quan hệ xã hội, biết đâu đấy, sẽ có người trong số họ tố giác với bộ công an, viện Kiểm sát tối cao, cũng có thể có những người trong số họ vốn đã quen biết lãnh đạo cấp cao. Khi những nhân viên điều tra đại diện cho chính nghĩa như các ông, đến mạng sống của mình cũng không giữ được, thì bên im lặng đó sẽ thực sự nổi giận, thế cân bằng giữa đen và trắng bị phá vỡ, bọn Tôn Hồng Vận biết rõ điều đó, cho nên, bọn chúng tuyệt đối không dám ra tay với cá nhân hai ông. Nhưng, mặc dù bọn chúng không dám ra tay với cá nhân hai người, nhưng lại dám dùng vợ cậu, con trai cậu để uy hiếp cậu, đến lúc đó sẽ phải làm thế nào? Cậu có thể liều mình như chẳng có, nhưng gia đình cậu vô tội. Thôi, nghe lời khuyên của tôi, đừng quản nữa, cứ giữ thế cân bằng này, có thể nhiều năm sau, sự thật bỗng nhiên được làm rõ vào một ngày nào đó, vì một nhân tố nào đó thì sao?"

Chu Vĩ cũng nói: "Cậu Giang ạ, ông Trần nói rất đúng, cậu phải nghĩ cho Quách Hồng Hà và Lạc Lạc, cậu là chỗ dựa của mẹ con cô ấy, chắc cậu cũng không muốn vì mình mà mẹ con cô ấy gặp nguy hiểm."

Giang Dương cầm chén rượu, tay dừng lại giữa chừng, một lúc lâu sau, anh chậm rãi đưa chén rượu lên miệng uống cạn, sức lực trong cơ thể anh dường như bỗng chốc bị rút kiệt, anh nhìn về phía trước, ánh mắt vô hồn, bật ra một câu nói khó nhọc và kiên định: "Tôi sẽ li dị."

Bình luận

Truyện đang đọc